Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 4

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

29 124

Tập 1 - Chương 34 - Cảm ơn vì món bò hầm (Phần 2)

Tiếng “cách” quen thuộc của cánh cửa vang lên, theo đó là tiếng đóng cửa. Không cần phải nói, Hiyori Akitsu, người đã quá quen thuộc với căn nhà này, đã đến.

“Shi-ka-mi-kun! Em-đến-rồi-đây!”

“Em là học sinh tiểu học à?”

Tôi ra cửa đón Akitsu vào dù đang bất ngờ vì hôm nay cô ấy ăn diện hơn mọi ngày.

“Tại sao em lại ăn mặc thế này?”

“Em có còn là học sinh nữa đâu? Hôm nay Shikami, à không Yu-kun mời em đến nhà thì em phải ăn diện chút chứ.”

Câu nói được thốt ra từ đôi môi đỏ và tròn. Ngày thường cô ấy sẽ xoã tóc xuống, tuy nhiên hôm nay nó lại được búi lên. Bộ váy đen cũng hợp một cách hoàn hảo với làn da trắng ấy.

“Hợp với em lắm, anh nghĩ vậy…Vào nhà đi, Akitsu.”

“Anh mặc đồ cũng hợp lắm! Cả Hiyori nữa.”

“Rồi rồi.”

Tôi thấy xấu hổ và quay mặt đi, lần nào tôi đến nhà cô ấy tôi đều chỉ mặc đồ ngủ bình thường.

Thức ăn đã được đặt sẵn trên chiếc bàn dài. Akitsu mang theo một phần Caprese Salad và một phần cà rốt được phủ caramel.

Đúng là đáng nể khi cô ấy có thể chuẩn bị những thứ này khi vừa thức dậy. Lần tới, khi tôi sang nhà, tôi sẽ kêu cô ấy nấu gì đó cho tôi.

Hôm nay, chúng tôi sẽ ngồi đối diện nhau. Vị trí ngồi của bọn tôi sẽ phụ thuộc vào tâm trạng của cô ấy mỗi ngày.

“Itadakimatsu!”

Tôi chắp tay và cầu nguyện. Thói quen này tôi đã giữ từ thời còn đi học, mỗi lần nghĩ đến việc này tôi lại cảm thấy ấm lòng.

Thông thường tôi sẽ ngại để người khác ăn đồ do chính tay mình nấu, thế nên tôi chăm chú quan sát biểu cảm của cô ấy. Chiếc muỗng bạc được cô ấy đưa vào miệng nhanh chóng.

“Ummm ngon quá, Yu-kun đúng là siêu đầu bếp!”

Đồng tử giãn rộng, còn đôi má thì căng phồng lên. Tốt rồi, đây là biểu cảm tôi muốn thấy.

Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi bắt đầu thưởng thức món bò hầm. Nước sốt kết hợp với vị ngọt tự nhiên của rau củ tràn đầy khoang miệng tôi.

Miếng thịt tan chảy ngay trong miệng, hương vị của nó được nâng tầm nhờ hương vị của rượu vang.

Ngay lúc định cắn miếng tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng sột soạt từ phía Akitsu.

“Nè, em mang nó đến để dùng chung với bò hầm đấy.”

Thứ đang nằm trong tầm mắt tôi là một chai rượu đắt tiền. Hình như đây là phần thưởng cho nhân viên xuất sắc nhất công ty hồi trước thì phải.

“Được không đó? Anh nhớ lúc em nhận thưởng, em bảo sẽ dành nó cho riêng mình cơ mà?”

“Ứ ừ, uống với anh sẽ ngon hơn chứ. Xem như mình đang ăn mừng vì anh đã khoẻ lại đi.”

“Ừm, cảm ơn vì em đã giúp anh lúc đó.”

“Có gì đâu, chúng mình khó khăn có nhau mà.”

Vinh dự quá… Một người nổi tiếng từ thời cao trung như Akitsu lại quan tâm đến tôi.

Tôi rót rượu ra ly, mùi thơm nhẹ nhàng lan toả khắp căn phòng.

“Thật ra anh định mua gì đó để cảm ơn em nhưng mà, anh chẳng biết phải mua gì cả.”

“Em giúp anh đâu phải để đòi hỏi gì đâu? Nhưng mà nếu anh thật sự muốn tặng gì đó cho em, hay là lần sau mình đi mua sắm cùng nhau nhé?”

“Đồng ý, mình đi thử trung tâm thương mại đối diện ga vào ngày nghỉ nhé?”

“Được, em muốn mua đũa đôi…”

“Hình như em ở nhà anh nhiều hơn ở nhà em nhỉ?”

Cô ấy quay mặt đi, sau đó lại quay về phía tôi và nâng ly.

“Dô.”

Dòng chảy của rượu cuốn trôi toàn bộ mùi vị của bò hầm còn sót trong miệng tôi.

Thịt và rượu vang sinh ra là dành cho nhau.

“Nhân tiện thì, mình có hẹn đi du lịch với nhau vào dịp hè, em có thật sự muốn đi không?”

“Anh vẫn còn nhớ à? Thế thì đi chứ, mình lên kế hoạch đi.”

“Cuối tuần thì anh rảnh, trừ mùa cao điểm thôi. Nên là cứ lên kế hoạch đi.”

“Làm như anh lúc nào cũng bận rộn lắm ấy?”

“Em nghĩ là lỗi do ai? Do Akitsu ở phòng kinh doanh đấy.”

“Ừ thì… Người đó cũng là nguyên nhân chính…”

“Hừ, nhưng mà tháng này anh rảnh.”

“Thế thì tuần sau mình đi nhé? Đi bằng tàu cao tốc.”

“Chốt, em chọn được điểm đến chưa?”

“Ừm thì… Em đang suy nghĩ.”

Bọn tôi tiếp tục bàn về chuyến đi trong khi đang ngà ngà say. Đôi lúc hào phóng một tí cũng chẳng sao.

Chai rượu ngày càng vơi đi cùng với nồi bò hầm, dự báo một câu chuyện dài về chuyến đi này.

Caprese Salad: Một loại Salad Ý với 2 món chính là phô mai Mozarella cắt dày cùng cà chua Đũa đôi: loại đũa dùng cho cặp đôi, có phân biệt bằng màu sắc (thường sẽ là nam màu đen, nữ màu đỏ), phổ biến ở Nhật