Dragon Raja-Long Tộc

Truyện tương tự

Tôi Đã Bị Bắt Cóc Bởi Hội Mạnh Nhất

(Đang ra)

Tôi Đã Bị Bắt Cóc Bởi Hội Mạnh Nhất

먼데용

Khi tôi mở mắt ra, tôi đã ở trong hang quái vật

114 366

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

128 159

Inou Appeal shinai Hou ga Kawaii Kanojo-tachi

(Đang ra)

Inou Appeal shinai Hou ga Kawaii Kanojo-tachi

Chihiro Haruna

Những cô gái với khả năng đặc biệt ấy lại mang trong lòng những nỗi lo thường tình của tuổi mới lớn. Liệu một người "bình thường" như tôi có thể làm gì cho họ đây.

1 7

Kowaresou na Kimi to, ano Yakusoku wo mou Ichido

(Đang ra)

Kowaresou na Kimi to, ano Yakusoku wo mou Ichido

Kujo Ren

Hai người bạn thuở nhỏ, dù gần gũi nhưng lại cách biệt, đang trên hành trình thay đổi và trưởng thành, lạc lối và tìm lại những điều quan trọng trong một trang nhật ký thanh xuân.

2 5

Dũng Sĩ Arya thi thoảng lại trêu ghẹo tôi bằng tiếng Nga

(Đang ra)

Dũng Sĩ Arya thi thoảng lại trêu ghẹo tôi bằng tiếng Nga

Sunsunsun

Mở mắt trước tiếng hối hả nhộn nhịp khác thường, Masachika nhận ra mình đã chuyển sinh sang một thế giới khác. Không chỉ mỗi cậu, mà còn có cả Alisa và Maria cùng các thành viên khác trong hội.

1 3

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

31 48

Vol 1:Bình minh rực lửa - Màn 1: Cổng Cassell - Phần Ba

Thật ra, Lộ Minh Phi là một người rất thẳng thắn. Cậu cảm thấy Trần Văn Văn xinh đẹp hơn "Tiểu Thiên Nữ", nên đã nói thẳng ra, kết quả là kết thù với "Tiểu Thiên Nữ" suốt ba năm liền. Khi đó, có khoảng bảy tám nam sinh vây quanh Trần Văn Văn ngắm nhìn, ai cũng nghĩ giống cậu, nhưng những người khác đều hiểu nguyên tắc “âm thầm ngưỡng mộ”. Sau này, những người đó thành lập một câu lạc bộ văn học, mà trung tâm của câu lạc bộ chính là Trần Văn Văn. Hàng tuần, họ sẽ đọc một số tác phẩm văn học Âu Mỹ lạnh lẽo và buồn bã, rồi viết cảm nhận gửi cho giáo viên ngữ văn chấm. Theo lời của chú Lộ Minh Phi, họ toàn đọc những cuốn sách dành cho “phụ nữ thuộc tầng lớp trung lưu”, và ông không hiểu tại sao một người “thiếu một dây thần kinh” như Lộ Minh Phi lại trở thành một thành viên ban quản trị câu lạc bộ văn học.

Đối với Lộ Minh Phi, Trần Văn Văn là nữ thần đầu tiên trong cuộc đời cậu, là người đã xây dựng trong cậu hình mẫu về một cô gái ngoan hiền và dịu dàng. Năm 15 tuổi, Lộ Minh Phi nghĩ rằng hạnh phúc lớn nhất đời người chính là được cưới Trần Văn Văn. Cậu nghĩ mình có một chút hy vọng, bởi vì cậu là người được Trần Văn Văn mời tham gia câu lạc bộ văn học. Hội trưởng Trần Văn Văn chỉ mời đúng hai thành viên: một là Lộ Minh Phi, người còn lại là Triệu Mạnh Hoa – mục tiêu trong tầm ngắm của "Tiểu Thiên Nữ". Nói đến Triệu Mạnh Hoa, anh ta là người có khả năng trở thành “Sở Tử Hàng thứ hai” nhất trong trường.

Triệu Mạnh Hoa cũng đang nộp đơn xin du học nhưng không nhận được bất kỳ giấy báo nào. Thế mà, ngôi trường bất thường là Học viện Cassell lại gửi thư mời phỏng vấn cho Lộ Minh Phi.

"Chơi một trận không?" Trên QQ, một biểu tượng mặt mèo lớn nhấp nháy hiện lên với tên là "NoNo". Lộ Minh Phi không nhớ mình đã kết bạn với người này từ lúc nào, nhưng cậu chưa từng từ chối lời mời của ai, vì số người chủ động kết bạn với cậu vốn không nhiều.

"Được thôi." Lộ Minh Phi trả lời một cách thờ ơ.

Lộ Minh Phi vẫn dùng lối chơi “TrackPoint” (tấn công nhanh), vì trong lòng cậu có chuyện, nên khá uể oải. Hơn nữa, nghe tên "NoNo" giống con gái, mà trong các phòng đấu, những người chơi giỏi thực sự thường là mấy "ông chú". Nhưng rất nhanh, Lộ Minh Phi phát hiện đối thủ này không chỉ mạnh mẽ mà còn cực kỳ khôn ngoan. Trong khoảnh khắc cậu lơ đễnh, drone được cử đi do thám đã bị mai phục bởi hai scout của đối phương. Mất một drone không phải vấn đề lớn, nhưng cái bẫy tinh vi đó đã khiến Lộ Minh Phi phải cảnh giác hơn. Cậu tăng cường phòng thủ ở nhà chính, đồng thời cử sáu zergling đi tuần tra xung quanh. Nhờ đó, cậu thoát hiểm, vì một đội scout của đối phương đã bị phát hiện ngay khi bắt đầu xâm nhập, không còn cơ hội tấn công bất ngờ và buộc phải rút lui.

Lộ Minh Phi không dám lơ là thêm nữa, nhanh chóng bước vào trận chiến.

Trận đấu thực sự bắt đầu từ đây. Quân chủ lực của cả hai bên nhanh chóng nâng cấp, đồng thời cả hai đều triển khai tấn công kép, vừa sử dụng hydralisk tấn công, vừa dùng phoenix đánh úp. Khi đến lượt Queen xuất trận, cuộc chiến đã bước vào giai đoạn khốc liệt nhất. Cả hai đều sở hữu bốn căn cứ, và các đội quân hỗn hợp liên tục giao tranh dữ dội trên vùng đất trống ở trung tâm. Máu văng tung tóe khắp chiến trường. Lộ Minh Phi mồ hôi đầm đìa, hai tay di chuyển trên bàn phím như đang chơi piano. Cậu đoán đối phương cũng không dễ dàng gì, cả hai bên đều chơi kỹ năng vi điều khiển (micro) đến mức gần như chuyên nghiệp. Lần đầu tiên gặp một đối thủ mạnh như vậy, Lộ Minh Phi nổi lên ý chí chiến thắng, quyết định liều lĩnh nâng cấp căn cứ chính lên cấp 3, đồng thời triển khai “bộ ba” Devourer, Guardian và Ultralisk. Đây là một sự chuyển đổi chiến lược mang tính căn bản. Nếu đối phương chần chừ, không tận dụng cơ hội tấn công trong lúc cậu đang dành tài nguyên để nâng cấp, thì Lộ Minh Phi chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Tiến độ thanh nâng cấp đang dần tiến lên, nhịp tim của Lộ Minh Phi tăng tốc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Anh ta giả vờ mạnh mẽ, ngoài căn cứ cho thêm một đội hydralisk và ba lurker. Nếu đối phương tin rằng Lộ Minh Phi đang tích trữ quân đội mạnh và không dám tấn công, vậy thì họ đã bị lừa. Lộ Minh Phi chỉ có bấy nhiêu quân, anh ta đã tiêu tốn toàn bộ tài nguyên vào việc nâng cấp.

Sắp xong rồi, thanh tiến độ sắp hoàn tất, "ba bộ xe" vừa ra trận, tràn lên chiến trường, có thể từng bước chắc chắn tiêu diệt các căn cứ đối phương.

Lộ Minh Phi cảm nhận được ánh sáng chiến thắng.

"Anh đang nâng cấp căn cứ cấp ba." Một dòng chữ xuất hiện ở phía dưới màn hình.

Lộ Minh Phi ngẩn ra.

"Anh rút đi, tôi có bốn đội hydralisk và bốn đội scout, tất cả đều nâng cấp lên cấp hai phòng thủ và tấn công." NoNo tiếp tục đánh chữ.

Thanh tiến độ sắp hoàn thành, nhưng Lộ Minh Phi chỉ có thể đánh chữ "GG". Trong khi đánh chữ, NoNo cũng chia sẻ tầm nhìn với anh, ngoài căn cứ đang nâng cấp của Lộ Minh Phi, quân đội của NoNo đã tiến gần, chỉ cần tấn công là có thể nghiền nát hoàn toàn.

Lộ Minh Phi thoát khỏi game, quay lại giao diện QQ, nói với NoNo: "Ngưỡng mộ!"

NoNo không trả lời, chỉ để lại một biểu tượng cười to với hàm răng nhọn, rồi thoát khỏi mạng.

Trong đời Lộ Minh Phi, lần đầu tiên anh cảm thấy như bị ai đó nhìn thấu, giống như người bạn thân nhất, đã xa cách nhiều năm, nay lại tìm đến anh. Anh ngồi đờ người một lúc, rồi bấm vào thông tin của NoNo, nhưng chỉ thấy một trang trắng. Anh tìm trong trí nhớ, chắc chắn rằng anh không hề biết một tay chơi StarCraft giỏi như vậy, lại còn là một cô gái.

Trần Văn Văn của anh ấy hiện lên trong danh sách, nhưng là màu xám, điều này có nghĩa là cô ấy đã vào mạng nhưng đã rời đi.

"Đi đi, ngày kia gặp." Đó là lời nhắn của Trần Văn Văn gửi cho anh.

Anh chờ đợi gần mười chín tiếng, chỉ thấy đúng năm chữ này. Nhưng cảm xúc của anh bỗng dưng như bị xóa sạch, anh nhảy lên giường huýt sáo, vặn vẹo eo, khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân, quên mất chuyện thua trận trước NoNo.

Lộ Minh Trạch bước vào phòng ngủ chung của anh và Lộ Minh Phi, liếc qua anh một cái, rồi không kiên nhẫn nói: "Bố mẹ đã gọi cho giáo sư Guderian, nói là ngày kia đi phỏng vấn ở khách sạn Lệ Kinh, bảo anh chuẩn bị kỹ một chút."

Tối hôm sau.

"Chào, Lão Đuờng, cậu biết mấy trường đại học Mỹ thường hỏi những câu hỏi gì trong phỏng vấn không?" Lộ Minh Phi gõ chữ trên QQ.

"Ơ, cậu có cơ hội phỏng vấn rồi à?" Biểu tượng đầu gấu panda của Lão Đường liên tục nhảy.

Lão Đường là người duy nhất mà Lộ Minh Phi nghĩ đến có thể giúp được. Lão Đường sống ở New York, là người gốc Hoa, có lẽ tên là Đường, mọi người đều gọi là Lão Đường, nhưng tuổi không lớn lắm. Nghe nói Lão Đường từ nhỏ đã sống ở Mỹ, nên tiếng Trung của anh ấy không quá chuẩn, nhưng vẫn có thể gõ chữ trên mạng. Lão Đường là người tự tin quá mức, không có khuyết điểm nào khác, mục tiêu trong cuộc sống là trở thành một Indiana Jones.

"Ừ, sáng mai tớ sẽ phỏng vấn, nhưng tôi đã tìm kiếm trên mạng nửa ngày mà chẳng biết họ sẽ hỏi gì." Lộ Minh Phi thành thật trả lời.

"À... Câu hỏi phỏng vấn thì tùy trường, ví dụ như Đại học New York và Đại học Harvard thì câu hỏi hoàn toàn khác nhau."

"Vậy cậu quen với Harvard hay là Đại học New York hơn?"

"Tôi chưa bảo với cậu là tôi tốt nghiệp trung học xong là vào đời luôn à?" Lão Đường dán một biểu tượng gương mặt gấu panda chán nản trên màn hình.

"Chữ ‘vào đời’ này khiến tiếng Trung của cậu tiến bộ rõ rệt đấy!"

"Được rồi, được rồi, gọi video đi, tôi sẽ giúp cậu luyện phát âm." Lão Đường nói.

Lộ Minh Phi liếc qua giường bên cạnh, nơi Lộ Minh Trạch đang ngủ, do dự một chút, "Vậy cậu nói nhỏ chút, em họ tớ đang ngủ."

"Không vấn đề gì."

Sau khi âm thanh "tút tút" vang lên hai lần, cuộc gọi video được kết nối, trong màn hình hiện lên một người lông mày cụp xuống, vẻ mặt rất vui, vẫy tay, giọng nói lớn như sấm, "Ê! Anh bạn!"

Lộ Minh Phi sợ hãi đến mức suýt nữa lao qua định ăn luôn loa.

"Nhỏ tiếng! Nhỏ tiếng!" Lộ Minh Phi vừa vẫy tay với Lão Đường, vừa rút dây loa và cắm vào tai nghe.

"Có gì mà lớn đâu?" Lão Đường càu nhàu, "Nhà tôi thuê gần tuyến tàu điện, ồn ào lắm. Cậu đang ở đâu vậy? Sao lại cẩn thận thế?"

"Tớ ở nhà chú dì tôi." Lộ Minh Phi nói nhỏ.

"Ồ, ồ." Lão Đường gật đầu, hạ giọng, nói bằng tiếng Trung lệch đi một chút, "Vậy khi cậu đậu phỏng vấn rồi, có thể ra ngoài ở riêng không? Nói sớm chút chứ, nếu cậu đậu thì tôi lo phỏng vấn cho cậu đấy!"

"Lão Đường, cậu thật là tốt." Lộ Minh Phi giơ ngón tay cái lên.

"Là ông anh đứng đầu trong kênh sao lại không lo cho người đứng thứ hai chứ, chẳng phải làm vậy là tớ không xứng với chức đại ca à?" Lão Đường cười ha hả.

Một khoảnh khắc, Lộ Minh Phi cảm thấy hơi cảm động, thêm một chút tự tin về buổi phỏng vấn ngày mai. Anh đã đi lang thang cả ngày hôm nay, chiều lại lên mái nhà ngắm hoàng hôn, chẳng thể nghĩ được gì. Chẳng có ai có thể nói cho anh biết phỏng vấn đại học Mỹ sẽ như thế nào, những người khác có lẽ đang được gia sư hoặc ba mẹ hướng dẫn từng câu từng chữ để chỉnh sửa phát âm, nhưng Lộ Minh Phi không tìm được ai để giúp đỡ. Sau khi lướt qua mạng một lúc lâu, anh tình cờ nhìn thấy ảnh đại diện của Lão Đường nhảy, với tâm lý thử xem sao, anh đã nhắn tin cho cậu ấy. Anh và Lão Đường cũng không quen lắm.

Hóa ra, ở những góc mà anh không nghĩ đến, vẫn có người sẵn sàng giúp đỡ mình, mang tâm thái của một đại ca muốn chăm sóc cho đứa em này.

"Chính là nghĩa khí, đúng là nghĩa khí!"

"Nói ra thì tớ cũng là người mất cả cha mẹ," Lão Đường tiếp tục thở dài, "Cậu biết ở Mỹ sống không dễ đâu, đặc biệt là đối với những người như chúng tớ, mất cả cha mẹ, may mà tớ còn có thể nhận phúc lợi xã hội..."

"Phụt phụt phụt! Ai mất cha mẹ? Ba mẹ tớ chỉ ra ngoài thôi mà!" Lộ Minh Phi dùng sức nhổ vào.

"Ồ, ồ, xin lỗi xin lỗi, hiểu nhầm rồi, tôi lỡ lời." Lão Đường trong màn hình cúi người xin lỗi.

"Anh bạn, đừng có dùng tiếng Trung kém cỏi như vậy được không? Xin lỗi mới đúng chứ? Chúng ta đâu phải giờ luyện phát âm đâu?" Lộ Minh Phi bị Lão Đuờng làm loạn lên chẳng biết làm sao.

"Ừ, đúng rồi, sau khi luyện phát âm xong tớ còn phải chơi mấy ván nữa, nhanh lên! Bắt đầu ngay bây giờ!" Lão Đường thanh thanh cổ họng, "Câu hỏi mở đầu phổ biến trong phỏng vấn là: Tại sao bạn lại nộp đơn vào trường chúng tôi, Why did you apply this college, please show me some reason?"

"Nhưng mà tôi có nộp đâu..."

"Nhanh đi! Đừng nói nhiều, luyện với tôi! Anh em tôi phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của cậu! The great faculty is the key reason, and your college have very good research atmosphere..."(Đội ngũ giảng viên xuất sắc là lý do chính, và trường của bạn có môi trường nghiên cứu rất tốt.)

"The great faculty is the key reason, and your college have very good research atmosphere..." Lộ Minh Phi từng chữ, từng chữ học theo Lão Đường.

Đêm dần khuya, thành phố nhỏ phía Nam im lặng, đèn đường chiếu sáng những con phố vắng lặng, ánh đèn trong các tòa nhà phần lớn đã tắt, chỉ còn vài ba cửa sổ của những người chưa ngủ vẫn sáng. Trong một cửa sổ, chàng trai trẻ dùng phát âm chưa rõ ràng của mình lặp đi lặp lại vài câu, vội vã ôn lại, còn người cách xa mấy ngàn dặm kia đang ăn sữa chua và hét "No, No, No!" với mỗi phát âm sai của cậu ta!

Lộ Minh Trạch lăn qua lăn lại, liếc mắt nhìn Lộ Minh Phi, bực bội lẩm bẩm rồi nhét hai tay vào tai, lăn người đi ngủ.

Sáng hôm sau, khách sạn Lệ Kinh.

Đây là khách sạn sang trọng nhất trong thành phố, chuỗi toàn cầu, khách sạn năm sao. Lộ Minh Phi biết khách sạn này vì chú anh rất thích ngồi uống trà với bạn bè ở sảnh, cứ yêu cầu nhân viên thêm nước cho trà đến khi nó biến thành nước trắng, không tốn bao nhiêu tiền mà lại có thể tận hưởng dịch vụ đỉnh cao thế giới.

Lộ Minh Phi chưa từng bước vào cánh cửa kính của khách sạn này, lúc này anh đang mở to mắt nhìn quanh, hai mắt đỏ ngầu vì thức đêm.

Khách sạn này thật sự quá sang trọng! Các trường đại học Mỹ thật sự giàu có! Lộ Minh Phi thầm khen ngợi trong lòng.

Anh ngồi ở ngoài phòng họp tầng hành chính, xung quanh có 17 chiếc ghế, 17 người tham gia phỏng vấn, mỗi người một ghế, không thiếu không thừa. Không ai yêu cầu họ xuất trình chứng minh thư, khi Lộ Minh Phi bước vào cửa khách sạn, một nhân viên mỉm cười hỏi anh có phải đến tham gia phỏng vấn trường Cassell không, rồi đưa anh lên tầng hành chính. Anh được một cô gái xinh đẹp, mặc váy và giày cao gót 10cm dẫn vào phòng này, nơi anh gặp những người quen.

Trần Văn Văn, Tô hiểu Tuờng, Triệu Mạnh Hoa, Lưu Miễu Miễu, tất cả đều ở đó. Còn một số người anh đã gặp nhưng không nhớ tên, cũng là từ trường của anh, và có một vài người anh chưa từng gặp.

"Lộ Minh Phi?" Mọi người đều phát ra những âm thanh ngạc nhiên như thể việc anh xuất hiện ở đây là điều kỳ lạ.

Với điều này, Lộ Minh Phi chỉ biết vẫy tay với tấm thư trong tay, cười khẽ nói, "Tôi cũng đến..." Anh nuốt nước miếng, "Để phỏng vấn."

Sau đó, anh rụt rè ngồi vào chiếc ghế cuối cùng, trên ghế có một tờ giấy và một cây bút chì, cần phải điền thông tin như tên và tuổi. Lộ Minh Phi vừa điền vừa nhìn xung quanh.