Dùng bữa cùng cô đồng nghiệp xinh đẹp ở phòng kinh doanh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

154 1518

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

4 4

Bride of the Demise

(Đang ra)

Bride of the Demise

Ayasato Keishi

Lời thề ấy lấp đầy khoảng trống trong tim Kou và cũng mở ra con đường cho họ dẫn đến tình yêu và bi kịch.

5 21

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

144 3728

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

29 124

Tập 1 - Chương 01 - Cuộc sống nơi công sở thật quá khắc nghiệt~

d77676ed-6bee-427e-afd7-9c01c524079c.jpg

“Tiền bối Shikami, em vừa gõ xong tập tài liệu. Anh kiểm tra giúp em nhé?”

Tôi cầm tập tài liệu từ tay cấp dưới, vừa nhìn thoáng qua đã phát hiện 2 lỗi sơ đẳng.

“Cảm ơn em nhé, để anh kiểm tra lại rồi gửi tin nhắn cho em sau.”

“Trăm sự nhờ tiền bối.” Con bé hậu bối nói vui vẻ rồi quay lại bàn làm việc với những bước chân sáo. Tôi quay lại với chiếc máy tính. Đã là 12h20 chiều, vừa đúng giờ ăn trưa.

Sau khi hoàn thành phần việc còn lại, tôi gửi tập tài liệu hoàn chỉnh cho sếp thông qua hệ thống của công ty, cũng không quên nhắc nhở hậu bối về những lỗi “đáng yêu” của cô ấy.

Nhìn quanh phòng làm việc, tôi không thấy thằng bạn hay tăng ca cùng đâu cả, có vẻ như nó xin nghỉ phép hôm nay rồi. Kể cả quản lý của chúng tôi, tiền bối Aizawa, cũng đang làm việc tại nhà.

Không có cấp trên xung quanh, bầu không khí dường như thong thả hơn hẳn. Nhưng nếu có vấn đề gì xảy ra thì chúng tôi giống như rắn mất đầu vậy.

Hoàn thành tiến độ công việc được đặt ra, tôi để PC vào chế độ ngủ và đứng lên:

“Anh đi ăn trưa nhé, có vấn đề gì cứ gọi cho anh bằng số điện thoại công việc.”

“Vâng ạ”, hai hậu ngồi bên cạnh tôi trả lời

Trong lúc chờ thang máy đi xuống, tôi kiểm tra tin nhắn và thấy tin nhắn từ Akitsu Hiyori – “Nữ hoàng chốt đơn” của phòng kinh doanh thứ cấp

Công ty của tôi chuyên về gia công các sản phẩm nội thất. Chúng tôi làm mọi thứ từ phát triển sản phẩm mới, xây dựng thuơng hiệu và kinh doanh.

Về độ phủ của thuơng hiệu, chúng tôi vẫn đang phát triển, nhưng ít nhất, hiện tại cứ 10 người sẽ có 1 người biết đến thương hiệu của chúng tôi.

Phòng kinh doanh chính tập trung vào những sản phẩm gia dụng cho các hộ gia đình. Trong khi phòng kinh doanh thứ cấp lại đẩy mạnh hợp tác với các doanh nghiệp, đặc biệt là mảng thiết kế văn phòng và các dịch vụ liên quan.

Hiyori là hình mẫu của “người phụ nữ tận tâm với công việc”. Cô ấy là một tiếp thị đầy kĩ năng, luôn nằm tốp đầu về doanh số trong tháng. Không quá khi nói rằng những hợp đồng lớn cô ấy mang về là đồng lương cho những người ngồi tại văn phòng như tôi.

Lẽ dĩ nhiên, không ai trong chúng tôi dám chống lại cô ấy. Và như đã nói, tôi và cô ấy được tuyển vào công ty cùng lúc. Không những vậy, chúng tôi còn là bạn học từ cao trung. Đó là một bí mật nhỏ giữa hai bọn tôi, nếu để lộ ra thì chỉ gây thêm những sự chú ý không cần thiết mà thôi.

“Em vừa tiếp xong vị khách sáng nay, đang ở cách công ty một ga. Em biết nhà hàng Ý này ngon lắm, đi không nè?”

“Đừng hòng dụ dỗ tôi.”

“Em mới chốt được một hợp đồng rồi, nên là em bao.”

“Tới liền đây.”

Không thèm chờ cô ấy trả lời, tôi phóng vụt ra nhà ga. Của trời cho là của trời cho. Mà khoan, nếu vậy thì… À mà thôi.

Bước lên tàu, tôi bị nhấn chìm bởi không khí ngột ngạt thường nhật của ga tàu.

***

Đến ga kế tiếp, tôi bước xuống và tận hưởng không khí trong lành của mùa xuân. Nheo mắt dưới ánh mặt trời, tôi nhìn thấy cô ấy – một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu, cùng bộ đồ công sở tôn dáng.

“Hừ, anh đến nhanh đấy. Mà thôi, đi nào, kẻo pasta nguội mất.”