Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

(Đang ra)

Cho tới khi tôi có thể yêu chính mình

PIZZAPINEAPPLE

Tôi không thể yêu chính bản thân mình

4 11

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

(Đang ra)

Mamoru-kun to ai ga omotai shōjo-tachi

鶴城東

Cuộc sống quá khó khăn đối với Mamoru, cậu bị bủa vây bởi những cô gái mang nặng tình yêu với mình! Và vòng vây đó đang dần thu hẹp lại ở mức báo động!! Đây là một câu chuyện về cuộc chiến tình yêu kh

11 1857

Romcom dưới màn đêm

(Đang ra)

Romcom dưới màn đêm

Suzuki Daisuke (鈴木大輔)

Câu hỏi được đặt ra, là khi bình minh đến… cậu sẽ tiếp tục mơ, hay là sẽ thức dậy?

1 3

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

7 70

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

245 4594

Tập 1 - Chương 12 - “Nè, tiền bối đã có bạn gái chưa?”

Bằng cách nào đó, tôi đã đưa Harumi đang loạng choạng đến được nhà ga. Mái tóc đuôi ngựa của em ấy lắc lư như một cái đuôi thực thụ.

“Em thật sự rất ngưỡng mộ tiền bối Shikami.”

Ánh hào quang của em ấy vẫn không thể bị dập tắt dù trong tình trạng như thế này nhỉ.

“Tiền bối lúc nào cũng quan tâm đến em và Suzutani, ngay cả lúc này…”

Tôi giữ chặt tay em ấy lại để đề phòng em ấy ngã xuống, hành động bất ngờ của tôi làm em ấy ngã lại gần tôi, hai ánh mắt chạm nhau. Tôi thậm chí còn chưa kịp để ý chân mày của em ấy thì cả hai người đã tách nhau ra.

“Nè, tiền bối đã có bạn gái chưa?”

“Chưa.”

“Anh không để ý đến ai kể từ thời học sinh luôn à?”

“Đã từng nhưng giờ thì không còn nữa.”

Thật lòng mà nói, bây giờ tôi phải chăm cho một con ‘ma đói’ thì làm gì còn tâm trí nào để nghĩ đến việc yêu đương nữa. Mà tại sao tôi lại nghĩ đến cô ta ngay lúc này nhỉ?

Điện thoại tôi rung lên, có vẻ là mấy đứa bạn cũ rủ tôi đi nhậu vào tuần lễ Vàng. Bọn nó chốt được quán chưa nhỉ?

“Đi thôi Harumi, chúng ta sắp đến ga rồi, để anh gọi taxi.”

“Được rồi, lần tới mình đi nhậu nữa nhé, tiền bối.”

“Chốt nhé, để anh xem dịp nào rảnh rỗi.”

“Tiền bối hứa rồi đấy!”

Sau khi nói thế, em ấy trông có vẻ tỉnh táo hơn, bước chân cũng không còn loạng choạng nữa. Giờ đã là chín giờ tối thứ Tư, nhưng ở đây vẫn còn đông đúc. Từ chối lời mời của mấy tên cò, tôi đến bãi tập trung taxi.

“Nè, nhà tiền bối Shikami ở gần em hả?”

“Cũng không hẳn, nhưng có vẻ như nhà anh cùng đường với em, theo lời chị Aizawa thì là như thế.”

“Thật á? Thế hôm nào đó em sang chơi nha?”

“Hự…”

“Hửm? Tiền bối sống cùng với ai à? Hay là có nuôi thú cưng?”

“Anh nghĩ là, nó vừa đúng vừa sai.”

Sau khi cố gắng không trả lời thêm, tôi và Harumi leo lên xe.

“Em cho tài xế địa chỉ đi kìa.”

Nói rồi, tôi ngồi phía sau xe. Harumi đáng lẽ nên ngồi phía trước, nhưng lại ra ghế sau và ngồi cạnh tôi.

Chiếc taxi chạy trên con đường khuya tĩnh lặng. Những ánh đèn xung quanh đã bắt đầu tắt dần.

Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Harumi đang ngủ ngon, có lẽ tôi nên đánh thức em ấy dậy khi bọn tôi đến nơi.

Tôi mở điện thoại định liên lạc cho tiền bối Aizawa thì nhìn thấy một tin nhắn.

“Nè, chúng ta có chuyện cần nói khi anh về nhà đấy.”

Người gửi tin nhắn trông có vẻ tức giận này, không ai khác ngoài Akitsu. Tôi đã làm gì sai à? Trong lúc vẫn còn suy nghĩ, một tin nhắn nữa được gửi đến.

“Thế, anh có thích tóc đuôi ngựa không, Shikami?”

Hừm, cô ấy thấy tôi đi cùng Harumi ở đâu đó à, và tại sao định vị nói rằng cô ấy ở cách đây vài ga?

Mặc kệ Akitsu, tôi nhắn tin cho tiền bối Aizawa

“Cảm ơn chị vì ngày hôm nay, em và Harumi đang trên đường về.”

“Em vất vả rồi. Chị đã đưa hai tên ngốc này về đến nơi. Hẹn gặp lại em ngày mai. Chúc ngủ ngon.”

Tôi gửi một cái sticker và tắt điện thoại, tưởng tượng gương mặt của Suzutani ngày mai khi được sếp đưa về tận nhà.

Chiếc taxi đi chậm lại rồi dừng ngay trước một toà chung cư, tôi tiễn Harumi và lên xe lại.

Có vẻ như khoảng mười lăm phút nữa là về đến nhà. Tôi nhắm mắt lại và nghỉ ngơi trên xe. Mùi hương của mùa xuân vẫn còn vương vấn đâu đây nhỉ?

Thông thường ở Nhật, taxi sẽ tập trung quanh nhà ga "Mùi hương của mùa xuân" ở đây hình như tác ẩn ý mùi của Harumi (春海) vì tên của Harumi cũng có nghĩa là mùa xuân