“Chị Tenjou!?”
“Yuunagi!?”
Vào một buổi chiều Chủ Nhật, một ngày sau sự cố con G.
Chúng tôi vô tình gặp nhau trong một siêu thị gần ga tàu. Do cả hai sống gần nhau nên cũng không có gì lạ khi chúng tôi mua sắm ở cùng một nơi. Xem ra việc chúng tôi tình cờ gặp nhau không phải là không thể. Dù vậy, cái cảm giác khi gặp cô ấy ở nơi này khác hẳn so với lúc ở trường và ở nhà.
Hôm nay trông chị Tenjou thật dễ thương trong thường phục. Đó không phải là bộ đồ cô ấy mặc khi đi dạy hay bộ đồ thoải mải như khi ở nhà.
Chiếc váy mỏng nhẹ nhàng, màu sắc tươi sáng như mùa xuân kết hợp với áo khoác denim, mái tóc dài được buộc hờ ở hai bên khiến cô ấy trông trẻ hơn thường ngày.
“Chúng ta vô tình phối đồ giống nhau nè. Nhìn như một cặp vậy.”
Tôi cũng đang mặc một chiếc áo khoác denim bên ngoài.
“Nếu chị không thích thì em sẽ cởi áo khoác ra.”
“Đâu có, em cứ mặc đi. Ở trong siêu thị lạnh lắm.”
Chúng tôi bắt đầu bước đi cùng nhau để không chặn đường người khác.
“Vậy phòng chị hết con G rồi, đúng không?”
“Ừm. Hôm qua chị đã đốt cái hương liệu gì đó, giờ hàng phòng thủ của phòng chị được cải thiện hơn rồi.”
“Nếu như chị gặp rắc rối thì chị cứ nhờ em nhé.”
“Nếu có lần tới thì chị sẽ chạy tới em trước rồi la sau. Mà em đang đi mua sắm hả, Yuunagi?”
“Vâng. Còn chị đang tính đi đâu thế, chị Tenjou?”
“Không có, chị cũng đi mua sắm như em thôi.”
“Em thấy nay chị ăn mặc đẹp quá nên em tưởng chị đang đi chơi. Nó hợp với chị lắm đó.”
“Cảm ơn em, nhưng đây chỉ là thường phục của chị thôi.”
“Có lẽ do người mặc đẹp nên đồ cũng đẹp thôi.”
“Em có khen thêm thì cũng không có thưởng đâu.”
Do chúng tôi đang đi siêu thị, nên giỏ hàng của chị Tenjou chất đầy đồ ăn.
“Em có thể nấu ăn cho chị đó.”
“Nhờ em mà chị có thêm thời gian rảnh, nên chị sẽ tự nấu ăn vào ngày nghỉ.”
“Chị thèm món gì thì em sẽ nấu đó mà.”
“Nghe nè, em hãy hiểu là chị không có lời phàn nàn về đồ ăn em nấu hết!”
Chị Tenjou lập tức đính chính lại ý của chị ấy.
“Vậy chị muốn ăn món gì? Em sẽ đi mua nguyên liệu ngay.”
“Umm, ăn gì đây ta? Thật ra, chị thích sự bất ngờ khi em chọn món hơn.”
“Thật à?”
“Động lực đi làm mỗi ngày của chị đó.”
“Vậy thì em phải cố gắng nâng cao tay nghề thôi.”
“Nhân tiện thì em có muốn ăn gì không, Yuunagi? Tối nay chị có thể chia sẻ với em nếu em muốn đó.”
Nghe vậy, chúng tôi cùng mỉm cười khi nhớ đến lần đầu tiên chạm mặt nhau ở khu chung cư.
“Chị không cần phải ép bản thân quá sức đâu, chị Tenjou à. Chị nên nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Chị chỉ muốn trả ơn thôi mà.”
“Nhưng vì nó mà em lại cảm thấy bứt rứt.”
Thấy tôi chần chừ, chị Tenjou tự quyết định.
“Vậy thì chị sẽ nấu món thịt hầm khoai tây vào tối nay nhé!”
“À, hình như chúng ta chưa ăn món đó, đúng không? Có lẽ em cũng sẽ thử nấu món đó.”
“Này này, nếu em nấu thì sao chị trả ơn đây?”
Chị Tenjou đánh nhẹ một cái vào lưng tôi.
“Em không muốn được chị gái hàng xóm nấu món thịt hầm khoai tây cổ điển sao?”
“Em cực kỳ muốn luôn chứ.”
“Vậy thì chị sẽ nấu nó!”
Nói rồi, chị Tenjou nhanh chóng thu thập những nguyên liệu cần thiết, còn tôi thì đi theo cô ấy.
Sau đó, chúng tôi mua sắm xong và rời khỏi siêu thị. Vì chúng tôi sống cùng một căn hộ, nên đương nhiên chúng tôi cùng nhau đi về nhà.
Khi đi qua phố bán hàng rong gần ga tàu, tôi bị thu hút bởi bánh croquette từ một cửa hàng bán thịt.
Đã đến giờ ăn xế rồi, và tôi có hơi đói. Nhìn qua chị Tenjou, có vẻ cô ấy cũng có hứng thú với món croquette.
Nhìn thấy chúng tôi, vợ của chủ tiệm liền rao hàng.
“Này cặp đôi đằng kia, có muốn ăn croquette chiên giòn không? Chúng ngon lắm đấy.”
““Cặp đôi!?””
Chúng tôi bất ngờ nhìn nhau khi nghe vợ chủ tiệm nói.
“Chúng ta giống một cặp hả?”
“Có thể là bà ấy hiểu nhầm vì chúng ta mặc đồ giống nhau và cùng nhau mua đồ từ siêu thị thôi.”
Tuy đây chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng nó lại là một phương thức bán hàng cực kỳ hiệu quả. Dù sao thì trong việc rao bán thì cần phải khiến khách hàng chú ý nhất có thể mà.
“Dù sao cũng đến đây rồi, hay là tụi mình ăn thử đi?”
“Được đó chị.”
Sau đó chị Tenjou mua hai cái croquette cho cô ấy và cho tôi.
“Yuunagi, em không thể cầm croquette với hai tay đầy túi, đúng không?”
“Chị cứ ăn trước đi, chị Tenjou. Ăn bánh khi còn nóng ngon lắm đó chị.”
“Em vẫn có thể ăn mà. Há miệng nào.”
Chị Tenjou đưa bánh croquette đến trước miệng tôi.
“Chị muốn đút em ăn hả?”
“Chị chỉ nghĩ là em nên ăn croquette khi nó còn giòn và nóng thôi.”
“Xấu hổ lắm chị ơi.”
“Có ai xem đâu. Lẹ nè, ăn nhanh kẻo nguội giờ.”
Cuối cùng, tôi đầu hàng trước miếng croquette nóng hổi. Tuy vừa đi vừa ăn rất bất lịch sự, nhưng tôi vẫn quyết định ăn nó.
Thành ra, chị Tenjou vừa đi vừa đút tôi ăn trên đường về khu chung cư.
“Bánh croquette thế nào?”
“Ngon lắm chị.”
Tôi đáp lời trong khi cẩn thận ăn croquette để không bị bỏng miệng.
“Ừm, chị cũng thấy ngon lắm. Chị cũng mới ăn món này luôn, tại lúc chị về thì cửa hàng thường đã đóng cửa rồi.”
“Em thấy ăn đồ chiên ở ngoài là ngon nhất. Em vẫn chưa thành thục nấu món chiên ở nhà cho lắm.”
“Quao, vậy là vẫn có món mà em không giỏi hả, Yuunagi?”
“Ừ thì em bắt đầu sống tự lập chưa được một năm mà.”
“Cũng đúng, nếu em nấu được tất cả món ăn trong một năm thì hơi giỏi á.”
“Chị muốn em giỏi nấu món chiên luôn hả?”
“Em tự hiểu đi nhé.”
“Vậy thì em sẽ cải thiện tài nấu nướng trước kỳ nghỉ hè. Bên cạnh đó, đồ chiên vào mùa hè…”
“Hả? Tại sao chúng ta lại có cái hạn chót vào mùa hè vậy?”
“Thì…chị sẽ chuyển nhà…”
Trong khi tôi cảm thấy bứt rứt do cô giáo vì mình mà phải chuyển nhà, tôi nhắc lại Thỏa Thuận Hàng Xóm.
“Ờ ha… Đúng rồi. Chúng ta có lập thỏa thuận về nó thật.”
“Cho dù là thỏa thuận, chị cũng đừng ép bản thân. Dù sao thì em là người đã…”
“Người lớn có trách nhiệm giải quyết những vấn đề rắc rối như vậy.”
Chị Tenjou làm vẻ mặt thường thấy khi cô ấy giảng bài và nhìn lên bầu trời.
“...Hình như trời sắp mưa rồi.”
Mặc dù trời nắng đẹp vào buổi sáng, tôi nhận ra bầu trời đã âm u.
“Chị không xem dự báo thời tiết hả? Hôm nay trời mưa đó.”
“Hả!? Quần áo chị vẫn còn đang phơi ở ngoài kia!”
Ngay lúc đó, một giọt mưa rơi xuống. Rồi mưa nặng hạt hơn và nhanh chóng làm đen mặt đường nhựa.
“Chị Tenjou, em có cầm theo dù, mau qua đây với em đi.”
“Không cần đâu, chúng ta sắp tới nhà rồi mà!”
“Vậy chạy thôi!”
Chúng tôi vội vã nắm chặt mấy túi mua sắm trong cơn mưa đang lớn dần. Tuy chúng tôi chỉ cách căn chung cư vài phút đi bộ, nhưng cơn mưa lại lớn dần theo từng giây.
“Xem ra chúng ta chạy không kịp rồi.”
Tôi nói trong khi mặc bộ đồ ướt nhẹp.
“Chị chỉ mới phơi đồ của mấy bữa nay thôi mà! Chị không muốn phải giặt đồ thêm một lần nữa đâu!”
Tuy nhiên, chị Tenjou vẫn chưa muốn bỏ cuộc.
“Chị cẩn thận kẻo trượt chân đó!”
Giờ đây, con đường đã bị ướt và trở nên trơn trượt.
May mắn thay, chúng tôi đã thấy được căn chung cư ở trước mắt.
“Yuunagi, xin lỗi nhưng em phụ chị rút đồ được không? Chị phơi nhiều lắm.”
“Được chứ!”
Chúng tôi lập tức mở cửa phòng 103 và chạy vào. Mặc kệ việc có làm ướt hành lang hay không, chúng tôi chạy xuyên qua căn phòng và đi tới chỗ cửa sổ.
Cùng nhau, chúng tôi vội vã lấy quần áo đang treo trên giá phơi xuống. Sau khi cất hết vào trong, một đống quần áo chất thành đống trên sàn. Đến lúc này chúng tôi mới cởi ra chiếc áo khoác ướt.
“Ui… Mọi thứ bị ướt hết rồi. Vậy là chị phải giặt lại thêm một lần nữa quá.”
“Chị cần em phụ không?”
Tôi đề nghị giúp đỡ chị Tenjou đang buồn bã.
“Em đùa à? Giáo viên nữ nào mà dám để học sinh nam của mình phơi đồ lót của cô ấy chứ!?”
“Ý em là chỉ đồ mặc bên ngoài thôi, chứ em cũng ngại lắm.”
Tôi bình tĩnh đáp lại.
“...”
“Chị Tenjou, chị không biết phòng hờ trước đàn ông hả?”
“Đâu? Chị biết mà, chỉ là chị không ngại tiếp xúc với em thôi.”
Do chị Tenjou đột nhiên kích động và tiến lại gần, tôi theo phản xạ mà lùi lại một bước. Và do không quan sát bước chân, tôi vô tình đá trúng một cái thùng rác và mất thăng bằng, rồi ngã xuống sàn.
Khi lưng tôi va vào sàn nhà, một cảm giác đau đớn lan khắp lưng tôi. Cùng lúc đó, tôi rên rỉ không thành tiếng vì đau, và tất cả những gì tôi có thể làm là chau mày và nhắm mắt lại.
“A, em có sao không, Yuunagi? Chị nghe thấy một tiếng đau điếng luôn á.”
Giọng của cô ấy đang dần to hơn, hẳn là cô ấy đã đi đến bên cạnh tôi rồi.
“Em cảm thấy đau muốn chết luôn…”
“Vậy thì không tốt rồi. Chúng ta có nên đi đến bệnh viện không?”
“Không cần, chị chỉ cần để em nghỉ ngơi một lúc là được rồi.”
“Vậy em cần gì khác không?”
“Chị có cái đệm ngồi không?”
Do quá đau nên tôi không muốn di chuyển, thành ra, tôi quyết định nằm trên sàn một lúc. Sẽ thật tốt nếu tôi có một cái đệm để lót đầu.
“Chị có đây, em nâng đầu lên đi. Nào…”
Nghe theo lời chị Tenjou, tôi ngẩng đầu lên và thả lỏng.
“Hửm?”
Cái đệm ngồi này cảm giác lạ quá. Nó không có cảm giác giống vải, mà nó mềm mại và ấm áp.
Khi tôi mở mắt ra, khuôn mặt của chị Tenjou ở ngay phía trên tôi. Mái tóc buộc của cô ấy đã bung ra.
“Thế nào rồi? Em có thấy khó chịu hay gì không sau khi bị đập đầu không?”
“Chị đang cho em gối đùi chị hả?”
“Ồ, nếu em không thích thì chị sẽ dừng lại.”
Chị Tenjou tránh tầm mắt tôi để giấu vẻ mặt xấu hổ của cô ấy.
“Không hề, đây là chỗ nằm dễ chịu nhất mà em từng có.”
“Thế thì tốt.”
Vì trời mưa, mọi thứ trong căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cùng với tiếng mưa rơi đều trở nên khác lạ.
Đôi môi nhợt nhạt và mái tóc của cô ấy trông ướt át hơn mọi khi, còn bộ đồ ngấm nước mưa thì bó sát làm lộ ra đường cong của cơ thể. Những đường cong của ngực và hông cô ấy tương phản với cánh tay, đôi chân và bờ vai thon thả, nhỏ nhắn của cô ấy.
Và thứ làm tôi bất ngờ nhất là độ mềm mại của cơ thể đang đỡ lấy tôi.
“...Em đừng có nhìn lên, em sẽ thấy áo ngực của chị mất.”
“Em xin lỗi.”
Chúng tôi giữ nguyên một vị trí và cảm nhận hơi ấm của nhau.
“Mưa to quá, càng ngày càng to hơn.”
“Thật may là chúng ta đã về phòng trước khi trời đổ mưa như trút nước.”
“Nhưng phòng em là phòng bên cạnh mà.”
“Nếu chị thấy phiền thì em sẽ rời đi.”
“Không sao, em cứ tự nhiên đi. Đến lúc này thì chị cảm thấy chúng ta như sống chung một phòng vậy.”
Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi việc cho tôi gối đùi, chị ấy thẳng thắn hơn bình thường.
Vào khoảnh khắc này, một luồng sáng dữ dội xé toạc bầu trời.
Khuôn mặt của người phụ nữ mà tôi yêu tỏa sáng trong khoảnh khắc ấy, trông thật quyến rũ trong mắt tôi.
Sau đó là đến tiếng sấm.
Âm thanh dữ dội ấy như muốn xé toạc cả không gian, khiến những giọt nước từ mái tóc ướt của cô ấy rơi xuống má tôi.
“Lạnh quá.”
“Ôi chị quên mất. Chị nên lấy khăn cho em kẻo em bị cảm lạnh. Chị đi lấy ngay đây.”
Trước khi cô ấy kịp đứng dậy, tôi lập tức cử động và nắm lấy cổ tay cô ấy.
Cô ấy cứng người và không cử động.
Thời gian dường như dừng lại cho tới khi tôi tiếp tục hành động. Mặc kệ cảm giác khó chịu từ chiếc áo ướt đẫm nước đang bám chặt vào người, cơ thể tôi đang nóng lên một cách bất thường.
Rất rõ ràng, tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa ham muốn đang bừng lên trong mình. Tim tôi đang đập loạn xạ như muốn nổ tung.
Tiếng mưa rơi dữ dội tràn ngập căn phòng, át đi mọi âm thanh khác. Thế nên, chắc chắn không ai có thể nghe được âm thanh của tôi trong căn phòng này.
Chuyện này cứ như một ân huệ trời ban vậy.
“Làm ơn đừng đi.”
Qua bờ vai của chị ấy, tôi có thể thấy chị Tenjou hít một hơi thật sâu với bóng lưng quay về phía tôi.
Tôi kéo tay của người mà mình hằng ngưỡng mộ và nhẹ nhàng đưa cô ấy ngồi xuống sàn.
Tay tôi đã buông ra, nhưng cô ấy không hề bỏ chạy.
“Em không lạnh sao?”
“Có hơi ấm từ chị là quá đủ với em rồi.”
“Em nói nghe biến thái quá.”
“Chị nghĩ vậy thì em cũng phải bó tay rồi.”
“Có phải là do chị đã làm một việc không cần thiết không?”
“Đối với em, đây là cái gối tuyệt vời nhất trên đời, em muốn được ngủ như thế này mãi.”
“Thế thì chân chị sẽ bị tê mất.”
“Nếu vậy thì tại sao chị lại cho em gối đùi?”
Tôi tò mò hỏi.
“Còn em? Em muốn gì từ chị hả?”
Chị Tenjou hỏi một cách thẳng thắn hơn bao giờ hết.
“Em muốn được ở bên chị.”
“Đó có phải là tình yêu không? Hay là tình dục?”
“Cả hai. Em chưa đủ thông minh hoặc đơn giản đến mức hành động chỉ vì một trong hai lí do đó.”
Tình yêu và tình dục là hai mặt của một đồng xu. Không có cái nào cao quý hơn hoặc dơ bẩn hơn cái kia cả.
Tôi tin rằng con người là sự kết tinh từ tình yêu vô điều kiện và ham muốn thể xác không thể tránh khỏi.
Với tôi, đây chính là tóm tắt về sự phức tạp của con người.
“Chị tin là chúng ta chỉ đang bị cuốn theo bầu không khí thôi.”
“Đây là cảm xúc thật của em.”
Tôi chắc chắn về điều đó.
“Vậy thì, em hứng thú với chị chỉ vì chị là một người phụ nữ ‘thuận tiện’ để em thỏa mãn tình dục thôi à?”
“Nếu lí do của em rẻ mạt đến thế thì em đã đè chị lên giường rồi.”
Chị Tenjou rùng mình trước câu trả lời của tôi.
“E-Em xin lỗi. Ý em là, em yêu quý chị.”
“---Tôi không phải người phụ nữ hoàn hảo như cậu luôn nghĩ.”
Cô ấy thì thầm, khuôn mặt buồn bã.
“Chị Tenjou…?”
Tôi cảm thấy một sự thay đổi không mấy dễ chịu trong cuộc đối thoại.
Người phụ nữ trước mặt tôi tự nhiên nói chuyện một cách cộc lốc như thể cô ấy đã trở thành một người khác.
“Sẽ thật dễ dàng nếu tôi thuận theo bầu không khí, và chấp nhận cậu như một người đàn ông. Sống thật lòng và không màng đến hậu quả sẽ khiến đôi ta thỏa mãn… Dù vậy, điều đó thật sự sẽ khiến tôi và cậu hạnh phúc hơn ư?”
Cô ấy dường như hiểu ra, nhưng rồi lại nói ra suy nghĩ của mình, và tôi cảm thấy như trái tim mình, vốn chỉ vài phút trước còn rất gần, đang ngày một xa tôi hơn.
“Tôi đã sai khi dính dáng đến cậu. Thời gian chúng ta bên nhau thật sự rất vui, và những món ăn cậu nấu khiến tôi hạnh phúc, nhưng sẽ chẳng có lợi ích gì nến chúng ta tiến xa hơn nữa.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn trở thành một trải nghiệm cay đắng với cậu.”
Trước khi tôi kịp phản bác, cô ấy bày tỏ cảm xúc một cách đột ngột.
“Mối tình của chúng ta sẽ không đi đến đâu… Ý chị là vậy à?”
“Học sinh rồi cũng sẽ tốt nghiệp. Một khi mối quan hệ cô-trò này kết thúc, sự gần gũi này sẽ không bao giờ có thể tái hiện lại nữa.”
“Chúng ta có thể thay đổi nó theo hướng tốt đẹp hơn mà.”
“---Cảm ơn cậu vì đã chủ động. Cậu đã giúp tôi nhận ra sự vô trách nhiệm của mình.”
Khi cô ấy đứng dậy, một tia chớp dữ dội chiếu sáng căn phòng màu trắng. Cái bóng của người phụ nữ đang quay lưng với tôi thì chuyển màu đen.
“Cậu bớt đau rồi, đúng không? Vậy cậu nên quay về đi.”
Cô ấy chỉ vào cửa mà không nhìn lấy tôi một cái.
“Chị đừng hành động như thể đây là vấn đề riêng của chị và tự mình giải quyết nó. Đây là vấn đề của cả hai chúng ta.”
Tôi cũng đứng theo chị ấy.
“Cậu làm ơn hãy ngoan ngoãn và nghe theo lời tôi nói đi.”
“Chẳng phải chị đã nói rằng ‘Tôi không muốn trở thành một trải nghiệm cay đắng với cậu’ sao chị Tenjou?”
“Thì sao chứ?”
Cô ấy mệt mỏi nghiêng đầu ra sau lưng và tỏ ra bực tức.
“Thật nực cười. Ai là người quyết định rằng mối quan hệ của chúng ta phải kết thúc trong cay đắng chứ?”
Không ai có thể đoán trước được tương lai cả. Tôi thấy dường như cô ấy đang tránh tiến sâu hơn vì không muốn mối quan hệ hiện tại kết thúc thôi.
“——Mối quan hệ này ngay từ đầu đã sai rồi!”
Dù cô ấy đang trở nên gay gắt hơn, nhưng cô ấy vẫn không nhìn tôi.
“Chị Tenjou, em không muốn nghe mấy câu biện minh ‘vì chị là người lớn’. Em muốn nghe cảm xúc thật của chị.”
Tenjou Reiyu đã có thể lợi dụng tôi bằng khoảng cách tuổi tác hoặc lạnh lùng chối bỏ tôi. Nhưng cô ấy lại do dự. Yêu cầu tôi rời đi, nhưng lại không nỡ lòng từ chối tôi. Vì cô ấy vẫn không chịu đối mặt với tôi, tôi vẫn sẽ nắm lấy tay cô ấy một lần nữa.
“Cậu thôi đi!”
Cô ấy đẩy mạnh tay tôi ra và vô tình đánh vào mặt tôi.
“A, chị xin lỗi…”
Cô ấy ngay lập tức xin lỗi và nhìn vào mặt tôi. Khi này, cô ấy không giống như đang giận dữ hay ghê tởm mà là đang lo lắng cho tôi.
“Chị Tenjou, chị diễn dở quá đó.”
Tôi tiến lại gần hơn.
Cô ấy lùi ra sau như muốn bỏ trốn mà quên mất chiếc giường đang ở phía sau. Trong một phút bất cẩn, cô ấy ngã xuống giường.
“...Không thể nào.”
Cô ấy ngạc nhiên khi thấy bản thân dễ dàng ngã lên giường như thế nào chỉ vì một cử động nhẹ của tôi.
Để chị Tenjou không bỏ chạy, tôi cũng bước lên giường và đè lên cô ấy. Dưới sức nặng của hai người, chiếc giường kêu cót két.
Đây vốn không phải là ý định của tôi, nhưng cũng giống như lần chúng tôi gặp nhau trong bữa ăn, cô ấy luôn cố gắng tránh né những cuộc trò chuyện quan trọng bằng cách bỏ chạy.
Nếu bây giờ tôi lùi bước, tôi không chắc mình có đủ can đảm để bắt đầu cuộc trò chuyện này một lần nữa không.
“Em không biết bản thân sẽ làm gì nếu chị cứ lẩn tránh em đây…”
Tôi cố gắng giữ giọng điệu của mình nghe một cách bâng quơ và cợt nhả nhất có thể. Tôi hy vọng đây vẫn là cuộc tám nhảm bình thường của chúng tôi, nếu thế, cô ấy sẽ dễ nói chuyện hơn.
“Đừng có mà lên giường chị trong khi chị chưa cho phép!”
Chị Tenjou tiếp tục nói một cách gắt gỏng.
“Nhưng chị cũng đã ngủ trên giường em mà, chị Tenjou?”
Nghe tôi đáp trả, cô ấy lườm tôi với vẻ mặt hờn dỗi.
“C-Cái đó là chị vô tình thôi!”
“Thì đây cũng chỉ là vô tình thôi.”
Rồi cô ấy khẽ than phiền với một tông giọng nhỏ.
“Chị chưa từng bị một người đàn ông đẩy lên giường…”
“Bảo sao dễ như vậy.”
“Này, bộ em có kỹ năng đặc biệt hay gì đó à?”
Vẻ mặt cô ấy tìm mọi cách có thể để hù dọa tôi thật dễ thương.
“Nếu em biết kỹ thuật như vậy thì em đã dùng nó để hôn chị Tenjou rồi.”
Nghe vậy, cô ấy vội vàng che miệng mình lại.
Thấy vậy, tôi không nhịn được mà bật cười. Không một người đàn ông nào có thể bình tĩnh trước một cử chỉ ngây thơ từ một người đẹp như chị Tenjou cả.
“Nếu em muốn hôn chị, thì em đã có thể hôn trộm chị khi chị ngủ rồi.”
“Vậy hả?”
“Đúng rồi. Chị Tenjou bất cẩn lắm đó.”
“Chị cũng không hiểu tại sao mà em có thể chịu đựng chị nữa.”
“Em đâu chịu nổi đâu, đó là lí do mà em bị chị tát đó.”
Tôi thú nhận sự ngu ngốc của mình.
“Cái đó là tai nạn thôi… Em có đau không?”
Kể cả bây giờ, cô ấy vẫn không giấu được sự đáng yêu của mình.
Chị Tenjou vươn tay sờ má tôi. Bàn tay lạnh ngắt của cô ấy chạm vào má nóng bừng của tôi thật dễ chịu.
“Em ổn mà.”
“Em thích đau đớn à? Bộ em có máu khổ dâm hay gì hả?”
“Được một chị gái xinh đẹp như chị tận tình dạy bảo cũng không tệ lắm.”
“Em đừng có tự tiện bộc lộ ham muốn như vậy! …Em làm chị bị áp lực đó.”
“Ồ, ý chị là sao vậy?”
“Ai cho em tỏ ra vui vẻ như vậy hả, đồ ngốc!”
Bàn tay mới nãy dịu dàng chạm vào má tôi, giờ lại cố gắng đẩy mặt tôi đi.
“Vì chị vừa cho em một tia hy vọng.”
“...”
Nằm bên dưới tôi, chị Tenjou cứng người, liên tục đảo mắt qua lại.
Tôi kiên nhẫn chờ cô ấy trả lời.
“Nếu chị chấp nhận cảm xúc và ham muốn của chính mình, chị nghĩ chị sẽ không thể kiềm nén được nữa. Chị sẽ càng muốn nhiều hơn và sẽ không thể dừng lại. Bên cạnh đó, chị cũng không thể tưởng tượng một mối quan hệ êm đẹp hơn thế này.”
“Tại sao chị không tưởng tượng được?”
“——Vì chị không tin vào tình yêu vĩnh cửu.”
Nghe vậy, tôi cảm thấy hơi khó nói lên lời.
Thật khó tin rằng một mỹ nhân như chị Tenjou lại nghi ngờ bản thân đến thế.
“Em thấy kỳ khi nghe một người phụ nữ ngoài hai mươi nói điều này, đúng không? Em đang khó chịu, đúng không?”
“Em chỉ thấy nó thật yểu điệu và đáng yêu thôi.”
“——Á, im đi! Chị không chấp nhận được! Bộ em có lòng rộng lượng tựa Thái Bình Dương à?”
“Xem ai đó xinh đẹp tựa ánh mặt trời đang nói kìa?”
“Đây là vấn đề mà chị đang nói đó! Chị thật sự không phải là một người xinh đẹp hay đáng ngưỡng mộ như em nghĩ đâu! Tuy bây giờ em thấy ổn, nhưng sẽ có một ngày em sẽ vỡ mộng trước một bà cô già như chị! Chị rất sợ và ghét cái kết thúc đó! Thế nên chị không thể tiến xa hơn!”
Khi nói, chị ấy trông như một đứa trẻ bức bối đến sắp khóc vậy.
“Làm ơn…em hãy đi về ngay hôm nay đi.”
Đến mức này thì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài vâng lời.
Ví dụ như, Nishiki Yuunagi không phải là học sinh của Tenjou Reiyu thì cô ấy có chấp nhận tôi không?
Giả sử, nếu tôi lớn tuổi hơn Tenjou Reiyu thì mối quan hệ này có thể tiến xa hơn không?
Nếu như tôi là một người đàn ông mà cô ấy có thể dựa dẫm mà không cần phải sợ hãi hay ngần ngại, cô ấy sẽ không phản đối, đúng không?
Không, vấn đề không đơn giản như vậy.
Nếu như thứ mà chúng tôi đang cảm nhận là tình yêu, vậy thì bước tiến nửa vời này là không đủ. Trừ khi tôi có thể loại trừ sự nghi ngờ về tình yêu của cô giáo, chúng tôi mới có một hạnh phúc viên mãn với nhau.
Chị Tenjou cũng biết điều này, thế nên cô ấy không muốn đi xa hơn. Cô ấy chỉ chấp nhận sự mập mờ đi đôi với cảm giác an toàn của một tương lai, nơi mà cô ấy tin rằng mình sẽ không bao giờ bị tổn thương.
Vào hiện tại, tôi vẫn không thể ngưng được những giọt nước mắt vì mình mà rơi.
Vì vậy, tôi lại càng cảm thấy căm hận bản thân.
Món bánh mặn được làm từ khoai tây nghiền, thịt bò, củ hành và một số nguyên liệu khác, chấm kèm theo bánh là một loại nước sốt chấm đặc trưng.