Tên của tôi là Nanashi.
Nanashi nghĩa là không có tên.
Hoặc ít nhất đó là điều những quyển sách đã thì thầm.
*
Mỗi khi tôi nhắm mắt lại, màn đêm xung quanh sẽ chỉ còn là một màu vàng thối rữa. Hoặc nếu tôi cố gắng mở to mắt ra và nán lại đủ lâu để quan sát những đám mây cháy xém, chúng sẽ bắt đầu nổ lách tách giữa vòm trời bốc mùi trứng ung như một lễ hội pháo hoa rực rỡ. Và rồi vòng đời ngắn ngủi ấy của chúng kết thúc dưới hình hài của hàng triệu đốm sáng li ti, chập lại với nhau tạo thành một thứ dung dịch đặc quánh màu đỏ bầm thi nhau trút xuống mặt đất.
“Dừng lại đi! Ai đó dừng thứ này lại đi mà!”
Cái sắc đỏ đáng tởm đó bám lấy tâm trí tôi một cách dai dẳng, hệt như cái cách nó tàn bạo nuốt trọn lấy màu vàng úa tội nghiệp trên nền đất.
Tôi đã thử rất nhiều cách hòng giữ cho bản thân thật tỉnh táo, một điều nghe có vẻ lạ lùng khi ta đang mơ,nhưng bao giờ cũng kết thúc trong nỗi thất bại ê chề vào khoảnh khắc tôi nghe được tiếng thét cào xé không gian của chính mình.
Điều kỳ diệu ấy dường như chưa bao giờ xảy ra cả.
Tôi thất thần nhìn những bức tường xung quanh như một kẻ đần độn, ít nhất là cho đến khi một giọng nói khản đặc len lỏi vào khoảng không tĩnh lặng.
"Ê công chúa ngủ trong rừng, tớ gạt đổ đống domino này được không?"
"Không." Tôi lập tức đáp lại theo bản năng.
"À há, vậy tớ gạt nhé."
"Đã bảo là không mà. Bỏ ngón tay xỏ lá của cậu ra ngay!"
Ngay khi đầu tôi "ding" lên một tiếng báo hiệu rằng nó đã trở về thực tại, những quân cờ domino lần lượt đổ sụp xuống theo hình xoắn ốc trên sàn nhà. Chúng trông như như một cái xe lửa cùng những bức tường đổ rạp, và nằm bên dưới đống tàn tích ấy chỉ còn lại những mảnh thịt nát vụn.
Thủ phạm chịu trách nhiệm cho hành động thô bạo này là cái bóng đen mờ mờ đang ngồi trước mặt tôi. Một đứa trẻ khoảng tầm mười tuổi với mái tóc màu cà rốt, dáng người gầy đét cùng đôi mắt nâu thẫm trong veo như mặt hồ phẳng lặng, hay nói ngắn gọn hơn chính là một bản sao như đúc của tôi tựa như đang soi gương.
Shiwata, đó là cái tên mà cậu ta tự xưng, nhưng đôi lúc tôi lại thích gọi bằng biệt hiệu 'thằng quỷ cùng phòng trâng tráo”. Niềm vui của cậu ta là xỉa xói tôi, còn lẽ sống của cậu ta là nhìn tôi chật vật làm việc trong khi bản thân rảnh rỗi ngồi không.
Ở với nhau được ít lâu, cuộc sống thường nhật của tôi và Shiwata liền đi vào một guồng quay cố định: Thức dậy, chạy vặt cho mấy tay thợ ở khu phố kề bên, đọc sách, đi khuân vác, bị lũ sĩ quan đánh te tua, làm vườn, ngủ gục, rồi lại thức dậy.
“Nanashi quân khốn nạn! Chẳng còn gì để ăn ở đây cả! Đồ con lợn nhà cậu quên đi mua đồ ăn rồi à?!”
Bước xuống dãy cầu thang mục nát, tôi nhìn thấy Shiwata đang rên gừ gừ trước cái nồi súp lõng bõng vụn khoai ở bếp qua kẽ mắt, và cậu ta cũng đang vểnh tai lên nghe tiếng cái bụng trống rỗng của tôi òn ọt từng tiếng.
“Cảm ơn nhiều vì đã cho tớ biết nhé đồ con lợn, giờ thì thằng nào cũng đói cả.”
“Nếu không muốn mất luôn chỗ răng kia thì ngậm mồm vào.”
Im lặng một lúc cho đến khi cơn giận lắng xuống, ai đó trong chúng tôi cất lời đề nghị:
“Muốn trộm nốt chỗ táo còn lại của Paddington không?”
“Nghỉ khỏe, hắn vừa thu sạch chỗ đó đem biếu mấy tay sĩ quan ráo. Bố khỉ lũ lợn mập.”
“Thế còn bà Liz hay ông Hans?”
“Chết cả rồi. Hôm kia trấn đấy bị bom dội.”
Sau đó là một sự tĩnh lặng ghê gớm.
Những cái chết cũng chẳng khủng khiếp đến nỗi khiến chúng tôi bàng hoàng, và nó xảy ra thường xuyên đến độ người ta chỉ còn thiết đếm vài ba sinh mạng còn hiện hữu.
“Đóng cửa sổ lại đi Shiwata, hoặc cứ đứng đấy mà hít mùi xác thối.” Tôi ra hiệu cho tên lười biếng kia làm việc gì đó có ích hơn trong lúc lục chạn. Bố của tôi trước khi đi có để lại ít đồ hộp sắp hết đát bên cạnh mấy quyển tiểu thuyết tiếng nhật. Ông gia nhập lực lượng hậu cần cùng trai tráng trong làng và dự tính sẽ trở về sớm, hoặc ít nhất cả tôi và bố đều tin là như thế cho đến khi hai tháng lặng lẽ trôi qua.
“Nếu đói thì nhớ lấy thức ăn trong chạn ra nhé.”
“Mẹ và em tạm thời sẽ phải ở nhà bà một thời gian.”
“Bố/mẹ sẽ về sớm thôi.”
Sẽ về sớm thôi…
Sẽ về sớm thôi?
Vậy tại sao mọi người vẫn chưa trở lại?
Những suy nghĩ tăm tối chưa kịp thành hình rất nhanh liền bị thổi bay bởi cơn gió lạnh tê người từ cửa sổ.
Bố sẽ ổn thôi, tôi tin chắc là như thế, và việc duy nhất tôi cần lo là liệu mình có đủ tiền lẫn đồ ăn để sống sót đến lúc ấy hay không.
Tuy vậy, từng có vài lần, trong quãng thời gian ít ỏi còn lại của tháng Tám, tôi đã cố lục lọi hòm thư để tìm một lời hồi âm, và điều này gần như đã làm tan nát chút hi vọng còn lại về một cuộc đoàn viên sớm. “Chúng tôi rất tiếc”, những người đưa thư bao giờ cũng lắc đầu nguầy nguậy khi được hỏi đến. Chẳng có gì dành cho tôi, cho Shiwata, cho những người hàng xóm khốn khổ kia ngoài nỗi thất vọng ê chề. Họ không chết thì cũng đã tản mát đi đâu đấy, cuối cùng chỉ trụ lại mỗi mấy người già không ai thân thích hoặc những đứa hâm dở.
1944 rõ là một năm tệ hại cho tất cả mọi người, khi việc duy nhất họ có thể làm là bám lấy những niềm tin dang dở về cái chết.
Nhưng tất cả mọi thứ dường như thay đổi hẳn vào buổi chiều hôm ấy.
Khi đó tôi chỉ vừa mới trở về nhà cùng một quả táo căng mọng trên tay, thức quà ngon hiếm hoi thó từ thằng giúp việc tại tư dinh của ngài thị trưởng. Dù không hi vọng gì nhiều, tôi vẫn kiểm tra hòm thư như thường lệ theo thói quen. Với một mắt sưng vù, mắt còn lại vẫn còn đang mơ màng trong mệt mỏi, tôi vẫn nhận ra được rằng hôm nay có gì đó rất khác. Một phong bì trắng muốt đang nằm đấy, với phần bì đề: “Gửi gia đình William”
William.
Họ của tôi là William…
Khỏi cần nói cũng biết tôi đã sung sướng đến mức nào.
“Shiwata! Shiwata! Xem tớ tìm thấy gì này!”
Tôi tưởng bản thân đã kích động lắm rồi, nhưng Shiwata còn ngạc nhiên đến độ ngã bổ ngửa ra sau ghế. “Không thể nào. Không thể nào.”, cậu ta lẩm bẩm trong lúc toét miệng cười hằng hặc rồi ho sặc sụa.
Mẹ cùng em gái tôi sẽ bắt tuyến xe lửa số 6 về thẳng trấn vào chiều nay, và bố đã hứa sẽ rời nơi đóng quân trước 4 giờ để cùng tôi đón họ tại nhà ga.
Lẽ dĩ nhiên, Shiwata và tôi sẽ phải cuốc bộ đến đó vì bây giờ chẳng còn chiếc xe kéo nào cả, nhưng đối với hai đứa trẻ mà nói thì đấy lại là cuộc hành trình hết sức nhẹ nhàng đến xứ thần tiên. Cái khu phố lúc nào cũng tối sầm bỗng dưng trở nên tươi sáng đến lạ, và những cái xác khô bên đường cũng chẳng khiến tôi bận tâm hơn. Chúng tôi đi dọc con đường dài thênh thang rợp bóng cây dẻ đỏ, nơi nắng sớm chảy xuyên qua hai hàng lá thưa và những tiếng cười như nhấc bổng chân lên khỏi mặt đất lấm bùn.
Tôi cảm thấy người mình như lâng lâng, nhưng cái niềm vui bé nhỏ ấy chỉ kéo dài cho đến khi con đường chia làm hai ngả. Lối đi trơn nhẵn tràn ngập tiếng hót ngân vang của những con họa mi tội nghiệp đã bị xới tung lên thành hàng đống đất đá hỗn độn như một bãi rác thải. Viễn cảnh tươi đẹp cũng vì thế mà bị đánh bay sau một tràng thở dài đến não ruột.
"Chúng ta phải chọn lối đi khác thôi. Đường này hình như cũng dẫn đến nhà ga thì phải." Shiwata lên tiếng xác nhận rồi chỉ vào con đường bên cạnh, khúc khuỷu và bốc mùi lá rữa.
"Thế còn đường này thì sao?"
Ánh mắt của tôi chợt nán lại con đường món nằm dưới chân ngọn đồi gần đó. Từng tế bào trong tôi mách bảo rằng đó là hướng đi đúng đắn nhất mà tôi có thể quyết định, nhưng tôi lại chẳng hề có bất cứ ký ức đặc biệt nào về nơi này cả.
"Đường đó mà đi được à?”
Câu hỏi của Shiwata làm tôi thấy khó hiểu vô cùng, nhưng khi quay sang nhìn lại thì đúng thật chỗ đấy đã bị đá chặn lại mất.
“Quái thật. Rõ ràng mới nãy còn đang quang đãng.”
“Cậu mệt đến độ quáng gà rồi đấy đồ đần độn.” Shiwata nhếch môi cười mỉa, nhưng trông cậu ta có vẻ lo lắng hơn là đắc chí. Trong vài phút giây ngắn ngủi ấy, đôi mắt trong veo của cậu dường như đã chuyển sang màu đục, màu của những sinh vật to xác hung tợn mà mọi người hay gọi bằng cái tên 'người lớn', một cái bóng xa lạ không hơn không kém.
"Chắc vậy thật." Tôi ỉu xìu lầm bầm. Nỗi chán chường cũng chỉ đến thế là cùng. Thật là mất hứng.
Sau khi nghe được câu trả lời từ tôi, Shiwata cũng không bộc lộ thêm bất cứ biểu hiện đặc biệt nào khác. Cậu ta chỉ mím môi, một hành động chẳng rõ xuất phát từ xúc cảm nào, và tất cả chỉ có thế.
Một biến động nhỏ trước lát cắt sự thật mờ mịt.
Lẽ ra tôi đã có thể tiến đến gần nó hơn, nhưng tôi đã chọn ở lại cùng màu xanh xỉn của bầu trời tháng 9 năm 1944 lẫn phố Sheffield thêm một thời gian nữa.
Sau khi đi hết con đường mà Shiwata đã chọn, cơ thể rệu rã của chúng tôi mới được nghỉ ngơi khi hai chủ nhân quyết định ngồi xuống cạnh gốc sồi già nằm ven bờ suối. Tên trâng tráo kia bỗng tỏ ra mệt mỏi đến lạ, vậy nên tôi cố ý bẻ ổ bánh mì đen làm hai nửa không đều để chừa phần to hơn cho cậu ta.
Sau khi đã ăn uống no nê, tôi lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu. Chậm rãi hòa làm một với cơn mơ, viễn cảnh tươi đẹp khi cả nhà tôi còn sung túc hiện ra chân thực đến độ tôi chỉ muốn nhảy ào vào vồ vập lấy nó. Đầu lưỡi tôi tràn ngập hương vị ngọt ngào của những cốc sữa bò nóng hổi vào mỗi buổi sáng, hai bên mũi như phồng lên bởi mùi thơm ngào ngạt từ chiếc bánh táo mới nướng trong lò của mẹ.
Có tiếng rầm rập trên dãy cầu thang bằng gỗ mới cóng. Tôi thấy mình đang nằm vật lộn với đứa em gái sáu tuổi đang bám dính như một kẻ chết đuối ôm chặt khúc gỗ trôi sông. Mắt nó ầng ậng nước, còn khuôn mặt đỏ lên sau những tràng gào thét mà bất cứ đứa trẻ kích động nào cũng sẽ làm.
Và rồi mẹ đột nhiên xuất hiện, đôi bàn tay gầy guộc của bà túm lấy cổ áo tôi rồi lôi Nina ra ngoài. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được thân hình gầy gò của bà lấy đâu ra sức lực để làm những chuyện như thế.
“Con cũng thật là, mới sáng sớm đã chọc cho em khóc là ý gì! Mẹ đã bảo hai đứa phải hòa thuận mà.”
Không phải lỗi của con! Tại Nina cứ ôm lấy con riết chứ bộ!
“Nhưng em muốn anh hai đi cùng cơ! Tại sao anh cứ nhất quyết ở lại?!”
Này, nếu cả anh cũng đi mất thì sẽ chẳng còn ai bảo vệ nơi này cả.
“Thế chẳng phải anh hai sẽ cô đơn lắm sao?”
Ừ, vậy nên mẹ và Nina hãy sớm trở lại nhé. Anh sẽ chờ hai người quay về.
Về nhà của chúng ta.
Tiếng đàn piano của bố chợt vang lên phá tan bầu không khí nặng nề. Con bé Nina mới đây còn mếu máo khóc bỗng bật lên cười như nắc nẻ. Nó đứng dậy nhảy nhót cùng cây đàn xếp đồ chơi, đôi mắt sáng lên cùng những giai điệu tràn ngập khắp căn phòng, thỉnh thoảng còn bật cười một cách đáng yêu.
Được một lúc thì mẹ đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Bà hôn lên má tôi – ngọt ngào như nắng sớm hôn lên những tán cây rừng – và kéo tấm thân lười biếng của tôi ra khỏi tấm thảm lông mềm mại.
"Đừng dừng lại nhé mọi người." Tôi thì thầm. Dường như có một niềm vui to lớn trong những điều không thật, và đó là khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi mà chúng tôi có được trước khi những điều tồi tệ ập đến.
Niềm hạnh phúc ấy chấm dứt lúc tôi chuẩn bị thức dậy.
Khung cảnh đầm ấm trong giấc mơ kia tiếp tục hoen gỉ rồi cháy rụi giữa bầy chuồn chuồn đen nhẻm và những món quà mà ta nhận được từ chúng.
Chẳng còn tiếng nhạc nào nữa, cũng chẳng còn tiếng cười đùa mà tôi khao khát. Tất cả những gì còn vang bên tai tôi chỉ có những cơn gió không ngừng thét gào.
"Chúng ta đi tiếp thôi Shiwata."
Tôi đứng lên lay cậu ta dậy, và chúng tôi bước tiếp trên con đường mòn đang chờ đợi ở phía trước. Không mất nhiều thời gian để xác định xem chúng tôi còn cách điểm đến bao xa bởi chỉ ít lâu sau đấy, một cảnh cổng cũ kĩ đỏ rực như mặt trời của buổi bình minh đã hiện lên ở cuối tầm nhìn.
Lạ lùng làm sao, chẳng có chiếc xe lửa nào trên ray cả.
Nỗi bồn chồn vừa mới nguôi ngoai trong tôi nay lại quẩn quanh một mối lo khác.
Những quả bom.
Những quả bom và hàng loạt sinh mệnh khốn khổ.
Môi mím chặt lại vì lo lắng, tôi lắc đầu tự trấn an bản thân.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Rồi chúng ta sẽ lại được về nhà.
Tiếng sột soạt do sải bước qua những bụi cỏ rậm rạp vang lên khi hai đứa tiến đến gần bục đón tàu. Shiwata sau đó nằm vật ra đất trong tư thế đầy mỏi mệt như đang sốt, hai mắt nhắm nghiền thể hiện rằng cậu ta đã kiệt sức đến nơi mặc dù bây giờ kim ngắn mới chỉ trượt qua con số 4 chưa đến 2 mm.
"Uầy, hi vọng xe lửa sẽ cập ga sớm để mình còn về ăn tối ha Shiwata. Cậu cũng đói rũ cả người rồi đúng không đồng chí? Bao tử của tớ đang đánh trống đến quặn hết cả lại rồi đây này. Sẽ thật tuyệt nếu mẹ mang gì đó về cho chúng ta ăn từ nhà bà ngoại.
Còn về phần bố, tớ không trông mong gì nhiều về những món quà ông có thể mang về. Cái nơi gọi là chiến trường mà ông đang ở ấy, nơi đó chỉ toàn là vũ khí và đất cát không thôi. Cậu có còn nhớ bà chủ tiệm bánh kẹo đầu phố đã nhận được gì khi những người mặc quân phục giống bố đến gõ cửa không? Một cái mũ nhem nhuốc lốm đốm vệt đỏ bầm. Đó đúng là chuyện nực cười nhất mà tớ từng chứng kiến. Ai mà lại muốn nhận một cái mũ xấu xí đến vậy cơ chứ? Ấy thế mà người ta vẫn dám đem đi tặng như một lẽ hiển nhiên..."
Trong những nỗ lực chuyện trò nhằm làm vơi đi nỗi lo thầm kín của bản thân cũng như sự kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần của Shiwata, giọng nói của tôi gần như bị át đi khi những hồi còi báo động vang lên và tiếng hú inh ỏi của loa phát thanh bất chợt tìm đến sân ga tĩnh lặng.
"UUUUUUUUUUUUUUUUU"
Kể cả những kẻ đần độn nhất phố Sheffield cũng có thể nhận ra chúng đang báo hiệu điều gì khi tiếng "uu" của động cơ máy bay lọt vào tai.
Những hiểm họa khủng khiếp đến từ bầu trời - thần chết chỉ cách ta một khoảng không ngắn ngủi.
Sự hoảng loạn tột độ dần chiếm trọn lấy tâm trí.
Nhà.
Bọn chúng sẽ rải bom ngay trên nhà của tôi.
Bọn chúng sẽ phá tanh bành nơi duy nhất mà tôi thuộc về.
Nghĩ bụng, tôi thô bạo quăng Shiwata cậu ta vào một cái xe đẩy gần đó, cố gắng dùng hết sức bình sinh chạy thục mạng. Bầu trời vụt tối sầm lại. Khói bụi và mây mù giăng kín đến mức một tia sáng le lói của mặt trời cũng chẳng lọt qua nổi. Chớp đạn và bom nổ cứ cách quãng lại lóe lên soi lối cho tôi chạy, nhưng giữa cái mịt mờ bạt ngàn này thì như thấy cũng chẳng khác gì so với lấy trứng chọi đá.
Trời mời lặng được một lúc bỗng nổi gió ào ào, kéo theo sau những tiếng hô hoán bằng tiếng Đức đang tràn đến gần. Chạy nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh nữa lên! Tôi không thể chết ở đây được! Mẹ và em vẫn chưa trở về kia mà! Bố vẫn chưa trở về kia mà!
Đoành! Đoành! Đoành!
Súng nổ vang trời tận ba hồi, và chuyện xảy ra kế đến chính là tôi giữa khoảng không vô định. Chiếc xe đẩy cùng tôi ngã nhào từ trên đồi xuống, hai bên tai nhanh chóng ù đi giữa thanh âm inh ỏi vọng lại từ đằng xa.
Đau quá! Dừng lại đi! Ai đó làm ơn dừng lại đi mà!
Đầu óc tôi chỉ còn là một cái bể trống rỗng, còn máu mũi cứ tuôn ra như một cái vòi bị hư van khóa.
Có ai không? Có ai ở đây không?
Tôi chới với kêu cứu bằng tất cả sự tuyệt vọng, nhưng vẫn chẳng có tiếng đáp lại nào.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Với khoang miệng tràn ngập vị tanh mặn chát cực kì khó ngửi, tôi lồm cồm bò dậy dựng Shiwata hiện đang bất tỉnh lên mà gắng gượng chạy tiếp.
Không một ai. Không một ai có thể giúp chúng tôi cả.
Mắt tôi chợt nhòa đi khi nhận ra sự bất lực của bản thân, còn con đường về nhà thì đã bị chặn mất trong đợt rải bom.
“Khoan đã, vẫn còn một lối nữa kia mà….”
Nhỡn ảnh về con đường dẫn lên đồi ban nãy đột ngột hiện ra, thế là tôi hạ quyết tâm chuyển hướng trong tích tắc. Kì lạ làm sao, con đường đầy lá úa ban nãy còn bị chặn giờ đây đã thông thoáng trở lại. Máu từ trên trán tôi lách tách chảy xuống chiếc xe đẩy, kế đến là hai bên má tái mét của tên khốn còn chưa chịu tỉnh kia. Tôi thấy cậu ta mím môi, và rồi đôi mắt trong veo kia dần dần mở ra khi chúng tôi gần băng qua được nửa chặng đường dài.
"Nanashi..." Shiwata mơ màng thì thầm "Sao cậu lại phải chạy thế?"
"Vì những chiếc máy bay đang đến Shiwata ạ! Mà tớ cũng chẳng có dư thời giờ để giải thích đâu."
"Máy bay? Làm gì có chiếc máy bay nào?"
"...Cậu có vẻ mệt đến lũ lẫn rồi đấy Shiwata. Hãy cứ im lặng và nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Cậu nói gì cơ?"
Khuôn mặt cau có của Shiwata biến chuyển dần từ mơ màng sang ngạc nhiên, và cuối cùng là kinh hãi vào khoảnh khắc căn nhà chỉ còn cách chúng tôi vài nhịp chân chạy. "Thả tớ xuống! Thả tớ xuống!" Cậu ta liên tục giãy giụa, và tôi càng khẳng định được rằng Shiwata sắp phát điên đến nơi rồi. Nhưng sự chú ý của tôi lập tức rời khỏi người bạn đồng hành khi ba tấm bia đá bé tẹo bỗng trồi lên ngang tầm nhìn khi tôi tiến đến gần hơn. Rất có thể nếu thật sự dư dả thời gian, tôi nhất định sẽ dừng lại và cúi xuống đọc những từ ngữ được khắc trên chúng, nhưng thật buồn là quỹ thời gian của tôi lại vô cùng giới hạn. Những hồi còi báo động vẫn ở đấy như một lời cảnh cáo đối với bất kỳ hành động mạo hiểm nào, và cột khói xám xịt ở đằng xa rồi cũng sẽ sớm xuất hiện sau con phố nhỏ.
"Tớ sẽ vào kiểm tra trước nhé. Cậu cứ ở yên đây là được."
Sau khi đã thông báo cho tên Shiwata đang nằm vật vạ trong xe đẩy, tôi mới quyết định đẩy cửa bước vào. Những mảnh vụn gỗ rơi lả tả xuống đầu tôi khi cảnh cửa kẽo kẹt mở ra. Và rồi khung cảnh choáng ngợp ấy đập vào tầm nhìn của tôi như một cú tát của sự vỡ mộng.
"Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này..."
Trước mắt tôi, khu phố giờ đây chỉ còn là một đống gạch vụn trộn lẫn với kính vỡ, và nằm ngay chính nơi từng là tòa thị chính là một cái hố lớn hình bát ngửa trông như vừa bị lũ giòi bọ nào đó đục khoét. Chẳng có tiếng loa phát thanh hay còi nào ở đó cả, thay vào đấy là những tiếng khóc chồng chéo lên nhau, tiếng chửi rủa của những mảnh đời bất hạnh và sự im lặng của những người đã khuất. Họ chất thành đống ở khắp mọi nơi và mắc kẹt trong mùi xác thối đang phân hủy, tệ hơn nữa là nằm xiên vẹo giữa những tiếng cười khinh bỉ của những tên tội đồ nấp sau mây mù.
Thật kinh tởm, cái ngữ máu lạnh ấy mới đáng khinh bỉ làm sao.
Lẽ nào đó là số mệnh mà họ đáng phải hứng chịu ư?
Không, không phải. Họ không hề có lỗi. Tất cả là do chúng! Tất cả là vì những quả bom!
Ngay trước khi tôi có cơ hội quay người đi để thoát khỏi chốn địa ngục này, một tờ báo cũ mèm bỗng rơi từ cái kệ gãy bên hông xuống chân tôi. Và mớ giấy lùng nhùng ấy đã trở thành mầm mống của một loạt các suy tưởng vặn vẹo.
Nằm ngay trang nhất chính là mẩu tin sốt dẻo về tuyến xe lửa số 6 bị bom đánh cho tan tác trên đường về Sheffield ngày 8/9, những từ ngữ thống thiết kéo dài hết một mặt giấy chỉ để kể lể về sự đáng thương của những nạn nhân xấu số, những cái xác thối rữa dính chặt lấy nền đất ám khói cũng như điểm dừng chân cuối cùng dành cho toàn bộ hành khách trên chuyến đi định mệnh mà họ đã chọn.
Sau đó là một tràng thở phào nhẹ nhõm.
1939.
"Ơn trời, làm mình muốn đứng tim đến nơi. Mặc dù ngày tháng thì giống thật đấy, nhưng chuyện quái quỷ này đã xảy ra cách đây năm năm rồi. Vậy nên mình chẳng có lý do gì để lo lắng về nó cả."
Tôi toét miệng cười cợt nhả trước sự ngu xuẩn của mình. Làm sao mà mẹ và đứa em gái bé bỏng của tôi có thể phải chịu cái chết đau đớn đến vậy cho được. Tôi đúng là điên chẳng khác gì Shiwata khi dám mảy may nghĩ đến chuyện đó. Họ vẫn đang ở đây, giữa cái thế giới bụi bặm này, và có lẽ họ đang ngồi ở nhà chờ tôi ngốn sạch chỗ bánh kẹo mang về từ nhà ngoại. Một ý tưởng tuyệt vời. Và chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ lại kể cho Shiwata nghe rằng mình đã được chào đón một cách tệ hại như thế nào bởi những lời giễu cợt tệ hại của đứa em gái khi nó nhìn thấy khuôn mặt lấm lem bùn đất của anh trai, một việc mà tôi thường rất lấy làm khó chịu, nhưng tận sâu trong thâm tâm tôi luôn đặt chúng sánh ngang với bản sonata ánh trăng du dương mà bố hay đàn cho cả nhà nghe.
"Phải, đúng thế. Không thể nào sai lệch đi đâu được."
Tôi lầm bầm, khóe mắt bỗng cảm thấy cay cay.
Tôi đúng là điên rồi, điên thật rồi! Điên đến độ khóc rống lên chỉ vì nhớ đến nụ cười ấm áp của mẹ, nhớ đến những nụ hôn rất đỗi dịu dàng mà bà đã trao cho tôi trước lúc chìm vào giấc ngủ. Và rồi chúng lại hoen gỉ, hệt như giấc mộng xa vời mà tôi may mắn có được cách đây vài canh giờ lẻ, một đốm lửa tàn bùng cháy giữa hai dòng thác cuộn trào cứ mãi tuôn ra trên gương mặt nhớp nháp của tôi.
Tại sao thế? Tại sao mọi thứ lại phải rõ ràng khi mà đáng ra chúng nên tiếp tục mờ mịt vậy hả?
Những mảnh ghép trôi nổi trong dòng kí ức dần dần được chắp vá lại theo cách bạo lực nhất mà chúng có thể diễn ra trong tâm trí. Chúng xô đẩy nhau, chèn ép nhau tràn về hai bên tròng mắt, gây nên những cơn đau đầu khủng khiếp đến độ khiến tôi cảm tưởng cái chết thật ra cũng chẳng thể nào tồi tệ hơn được. Và rồi tựa như có trong tay một đội quân hàng ngàn mũi kim đang thi nhau đâm xuống, chúng tấn công vào phần mềm yếu nhất mà tôi không bao giờ muốn hồi tưởng lại.
Đầu tiên là mẹ và em gái.
Những mảnh xác vung vãi mà tôi đã phải chạy đến tận nơi đoàn tàu bị đánh bom để nhặt lại giữa đống thịt nát lổn ngổn.
Phần đầu đứt lìa của họ vẫn mở mắt, nhưng nơi đấy không còn là đôi mắt xanh biếc của em và mẹ. Chúng trống rỗng và vô hồn, những cặp mắt chết tanh tưởi. Không có gì đi vào, đi ra hay còn đọng lại sau tất cả.
Rồi tôi nhìn thấy bản thân liêu xiêu ôm cái bọc đựng xác ấy về phía căn nhà gỗ, nơi linh hồn của bố tôi dính chặt lấy nền đất lạnh lẽo, thân người vặn vẹo cứng đờ như một khúc gỗ khô. Đôi bàn tay chơi piano của ông giờ đây chỉ còn là một mớ bầy nhầy bị cháy xém.
Một đống hổ lốn đã không còn là cha của tôi.
Và tôi lại òa lên khóc khi nhìn thấy khuôn mặt rúm ró kinh hoàng của bố.
Lạy chúa, người đàn ông đã từng ngồi cùng tôi tại nơi này là đây sao? Người đàn ông đã chia hết bữa sáng cuối cùng của mình cho những người ăn xin khốn khổ đấy ư? Tại sao một con người đáng mến như vậy lại có cái kết cục thảm thương đến thế cơ chứ?
Và tại sao tôi là người duy nhất phải ở lại để chứng kiến những điều tồi tệ này vậy...
Giá như tôi mạnh mẽ hơn, giá như kẻ thù của tôi không phải là cả một đất nước, có lẽ tôi đã bảo vệ được gia đình của mình, hoặc ít nhất cũng khỏa lấp được sự bất lực đến từ cơn thịnh nộ.
Ấy vậy mà tôi lại quá yếu đuối … yếu đuối đến mức chẳng bảo vệ được gì nhưng cũng không đành lòng buông tay. Vậy nên tôi đã tự mình tạo ra những giấc mơ không thật để lừa dối bản thân, để có thể tiếp tục hi vọng, để có thể tiếp tục níu lại mái nhà vốn đã không còn trên đời.
A, muộn mất rồi, muộn thật rồi. Tất cả giờ đây đã quá đỗi muộn màng. Thứ ước vọng viển vông trong tôi lập tức bị phá nát bươm khi hiện tại và quá khứ chập lại làm một. Hiện thực đau đớn kia lại đã trở lại như một cơn ác mộng dai dẳng. Sự ra đi của họ là mãi mãi, không gì có thể thay thế được, cũng như nỗi bất hạnh kinh khủng ấy không bao giờ có thể xóa nhòa.
“Bố, mẹ, Nina, con xin lỗi, con xin lỗi mọi người nhiều lắm…”
Những suy nghĩ như thế đã đốc thúc tôi đứng lên đi về phía cánh cửa. Nó đã được mở sẵn, và Shiwata đang chờ tôi ở đó với khuôn mặt rầu rĩ.
"Này, nói gì đi chứ đồ trâng tráo, như cái cách mà cậu thường xỉa xói tớ ấy. Hãy nói cho thằng Nanashi này biết nó cứng đầu và ngu ngốc đến mức nào đi. Hay là dù có muốn thì cậu cũng không thể làm được hả?" Tôi cay đắng nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của cậu ta, đoạn móc ra từ túi áo lá thư được gửi đến ban chiều. “Cậu biết không, nó đã ở đấy được năm năm rồi, vào cái ngày họ tìm ra xác của bố. Thế mà chẳng hiểu sao đến tận bây giờ tớ mới tìm thấy được thứ này.”
Thấy Shiwata chỉ im lặng cúi gằm mặt, tôi tiếp tục cay đắng cất lời:
“Trông tớ mới thảm hại làm sao, cố gắng bảo vệ một cái nhà cũ kĩ chỉ để chờ những người không bao giờ trở lại. Mọi người ai cũng cười tớ cả, mà họ cười đúng lắm. Tớ chỉ là một kẻ điên rồ không chịu rời đi khỏi cái khu phố chết ấy. Tớ không đủ can đảm để rời đi, cũng chẳng đủ mạnh mẽ để trả thù cho ai cả…
Này, nói gì đó đi Shiwata, chẳng phải cậu rất giỏi khoản này sao? Nhục mạ một kẻ điên như tớ cũng đâu có khó nhằn gì đúng chứ? Làm ơn trả lời tớ đi mà…”
Vẫn chẳng có tiếng ai đáp lại.
“Chết tiệt! Nhìn mà xem, cậu đã bao giờ đáp lại đâu, chưa một lần nào trong suốt năm năm năm nay cả. Dĩ nhiên là thế rồi! Tớ chỉ toàn tự nói với chính mình mà thôi..."
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Shiwata đột nhiên nắm lấy tay tôi. Mặt cậu buồn quá, nhưng là một nỗi buồn đầy thanh thản.
Chuyến hành trình của chúng tôi đến đây là hết ư?
Sau vài phút ngần ngại, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu ta, không phải dưới cương vị là một người bạn, mà là một tấm gương phản chiếu. Đôi mắt sẫm màu nọ giờ đây chỉ còn là những đốm sáng le lói, kể cả những thanh âm phát ra từ cuống họng của Shiwata cũng chẳng có gì khác so với tiếng gió vi vu thổi là bao.
Nanashi này, cậu mỉm cười lên tiếng trước, Cậu phải tiến lên thôi.
“Ừ, tớ biết mà.”
Bỗng đâu đó vang lên tiếng bật khóc nho nhỏ: Vậy nên tớ không thể bước tiếp cùng cậu được nữa.
"Tớ biết mà." Câu nói trống rỗng lại tuôn ra lần nữa.
Tớ vẫn luôn biết mà.
"Xin lỗi Shiwata… Cậu đã chịu đựng quá đủ rồi." Giọng tôi lạc đi giữa những từ ngữ không mong muốn nhất. "Xin lỗi vì đã tạo ra cậu chỉ để thay tớ gánh vác phần kí ức này suốt năm năm qua. Tớ đúng là một thằng hèn nhát và ích kỷ. Lúc ấy tớ chỉ ước gì mình chết đi để không phải lớn lên, và chuyện này thật khốn khiếp Shiwata ạ. Tớ không thể cho phép bản thân làm việc đó... Tớ không thể cứ thế chịu thua lũ khốn nạn đã đẩy mình vào tình cảnh này…”
Vì nếu tớ chết đi rồi thì sẽ chẳng còn ai để nhớ đến gia đình tớ cả…
Vì nếu tớ chết đi rồi thì nhà của chúng ta cũng sẽ không còn…
Vì nếu tớ chết đi rồi…
Vì nếu tớ chết đi rồi…
Tâm trí tôi như rách toạc trước sự thật phũ phàng của thực tại.
Vì nếu tôi chết đi rồi, sẽ chẳng còn chút hi vọng nào cho cái tương lai mịt mờ kia cả…
“Kết thúc rồi, cả cậu và tớ. Chúng ta dừng ở đây thôi.”
Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tớ suốt năm năm quá.
Cảm ơn vì đã giúp tớ khép lại cuộc hành trình này.
Cảm ơn cậu, vì tất cả mọi thứ.”
Kết cục bị trì hoãn quá lâu kia cuối cùng đã có thể được giải thoát.
Chào mừng quay trở lại, bạn thân mến.
Nhẹ nhàng và cô độc như cái cách mà ta chìm vào giấc ngủ.
“Làm tốt lắm.” Mẹ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tôi.
“Vất vả cho con rồi.” Bố đã thì thầm với tôi như thế.
“Cảm ơn anh vì đã bảo vệ nhà của chúng ta.” Nina mỉm cười thơm lên gò má tái nhợt.
Chết tiệt mà… chết tiệt mà! Tại sao tôi lại không ngừng khóc được thế này…
Mặc dù tôi vẫn còn là một thằng hèn nhát…
Mặc dù tôi vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn sự thật rằng chẳng một ai còn lại trên đời….
Tôi sẽ không bám víu lấy quá khứ thêm một phút giây nào nữa.
Nhiệm vụ của đứa trẻ 11 tuổi ấy đã kết thúc rồi.
Loạng choạng đứng lên, tôi chậm chạp tiến đến dòng suối trong vắt quấn quanh ngọn đồi như đã được định sẵn từ trước. Và nếu được hỏi rằng tôi đã nhìn thấy những gì tại nơi đấy, tôi sẽ không do dự trả lời rằng mình đã thấy một chàng trai, hay một cậu thanh niên gầy nhẳng với đôi mắt màu sô-cô-la. Mảng nước trong veo đã biến mất khỏi đôi đồng tử sẫm màu vào khoảnh khắc tôi ngẩng đầu nhìn lên vòm trời thấm đẫm một màu xám xịt, nơi hàng chục chiếc máy bay đen đúa đang ù ù kêu giữa làn khói thối rữa.
Thần chết vẫn luôn hiện diện ở kia - và những quả bom cũng đang ở thật gần.
Vĩnh biệt, và hẹn gặp lại.