Đúng một tiếng sau, cô Tenjou quay lại phòng tôi.
Cô ấy đã thay một chiếc váy gọn gàng, khiến cô ấy có đôi phần dễ thương hơn là trưởng thành. Cô ấy cũng đã đi tắm và trang điểm sơ lại.
Vì là lần đầu tiên tôi thấy cô Tenjou mặc thường phục vào ngày nghỉ, tôi thấy bản thân mình hơi lo lắng.
Tuy cô Tenjou vẫn xinh đẹp rạng rỡ như mọi khi, nhưng biểu cảm của cô ấy lại nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
Tôi tự hỏi tại sao.
Chuyện gì đã xảy ra trong một tiếng đó vậy?
Có phải tại ga giường của tôi hôi quá không?
Giờ tôi thấy hối hận khi không giặt ga giường thường xuyên rồi.
“Cô vào đi, em chuẩn bị xong bữa sáng rồi đó.”
“Cảm ơn em, cô sẽ vào ngay.”
Sau khi cô quay lại phòng của mình, tôi cũng nhanh chóng đi tắm. Do cô đã ngủ qua đêm tại đây vào tối qua nên tôi không dám tắm, và cuối cùng phải ngủ trên sàn. Trên hết là trên giường tôi đã có một người phụ nữ cực kỳ yêu kiều và mỏng manh đang ngủ, cho nên tôi phải chú ý đến cô ấy.
Tuy tôi đã phải mất một hồi mới ngủ được, giấc ngủ của tôi không sâu, nên tôi rất muốn được đánh thêm một giấc. Dù vậy, tôi cũng sợ mình sẽ bỏ lỡ cơ hội để nói chuyện với cô ấy. Thành thử, với cái tinh thần tay trắng chấp hết, tôi mời cô ấy ăn sáng chung với mình và cô đã chấp nhận điều đó.
Nếu đã vậy thì tôi phải thuận theo thôi.
Sáng thứ bảy thường là khoảng thời gian mà tôi dành để thư giãn, nhưng sáng nay thì khác.
Sau khi rời khỏi phòng tắm, tôi thay đồ và uống một ly cà phê đen để đánh thức cái đầu thiếu ngủ của mình. Rồi tôi canh giờ cô Tenjou đến mà chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
“Tuy không có gì nhiều nhưng em mong cô thích nó ạ.”
“Cô khá ấn tượng là em nấu được những món như thế này đó.”
“Bình thường thì em không nấu nhiều vậy đâu, nhưng hôm nay là vì cô mà em cố nấu thêm đó.”
Thực đơn sáng nay có một bánh mì nướng kiểu Pháp và thịt lợn xông khói giòn rụm, ăn kèm với nó là salad và súp thừa của ngày hôm qua.
Với món tráng miệng thì chúng tôi có sữa chua cùng với dâu tây mà cô Tenjou tặng.
“Em nấu ăn giỏi ghê, ai mà cưới em thì chắc có phúc lắm.”
Trong ánh nắng mặt trời rạng rỡ, cô Tenjou nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Cô không giỏi nấu ăn hay sao ạ?”
Hôm nay thì cô Tenjou ngồi ngay chỗ mà cô ngồi ngày hôm qua.
“Thật ra, cô chỉ thích làm việc nhà thôi. Cô thích dọn dẹp và thấy mọi thứ ngăn nắp, nhưng dạo này cô bận quá. Đống quần áo chất đống khiến cô cáu gắt và việc cô không thể tự nấu cũng khá bất tiện vì nó ảnh hưởng đến cân bằng dinh dưỡng của cô ── A, cô lại than phiền nữa rồi… Sao cứ gặp em là cô lại lắm chuyện như thế chứ?”
Cô Tenjou cười gượng như thể cô ấy cũng không biết câu trả lời vậy.
“Em thì nghĩ ai có phúc lắm mới lấy được cô giáo đấy ạ.”
“Aaa, cô còn không tưởng tượng nổi cảnh đám cưới của mình nữa. Đối với cô, tình yêu và hôn nhân là không thể nếu không gặp đúng người.”
“Dạ, vậy bây giờ thì cô muốn uống gì? Cà phê hay trà ạ?”
“Cà phê đi. À, em cho cô sữa và đường vào có được không?”
“Được ạ, vậy cô cứ bắt đầu và ăn trước đi.”
Trong lúc đó, tôi đi đổ cà phê vào một cái ly.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ mà cô đã yêu cầu, tôi mang nó lên bàn.
“Cà phê buổi sáng của cô đây, xin lỗi vì đã bắt cô chờ nha.”
“...”
“Cô ơi?”
“Em đừng có nói theo kiểu kỳ quặc như vậy.”
“Em chỉ nói là cà phê buổi sáng thôi mà.”
“Cách em nói nghe ẩn ý quá.”
Thấy cô ấy đỏ mặt nhắc, tôi cũng hiểu ra luôn.
Để bỏ qua khoảnh khắc ngượng ngùng này, chúng tôi bắt đầu ăn mà không nói một lời.
“Ưm, bánh mì ngọt và mềm mại ghê. A, phải mà ngày nào cũng được ăn sáng đàng hoàng như thế này thì tuyệt ghê.”
Cô Tenjou có vẻ hạnh phúc khi có được một bữa sáng ngon miệng.
“Cô không có ăn sáng vào những ngày đi làm ạ?”
“Cô muốn ngủ nhiều nhất có thể nên cô không có thời gian để chuẩn bị.”
“Ra vậy, thảo nào chuông báo thức của cô luôn kêu inh ỏi.”
“!? Bên phòng này mà em cũng nghe được à? Cô xin lỗi vì đã phá giấc ngủ của em vào sáng sớm nha!”
“Không sao đâu, nhờ đó mà sáng nào em cũng dậy sớm được đó.”
“Nếu nó làm phiền em đến thế thì em phải nhắc cô chứ…” Cô co rúm vai lại vì thất vọng.
“Nhân tiện thì em đã ăn chỗ dâu mà cô tặng rồi. Chúng ngon lắm.”
“Đúng không nào? Cô vẫn còn dâu ở nhà nè. Em có muốn ăn thêm không? Sẽ tiếc lắm nếu chúng hư hết đó.”
“Vậy cô đông lạnh những phần mà cô ăn không hết đi. Hay cô dùng nó làm sữa, sữa chua, hay sinh tố, đều được đó.”
“Hmm. Tủ lạnh của cô đầy rồi, cô không nghĩ nó có thể chứa hết đâu.”
“Vậy cô muốn trộn chỗ dâu đó với đường để làm mứt không?”
Ăn dâu lúc chúng vẫn còn mới là ngon nhất, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là vứt đi.
“Mứt dâu! Ý hay đó, Nishiki!”
Tinh thần của cô ấy tươi tắn hẳn lên và mọi vấn đề đã được giải quyết, còn tôi thì tiếp tục đề xuất.
“Nhân tiện thì cô có đủ lọ để chứa hết chỗ dâu đó không?”
Làm mứt thì dễ rồi nhưng tôi không biết cô ấy còn thừa bao nhiêu dâu nữa.
Và một khi đã biến hết chỗ dâu đó thành mứt thì cũng khó có thể ăn hết trong một lần.
“... Không có.”
Tinh thần tươi tắn của cô ấy lại suy sụp. Cô Tenjou là một người khá dễ đọc vị.
“Vậy cô mang hết dâu qua đây đi. Em có nhiều hũ lắm nên chúng ta có thể cùng nhau làm mứt dâu đó.”
Tôi đã trữ khá nhiều lọ và hũ vì nghĩ chúng sẽ có ích vào một khi nào đó.
“Cô cảm ơn lòng thành này của em nhưng cô thấy tội khi bắt em làm mấy việc này quá.”
“À, cô coi như đó là để bù lại cho phần giặt ga giường đi.”
“Nhưng cô làm vậy là vì cô đã chiếm giường em cơ mà!”
“Em sẽ không ngại nhận một chút mứt dâu đâu. Em cũng không có kế hoạch gì vào cuối tuần nên đi làm mứt giết thời gian cũng tốt.”
“Vậy thì được… Đổi lại thì cô sẽ đem theo mấy loại bánh mì mà ăn ngon với mứt.”
“Cô à, nếu thế thì chẳng phải chúng ta sẽ giữ vòng tuần hoàn cho-tặng này cho nhau mãi sao?”
Thật tuyệt khi cô ấy muốn đáp lại cho tôi điều gì đó, nhưng tôi chưa làm được điều gì đáng kể cả.
“Hiện tại thì cô không có bánh mì nên cô sẽ đi mua nó vậy.”
“Em có thể cho cô vài ổ bánh mì thường.”
Tôi vẫn còn vài lát bánh, nên tôi sẽ đưa cho cô vậy.
“Nhưng cô không thể cứ nhận ơn mãi được.”
“Em khá bất ngờ là cô để ý chuyện này hơn em tưởng đấy.”
Bình thường, dù cho là lòng tốt đơn thuần hay động cơ mờ ám, thì một người xinh đẹp như cô Tenjou sẽ được người ta giúp vô số chuyện. Và nếu cô ấy phải trả ơn hết thì cô Tenjou sẽ kiệt sức mất.
Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ quen với việc mỉm cười và cảm ơn chứ.
“Lần này thì khác. Nhờ vào em, cô có thể dùng hết chỗ dâu mà bà gửi, nên cô vui lắm.”
Cô Tenjou nở một nụ cười hồn nhiên, trông cô ấy có vẻ vui vẻ thật.
Hiện tại, nụ cười tỏa nắng của cô ấy còn chân thật và dịu dàng hơn cả nụ cười mà tôi thấy trong lớp nữa.
Do nhận được biểu cảm này của cô Tenjou, tôi liền cố gắng ghi nhớ nó trong đầu và quên mất nỗi lo lắng của mình.
“Cô thương bà mình lắm, đúng không?”
“Ừm, bà ấy là thành viên gia đình duy nhất luôn ủng hộ cô, việc cô chọn làm giáo viên cũng nhiều phần là ảnh hưởng của bà ấy.”
“À, thế nên bà ấy luôn gửi nhiều dâu hơn những gì cô có thể ăn.”
“Cái đó… Hồi nhỏ, nhiêu đó dâu đối với cô không thành vấn đề, giờ thì khác rồi.” Cô giáo thú nhận với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Trông cô ốm vậy mà ăn nhiều ghê.”
“Cô không nhịn đói được. Cô thích đồ ăn ngon mà. Bộ việc đó có tội tình gì à?”
“Em thấy đó là chuyện tốt. Em cũng rất vui khi cô ăn hết cà ri em nấu đó.”
Cô Tenjou đã ngủ quên ngày hôm qua, vì vậy bây giờ tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình vì cô đã hoàn thành món cà ri sạch trơn.
“Em đừng có cảm ơn nữa! Em làm cô thấy tội lỗi khi ăn hết cà ri đó!” Vừa nói, hai mắt cô vừa híp lại như để tỏ vẻ hối lỗi.
“Miễn là bụng cô không quá tải thì em thấy sao cũng được.”
“Cô sẽ chú ý.”
Nói rồi, cô giáo chống tay lên hông như thể muốn khoe vòng eo săn chắc của mình.
Sau khi chúng tôi ăn sáng xong, chúng tôi tiếp tục thảo luận về những chuyện chúng tôi sẽ nói ở trường, rồi quay về chủ đề chính.
“Thứ nhất, việc chúng ta là hàng xóm phải được giữ bí mật.”
“Chuyện đó thì đương nhiên rồi. Em sẽ làm mọi thứ để cô không bị đuổi việc.”
Chuyện đó thì đã thống nhất rồi.
“Ừ. Thật không may là chúng ta có đủ bằng chứng để bị hiểu nhầm.”
Mặc dù chúng tôi ở hai phòng khác nhau, chuyện cô giáo và học trò sống chung một mái nhà nghe chẳng có vẻ tốt lành gì.
Dù là được diễn đạt như thế nào, điều đó vẫn gây hại đến hình ảnh công việc.
“Chúng ta không còn cách nào hết ngoại trừ cẩn thận với cuộc sống thường ngày của mình.”
“Em cũng sẽ cẩn thận. Trên hết là, chúng ta cần phải quyết định cách để cả hai tiếp tục sinh hoạt.”
“Cách dễ nhất là một trong hai ta chuyển đi.”
“Em sớm nhất chỉ có thể chuyển nhà vào kỳ nghỉ hè thôi. Đương nhiên, em có thể thuê một công ty chuyển nhà, nhưng hiện giờ em không có đủ tiền.”
“…Hoặc cô có thể quay về nhà bố mẹ mình.”
Tôi cực kỳ không thích giải pháp này, nhưng đời là thế, đôi khi ta phải biết hy sinh.
“Nhà bố mẹ em có gần đây không, Nishiki?”
“Khá gần.”
Nghe câu trả lời của tôi, cô Tenjou cau mày lại.
“Nếu đã vậy thì tại sao em lại sống một mình?”
Cũng dễ hiểu vì sao cô lại tò mò về chuyện này.
“Mẹ em vừa tái hôn và em với bà ấy gặp 1 số vấn đề, thế nên em chuyển ra sống riêng.”
Tôi cố gắng giải thích tình huống này một cách ngắn gọn nhất có thể.
Nghe vậy biểu cảm của cô Tenjou lập tức thay đổi. Cô ấy liền chuyển qua chế độ giáo viên và nhìn tôi với một vẻ mặt nghiêm trọng.
“Em quyết định ư? Em có chắc không?”
“Có ạ. Mẹ em không có đá em khỏi nhà hay chuyện gì đó tương tự, nên cô không cần lo đâu”
“Rồi em tiêu xài như thế nào? Em có gặp vấn đề gì không?”
Nói rồi cô lại nhìn quanh phòng tôi 1 lần nữa rồi cau mày thêm.
“Em nhận được tiền chu cấp từ bố ruột nên không cần phải đi làm thêm. Ông ấy cứ đinh ninh rằng em chỉ cần cố gắng học hành là đủ rồi.”
Bố tôi là một người đàn ông giỏi giang, song ông ấy cũng rất kiệm lời và ít khi bày tỏ cảm xúc. Do đó, ông ấy luôn ưu tiên công việc và hiếm khi về nhà. Thế là bố mẹ tôi ly hôn khi tôi vừa đặt chân vào cấp hai.
Từ nhỏ, tôi đã quen thuộc với việc thiếu vắng sự hiện diện của ông ấy, thế nên, chuyện tôi có gia đình ly thân cũng không thay đổi mấy. Tuy nhiên, người bố nghiện công việc của tôi vẫn luôn yêu thương tôi theo cách riêng của ông, có điều là nó làm tôi xấu hổ kinh hồn.
Thê nên, khi tôi nói với ông chuyện mình muốn chuyển ra sống riêng, ông đã không ngần ngại mà ủng hộ tôi.
“Xin lỗi khi đặt ra câu hỏi cá nhân này, nhưng mối quan hệ với gia đình mới của em như thế nào?”
Cô Tenjou vẫn còn tỏ ra lo lắng.
“Bố dượng và em gái kế của em rất tốt. Họ đều hy vọng em sớm về nhà… Người mà em thấy xa lạ hơn là mẹ mình.”
“Mẹ em sao… Chuyện đó hẳn là khó khăn lắm.”
Cô giáo tỏ ra thông cảm như thể cô ấy đã trải qua chuyện tương tự. Nhìn thấy cô tỏ vẻ đau đớn như thể đó là chuyện của cô ấy khiến tôi hơi chột dạ. Vào thời buổi này, việc ly hôn và tái hôn không hề lạ. Hơn nữa, việc phụ huynh và con cái trong độ tuổi nổi loạn, không hiểu nhau là khá bình thường.
“Em chỉ nghĩ là sẽ tốt hơn cho cả em và mẹ em khi sống riêng thay vì làm xấu đi bầu không khí ở nhà. Nhờ vậy mà em đã trốn khỏi sự giám sát của bố mẹ và hưởng thụ một cuộc sống tự do tự tại như bây giờ.”
“…Em đang cố tỏ ra mạnh mẽ à?”
Cô Tenjou thẳng thắn hỏi tôi.
“Không hề.”
Cô Tenjou im lặng nhìn tôi như để tìm ra một thứ gì đó.
“...Em đã phải trưởng thành thật sớm nhỉ?”
Dần dần, cô ấy cũng thả lỏng biểu cảm như đã hiểu ra gì đó.
“Chẳng phải gặp vấn đề với bố mẹ là do em vẫn còn là con nít thôi, đúng không cô?”
“Thật sao?”
“Sao ạ?”
“Dựa theo cách em nói, trông không giống như em rời khỏi nhà chỉ vì mẹ mình.”
“Cô thật sự nghĩ như vậy ạ?”
“Em không hề tỏ thái độ giận hờn hay căm ghét mẹ mình.”
“...”
Tôi bất ngờ và không thể nói gì.
“Nishiki à, đừng có giả bộ nữa, cô cảm thấy em chọn tự lập để không làm phiền người khác.”
Cô Tenjou suy đoán, như thể cô ấy đang tự nói với bản thân.
“Em không có ghét mẹ mình hay gì đó tương tự. Em chỉ không hài lòng với cuộc sống hiện tại nên em sẽ không quay lại.”
“...Cô hiểu rồi.”
Lông mày cô ấy không nhăn thêm.
“Nêu em gặp rắc rối gì thì đừng ngại mà liên lạc với cô, cô sẽ ở đó để giúp em.”
Tuy cô không can thiệp quá nhiều, song cũng không bỏ qua chủ đề này. Bỏ qua bộ dạng xấu hổ khi cô Tenjou thức dậy, cô ấy vẫn là cô giáo nắng ấm và đáng tin cậy của tôi.
“Cô Tenjou ơi. Tuy em đã mời cô ăn vài lần nhưng có lẽ chúng ta tốt nhất không nên gặp riêng như thế này nữa.”
Cô Tenjou là một cô giáo tận tâm. Tôi rất quý điều đó, nhưng cũng vì thế mà tôi thấy có chút tội lỗi.
“Em nghĩ cô sẽ bỏ qua sau khi biết chuyện này sao? Nếu em không muốn nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm của em, thì em có thể dựa vào chị gái phòng bên đây này.”
Cô ấy nói với một giọng điệu trong trẻo và nở một nụ cười tươi.
Trong khi mọi người bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô Tenjou, tôi thấy sự chân thành vốn có của cô ấy mới là thứ khiến cô ấy cuốn hút nhất.
Gạt sang một bên những tình huống éo le trước đó, cô Tenjou chắc chắn có sự ân cần của một người lớn quan tâm đến một học sinh trung học sống một mình.
“Vừa đẹp người lại còn đẹp nết, em thấy cô quá tham lam đó.”
“Cô chỉ cảm thấy mình không thể bỏ rơi em vì em khiến cô nhớ về thằng em trai của cô thôi”, cô giáo nói thêm như thể chợt nhớ ra lí do này.
“Em trai của cô… hẳn người đó cũng là một người đẹp trai nhỉ?”
Nếu chị gái đẹp như thế này thì người em kiểu gì cũng phải đẹp ngang ngửa thôi.
“Cô không chắc về ngoại hình lắm do đó là ý kiến chủ quan của mỗi người thôi. Nhưng về tâm lý thì thằng bé không bằng em đâu.”
“Em thì không nghĩ là em chín chắn lắm đâu.”
“Thì cô cũng vậy mà. Xã hội có thể xem cô là một người lớn, nhưng bản thân cô không cảm thấy mình giống vậy tí nào.”
“Vậy thì đường ranh giới giữa người lớn và con nít mỏng manh quá.”
Tuổi tác, kinh nghiệm, địa vị xã hội, đây không phải là những thứ chính xác để quyết định một con người.
Tôi đoán là Nishiki Yuunagi và Tenjou Reiyu bình đẳng với nhau khi ở chung căn hộ này. Nếu vậy, tôi rất hạnh phúc. Và tôi sẽ cố gắng hơn để xứng đáng với cái hình tượng mà cô đã tạo cho mình.
“Đúng vậy. Cô là một người lớn với tinh thần mỏng manh, là một người lớn khóc trước mặt học trò mình kia mà”, cô ấy mỉm cười, nói với một cách cợt nhả.
“Cô thích tỏ ra ngầu nhỉ, cô Tenjou?”
“Người lớn thì không thích bị xấu hổ, nên họ cũng không muốn bị lộ điểm yếu thôi. Cơ mà với em thì cô mất cả hai điều đó rồi.”
“Em thấy cô trông thật dễ thương khi khóc.”
“Em không được trêu người lớn như vậy đâu.”
“Đối với đàn ông thì cảm nắng chị gái hàng xóm xinh đẹp là chuyện bình thường mà.”
Tôi nói thế với một tông giọng lãng mạn.
“Dù sao thì em cứ để cô lo. Cô sẽ tìm cách chuyển nhà vào kỳ nghỉ hè. Cho tới khi đó thì chúng ta phải chịu đựng làm hàng xóm của nhau thôi.” Cô giáo đưa ra kết luận.
“Vốn dĩ, em đã có thể yên ổn sống ở đây trước khi biết hàng xóm của mình là giáo viên chủ nhiệm. Nên em thấy mình không có gì cần phải ‘chịu đựng’ cả.”
“Chẳng phải tiếng chuông của cô luôn đánh thức em vào buổi sáng à?” Cô ấy nói với vẻ mặt hối hận.
“Không sao đâu. Đổi lại thì em muốn làm một chuyện để đền bù cho việc chuyển nhà của cô.”
“Đền bù ư? Em tính làm gì vậy?”
“Từ giờ trở đi, em sẽ nấu ăn cho cô.”
Câu trên lọt khỏi miệng tôi một cách trơn tru hơn những gì tôi nghĩ.
“Chị không ngờ là em lại tốt đến vậy.” Cô Tenjou tỏ ra khá bất ngờ.
“Không sao đâu, em cũng làm chuyện này vì bản thân mà, tại em thấy vui khi có người ăn món mình nấu.”
“Chà, nếu vậy thì tốt nhỉ?”
Cô giáo không biết phải bày tỏ thái độ như thế nào nữa.
“Em sẽ hăng hái nấu ăn hơn nếu có thực khách. Cơ mà cô đừng hy vọng mọi bữa ăn đều ngon đến nỗi rớt nước mắt đó.”
“Em quên chuyện cô khóc đi mà!”
Có vẻ như nó là một sự kiện đáng xấu hổ với cô ấy. Đối với tôi thì tôi mừng là mình có thể thấy được khía cạnh quý giá này của Tenjou Reiyu.
“Cô à, em thấy cô cũng giống em vậy. Em không thể không lo cho cô được. Công việc rất mệt mỏi nên ít nhất cô cũng phải ăn uống đầy đủ. Nếu cô cứ ép bản thân như vậy mà gục ngã thì cô sẽ khó có thể hồi phục mất.”
Như tôi vừa nói, việc thờ ơ với sức khỏe tâm lý và thể xác rất có hại. Và thay vì lo lắng một cách nửa vời, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi bắt tay vào hành động ngay lập tức.
“Cô rất quý lòng tốt của em, nhưng không được.” Cô ấy từ chối trong sự tiếc nuối.
“Nấu ăn cho một hay hai người cũng như nhau mà.”
“Cô không thể để một học sinh nấu ăn cho mình được.”
“Đâu, cô đã ăn đồ em nấu rồi khóc và ngủ tại nhà em. Trên hết là chúng ta đã dành cả đêm chung một phòng đúng không?”
Tôi cố gắng lôi kéo cô giáo bằng những từ ngữ tác động tâm lý cô ấy nhất.
“Này, em giữ lo mà giữ mồm giữ miệng đi!”
“Chẳng phải đã quá trễ cho cô để xấu hổ hoặc giả vờ rồi sao? Chúng ta sẽ là hàng xóm cho tới hè đó.”
“Nhưng giờ chỉ mới tháng tư, chúng ta còn gần ba tháng nữa mới kết thúc học kỳ một.”
Người phụ nữ trước mặt tôi tỏ ra mệt mỏi vì tội lỗi giày vò.
“Em cũng đã phụ mẹ từ nhỏ, nên em cũng quen làm việc nhà rồi.”
Trước khi mẹ tôi tái hôn, tôi đã học nấu ăn và làm việc nhà để giúp bà ấy vui lên.
“Cô không có nghi ngờ khả năng của em nhưng…”
“Còn em thì không thể để cô vắt kiệt sức mình như vậy được.”
“Trời đất, cô suýt bị em cưa đổ rồi đó, Nishiki.” Nói xong, cô ấy lập tức lấy tay che miệng mình.
“Em không ngại nếu cô yêu em đâu.”
“Cô đùa thôi. Ai cũng thấy chuyện dang tay giúp đỡ người gặp khó khăn rất ngầu mà.”
“Vậy cô chấp nhận lời đề nghị của em, đúng không?”
“Nếu để mọi việc dồn hết lên em thì bất công lắm. Hay là chúng ta thay phiên nhau đi?”
“Nếu vậy thì cô sẽ bị stress nếu gặp chuyện không biết làm. Cưỡng ép bản thân làm việc sẽ bị phản tác dụng đó.”
Không biết là tốt hay xấu nhưng cô ấy rất cứng đầu, thế nên tôi nhẹ nhàng khiển trách cô giáo.
“Chậc, em đi guốc trong bụng cô rồi.”
“Nếu cô Tenjou mệt mỏi và chất lượng giảng dạy giảm đi thì cũng không tốt cho học sinh đâu.”
“Nhưng vậy thì em sẽ phải gồng gánh rất nhiều việc đó.”
“Cũng chỉ là một phần trong việc nhà của em thôi, nên không có vấn đề gì đâu.”
“Cô cũng làm được cả hai mà…cô nghĩ vậy.”
Việc cô Tenjou do dự cho thấy cô ấy là một người trung thực. Cô ấy bướng bỉnh, nhưng rõ ràng là cố gắng làm nhiều hơn nữa là không hợp lý. Chất lượng cuộc sống của cô ấy đã giảm sút, thể hiện rõ qua việc cô ấy khóc lóc vì món cơm cà ri đơn giản. Cố gắng hơn nữa là điều không thực tế.
Thứ mà cô Tenjou thật sự thiếu chính là thời gian, cụ thể hơn là thời gian nghỉ ngơi. Nếu tôi có thể giúp cô giáo làm việc nhà, cô ấy có thể sẽ có thời gian rảnh.
“Cuộc sống của cô là một mớ bòng bong vì cô không có thời gian. Thêm vào đó là áp lực tinh thần khi hàng xóm là học sinh của mình và việc sắp phải chuyển nhà. Em biết là cô có ý tốt nhưng…”
Tôi tiếp tục nêu ra những điều hiển nhiên để thuyết phục cô ấy.
“Nhưng cô là người lớn.”
“Người chưa trưởng thành giúp người trưởng thành đâu có sao đâu.”
Khuôn mặt cô, vốn đang tìm cớ từ chối, bỗng nhiên ngẩng lên.
“Cô Tenjou à, cô đã cố gắng hết sức để làm một giáo viên chủ nhiệm tốt, đúng không?”
Tôi có thể thấy nỗ lực của cô Tenjou trong lớp mỗi ngày.
“Nishiki…”
“Là một người lớn, cô biết mà: cách biết chuyện gì nên và không nên làm.”
Cô Tenjou vẫn còn ôm đầu và chìm trong suy tư.
“Người lớn nên có lòng tự trọng, nhưng người lớn cũng có quyền nghỉ ngơi, đúng không? Con người không thể đi mãi được. Cô hãy dùng em để gom góp chút thời gian cho bản thân mình đi.
“Quả thật, cô luôn tha thiết có thời gian riêng.”
Con ngươi trong mắt cô ấy dao động.
“Dẫu cho cô là người lớn, em xin cô hãy để cho em hỗ trợ cô đi.”
Có lẽ cô Tenjou đã cảm động trước lời nói của tôi mà cô ấy hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào tôi.
“Em biết cách chiều hư người khác ghê, đúng kiểu sẽ khiến cô thành một tên vô dụng luôn đấy.”
Nghe vậy tôi nghiêng đầu mình.
“Cô từng được chiều hư chưa?”
“Chuyện đó, ừm...”
Cô ấy lắp bắp.
“Vậy cô tính sao đây? Mặc kệ cô từ chối, em vẫn sẽ nấu cho cô. Em có thể biết khi nào cô về nhờ âm thanh của cánh cửa.”
Tường của căn chung cư này cách âm không tốt, do đó tôi có thể dễ dàng chú ý đến nhịp điệu sinh hoạt của người phòng bên nếu chú ý.
“Thế thì cô sẽ báo chủ trọ là mình đang bị hàng xóm quấy rối.”
Mặc dù lời nói rời khỏi miệng cô ấy một cách miễn cưỡng, biểu cảm của cô giáo vẫn như cũ.
“Vậy thì em sẽ cho họ biết em là học sinh của cô.”
“Thì em là học sinh quấy rối cô.”
“Cô chơi kỳ quá. Trên đời này, cô đâu thể kiếm một học sinh quan tâm đến giáo viên mình như vậy đâu.”
“Ừ, kiểu quan tâm gần như phạm pháp.”
“Nếu cô ghét nó đến vậy thì em sẽ không ép cô nữa. Lực chọn là của cô đó, cô Tenjou.”
“Rồi em để cô quyết định ư…”
“Thế thì cô muốn em quyết định ư? Nhưng nếu em quyết định thì cô phải nghe theo đó.”
Tôi không có quyền lực để bắt ép thứ gì hết, nhưng cô giáo thì khác. Cô ấy nhắm đôi mắt của mình lại và đưa ra quyết định. Tôi thì im lặng hưởng thụ khuôn mặt nhăn nhó vì phân vân của cô Tenjou.
Luôn là vậy, cô ấy luôn là một người mang sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Tôi có thể dành cả ngày ngắm Tenjou Reiyu mà không chán.
“Hừm! Vậy thì ít nhất hãy để cô trả tiền nguyên liệu cho em!” Cô Tenjou hét lên sau một hồi giằng co.
“Vậy thì không hợp lí, em sẽ trả một nửa.”
“Sao mà cô có thể để một thằng nhóc sống bằng tiền bố mẹ trả tiền được! Cô sẽ trả thêm nữa, bao gồm tiền nguyên liệu, tiền gas và chi phí lao động. Cô sẽ không nhượng bộ đâu. Trò Nishiki hiểu chưa!?”
Nghe cô ấy cứng rắn quyết định như vậy, tôi không tài nào phản bác nữa.
“Vâng. Vậy thì trả tiền vào cuối tháng ha? Em sẽ giữ lại hóa đơn mỗi khi mua đồ.”
“Được, cô sẽ trả hết.”
“Cô không sợ là em sẽ tính giá cao hơn giá gốc và giữ lại một ít cho mình sao?”
“Không sao cả, cô tin em trên trăm phần trăm.”
“...Em cảm ơn.”
Nói rồi, cô Tenjou nói với tôi với một khuôn mặt đầy sự biết ơn.
“Vậy thì cô xin được em giúp đỡ từ giờ trở đi”, rồi cúi đầu thật sâu.
“Bên cạnh đó, cô còn muốn làm một thứ để đổi lại cho việc nấu ăn.”
“Là gì ạ?”
“Em hãy dừng việc gọi là cô khi không ở trường đi. Chúng ta đang ở nhà mà, em cứ thoải mái đi.”
“Nếu vậy thì em sẽ gọi là chị Tenjou.”
“Được đó. Còn chị sẽ vẫn gọi em là Nishiki…y như trên trường vậy. Thế thì gọi là Yuunagi đi. Ồ, chị khá thích việc gọi tên em đó.”
“....”
Tôi nghĩ là tôi đã quen với việc ở chung với người đẹp nhưng – tôi đã sai rồi. Khi cô hướng nụ cười ngây thơ đó về phía tôi, trái tim tôi đã sa vào lưới tình.
Cô ấy đã gọi thẳng tên tôi.
Cảm giác rất khác so với khi được bạn bè hay người thân gọi tên. Cái cảm giác nhột nhột và đặc biệt này, khiến tim tôi như nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Tệ quá, tôi đang quá hạnh phúc rồi-----
Trước khi mặt tôi không kìm được nữa mà nở một nụ cười, tôi bảo “Giờ em sẽ đi rửa chén”, và chồng các chiếc dĩa dơ lên nhau.
“Để chị phụ cho”, chị Tenjou cũng nhanh tay gom dĩa và đôi tay chúng tôi chạm vào nhau.
“A, chị xin lỗi!?”
Chị Tenjou lập tức rút tay lại.
“Không sao đâu.”
Tôi suýt chút là làm rơi hết dĩa rồi.
“Em hãy để chị rửa chén khi chị có thể đi. Chị cảm thấy tội lỗi vì đã ngủ quên vào ngày hôm qua quá.”
“...Vậy có nghĩa là chị sẽ tới phòng em từ giờ trở đi đúng không?”
Lần này, cô ấy chỉ đến phòng tôi để thảo luận vấn đề hàng xóm thôi.
Tôi tính bỏ đồ ăn trong hộp nhựa và đưa cho cô ấy, nếu cô ấy ngày nào cũng đến phòng tôi thì tội quá.
Nghe vậy, mặt chị Tenjou đỏ bừng lên.
“C-Chị xin lỗi! Dựa vào thời gian chuẩn bị và rửa chén, chị nghĩ sẽ tốt hơn nếu chị tới ăn tại chỗ! Nhưng vậy thì làm phiền em hàng đêm mất!”
Vừa nói, chị Tenjou vẫy tay liên tục và cố gắng giải thích với tôi.
“À không, em xin lỗi vì làm chị hiểu lầm. Em không ngại việc chị đến phòng em đâu! Em rất thích là chuyện khác! Chị cứ tự nhiên đến phòng em, sáng hay tối đều ổn cả!”
Chuyện cô ấy sợ làm phiền tôi cũng dễ hiểu thôi, tại cô ấy đã ăn trong phòng tôi hai lần rồi mà.
“Không những bữa tối mà cả bữa sáng nữa à!? Thế có nhiều quá không?”
“Em với chị có chung thời gian biểu mà, chị cứ thoải mái đi. Nếu chỉ cần ăn thôi thì chị sẽ có dư thời gian vào buổi sáng, đúng không?”
Vào buổi sáng thì kể cả 5 phút cũng rất quý giá. Cho dù chúng tôi rời đi cùng lúc, phụ nữ lại cần phải dậy sớm hơn đàn ông để trang điểm và chuẩn bị mấy thứ khác nữa.
“...Em có chắc là mình ổn không?”
“Sao mà không ổn được. Em thích phòng mình ấm cúng mà.”
“Ừ, chị cũng thích vậy.”
Thế là chúng tôi thảo luận kỹ càng về các quy định liên quan tới giờ giấc sinh hoạt của mình.
“Này, chẳng phải thế này thì chị được nhận một đống lợi ích sao?”
“Em thấy ổn mà.”
“Không ổn nhé! Chúng ta cần phải tạo một sự hỗ trợ mà đôi bên phải có lợi.”
Từ đó, các quy tắc đã được thỏa thuận, được gọi là Thỏa Thuận Hàng Xóm, đã được ra đời như sau:
[Điều khoản 1: Chuyện 'hai bên là hàng xóm' là bí mật.]
[Điều khoản 2: Nếu một bên gặp rắc rối, bên còn lại phải lập tức giúp đỡ người đó.]
[Điều khoản 3: Nishiki Yuunagi sẽ chuẩn bị bữa sáng và tối vào cuối tuần, còn Tenjou Reiyu sẽ chi tiền.]
[Điều khoản 4: Thỏa Thuận Hàng Xóm có thể bị hủy bởi một trong hai bên.]
[Điều khoản 5: Có thể thêm điều khoản nếu cả hai thống nhất.]
Tạm thời thì đó là năm điều căn bản trong Thỏa Thuận Hàng Xóm.
“Vậy thì chúng ta hãy trao đổi liên lạc đề phòng trường hợp khẩn cấp đi.”
Cuối cùng thì tôi cùng với chị Tenjou cùng nhau lấy ra điện thoại.
“Ồ, chị có chắc không?”
"Sẽ tốt hơn nếu chị có thể báo trước cho em là sẽ không ăn cơm do bận họp hay chuyện gì đó tương tự. Tuy nhiên, chúng ta không thể nói trực tiếp ở trường, thế nên, chị nghĩ nó sẽ hữu ích cho những trường hợp khẩn cấp.”
“Còn em thì có thể hỏi chị muốn ăn gì.”
“Bộ em nghĩ tụi mình là cặp đôi mới yêuà?” Vừa nói, chị Tenjou vừa ôm bụng cười.
“Nghĩ đến thực đơn hàng ngày khó lắm, nên có chị gợi ý sẽ tiện hơn đó.”
“Em nấu được nhiều món đến thế hả?”
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi được chị ấy nhìn một cách ngưỡng mộ.
“Em hay xem công thức trên mạng thôi.”
“Không thành vấn đề. Chị cũng thích ăn món mới mà.”
Thế là tôi đã kết bạn với Tenjou Reiyu trên LINE.
Chỉ nhìn thấy tên cô ấy hiện lên màn hình điện thoại thôi đã cho tôi một cảm xúc khó tả rồi. Mà khi chúng tôi đã thành bạn bè, tôi không biết chúng tôi sẽ nói về chủ đề gì. Nếu tôi nhắn thứ gì đó kỳ cục hoặc biến thái thì tôi sẽ xấu hổ đến chết mất.
Tôi nên làm gì đây? Tôi không biết phải nhắn tin đàng hoàng với một người phụ nữ như thế nào. Tôi có thể bắt đầu với một lời chào lễ phép không? Không, nghe vòng vo quá.
Hay tôi nên vào thẳng chủ đề? Tôi có cần phải xưng hô kính cẩn không? Gửi biểu tượng cảm xúc có được không?
Trong khi tôi vẫn còn bối rối thì cô giáo gửi một tin nhắn cho tôi trước. Chị Tenjou gửi tôi một hình dán hình con thỏ với dòng chữ ‘Hân hạnh được làm quen’ ngay lập tức. À, tôi không cần phải e ngại, tôi cứ nhắn bình thường là được.
Nỗi lo âu của tôi nhanh chóng tan biến.
Cô ấy đang đứng trước tôi nhưng thay vì nói, tôi gửi lại một hình dán y hệt.
Thế là mối quan hệ hàng xóm giữa tôi và chị Tenjou chính thức bắt đầu.
Đúng như câu nói ‘Ăn ngay khi còn nóng’, chị Tenjou lập tức hành động sau khi Thỏa Thuận Hàng Xóm bắt đầu.
Cô ấy liền mang dâu tới phòng tôi để làm mứt dâu rồi bảo “Chị sẽ tới tiệm bánh” và rời khỏi phòng. Tôi thì đứng trong bếp, nấu một lượng lớn dâu trong nồi.
Khi mùi hương ngọt ngào của dâu lập tức tràn ngập căn phòng, chị Tenjou quay về. Cô ấy đã mua một đống bánh mì.
“Mmmh, mùi hương thơm quá. Đây, chị có mua bánh mì deli và bánh mì nhân mặn, chị cũng mua bánh nướng scone để trét mứt lên ăn. Em có thể nấu nước để uống trà không?”
Dựa theo yêu cầu của cô ấy, chúng tôi đã có một buổi trà chiều. Bánh nướng scone mà chị Tenjou mua có nhân dày và giòn, ăn nó với mứt rất ngon.
Trong khi chúng tôi nói về trà thì mứt đã đủ nguội để có thể bỏ vào lọ. Trong một căn bếp nhỏ, chúng tôi đứng bên nhau với đôi vai luôn suýt va vào nhau.
“Chị không ngờ mứt dùng nhiều dâu đến vậy. Mứt đúng là một món ăn sang mà.”
Chị Tenjou trông khá vui vẻ.
Khi ngày dần chuyển sang đêm, đó cũng là lúc cô giáo ghé thăm với bộ chăn ga thơm tho.
“Chị nghĩ chúng sạch rồi đó. Em muốn chị giúp em bố trí nó không?”
“Em có thể tự làm ạ.”
“Chị sẽ giúp như phần đáp lễ cho hũ mứt.”
“Chị đã mua bánh mì rồi mà, em thấy vậy là đủ rồi.”
“Đừng có ngại mà. Nhờ em mà chị đã có thể thoải mái sinh hoạt suốt sáng nay. Chị rất thích khi có một ngày dài như hôm nay đó.”
Thành ra, cô ấy bắt đầu phủ ga cho giường tôi. Cảm giác này như thể tôi vừa có thêm một người chị vậy.
Hôm nay, phương thức giao thiệp của chị Tenjou đã chuyển sang tự nhiên như ở nhà. Trong phòng tôi, chị ấy tỏ ra sự gần gũi và thân thiết, chân thật hơn cái mà cô ấy thể hiện ở trên trường.
…Tuy nhiên.
Chị Tenjou đang ở trên giường tôi, chống cả hai tay lẫn hai gối. Cô ấy đang cẩn thận trải ga giường để không bị nhăn. Thế nhưng, nhìn tấm lưng của cô ấy trong tư thế đó làm tôi khá bận tâm.
Tôi biết là mình không nên nhìn, nhưng tôi không kìm lòng được.
“Ok, vậy là xong! ...Hmm, tại sao em quay mặt đi vậy?”
“Đ-Đâu có, là do chị tưởng tượng đó… Dù sao thì em cảm ơn chị.”
“Chị chỉ sửa lại những gì mình đã phá thôi.”
Cô ấy trông có vẻ hài lòng với chiếc giường rồi hướng tới cửa ra vào.
“Cảm ơn vì mọi thứ nhé. Chị rất mong được ăn bữa sáng vào thứ hai đó.”
“Dạ, em cũng vậy.”
Tôi nhìn cô ấy quay về phòng, xong rồi tôi đi khóa cửa.
Đột nhiên, chị Tenjou lại ngó đầu vào.
“Chị quên gì sao?”
Nghe tôi hỏi, chị Tenjou mỉm cười và hỏi tôi một cách trêu chọc sau khi ngưng một lúc.
“Nishiki à, em khoái ngắm mông sao?”
“Làm ơn, nếu chị đã biết thì chị hãy làm ngơ đi!”
“Nhưng chị có thể cảm nhận được tầm mắt của em đó nha.”
“Có ‘núi non hùng vĩ’ là chuyện tốt đó chị.”
Tôi quyết định thành thật nói.
“Em cũng đến tuổi dậy thì rồi nhỉ? Hư hỏng quá nha.”
“Đâu có. Cho dù em không dậy thì, em cũng thấy chị Tenjou rất cuốn hút. Thế nên, em thích ngắm chị là chuyện bình thường thôi.”
Đây không phải là tôi viện cớ, đây là sự thật. Tôi không nghĩ chị Tenjou lôi cuốn vì là người khác giới; cô ấy có một vầng hào quang ấm áp, một nụ cười dịu dàng, và sự tồn tại của cô ấy là đặc ân với tôi.
“E-Em đang nói gì vậy!?”
Sau hình ảnh của mái tóc dài tung bay trong gió, hình bóng của cô giáo đã biến mất sau cánh cửa của phòng bên cạnh.
Sau khi Tenjou Reiyu rời khỏi phòng, tôi có cảm giác trống trải như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ.
A, hôm nay như một ngày lễ vậy—
Tôi không biết liệu đây có phải lần cuối mà tôi dành một ngày nghỉ với ai đó không nữa.
***
Khi bình minh của ngày thứ hai ló dạng, tôi như mọi ngày mà thức dậy theo tiếng chuông đồng hồ của phòng bên.
Còn hàng xóm của tôi, người đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, Tenjou Reiyu, không phải là một chú chim dậy sớm.
Cũng như thường lệ, tiếng chuông đồng hồ không lập tức im lặng, và một khi nó được tắt, một âm thanh khác sẽ xuất hiện sau.
Đây đã là thời gian biểu của chúng tôi vào mỗi buổi sáng rồi.
Tôi gửi một tin nhắn tới cô giáo, người có lẽ vẫn đang chống lại sự ấm áp của cái giường.
Yuunagi: [Chào buổi sáng chị Tenjou.
Chị có qua ăn sáng không?
Em tính chiên trứng nên nếu chị thích trứng chín kiểu nào thì chị cứ báo em nhé.]
Sau khi sẵn sàng cho ngày hôm nay, tôi quay về phòng và nghe tiếng chuông báo thức reo lần thứ n.
Sau khi tôi thay bộ đồ ngủ sang bộ đồng phục, tiếng chuông lập tức ngưng.
“Ồ, hôm nay chị ấy dậy sớm đột xuất luôn.”
Trong khi tôi đang đứng trong bếp, tiếng thông báo tin nhắn reo lên.
Reiyu: [Chào buổi sáng, Yuunagi!
Chị xin lỗi vì mấy tiếng ồn vào buổi sáng nha!
Chị muốn ăn trứng lòng đào!]
Tôi không nhịn được mà mỉm cười trước những dòng tin nhắn vào buổi sáng. Nhận được động lực từ mấy dòng tin nhắn đó, tôi liền đi nấu bữa sáng. Vào lúc tôi đặt đồ ăn lên bàn, tiếng chuông phòng tôi reo lên.
“Chào buổi sáng.”
“...”
Bất ngờ, tôi thở ra một hơi.
Trước mặt tôi là một Tenjou Reiyu sắp đi làm với tóc tai chỉn chu và trang điểm xinh xắn. Cứ như thể cô ấy đang trong trạng thái nghỉ ngơi trước khi bắt đầu ngày mới, sẵn sàng cống hiến hết mình.
Cô ấy đang có một biểu cảm hiếm có, một biểu cảm khi ở giữa chế độ đi làm và ở nhà, như thể đang ở tư thế sẵn sàng vào lúc này vậy.
“Sao thế Yuunagi? Sao em tự nhiên trơ như trời trồng vậy?”
“Em thấy thật đã mắt khi được thấy khoảnh khắc đặc biệt của chị Tenjou khi chị sắp đi làm thôi.”
“Hả? Chị không có thời gian nên chị vào trước đây?” Nói rồi chị ấy nhanh chóng bước vào phòng tôi.
Cô ấy ngồi xuống bàn và đặt túi ở bên cạnh, nhưng cô ấy vẫn chưa bắt đầu bữa ăn.
“Thật tuyệt khi có thể ăn sáng mà. Dù sao bữa sáng cũng là bữa ăn thiết yếu trong ngày.”
Theo một cách nào đó, cô giáo khá cảm động.
Bữa sáng hôm nay khá bình thường: bánh mì nướng với mứt dâu nhà làm, trứng chiên và xúc xích, salad và súp ăn kèm.
“Coi nào Yuunagi, em cũng ngồi xuống đi. Chúng ta phải ăn chung chứ.” Cô ấy vừa nói vừa vỗ vào chỗ ngồi kế bên mình.
“À, chị ăn trước đi, em còn tính pha cà phê nữa.”
“Sữa thôi cũng được rồi, mau qua đây ăn nè.”
Do bị cô ấy thúc giục, tôi cũng ngồi xuống.
“Vậy, cảm ơn vì bữa ăn!”
Chờ tôi xong, chị Tenjou bắt đầu ăn.
“Ngon quá, trứng lòng đào nè.”
“Chị muốn nêm nếm bằng gì? Nước tương, muối, tiêu, hay tương cà?”
“Đương nhiên là nước tương rồi!”
“Em cũng nghĩ vậy.” Nói rồi tôi để lọ nước tương trên bàn trước mặt chị Tenjou.
“Mmm, lòng đỏ trứng ăn ngon hết sảy luôn. Còn mứt mà Yuunagi làm là tuyệt nhất. Lâu rồi mới ăn bánh mì mứt làm chị thấy nhớ và thèm ghê.”
Tôi có chung suy nghĩ với cô ấy. Tôi cũng lâu rồi chưa ăn mứt.
“Em nấu ăn đỉnh quá! Bánh mì deli chị mua là đủ cho hôm nay rồi.”
“Làm sao em có thể làm qua loa ngay ngày đầu tiên sau khi chúng ta đã mất công lập ra Thỏa Thuận Hàng Xóm chứ. Với lại, em sẽ đem bánh mì deli để ăn trưa.”
“Em ăn ít vậy? Ăn nhiều hơn đi, Yuunagi.”
“Bình thường thì em sẽ ăn trưa tại cửa hàng tiện lợi hay căng tin nên thế này là cải thiện rồi đó. Còn chị thì vẫn chưa thức dậy sớm được đó, chị Tenjou.”
“Không nhé, một khi đã hứa rồi thì chị sẽ tới ăn sáng mà!”
“Em tưởng chị sẽ dậy trễ luôn đó.”
“Em biết không? Giống như bình thường em ngủ nướng nhưng lại dậy sớm khi đi du lịch vậy. Kiểu như mình có một mục đích để thức dậy vậy.”
“À, em hiểu được mà.”
“Chứ sao nữa, nhờ em mà chị thấy dậy sớm cũng đáng. Cảm ơn em nhé.”
Tuy đây chỉ là một bữa sáng bình thường, chị Tenjou đã hoàn thành nó trong tích tắc.
“Vậy chị đi trước đây. Chị xin lỗi vì không thể dọn dẹp. Hẹn gặp lại em ở trường nha.”
“Dạ, chúc chị một ngày vui vẻ.”
“... Thật tuyệt khi có người tiễn mình đi mà.”
Chị ấy khẽ nói với một nụ cười trên môi và đi đến ga tàu.
Tôi cũng nghĩ cái buổi sáng náo nhiệt này cũng không tệ.
***
“Chào buổi sáng nhé các em!”
Sau khi cô Tenjou bước vào lớp 2-C, cô ấy chào mọi người với một giọng nói sảng khoái. Rồi cô ấy nhìn quanh lớp với tràn đầy năng lượng.
“Sáng nay cô thấy nắng ghê, cứ như mùa hè vậy. Tia UV có vẻ mạnh nên mấy đứa nhớ thoa kem chống nắng khi ra đường đó.”
Nói xong, cô giáo cởi áo khoác ra và để lộ chiếc áo len không tay bên trong. Đôi vai thon gọn và cánh tay trắng của cô ấy dịu dàng lộ ra.
Tư thế đứng của cô Tenjou Reiyu rất đẹp, mê hoặc lòng người. Cô ấy sẽ càng quyến rũ hơn nữa trong bộ đồ bơi.
Vì cô Tenjou làm cố vấn của câu lạc bộ bơi lội, tôi nghe nói rằng số lượng học sinh đăng ký tham gia câu lạc bộ tăng lên chỉ để được ngắm cô trong bộ đồ bơi.
Giá như tôi cũng được ngắm cô ấy trong bộ đồ bơi.
“Được rồi, điểm danh nào, mời lớp trưởng bắt đầu.”
Nghe vậy, lớp trưởng hô cả lớp chào cô, tôi cũng theo đó mà đứng dậy.
Từ khi cô giáo bước vào lớp, cô ấy chưa từng nhìn về chỗ tôi dù một lần. Thậm chí khi tôi đứng dậy trước mặt cô ấy, cô Tenjou cũng không hề nhìn về chỗ tôi, cô ấy luôn nhìn quanh lớp và nói chuyện.
Có lẽ tôi nên học hỏi sự cẩn trọng của cô. Tôi cần phần tập trung hơn, tôi thấy mình hơi phân tâm sau khi biết về cuộc sống cá nhân của cô ấy.
Đây là trường học.
Để giữ bí mật và tuân thủ Thỏa Thuận Hàng Xóm, chúng tôi phải nghiêm túc phân biệt cuộc sống cá nhân và ngoài xã hội.
Sau khi tôi ngồi xuống, cô giáo vẫn tiếp tục điểm danh như bình thường.
“Tiếp theo, Yuuna–,Nishiki.”
Khi tôi còn đang ấn tượng thì cũng là lúc cô Tenjou suýt lỡ miệng.
Suýt chút nữa thì tiêu rồi đó! May mà chị vẫn chưa quen gọi thẳng tên em đấy!
“Dạ có.”
Tôi đáp như chưa có gì xảy ra. Tôi phải giả ngu, phản ứng với nó sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ngó lên thì tôi có thể thấy được ánh mắt của cô Tenjou đang nói, ‘Suýt chết nhưng vẫn an toàn nhé.’
Sau khi điểm danh xong, cô giáo ghi chú lại, “Cô thấy là trò Kuhouin vẫn chưa đến đây”, rồi nhìn qua chiếc bàn học kế cửa sổ của học sinh chuyên đi trễ.
Vào lúc đó, cửa lớp 2-C lập tức mở ra, và cô gái chuyên gia đi trễ đã tới.
“Tôi đến đúng giờ rồi đây.”
Không một lời chào, Kuhouin Akira đi tới bàn giáo viên và nói với giọng điệu vô hồn.
Vào năm ngoái, cô ấy đã cắt tóc ngắn để dễ chơi thể thao, tạo cho cô ấy một ngoại hình tomboy. Giờ thì nó đã mọc tới vai cô ấy rồi.
Hiện tại, cô ấy đang mặc chiếc áo đồng phục lỏng lẻo với chiếc áo cardigan chồng ở bên ngoài. Nút áo trên cùng của cô ấy để hở, còn váy thì ngắn một cách bất thường, có vẻ do đôi chân dài của cô ấy. Bắp đùi cô ấy thì đầy đặn, có vẻ như là kết quả từ hồi tham gia câu lạc bộ điền kinh.
Đôi mắt to của cô ấy thì khép hờ vì buồn ngủ, tạo cho cô ấy một hình tượng thờ ơ nhưng đồng thời cũng rất lôi cuốn.
Đó chính là cô gái vì chấn thương mà bỏ làm vận động viên điền kinh.
“Trò Kuhouin, lại đến trễ nữa rồi. Em có thể cho cô biết lý do tại sao không?”
“Thì cái giường không cho tôi đi thôi.”
Chuyện này quá ngớ ngẩn để gọi là một lý do.
Cô ấy hẳn phải ăn gan rồng rồi mới dám thách thức cô Tenjou như vậy. Nói chung, cô ấy không phải dạng vừa đâu. Vì nếu có ai dám thái độ với cô giáo một cách vô căn cứ, người đó sẽ bị cho là đang ghen tị với vẻ đẹp của cô Tenjou.
Bình thường, các học sinh nữ sẽ chọn nước đi an toàn và tránh những lựa chọn rủi ro như thế này. Tuy nhiên, Kuhouin lại làm điều đó không chút do dự. Phải chăng cô ấy rất tự tin vào bản thân mình hay cô ấy chỉ là một kẻ liều lĩnh đây?
Kuhouin Akira được cho là một trong những cô gái xinh đẹp nhất khối. Vốn dĩ, cô ấy đã ngầm nổi tiếng từ khi tham gia cuộc chạy đua năm trước. Sau đó, vẻ đẹp của cô ấy lại tăng lên do đã nuôi tóc sau khi ngưng chạy.
“Vậy trò đặt chuông báo thức để đến đúng giờ cho tiết chủ nhiệm đi.”
Cô Tenjou chặn đường tới chỗ ngồi của Kuhouin, còn Kuhouin tiếp tục tỏ thái độ với cô giáo.
Ở trước bảng đen, ngay trước mặt tôi, hai người mặt đối mặt nhau.
“Rất tiếc, tôi rất yêu chiếc giường của mình nên tôi sẽ không đặt báo thức đâu.”
“Kuhouin à, kể cả khi em yêu nó, em cũng có lúc phải chia tay nó thôi. Nếu em tiếp tục đi trễ, em sẽ không thể lên lớp đâu. Em cần phải chấn chỉnh thái độ của mình."
Cô Tenjou nhẹ nhàng khuyên nhủ và thể hiện mối lo ngại về chuyện Kuhouin ở lại lớp.
“Khi đó thì tôi sẽ lo.”
Trái ngược hoàn toàn với cô giáo, Kuhouin không hề quan tâm hay lo lắng về vấn đề của mình.
“Đó không phải là cách làm đúng đắn.”
“Tùy cô. Không như cô, cho dù tôi lớn lên, tôi vẫn sẽ không yêu trường học đến nỗi thức dậy sớm vì nó mỗi ngày đâu.”
Có vẻ như Kuhouin đang cố tình đá xéo cô Tenjou, nhưng đó là khi cô ấy không biết tình huống của cô giáo thôi, nghe vậy, tôi không nhịn được mà bật cười một tiếng nhỏ.
“Bạn Nishiki, cậu thấy có gì mắc cười à?”
Kuhouin nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi khá bất ngờ là cô ấy biết tên mình. Cô giáo cũng đang nhìn tôi, dường như cô ấy đang muốn nói gì đó.
“Xin lỗi, là tớ vô tình. Dạo này tớ đang bị dị ứng.”
“Đó không phải là hắt xì. Cái vẻ mặt ngu ngốc của cậu đã nói hết rồi”, nói rồi cô ấy khẽ cười.
“Này, Kuhouin. Cậu đến trễ và giờ cậu đang chê bai mặt người khác vào buổi sáng à?”
Bị ăn hiếp chỉ vì ngồi bàn đầu là thứ cuối cùng mà tôi muốn. Nếu cô ta đi trễ thì hãy bày tỏ sự hối lỗi và dùng cửa sau của lớp đi. Tại sao cô ta nhất thiết phải đi trước mặt tôi chứ?
“Tôi chỉ nói về biểu cảm của cậu, không ai nói về mặt cậu cả.”
“Thế còn tệ hơn nữa!”
“Ừ ừ, biết rồi quý ngài Đẹp Trai.”
“Cô ơ hờ vừa thôi.”
“Có đâu.”
Rồi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Như thể ánh mắt cô ấy đang hút lấy tôi. Cô ấy bỗng dưng im lặng, chúng tôi cũng ngưng cuộc nói chuyện đôi co này. Không lẽ cô ấy thích tôi và chỉ đang lấy cớ để trêu chọc tôi ư?
“Quao, cậu đỏ mặt luôn mới hay. Tôi khuyên cậu đừng dại mà tin lời gái, bằng không cậu sẽ thành thằng bị ảo tưởng đó.”
“Cô tự lo chuyện của mình đi, chuyên gia đi trễ.”
“Tôi đã đến đúng giờ tiết chủ nhiệm đấy chứ.”
"Nên nó không tính", Kuhouin bình tĩnh kết luận.
Dám nói như vậy trước mặt giáo viên thì sự can đảm của cô ta đúng là có một không hai.
“Theo quy định, không tới lớp trước tiết chủ nhiệm thì đã tính là trễ rồi. Nhìn đi, chẳng phải mọi người trừ cô đều đến lớp đúng giờ à?”
Tôi nhắc nhở cô ấy quy tắc đã được dạy từ tiểu học, khiến Kuhouin nhìn quanh lớp.
“Mọi người đều đến sớm, tuyệt quá…”
Kuhouin nói một cách bơ phờ, như thể cô ta đang nói móc cả lớp vậy.
Nhìn chúng tôi trao đổi, cô Tenjou đứng bên cạnh tôi như đang nhịn cười mà lấy tay che miệng. Tôi có thể cảm nhận cô ấy đang cố gắng không phát ra tiếng và suýt ngã ngửa vì cười.
Tôi có thể hiểu vì sao cô giáo giận, nhưng buồn cười ư?
“Cô Tenjou?” Tôi vì bối rối trước hành động của cô mà hỏi. Kuhouin cũng vì khó hiểu mà cau mày.
“Ấy, xin lỗi xin lỗi. Hai đứa đừng để ý.”
Cô Tenjou quay lại vẻ mặt nghiêm túc và nhìn Kuhouin một lần nữa.
“Giờ thì em vào chỗ ngồi đi, tiết đầu tiên sắp bắt đầu rồi. Nếu sự bồng bột của em vẫn như vậy thì cô sẽ đưa em đến phòng giáo viên hoặc gọi phụ huynh đấy nhé.”
Cô giáo đưa ra lời cảnh cáo và kết thúc tiết chủ nhiệm.
Hmm, tôi vẫn không hiểu vì sao cô Tenjou lại cười. Tôi sẽ hỏi cô ấy sau khi về vậy.
***
“Chị về nhà rồi nè!”
Cô ấy lại về lúc hơn chín giờ tối nữa.
Cô giáo lại tăng ca vào thứ hai nữa rồi, cô ấy chăm chỉ quá.
Khi thiết bị liên lạc nội bộ của phòng tôi reo, tôi mở cửa phòng và thấy cô Tenjou đang có tâm trạng tốt.
“Mừng chị về nhà.”
Tôi đáp lại cùng phong cách năng động với chị ấy.
“Hmm, thật vui khi về nhà sáng đèn mà.”
“Cô, à không, chị Tenjou. Chị vừa nói ‘chị về nhà’…”
“Bộ nghe lạ lắm hả? Đối với chị thì nó gần giống như về nhà vậy. A, chị mệt quá.”
Chị Tenjou cứ thế mà cởi giày rồi bước vào phòng tôi.
“Phòng của chị ở bên cạnh mà.”
“Em đừng để ý tiểu tiết chứ. Đây, chị có mua chút đồ cho em nè.”
Y như sáng nay, chị Tenjou lại đến phòng tôi ăn tối. Cô ấy còn lấy ra mấy cái bánh ngọt từ cửa hàng tiện lợi từ túi đi làm và đưa cho tôi.
“Chị không tính thay đồ hả? Em có thể đợi mà.”
Lần này, thay vì quay về phòng, cô ấy lại qua phòng tôi trong khi vẫn còn mặc đồ đi làm.
“Chị không muốn để em phải chờ mà.”
“Chị không cần lo mấy chuyện đó hay mang theo quà đâu.”
“Đó chỉ là đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi thôi. Bên cạnh đó, cửa hàng tiện lợi trên đường đi về đúng là thiên đường cho người bận rộn ấy.”
“Ý chị là sao?”
“Cửa hàng tiện lợi là một nơi đặc biệt đối với người đi làm mệt mỏi như chị. Kiểu như một nơi để họ thưởng cho một ngày làm việc vất vả của mình vậy. Trong trường hợp của chị thì chị hay tự thưởng một chút đồ ngọt cho bản thân.”
Ra là vậy, cô ấy dùng việc mua sắm để xả stress.
“Và chị đã mua bánh su kem và bánh pudding.”
“Chị chỉ kiểm tra món mới như thế nào thôi. Em muốn chọn cái nào cũng được.”
“Chị không sợ tăng cân khi ăn vặt sau bữa tối à?”
“Không thành vấn đề, hôm nay chị đã bơi rất nhiều đó! Ngoài ra, bụng chị luôn có chỗ chứa cho đồ ngọt mà!”
Chị Tenjou để áo khoác lên giá và tự hào giơ hai ngón tay thành hình chữ V với tôi. Có vẻ như cô ấy không ngại ăn đồ ngọt vào ban đêm.
Do là huấn luyện viên của đội bơi lội, cô ấy dùng việc hướng dẫn làm lý do biện minh cho việc ăn đồ ngọt.
Mà dựa vào vóc dáng của chị Tenjou thì tôi cũng tán thành lý do này.
“Vậy em đợi chị một tí, chị đi rửa tay đây.”
Sau khi giao hai hộp bánh cho tôi, chị Tenjou bước vào nhà tắm. Dù sao thì đây chỉ là một chút niềm vui nhỏ nhoi của cô ấy thôi, tôi không nỡ trách chị Tenjou được. Sau khi bỏ đồ ngọt vào tủ lạnh, tôi bật bếp lên và nấu cho xong bữa tối.
Làm một giáo viên rất khó khăn và mệt mỏi, tôi thầm nghĩ.
Vào buổi sáng, họ sẽ phải tới trường và giảng dạy trước bục giảng cả ngày. Vào buổi chiều thì phải hướng dẫn cho hoạt động câu lạc bộ, rồi quay về phòng giáo viên để giải quyết giấy tờ. Đến lúc công việc kết thúc thì hẳn là họ đã mệt lả rồi.
Ngoài ra thì họ sẽ phải tốn thêm năng lượng nếu phải đi ra ngoài.
Lịch trình hàng ngày của các giáo viên rất bận rộn, họ còn phải đối mặt với các vấn đề ngẫu nhiên phát sinh của học sinh nữa.
Ví dụ điển hình nhất là vụ đi học trễ của Kuhouin.
Nếu cô ấy không hỗ trợ thì cuộc sống của học sinh đó sẽ xuống dốc không phanh.
Vài người dễ dãi thì họ có thể nói đó là vấn đề của học sinh, nhưng đối với một giáo viên tận tâm như Tenjou Reiyu thì khác.
Bỗng nhiên, tôi tự hỏi, không biết mình có thể làm gì để giảm gánh nặng cho cô Tenjou đây.
“Tối nay tụi mình ăn gì thế?”
Cô giáo đã quay lại, ngâm nga một giai điệu và ngó qua vai tôi, xem coi tôi đang nấu món gì.
“Chị đứng gần quá.”
Khi cô ấy nhổm người lên để nhìn, tay cô ấy tựa vào vai tôi. Khi đó, tôi cảm nhận được một cảm giác ấm áp đến từ vai trái của mình, từ nơi mà cô ấy chạm vào.
“Chị chịu thôi, tại cái hành lang này hẹp quá.”
Với các đồ vật nội thất như tủ bếp và tủ lạnh thì cái hành lang này vẫn có đủ cho hai người đi cạnh nhau. Dù vậy, cũng dễ hiểu vì sao một căn hộ một phòng với giá cả phải chăng ở Tokyo chật chội.
“Chị không thể hỏi em từ xa được à?”
“Chị chỉ muốn xem anh chàng tài năng dùng chảo như thế nào thôi mà.”
“Rất tiếc cho chị là anh chàng tài năng đó chỉ đang hâm nóng đồ ăn thôi. Và em xin chị đừng có giỡn gần lửa.”
“Ok.”
Thế là tay chị Tenjou rời khỏi vai tôi. Cử chỉ của chị ấy vào thời điểm hiện tại còn thoải mái hơn cả sáng nay, hẳn là chị ấy đã xem đây là nhà.
Giờ thì tôi là người duy nhất chưa quen với việc này.
“Tại sao hôm nay chị hăng hái vậy?”
“Vào lúc sống một mình, chị chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được thấy một bữa ăn nóng hổi khi về nhà cả. Thế nên, hôm nay bước chân của chị nhẹ hơn bình thường.”
“Vậy thì em rất vui khi được nấu ăn cho chị, chị Tenjou.”
“Đừng lo. Chị đang đói cồn cào đây này. Chị sẽ ngấu nghiến hết tất cả những gì em nấu nha.” Vừa nói, cô ấy vừa tự hào chà cái bụng phẳng của mình với vẻ mặt đắc ý.
“Vậy có nghĩa là chị sẽ ăn dù nó dở hả?”
“Trái lại mới đúng chứ. Nghĩa là chị rất tin tưởng vào tài nấu nướng của em đó.”
Cử chỉ đáng yêu của cô giáo khiến tôi càng thích cô ấy thêm.
“Em sẽ mang đồ ăn ra ngay, chị ra đó ngồi trước đi.”
“Chị có thể bưng phụ nữa.”
“Vậy chị mang cơm lên trước đi. Tô cơm ở trên cái kệ kia kìa. Chị cứ lấy tùy thích, còn em thì chị bới cơm cỡ bình thường là được.”
“...Em đang cố tình chờ chị hả? Bộ em không đói hả, Yuunagi?”
Khuôn mặt tươi tắn của chị ấy lập tức biến mất khi biết được tôi vẫn chưa ăn tối. Rồi biểu cảm của chị ấy chuyển sang lo lắng.
“Em chỉ là nấu trễ thôi. Sau khi tan học thì em đi mua sắm ở siêu thị rồi ngủ một giấc. Bên cạnh đó, em cũng ăn thử trong khi nấu rồi.”
“Từ giờ trở đi, chị cho phép em ăn bất cứ khi nào em đói.”
“Em sẽ ăn khi đói mà.”
“Ở nhà, em và chị bình đẳng với nhau, nên em không cần phải lễ phép như vậy đâu.”
“Em chỉ muốn tận mắt thấy phản ứng của cô giáo thôi mà. Thực đơn hôm nay là một thử thách với em đó.”
Tôi cẩn thận với món cá ninh đang được hâm nóng để tránh bị cháy.
“Ồ~ Chị thích sự can đảm của em khi dám nấu món mới nằm ngoài chuyên môn của mình đó nha.”
Chị Tenjou mỉm cười và lộ ra hàm răng trắng của cô ấy.
Tôi rất quý phản hồi sinh động và tích cực của cô ấy.
“Em chưa bao giờ nấu món cá ninh cho mình nên em muốn thử.”
Bữa tối hôm nay theo thực đơn Nhật: cơm, súp miso, cá ninh, trứng cuộn và rau chân vịt luộc.
Hâm xong, chúng tôi cùng nhau mang đồ ăn lên bàn.
“Chị Tenjou, tại sao chị lại nhịn cười khi em nói chuyện với Kuhouin vậy?”
“À, đúng rồi, chị có nhịn cười thật.”
“Chị thấy buồn cười ở chỗ nào vậy?”
“Không có, chỉ là Kuhouin gợi nhớ chị về bản thân lúc còn là thiếu niên thôi.”
“Bộ hồi đó chị cũng mạnh miệng như vậy hả?”
"Hồi đó chị chán ghét tất cả mọi thứ trên đời. Lúc nào chị cũng bực bội và hay tỏ thái độ thách thức người lớn, nên cũng hiểu được cảm xúc em ấy. Vì thấy hoàn cảnh em ấy giống bản thân ngày trước nên chị bỗng dưng hoài niệm về quá khứ, thiệt là xấu hổ quá đi~"
Mới kể lại thôi mà chị Tenjou đã quằn quại do thẹn thùng. Cá nhân tôi thì vẫn không thể tưởng tượng ra một người thông minh, xinh đẹp và tốt bụng như cô ấy cũng có quá khứ dữ dội.
“Bất ngờ thật.”
“Dù vậy, chị đã gặp khó khăn và phải chịu đựng vào lúc đó. Giờ thì chị có thể cười vào sự bồng bột của mình rồi. Nhìn em ấy cứ như thể chị đang thấy mình trong sách kỷ yếu vậy, nên chị không nhịn cười được.”
Đúng là một hồi tưởng giày vò ghê.
“Chị trở thành giáo viên là vì chị muốn làm một người lớn có thể hỗ trợ thiếu niên trong tuổi dậy thì.”
“Chị thật tuyệt khi biết tận dụng kinh nghiệm của mình.”
Đúng là có người lớn có thể hiểu được nỗi khổ và vấn đề của học sinh thì tốt hơn hẳn.
“Lúc chị cùng tuổi em, mọi người hay nặng lời để giữ khoảng cách với người khác. Nên với vai trò là giáo viên chủ nhiệm, chị sẽ rất vui nếu Yuunagi có thể hỗ trợ Kuhouin nếu em ấy gặp rắc rối.”
“Em sẽ giúp nếu có thể.”
Nghe vậy, cô Tenjou nở một nụ cười với tôi.
“Cảm ơn em. Người như Kuhouin sẽ dễ cảm động trước lòng tốt từ bạn đồng trang lứa hơn.”
“Chị Tenjou, em thấy chị cũng có sức thuyết phục lắm mà.”
“Chị chỉ là một người ưa thích đồ ăn mà hàng xóm mình nấu thôi. Hôm nay em nấu ngon lắm. Cảm ơn vì bữa ăn nha.”
Hôm nay, chị Tenjou cũng ăn hết mọi thứ.
Sau khi ăn xong, chị ấy tính phụ tôi rửa chén nhưng tôi bảo “Em sẽ tự rửa ạ.”
Bỏ ngoài tai chuyện đó, chị ấy cột mái tóc dài, đeo tạp đề của tôi và rửa chén trong bếp.
Tôi thì nằm trên giường nghỉ ngơi. Mặc dù tôi là chủ phòng, tôi có nên để giáo viên của mình rửa chén không?
Tôi có từ chối để cô rửa chén vài lần nhưng cô ấy cứ khăng khăng muốn làm.
Trong khi lướt điện thoại, tôi không nhịn được mà ngắm cô ấy từ phía sau.
“Không biết sống chung có cảm giác thế này không nhỉ.”
Trong khi tôi đang đắm chìm trong những giấc mơ ngọt ngào như vậy, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên.
“A, điện thoại em reo sao. Em cứ trả lời đi.”
Chị Tenjou tiếp tục lau chén mà không quay lại.
Nhìn vào màn hình điện thoại đang run lên, tôi thấy được người gọi là Nishiki Kaguya nên tôi lật úp chiếc điện thoại lại để giấu nó.
“Không có gì cả, chị kệ nó đi.”
“Nhưng chuông điện thoại vẫn reo mà. Chị rửa chén xong rồi, chị sẽ giữ im lặng nha.”
Chị Tenjou mang ra hai hộp đồ ngọt tôi cất trong tủ lạnh.
“Em không thường nhận cuộc gọi từ người này.”
“...Nếu chị làm phiền em thì chị sẽ quay về phòng.”
“Không sao đâu, chị cứ tự nhiên ăn món tráng miệng đi.”
Tuy nhiên, chiếc điện thoại của tôi vẫn tiếp tục reo.
“Đó có phải là cuộc gọi từ người nhà không?”
“Xem ra chị vẫn tinh ý như mọi khi.”
“Chị thấy trừ gia đình thì em cái gì cũng cởi mở hết.”
“Giữa bạn bè thì mình cũng phải biết giữ khoảng cách chứ chị.”
“Chị xin lỗi, tại chị ham hóng chuyện quá.”
Cuối cùng thì chuông điện thoại cũng ngừng.
“Chị Tenjou không cần phải lo đâu, chị cứ tiếp tục ăn bánh đi.”
Trong khi pha trà, chúng tôi mỗi người ăn một hộp bánh mà chị Tenjou đã mua. Rồi chúng tôi vừa tám nhảm, vừa xem tivi.
“Cho chị ăn một miếng pudding đi.”
“Vậy thì chúng ta ăn chung à?”
“Chị mua thì chị có quyền đúng không?”
“Em tưởng là chị mua tặng em chứ.”
“Mình thích thì mình ăn thôi.”
“Chị chơi ăn gian quá.”
“Đối với con gái thì chuyện đó bình thường mà.”
“Nhưng em là con trai.”
“Em nói vậy làm chị khó ăn quá.”
Nói xong chị Tenjou đỏ mặt.
“Vậy chị vẫn muốn ăn dù xấu hổ thấy mồ hả?”
Tôi thì không nhịn cười được. Trong đầu tôi, cô Tenjou Reiyu đã thành một người tham ăn rồi.
Tuy nhiên, nó lại khiến tôi quý cô ấy hơn nữa. Tôi rất vui khi cô giáo cho tôi thấy con người thật mà cô ấy không thể hiện ở trường, và tôi rất tự hào khi trở thành bờ vai vững chắc cho cô Tenjou dựa vào.
Trên hết là dù không có chuyện gì đặc biệt, việc dành thời gian với cô sau bữa ăn cũng rất vui.
Cuối cùng thì tôi để chị Tenjou cắn một miếng pudding của mình.
Có lẽ, cái sự bình dị của cuộc sống này chính là thứ mọi người gọi là hạnh phúc.
Bánh mì ổ hoặc lát, thường dùng để kẹp nhân mặn trong các món sandwich ở tiệm ăn nhanh. Có thể hiểu là bánh ngọt/nhẹ ăn kèm trà, phổ biến ở Anh và các nước dùng trà kiểu Anh.