Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bokutachi wa Benkyou ga Dekinai Short Story Collection

(Hoàn thành)

Bokutachi wa Benkyou ga Dekinai Short Story Collection

Hamubane

Yuiga Nariyuki, sau khi mất cha, sống một cuộc đời giản dị và khiêm tốn. Trong khi nỗ lực để đạt được ‘Đề cử VIP đặc biệt’ vào đại học, cậu đã trở thành gia sư riêng của ba thiên tài đến từ Học viện I

9 24

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

234 3426

Chết Tiệt, Tôi Biến Thành Ma Hoàng Mỹ Nữ Trong Game Rồi

(Đang ra)

Chết Tiệt, Tôi Biến Thành Ma Hoàng Mỹ Nữ Trong Game Rồi

Hoa Điên

Diệp Liên: "Alo? Sao tôi lại biến thành phản diện mỹ thiếu nữ Ma Hoàng, hơn nữa còn bị gắn danh hiệu đỏ vĩnh viễn thế này!"

12 19

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

124 800

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

(Đang ra)

Những cô nàng Yandere xinh đẹp quyền lực cứ khăng khăng muốn bao nuôi tôi, mà còn đòi tiến xa hơn nữa!

Kamitsuki

―― Đây là câu chuyện về một anh chàng nghiêm túc, điềm đạm nhưng siêu tốt bụng, cùng với những cô nàng xinh đẹp quyền lực mang trong mình thứ tình yêu nặng nề đến mức vượt xa mọi giới hạn của lẽ thườn

50 30

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

50 136

Volume 1 (Light Novel) - Chương 3: Ngay Lúc Này - Ân Huệ của Sylphonia

Để tôi làm rõ một điều!

Tôi là một con người thuần khiết…

Dù suốt thời gian vừa qua tôi hành xử lạ lùng không thể hiểu nổi kể từ khi anh hùng xuất hiện, nhưng đấy không phải con người thật sự của tôi. Trong suốt mười tám năm cuộc đời, tôi đã sống một cuộc sống gương mẫu như một quý tộc hạng nhất. Tôi chuyên tâm học hành, giữ lễ nghi trong mọi việc, và hoàn thành mọi nhiệm vụ cao sang mà tôi sinh ra đã được giao phó.

Chẳng hiểu vì sao… tôi đã bị thương rất nặng khi quân Chúa Quỷ tấn công một năm trước. Nhờ điều ấy mà khoảng hai năm ký ức của tôi trở nên mơ hồ hẳn. Nhìn vào việc mất trí nhớ, có lẽ ai cũng đoán ra, nhưng tôi thực sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra hồi đó. Cha mẹ tôi nói rằng, “Thời gian ấy chẳng có gì thay đổi,” và “Con vẫn sống như một quý tộc bình thường thôi,” rồi lau nước mắt, nên chắc hẳn đúng là như thế.

Và điều đó chứng tỏ trong suốt mười tám năm qua, tôi luôn giữ gìn phẩm giá của bản thân.

Tất nhiên, thi thoảng vẫn lóe ra vài suy nghĩ dâm đãng hay nhố nhăng, nhưng ai chẳng có đôi lần như vậy.

Vậy nên tôi xin nhắc lại!

Tôi là một con người thuần khiết!

Và thế là… tôi quyết định học hành chăm chỉ hơn.

“Hyah…!”

“Hah…!”

Phép thuật bay tứ tung khắp đấu trường của học viện. Bài học hôm nay là huấn luyện chiến đấu thực tế. Từng người chúng tôi tìm một đối thủ và chiếm một vị trí trên khu đất rộng, chờ đợi để đổi chác những trận bắn phép đầy khốc liệt. Những học viên khác reo hò phấn khích khi họ liên tục phóng ra từng đợt phép.

Phép hỏa, phép băng, phép sét. Cả đấu trường rực rỡ muôn sắc như cầu vồng. Mỗi ô giao đấu đều được ngăn cách bởi một tấm hàng rào ma pháp, thế nên may mà không ai gánh chịu hậu quả từ đòn nhầm của người khác.

Nếu cứ lơ là trong lớp này, đến lúc thật sự vào sinh ra tử, bạn sẽ thua. Có khi chết giữa đám quái vật, hoặc trước hàng ngũ Chúa Quỷ. Ai nấy đều nghiêm túc đến tận cùng.

“Hraaah…!”

“Ta sẽ không thua đâu!”

Và đây cũng là buổi huấn luyện thực chiến đầu tiên kể từ khi đội anh hùng chuyển đến học viện. Ai nấy càng hừng hực hơn nữa, thậm chí Cain và đồng đội của hắn còn đứng xem rất chăm chú cách bạn cùng lớp thể hiện.

Thực ra có tin đồn rằng: đội anh hùng đến học viện để tìm những cá nhân tiềm năng, coi họ là tài sản quý giá. Họ chiêu mộ những người được cho là có triển vọng , để hỗ trợ trên hành trình đánh bại Chúa Quỷ.

Nếu đội anh hùng lựa chọn bạn, bạn có thể tự hào gia nhập hàng ngũ họ với tư cách một thành viên xuất sắc. Vậy nên ai cũng hăng máu, phép thuật bay ra càng lớn càng mạnh hơn bình thường.

“Ôi không!!! Công chúa Sylphonia mạnh quá đi! Aina sốc tận óc luôn rồi đây!”

“…”

Aina—gái hỏa ngục lúc trước nịnh hót Cain—ngã vật ra sau lưng. Cô ta đang giao đấu với Công chúa Sylphonia, một trong những đồng đội hùng mạnh nhất của anh hùng, đồng thời cũng là công chúa nước ta.

Sylphonia có nét mặt oai nghiêm, mái tóc đỏ dài buộc chặt thành đuôi gà. Cô hiện lên như hình ảnh kiêu hãnh và thanh nhã, chỉ qua cách đứng thôi cũng đủ thấy khí chất.

Vết thương cô phải chịu khi đánh nhau với quân Chúa Quỷ vẫn chưa lành hẳn, cơ thể quấn đầy băng gạc. Hóa ra cô chỉ tham gia tập nhẹ để làm giãn cơ, hỗ trợ quá trình hồi phục.

Dù vậy… cô vẫn hạ vô số học viên bằng sức mạnh áp đảo—như người ta kỳ vọng ở một trong những chiến binh hàng đầu thế giới.

“Công chúa tài năng quá! Aina suýt khóc mất! Trời ơi, công chúa có thể làm bất cứ điều gì nhỉ?”

“Cô thật sự nghĩ vậy sao?”

“Đúng thế! Công chúa sẽ nghiền nát Chúa Quỷ chỉ với sức mạnh ấy! Công chúa là nhất!”

Aina nắm lấy tay Sylphonia để đứng dậy. Nhưng cô ta vừa đứng lên đã quá vồn vã, thân thể đẩy sát vào công chúa trong khi vẫn chặt lấy bàn tay nàng.

Nhìn kiểu gì cũng thấy quá gần gũi.

Aina ngước mắt lên nhìn mặt Sylphonia. “Công chúa Sylphonia thật tuyệt vời. Aina muốn được ngắm nhìn cô gần hơn nữa, mãi mãi,” cô thì thầm giọng ngọt lịm, đắm đuối.

“Tsk…”

“Cô ta đeo bám công chúa rồi. Ghê thiệt.”

“Chắc muốn chen chân vào đội anh hùng.”

Những lời bàn tán chê bai vang lên khắp nơi. Ai cũng hiểu Aina chẳng phải bộc lộ thực lực, mà chỉ muốn nịnh nọt bằng cách tán tỉnh. Cũng không hẳn là vi phạm luật, nhưng chắc chắn chẳng làm ai thiện cảm.

“Công chúa Sylphonia, xin hãy dạy cho Aina mọi điều cô biết, từ sáng đến tối!”

Aina nở nụ cười rực rỡ với công chúa. Nhưng…

“Tôi muốn tập trung vào chuyện của riêng mình. Cô thử kiếm người khác đi,”

Sylphonia nói rồi quay mặt đi, rõ ràng tỏ thái độ không mấy hứng thú.

“Hả? Đ-Đừng như vậy chứ! Aina rất muốn hiểu cô thêm nữa! Cô đánh đẹp quá… Ừ, Aina muốn bị cô tấn công!”

Sylphonia bắt đầu ra mồ hôi khi Aina áp sát hơn nữa.

“Tôi muốn thấy khía cạnh ngầu hơn của cô! Có gì sai đâu, Sylphie?”

“…!”

Sylphonia phản ứng ngay khi nghe cái tên ấy. “Sylphie”—biệt danh mà Cain và đồng đội vẫn dùng để gọi Công chúa Sylphonia, và chúng tôi cũng đã nghe vài lần.

Có lẽ Aina rút bài từ họ, cố gắng gọi như thế. Nhưng chỉ riêng việc cô ta mạnh miệng gọi thế đã làm mắt Sylphonia mở to.

“Xin lỗi… cô là Aina đúng không?”

“Vâng?”

“Chỉ người mà ta cho phép mới được gọi ta là Sylphie. Ta không có ý gì, nhưng xin đừng dùng tên đó một cách xuề xòa.”

“Hả?”

Aina tái mặt, tạo cơ hội cho Sylphonia rũ bỏ cô ta rồi bỏ đi.

“Liz!”

“Ừm?”

Hả? Tôi sao?

Sylphonia đang tiến thẳng về phía tôi, gọi tên tôi bằng giọng trong như pha lê.

“Hãy đấu một trận với ta! Cô đã sẵn sàng chưa?”

“Hả?! Ý cô là tôi?!”

Tôi bỗng bị thách đấu. Tất nhiên, kỹ năng của Sylphonia thuộc hàng đỉnh thế giới. Cô bảo mình muốn tập trung cho việc rèn luyện, nên tôi chắc chắn cô sẽ ghép với một trong các đồng đội anh hùng, nhưng…

Tại sao lại là tôi…?!

“C-C-Công chúa Sylphonia?! Xin lỗi cô, nhưng tôi không có đủ khả năng làm đối thủ!”

“Đừng khiêm tốn. Đấu đi.”

“Hả?!”

Cô thậm chí chẳng thèm nghe tôi! Cô bắt tôi phải đối đầu với người ở đẳng cấp của cô ư?!

Tôi gần như bị kéo về một khu vực giao đấu, đối mặt trực diện với công chúa nước này. Không thể nào từ chối.

Cô đứng ngay trước mặt tôi, tươi cười táo bạo. Tôi chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng áp lực tỏa ra từ cô cho thấy cô chắc chắn không chấp nhận bất cứ màn trình diễn tệ hại nào.

“Kìa! Tiểu thư Lisalinde sắp đấu với Công chúa Sylphonia rồi kìa!”

“Ồ! Chuyện kỳ lạ: đệ nhất học viện đấu với thành viên đội anh hùng!”

“Tiểu thư Lisalinde có khi lại có vẻ gì đó đấy!”

Vâng, tất nhiên không có cửa!

Tiếng reo hò từ đám đông cứ như tra tấn tâm hồn tôi. Họ nghĩ tôi sẽ kém cỏi ra sao nếu bị đánh bại ngay lập tức? Aina đã nhìn tôi với đôi mắt đầy sát khí rồi.

“Bắt đầu!”

Vừa chùng người, trọng tài đã ra hiệu.

Tại sao Sylphonia chọn tôi? Chúng tôi gần như chưa nói chuyện gì với nhau ngoài trận đấu trước. Những ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu, nhưng trước khi kịp hỏi, tôi phải tập trung cho cuộc đấu.

Nếu tôi sơ hở trước một nữ chiến binh thật sự, tôi sẽ chết ngay lập tức.

“Hraaaaah!”

Trời ơi! Đã ở đây rồi thì còn chần chờ gì nữa—được ăn cả, ngã về không! Tôi sẽ dốc hết sức!

Tôi liên tục phóng ra các đợt phép lửa, chớp băng, cuồng phong và địa chấn. Tôi thi triển nhanh đến mức chẳng kịp thở. Triệu hồi hàng tá phép đồng thời để đối thủ không thể đuổi kịp—đó vốn là sở trường của tôi.

Dù không muốn tỏ ra khoe khoang, thành tích học tập của tôi thuộc top. Năng lượng ma thuật của tôi lớn, và tôi có thể tạo phép rất nhanh. Hai yếu tố ấy hợp lại, tôi nghiền nát mọi đối thủ bình thường trước khi họ kịp áp sát.

“Cô phải nỗ lực hơn thế chứ!”

“Gweh?!”

Nhưng cách đó không ăn thua với Công chúa Sylphonia. Cô lách qua hết tất cả chiêu của tôi, chỉ cần tung vài phép phòng thủ cơ bản rồi né tất cả đòn khác. Tôi nghe nói cô thường đánh như kỵ sĩ phép thuật. Nhờ kết hợp khéo léo kiếm và phép, cô có thể biến hóa chiến thuật vô cùng đa dạng.

Hôm nay bài thực hành chỉ tập trung vào phép, không được dùng kiếm. Nghĩa là, dù không dùng hết nội lực, cô vẫn vô hiệu hóa hoàn toàn lực tấn công của tôi.

Trước hết, chuyển động của cô ấy thật điên rồ! Làm sao một người lại di chuyển được như thế?! Cô chạy nhanh đến mức ngoặt gấp, rồi vụt khắp nơi… Tôi chẳng hiểu gì nữa! Cô né đến mức như đang khoe khoang…! Cách cô di chuyển khiến các học viên khác trông như trẻ thơ!

“Eep?!”

Phép của cô đánh trúng tôi, đẩy tôi ngã lăn trên sàn. Tôi gượng dậy, nhưng khi đứng lên, cô đã lao đến. Lúc tôi ngồi dậy, ngón tay cô đã khẽ chạm lên trán tôi.

Tôi hoàn toàn thất bại.

“Cảm ơn,” tôi lắp bắp nói được.

“Ừ, cảm ơn,” cô đáp. “Vui đấy.”

“T-Tôi xin lỗi… Có vẻ tôi quá yếu để hỗ trợ việc rèn luyện của cô.”

“Không hề. Tôi thấy cậu vẫn có giá trị riêng mà.”

Tôi hơi ngượng ngùng khi cô nói vậy. Nhưng chắc cô chỉ lịch sự thôi—rõ ràng tôi đã thua quá chóng vánh. Tôi chẳng giơ được ngón tay nào chống lại cô. Tôi gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng.

“Nhưng… có vẻ sức mạnh của cô đã yếu đi thật rồi…”

“Hả?”

Công chúa thì thầm rất nhỏ, nhưng tôi không nghe rõ.

“Không sao đâu. Đừng bận tâm.”

Cô mỉm cười nhẹ, không nói thêm. Đó là nụ cười dịu dàng, như đang an ủi một binh sĩ bị thương. Nụ cười đầy cảm xúc của một đồng đội chiến đấu, sẵn sàng chờ khi những vết thương lành.

Nhưng tại sao cô nhìn tôi như thế? Tôi phải biết gì chứ?

“À, về trận chiến đó…”

“Chuyện gì cơ?”

“Tại sao cô không dùng ảo thuật?”

“Hả?” Tôi ngạc nhiên ngước mắt. “À, tôi cũng chẳng biết trả lời sao. Tôi nào có phải pháp sư ảo thuật…”

“Hmm?”

Công chúa nhìn tôi nghi ngờ. Thật nghiêm túc, sao lại như thế?

“Ừm… Liz, phong cách chiến đấu của cô là dội hàng loạt phép thật xen lẫn nhiều phép ảo. Nếu cô trộn thêm chút ảo thuật vào những đòn thật, tôi… nghĩ là… nó sẽ rất hiệu quả. Đúng vậy.”

“T-Tôi cảm ơn lời khuyên của cô.”

Khi cô đưa lời, có vẻ cô đắn đo lắm, không biết chọn từ sao cho đúng. Cô liên tục đưa tay gãi đầu. Cách nói của Sylphonia cho tôi cảm giác cô đang vật lộn để giải thích điều hiển nhiên. Nhưng vì sao?

Hơn nữa, vì lý do nào đó, công chúa lại gọi tôi là Liz. Sao vậy?

“Tốt! Giờ đã rõ, đến lượt hai!”

“Gì cơ?! Ngay rồi hả?!”

Công chúa đã lao đến tôi ngay.

“Không, không, chờ đã! Tôi chẳng quen dùng ảo thuật! Nếu bây giờ tôi thử dùng liền, nhất định sẽ làm cô thất vọng… Ờm, kiểu… Nếu tôi lao tới trận thật mà chưa tập thử, sẽ chẳng đâu vào đâu! Tin tôi đi!”

“Cô sẽ ổn thôi, rất ổn. Tôi chỉ biết cô có thể làm được. Vậy cô cứ tham gia đi, đánh thôi!”

“Hả?! Huuuu??!”

Cô kéo mạnh tay tôi, tôi chẳng còn cách nào ngoài chuẩn bị giao chiến.

Sylphonia có phải lúc nào cũng thế? Kỳ quá! Thậm chí tôi còn tự hỏi tại sao tôi lại không phản kháng việc này?

Khi nói đến chiến đấu, công chúa nhiệt huyết hơn bất cứ ai. Đến mức mỗi khi bàn chuyện chiến thuật, cô lại hăng hái cực độ.

Không… Tôi thực sự chẳng biết gì về công chúa Sylphonia. Tôi hình dung cô ấy ra sao nhỉ? Và khoan, sao… có Cain, Melvy, Mitter và Rachel đều đang chăm chú xem trận đấu của chúng tôi?

“Bắt đầu!”

Trọng tài lại ra hiệu.

Ưm…? Dùng ảo thuật để đan xen thật-giả? Lần đầu làm chuyện này, nhưng có lựa chọn nào khác?

“Firebolt! Snapfreeze! Tornado!”

Không gian bên trong rào chắn dần ngập tràn phép thuật. Dường như tạo cảm giác có nhiều hiệu ứng ma thuật giả thật còn dễ hơn thi triển thật. Tôi chế tạo chúng nhanh hơn cả đạn phép khác. Tôi tấn công Sylphonia bằng một thứ gì đó trông như trận mưa phép dày đặc hơn hẳn trận trước.

“…?”

Chuyện gì đang xảy ra? Sao bản thân tôi lại làm tự nhiên vậy?

Đây là lần đầu tôi dùng thủ pháp này, nhưng kỹ thuật tuôn trào ra không hề đứt quãng. Tôi có thể theo cảm nhận mà xác định chính xác nơi để gieo ảo thuật và nơi để phóng đòn thật. Cảm giác kỳ lạ vô cùng.

Những phép thuật tuôn ra tựa như tôi đang khôi phục bản thể thật. Như thể cơ thể tôi mọc thêm cánh—như thể bị thả khỏi chiếc lồng. Cảm giác tự do tuyệt đỉnh.

Phải chăng—công chúa Sylphonia chỉ cần một cái liếc nhìn đã nhận ra năng khiếu của tôi?

Chúng tôi chẳng thân thiết mấy, chỉ mới đấu một hiệp với nhau. Với chừng đó thôi, cô đã đưa ra lời khuyên chiến thuật hoàn hảo cho tôi?

Quá đỉnh! Đó chính là ưu thế của đồng đội anh hùng! Hoan hô Công chúa Kỵ Sĩ Sylphonia!

“Guh!”

Tuy vậy, Sylphonia vẫn kịp bám sát chiến thuật lốc xoáy của tôi và đón đỡ mọi đòn thật. Toàn bộ rào chắn giờ đã chật kín phép thật, phép ảo, nhưng cô vẫn lách qua được hết. Có lẽ… điều đó hợp lý. Cô là người đã dạy tôi. Chắc hẳn nơi nào đó, công chúa từng đối đầu với kẻ dùng lối đánh này.

“Ah?!”

“Hrah!”

Phép cô xuyên qua ảo ảnh của tôi và lao về phía tôi. Những ảo ảnh không có khả năng phòng thủ, và cô nắm bắt sai lầm này.

Tôi vội đưa tay lên chắn, sức mạnh cú đánh đẩy tôi lùi ba bước, rồi bốn bước. Tôi kịp đứng vững.

Nhưng công chúa tận dụng lúc tôi chưa kịp hồi tâm. Cô lướt qua ảo ảnh, lao vào với tốc độ kinh hoàng. Tôi vẫn đang vất vả chống đỡ thì cô tận dụng cơ hội dùng phép mạnh cận chiến.

Ít nhất, đó là điều cô nghĩ…

“Hmm?!”

Phép Sylphonia quét qua người tôi rồi đập vào thành rào chắn. Mặt cô vặn vẹo vì ngạc nhiên.

“Là ảo ảnh giả!”

Ngay trước khi tôi giơ tay khóa cú đánh, tôi đã tạo một ảo ảnh của mình. Tôi đương nhiên vấp ngã, nhưng lại lảo đảo về một hướng khác. Cái “tôi” mà cô tấn công không phải thực.

Nhân lúc đó, tôi lao ra sau lưng cô.

“Nhận lấy này!”

Chĩa mũi phép sấm sét về hông cô—bậc phép nhanh nhất trong kho vũ khí của tôi.

“Heh, tôi biết cô làm được.”

“...?!”

Đáng tiếc, Sylphonia có phản ứng siêu nhanh với mưu mẹo của tôi. Cô ngay lập tức nhìn thấu chỗ tôi len ra, rồi phóng ra một phép ngăn cản đòn của tôi. Hai chúng tôi đẩy tay về phía nhau, ngón tay sát đến mức có thể chạm vào nhau. Rồi phép của hai đứa lướt ngang, suýt chạm nhau.

Có phải tôi bất cẩn ngay khi nghĩ đã qua mặt được công chúa? Tôi quá sửng sốt trước phản ứng chóng mặt của cô, nên chịu nguyên cú nổ lửa từ cô.

“Eeek!” Tôi la lên nghe như kịch, bay xuyên không trung rồi lăn một vòng trên sàn đấu.

Hình như Sylphonia tránh được đòn phép tôi dù chẳng tản bước đi đâu. Một lần nữa, tôi hoàn toàn bại trận. Sylphonia là kẻ chiến thắng trong cuộc đấu thử.

Nhưng…

“Ah! Nhìn kìa!”

“Mm?!”

“Có vết máu trên mặt công chúa…!”

Một tia máu nhỏ chảy xuống má Sylphonia. Cô đưa tay ra, kiến thức phép hồi lành lan tỏa khắp rào chắn, xóa sạch vết thương tức thì, nhưng đòn đánh của tôi vẫn làm cô xây xát một chút.

Sylphonia tiến đến chỗ tôi. Tôi vẫn ngồi bệt dưới đất, nhìn cô càng lúc càng tới gần.

Đám đông xôn xao.

“H-Hey… Giờ sao nữa?”

“Có lẽ Tiểu thư Lisalinde… đã chiếm được thiện cảm của Công chúa Sylphonia?”

“Đồ ngốc! Cô mới làm nhơ danh công chúa kỵ sĩ thôi! Chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra!”

“Mấy tin đồn đủ thứ bay tứ tung khi Sylphonia đứng trước tôi. Không khí căng như dây đàn.

Công chúa nhìn xuống tôi, người còn ngồi bệt, rồi nói: “Đó là một trận đấu hay.”

Tôi ngây người.

“Tối qua đến phòng ta nhé. Chúng ta cần nói chuyện.”

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi. Tôi đứng chết trân; đám đông xung quanh thì xôn xao.

“S-Sao vậy? Cô vừa công nhận Tiểu thư Lisalinde vào đội anh hùng rồi sao?”

“Không đâu, cô cũng có thể nổi giận lắm chứ. Trục xuất còn có thể xảy ra…”

“Tiểu thư Lisalinde… rồi ra sao đây? Người ta đang bàn tán đủ thứ.”

Aina thì ngo ngoeo, xòe tay, tự phụ. “Hmph! Thật ngu ngốc! Nàng đã làm nhục công chúa kỵ sĩ! Hết đường sống rồi!”

"X-Xin thứ lỗi…”

“Ôi, Liz, may mà cô ở đây.”

Sau giờ học, tôi ghé phòng Sylphonia như đã hẹn. Tất cả thành viên đội anh hùng đều lưu trú dài hạn tại một khách sạn hạng nhất trong Thị trấn Học viện. An ninh siêu chặt, tòa nhà thì nối thẳng đến học viện và hội thợ săn quái vật.

Học viện đã làm hết sức hỗ trợ hoạt động của đội anh hùng: xuất thực, chữa trị, huấn luyện, đủ thứ.

“Ngồi xuống đi. Thư giãn chút.”

“T-Thật cảm ơn…”

Tôi căng như dây đàn. Rõ ràng tôi chẳng biết Sylphonia muốn nói gì, nhưng có lẽ chuyện này sẽ thay đổi cuộc đời tôi. Dù là lời mời gia nhập hay án trục xuất.

Công chúa ngồi đối diện tôi, trước mặt là chiếc bàn gỗ.

“Tất nhiên, chỉ có một chuyện phải bàn. Ta cần một số lời khuyên…”

Hầu gái mang vào hai tách trà đen. Tôi nuốt khan—không phải vì trà, mà vì… nuốt nước bọt.

Công chúa Sylphonia khẽ bắt đầu. “Là về chuyện đêm hôm của ta với Cain…”

Ưm… chuyện gì?

“Ta không thể phủ nhận rằng dạo này quá nhàm chán… Dù trông hắn lạnh lùng, Cain rất tốt bụng, nên chẳng bao giờ nói gì… Nhưng ta muốn làm hắn vui.”

“Xin lỗi?”

“Kiểu nói sao nhỉ...? Ta tự hỏi liệu cô có biết cách nào khác để thoả mãn hắn không. Phương pháp không giống thông thường. Nếu cô biết cách làm mới, ta muốn thử với Cain, nhưng…”

Mặt cô hơi đỏ, tay cứ bứt tóc hờn dỗi.

Tại sao… cô lại nói chuyện này như thể chẳng có gì lạ?

“Này, Liz? Cô không đưa đâu lời hay ho nào à? Xin nói cho ta biết cách chơi mới.”

Cả hai chúng tôi nhìn nhau lặng thinh.

Tôi hít sâu…

“Tôi hoàn toàn không biết gì!” tôi hét to.

“Hả?!”

“Chuyện quái gì vậy? Sao cô lại hỏi tôi chuyện này?!”

“Ừ-Ừ… cô là người duy nhất ta có thể tâm sự… và…”

“Và tại sao là tôi?! Thực sự?! Tôi phải phản ứng thế nào với chuyện này?!”

“Tình huống này thật vô lý!” Sylphonia kêu lên, cúi đầu.

Đương nhiên là vô lý! Sao tôi không thấy vị công chúa này lại ngạc nhiên?

Tôi chẳng biết phải nói gì.

“Đ-Đợi đã! Xin đừng bỏ rơi ta lúc khó khăn! Nói đi! Tại sao cô hững hờ vậy?!”

“Tôi không hững hờ! Chuyện… chuyện ấy? Tôi chẳng biết gì hết!”

“Quá vô lý…”

“Cả chuyện này dở hơi!”

“Không đời nào! Thật không thể tin! Pervmaster! Xin ban cho ta lời khuyên, kẻ dưới tớ hèn mọn!”

“Cô gọi tôi là ‘chuyên gia biến thái’ à?!”

Tôi chưa bao giờ nghe tiếng đó bao giờ!

Sylphonia vạt tay áo tôi van nài, mắt cô ngước lên. Cứ như… ai đó hãy ngăn nàng lại! “Maid, cô định làm gì vậy?!”

“Chết tiệt! Tôi không ngờ mất trí nhớ làm thay đổi hẳn tính cách nàng…” cô lầm bầm. “Dù không có ma lực, tôi đoán Liz vẫn thế—biến thái như tôi từng biết và yêu mến…”

“Hả? Cô nói gì thế?”

“Không có gì…”

Sylphonia lầm bầm một điều gì đó tôi không nghe rõ.

“Tôi… thật vô cùng xin lỗi, nhưng cô hãy tìm người khác mà hỏi chuyện đó! Tôi chắc chắn tôi chẳng thể giúp gì cho cô, Công chúa Sylphonia!”

“‘Sylphonia’ nghe gượng quá. Gọi ta là ‘Sylphie’—Sylphie, được chứ? Đúng cách mà ta với cô dù chỉ quen có vài ngày…”

“Chính xác từ lúc nào tôi được vinh dự như vậy?!”

“Sylphie” là biệt danh của Sylphonia, và như tôi mới biết, chỉ những ai được cô cho phép mới gọi thế. Cô ta bảo vậy.

“Ta quỳ xuống đây, nên hãy cho ta lời khuyên, Liz! Cô luôn là người duy nhất ta có thể trông cậy!”

“À, thật lòng mà nói, tôi chẳng biết gì đâu! Chuyện này chỉ rước khổ vào thân!”

“Bất cứ thứ gì cũng được! Xin cô, chỉ cần một chút gợi ý, một thú vui kỳ dị một chút cũng được!”

“Tôi đã nói tôi không biết gì rồi! Cô có thể cầm câu hỏi này nhét thẳng vào… đít cái… Ủa, sao tôi phải phát ngôn như vậy?!”

Tôi chỉ buột miệng phán xét. Đây là loại cuộc trò chuyện gì vậy? Thật phiền phức.

Dẫu vậy, mặt Sylphonia sáng bừng. “Ồ?! Đít của Cain?! Ý tưởng hay đấy Liz! Ta biết cô luôn tiềm ẩn điều gì đó!”

80d66f5c-e807-43a4-b155-d0698a14ba8f.jpg

“Hả?”

“Cảm ơn! Ta mừng vì đã tìm đến cô! Cô đúng là một đồng minh tuyệt vời!”

“Ê? Đợi đã, Sylphie?!”

Sylphie—biệt danh của Sylphonia—tuýt trọn tách trà nóng. Uống xong, cô hớn hở đứng lên.

“Được rồi! Ta bắt đầu ngay! Cảm ơn cô, Liz! Hẹn gặp nhau ở học viện ngày mai!”

“Ah, n-này, ừm…”

Cô lướt đi như cơn gió, bỏ lại tôi trong khoảng không trống trải. Tôi đứng chết trân, bên cạnh chỉ còn người hầu.

Ngày hôm sau…

“Liiiiiiiiizzzz!!!”

Cain lao tới, mặt túi bụi đỏ rực.

“Cô đã nhét vào đầu con bé đó những ý tưởng kinh khủng gì thế?! Tối qua, S-Sylphie đột nhiên…! Chắc chắn cô có dính dáng! Không còn cách nào khác!”

“Ê-Ê! Anh hiểu nhầm tôi rồi! Ngài Cain! Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra!”

Chắc hẳn Cain đã chịu đựng điều gì kinh hoàng với… cái đít của mình tối qua. Giờ anh túm lấy cổ áo tôi.

“Cô thật sự… Cô sẽ luôn chỉ rước phiền phức thôi!”

“Đây là hiểu lầm! Hoàn toàn là hiểu lầm!”

“Cô nên học cách biết điều đi!”

“Hoàn toàn sai bét hết!”

Hôm đó, Sylphie trông như kẻ mất hồn, còn Cain thì mặt mày hốc hác. Tôi đứng giữa, là nạn nhân của thảm kịch.

Vai tôi rũ xuống tuyệt vọng.

Tôi đã làm gì để xứng đáng thế này? Có ai cho tôi biết với…