Chương 14 - Vì Quân Mà Ca
"Ta nói phải nhanh một chút đem ngươi đưa về nhà." Ari Ti cười tươi, lại đưa cho tôi một miếng bánh nhỏ.
Trong lòng tôi thầm kêu lên không ổn, hay là bản thân tôi có chỗ nào sai rồi?!
"Ai gia a?" Tôi vùi đầu vào bánh, làm bộ như không chú ý, thuận miệng trả lời.
"Đương nhiên là nhà của ngươi lâu, ra ngoài lâu rồi, người trong nhà sẽ lo lắng."
"Chị đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu?" Tôi cắn bánh, giả bộ không rõ, làm bộ ngu ngơ.
"Nhà của chúng ta trưa cũng không ăn bữa tiệc lớn, đây là ta đặc biệt phân phó chuẩn bị vì ngươi." Ari Ti hai tay chống lên bàn, nghiêng cằm, đôi mắt to đẹp cười rạng rỡ, nhìn có vẻ gian xảo, "Có cô nhi nào trong bao quần áo có hơn một trăm đồng bạc? Có cô nhi nào không có vết thương trên người lại còn bóng loáng, mịn màng? Có cô nhi nào biết lễ nghi ăn tiệc lớn? Có cô nhi nào nhìn một cái là nhận biết được thức ăn của dân nghèo chưa bao giờ thấy?"
Tôi đột ngột ngừng lại, không thể không thừa nhận, quả nhiên Ari Ti rất giỏi, làm tôi vô tình rơi vào cái bẫy tinh vi, tự mình vẽ rắn thêm chân để bảo vệ hình tượng, thực sự là một sai lầm lớn!
"Đáng yêu Arlene, đừng chậm trễ ăn cơm, mở miệng ra, để chị đút cho em nhé!" Ari Ti đưa tay lấy chiếc nĩa từ tay tôi, rồi đút một miếng phô mai táo cho tôi.
Tôi lau mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn há miệng ăn hết, rồi bị đút tiếp miếng phô mai.
"Nói cho chị biết, em thuộc gia tộc nào?" Ari Ti cười híp mắt, lại đưa miếng thịt cho tôi.
.
Ăn xong món ngon, tôi im lặng, trong lòng đang tính toán.
"Nói đi, nhà em là tòa lâu đài nào?" Ari Ti tiếp tục đút tôi.
.
.
"Nói đi, vì sao em lại bỏ nhà trốn đi?" Ari Ti lần thứ tư ép hỏi.
.
.
"Đừng mà!" Tôi thầm kêu lên, đầu óc như sắp nổ tung!
Ở thế giới trước kia, tôi từng rất ngưỡng mộ những đồ vật của tình nhân. Nhưng bây giờ, ở dưới ánh mắt ân cần của Ari Ti, tôi mới nhận ra việc bị ép buộc như vậy thật sự rất đáng sợ!
"Thiên thời đáng trọng, địa lợi đáng mượn, nhân hòa đáng nương. Nhưng ba thứ ấy dù tốt, vẫn không bằng lợi từ chính mình: tự rèn mình ưu tú, tự đào giếng nước cho mình, tự mở đường đi cho mình. Cứng rắn mà biết mềm dẻo, như rồng bay cao biết lúc nên hạ xuống. Vậy nên, cầu thiên thời không bằng cầu địa lợi, cầu địa lợi không bằng cầu nhân hòa, cầu nhân hòa không bằng cầu mình trở nên xuất chúng! Trong thiên hạ, kẻ thực sự có thể sánh vai với ta, xưa nay vốn hiếm."
Tâm pháp tầng thứ năm của "Thánh Nữ Chiến Kinh" hiện lên trong đầu tôi, như một cô gái đẹp dùng uy lực áp đảo.
"Tha em đi! Chị Ari Ti." Tôi đáng yêu, mắt to lạch cạch nháy mắt, đôi mắt ngấn lệ bắt đầu lấp lánh.
"A, Arlene, đừng." Ari Ti nhìn tôi với vẻ mặt như muốn khóc, nụ cười trên môi cũng dịu lại.
"Không nên ép em ! Mặc dù em chỉ là một đứa trẻ, nhưng cũng có những nỗi khổ riêng!" Tôi đột nhiên lại bực bội đẩy mâm đồ ăn ra, làm nó rối tung lên, "Các chị, những người lớn cứ thích khi dễ em!"
"Này! Arlene!" Ari Ti vội vàng đứng dậy tránh, khiến mâm đồ ăn rơi xuống đất.
"Từ khi mới gặp các chị, em đã xem các chị như chị em thân thiết! em thực sự rất muốn nói hết mọi chuyện, nhưng mà! Em thật sự không thể nói!" Tôi nước mắt lã chã, nhảy xuống khỏi ghế, bước nhanh về phía hồ nước, vừa đi vừa gào lên, "Tôi không chịu nổi sự dằn vặt của lương tâm nữa! Đành phải chết đuối thôi!"
"Arlene! Đừng!" Ari Ti chạy theo tôi, một tay níu chặt lấy tôi, "Là chị không đúng! Không nên ép em! Nếu em không muốn nói thì thôi, chị sẽ không hỏi nữa!"
"Không trách chị Ari Ti!" Tôi quay lại ôm chặt lấy eo mảnh khảnh của Ari Ti, nước mắt và nước mũi hòa lẫn, tôi khóc lớn, "Lẽ ra em phải nói cho chị biết! em thật sự không đúng!"
"Thôi được rồi, em không nói chắc chắn có lý do của em, một đứa trẻ ngây thơ như em, chị không nên xem em là tiểu hài tử." Ari Ti ngồi xổm xuống, vươn ngón tay lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng vỗ về, "Đừng khóc nữa nhé, Arlene, nếu em cứ khóc thì không đáng yêu đâu, chị sẽ không cần em lâu đâu."
"Vâng! Arlene không khóc đâu!" Tôi lau lau mặt bằng tay áo to rộng, "chị đừng bỏ em, Arlene ngoan ngoãn, đừng đưa em về nhà!"
"Ha ha, làm sao chị lại bỏ em được chứ! Em muốn ở đâu thì ở đó!" Ari Ti cười, dùng tay véo má tôi một cái, tạo một vẻ mặt quái dị.
"Em thích nhất chị Ari Ti!" Tôi bổ nhào vào lòng Ari Ti, đầu nhỏ cọ cọ vào ngực chị.
"Ha ha, em cũng thích nhất Arlene!" Ari Ti cười ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc tôi đáp lại.
Thánh Nữ chiến kinh thứ năm thức loli vô địch!!
Một khóc, hai quấy, ba thắt cổ, loli dùng ra nghìn người ngã.
Thân ái cô vợ hồ ly à, tôi bội phục chị gái tâm tư tinh tế, nhưng trong Quỳ Hoa Bảo Điển của dị thế giới, bản Thánh Nữ chiến kinh vô cùng uy lực, chị gái vẫn nên đầu hàng đi!
Chiến kinh nơi tay, gái đẹp tôi có!
Muốn luyện công này, tất tiên tự cung. huhuhuhu
" Dong… Dong… Dong…." Từ xa kéo đến tiếng chuông dài, theo sau là tiếng vó ngựa đạp mạnh.
"Chiến đấu thắng! Asha đã trở lại!" Ari Ti vội vàng đứng lên, kéo tôi đi nhanh về phía cửa, đồng thời lớn tiếng phân phó, "Thu thập nhà ăn, ba phút nữa đưa một phần đồ ăn chay đến phòng Asha, không được có chút thức ăn mặn nào!"
Đúng là tấm lòng son mà! Lòng tôi lại một lần nữa kêu lên một tiếng bội phục. Nhớ lại chiến trường của Asha, cái cảnh máu me văng tung tóe thật sự khiến người ta ghê tởm. Sau một trận chiến như vậy, chị ấy tuyệt đối không muốn ăn thịt.
"Tôi đã trở về." Khi tôi cùng Ari Ti đến gần cửa, một thân khôi giáp của Asha từ đại môn chậm rãi bước vào, mũ giáp che khuất khuôn mặt nàng, bụi bẩn dính đầy trên bộ giáp, máu tươi làm bộ giáp kim loại ban đầu trở nên đen xỉn.
"Tình huống thế nào?" Ari Ti hỏi.
"Kéo ngươi thôn chịu tập, chúng ta đến quá muộn, thôn dân gặp nạn 25 người, mất tích 9 người, gió mạnh đạo tặc đoàn bị tiêu diệt 42 người, kỵ sĩ đoàn tổn thất 8 người." Asha trầm giọng nói, rồi đi lướt qua chúng tôi, tiến về phía sau viện.
"Em đã tận lực." Ari Ti an ủi Asha, nhưng Asha không trả lời gì.
Tôi và Ari Ti lặng lẽ đi theo Asha về phía sau.
"Xin lỗi, em cần yên tĩnh một chút." Asha vào phòng, rồi giấu cửa lại sau khi chúng tôi tiến vào.
Ari Ti kéo tôi lùi lại vài bước.
Một nữ thị bưng một mâm thức ăn tiến tới, Ari Ti tiếp nhận rồi ra hiệu cho cô ấy rời đi.
"Em mang vào cho chị ấy." Tôi ngẩng đầu nhỏ giọng nói với Ari Ti.
"Được rồi." Ari Ti do dự một chút, rồi cúi người đưa mâm cho tôi.
Tôi hít sâu một hơi, tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Có vẻ như đây là phòng ngủ của Asha, nhưng nó hoàn toàn khác với phòng của Ari Ti. Tường được xây bằng đá màu xám cát, treo trên đó là mười mấy bộ vũ khí của kỵ sĩ. Sàn nhà phủ đầy tro đen, chỉ có hai chiếc ghế gỗ đơn giản, một chiếc tủ đầu giường và một chiếc giường lớn với bộ chăn trải giường màu xanh lam. Áo giáp đã được vứt ở góc tường. Asha nằm nghiêng trên giường, mái tóc đỏ dài trượt xuống, che khuất khuôn mặt.
" Chị Asha." Tôi nhẹ nhàng gọi, rồi đặt mâm thức ăn cẩn thận lên tủ đầu giường.
Asha lại quay người, nằm sấp với mặt quay xuống.
Ai, bình thường an ủi chẳng có tác dụng gì, cô vợ thiên sứ à, tôi phải dựa vào giọng hát của cô rồi.
"Biển cả một tiếng cười, thao thao hai bờ sông triều, chìm nổi tùy lãng nhớ sáng nay."
"Trời xanh cười, sôi nổi trên đời triều, ai phụ ai thắng được trời biết hiểu."
"Giang sơn cười, mưa bụi diêu, đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự biết nhiều ít."
"Thanh phong cười, thế nhưng chọc tịch liêu, hào hùng còn thừa một khâm vãn chiếu."
"Thương sinh cười, không hề tịch liêu, hào hùng còn tại si ngốc cười cười."
Tôi ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt tóc đỏ của Asha, cất giọng hát bài hát chủ đề "Đại Bàng Giải thích nhất tiếu ngạo giang hồ."
Vợ của tôi, tôi lần đầu tiên chú tâm ca hát cho một người. Dù nàng chắc chắn không hiểu, nhưng sức hút của giọng hát thiên sứ hẳn sẽ có tác dụng. Rất nhanh, tôi nhận thấy chiếc gối của Asha ướt dần.
Asha, nếu tôi có đủ sức mạnh, tôi sẽ khiến cô không còn khóc nữa.
Như vậy, ám hắc ma kiếm, ngươi có thể cho tôi sức mạnh không?!