Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 4

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

29 124

Tập 1 - Chương 15 - Đi nhậu với đám bạn cao trung cũng thú vị lắm chứ bộ~

Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi tôi về quê. Hôm qua, bằng một cách nào đó tôi đã dành cả ngày để chơi với con mèo của bố mẹ.

Tôi tự hỏi liệu loài mèo có loại ma lực nào để điều khiển thời gian không nhỉ?

Một chuyện gây bất ngờ hơn nữa, em gái tôi đã hỏi về Akitsu, tại sao con bé lại quan tâm về chuyện đó nhỉ? Mà tôi nhớ mình làm gì kể chuyện bọn tôi làm chung công ty.

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi đã đến điểm hẹn, Inami, thằng bạn từ thời cao trung, gọi tôi.

“Ừ nhỉ, hình như lần cuối bọn mình gặp nhau là hè năm ngoái.”

“Ừm, kể từ đấy. À quên mất…”

Như nhớ ra điều gì đó, Inami nhìn tôi và chắp tay lên đầu.

“Này Shikami, đáng lẽ tôi nên nói điều này sớm hơn nhưng mà…”

Thằng này sao trông như sắp nói gì ghê gớm lắm vậy nhỉ?

“Ban đầu dự định của tôi là chỉ có ba đến bốn đứa bọn mình đi nhậu thôi, nhưng mà mấy đứa con gái cùng lớp biết chuyện nên bọn nó đòi đi cùng.”

“À, có gì đâu. Thôi thì gặp lại bạn cũ cũng được.”

Hoá ra chẳng có gì kinh khủng lắm, tôi cùng Inami đi đến nhà hàng.

Hừm, nhà hàng Izayaka nướng vỉ than à, được đấy chứ.

Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ là một quán rượu, hoặc một quán băng chuyền tính tiền theo đĩa, hay thậm chí là một nhà hàng Ý. Chà, tôi lại nhớ mùi vị của món pasta rồi.

Mọi người đều đã đến, thế nên bọn tôi nhanh chóng ngồi vào bàn trống và gọi bốn ly bia.

Nhắm với bia là đĩa đậu nành nướng. Chắc hẳn trong cuộc đời, ai cũng từng ăn qua món này một lần.

Lớp vỏ ngoài hơi cháy xém, nhưng phần hạt bên trong lại láng bóng. Cắn một miếng, vị mặn đặc trưng đọng lại trên lưỡi tôi. Tuy nhiên, nó không mặn như loại tôi hay ăn.

Đây quả nhiên là thứ tuyệt với nhất để kết hợp với bia. Inami và mấy đứa còn lại dường như cũng có cảm giác giống tôi. Bọn nó tách hạt đậu nành ra và tận hưởng bia của mình.

Inami nhìn quanh rồi tự dưng phá lên cười. Say rồi à?

Tôi quyết định gọi món chính, là một phần cá ngừ và gà.

Mọi người trò chuyện về những sự kiện trong cuộc sống. Có những đứa đã kết hôn, rồi bọn tôi ôn lại kỉ niệm thời còn đi học.

“À mà này, mấy ông có bạn gái hết chưa?”

Inami, thằng con trai duy nhất ở đây đã kết hôn, lên tiếng. Thật ra thì, vợ của Inami là bạn cùng lớp của chúng tôi. Hai người bọn họ hẹn hò từ thời cao trung, và kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Đó là về Inami, còn về những người khác thì tôi hiếm có cơ hội để nói chuyện với họ. Thế nên tôi ngóng chờ câu chuyện từ họ hơn.

“Chưa, chắc là giờ tao phải đi kiếm vợ thôi.”

Người vừa lên tiếng là Nishizaki, cậu ta hiện tại đang là một kĩ sư phần mềm trong một công ty nhỏ. Công ty của cậu ta hẳn chỉ bằng một góc công ty của tôi, thế nhưng trên gương mặt đầy đặn đó tôi vẫn thấy hai chữ ‘tăng ca’ rõ nét.

“Còn tao thì vừa mới đính hôn xong.”

“Vãi cả… Từ khi nào vậy?”

Người vừa thông báo chuyện đính hôn là Seno, một công chức nhà nước.

“Tao đính hôn từ hai tháng trước, nhưng bây giờ mới kể cho bọn mày.”

“Hừ, đám cưới nhất định phải mời tao đấy.”

Inami nói nửa thật nửa đùa.

“À thế còn Shikami thì sao, từ lúc lên đại học ông có bạn gái chưa?”

“Ừ thì chưa, nhưng bây giờ thì tôi đang bận với công việc rồi.”

“Bọn mình cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy, hay là thi xem ai có bạn gái trước đi?”

Nishizaki cười trêu chọc. Im đi, lương của tôi cao gấp mấy lần cậu đấy.

“Shikami này, thế dạo này ông có gặp Akitsu không? Hai người là khá thân thiết từ thời cao trung mà nhỉ?”

Tại sao lại nhắc đến cô ta ở đây chứ…

“À, từ lúc lên đại học thì tôi không còn gặp cô ấy nhiều.”

Đây hoàn toàn là sự thật, chúng tôi gần như không gặp nhau trong thời đại học.

“Cô ấy hồi trước nổi tiếng lắm, giờ tôi không biết cô ấy đang làm gì nhỉ?”

Inami đột nhiên lườm về phía chủ nhân câu nói trên, Seno. Trong lúc tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Chào mọi người, dạo này mọi người thế nào rồi?”

Tại sao tôi lại có linh cảm chuyện này sẽ xảy ra nhỉ? Nhìn về phía cửa, tôi thấy Akitsu chầm chậm bước vào. Cô ấy hôm nay mặc một bộ trang phục bình thường và trang điểm nhẹ nhàng.