Dragon and Ceremony

Truyện tương tự

Lời thề hiệp sĩ

(Đang ra)

Lời thề hiệp sĩ

Hatake Rintaro

Nhưng... khi hai con người từng xa lạ trao nhau lời thề cuối cùng, mọi tuyệt vọng đều tan biến...

5 5

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

(Đang ra)

Tiểu thuyết Kamen Rider Den-O Kanjinchou

Shinichiro Shirakura (伸一郎 白倉)

Một "cuộc hành trình xuyên thời gian" đi vào lịch sử của những người bạn đã đồng hành cùng Kamen Rider Den-O, Kamen Rider Zeronos, Sakurai Yuuto và Deneb. Sau tất cả, liệu Deneb có thể bắt Yuto ăn nấm

3 3

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

31 371

Tập 01: Từ góc nhìn của một người thợ làm đũa. - Chương 1: Cây đũa trên tay - Phần 3

Ngày hôm sau.

Yuui nhìn xung quanh trong khi theo sát Ix. Như mọi khi, chiếc mũ trùm đầu của cô được kéo xuống thấp vậy nên cô chỉ có thể nhìn thấy lưng anh. Đường phố chật ních người đi bộ. Cô có thể bị lạc nếu không cẩn thận. Mình không còn lựa chọn nào khác, cô nghĩ.

Tuy nhiên...

"Ừm, điều này thực sự có đúng không?" Yuui hỏi.

"Cái gì đúng?" Ix đáp lại.

"Thực sự có cửa hàng nào quanh đây à?"

"Đó là lý do tại sao chúng ta đi con đường này."

“Không, ý tôi không phải thế…”

Họ đang lang thang qua một khu vực cũ của thị trấn, cách xa trung tâm thành phố, trong một khu vực chỉ có những người thuộc tầng lớp thấp sinh sống. Những dãy nhà mà họ đi qua phần lớn là nhà ở, thỉnh thoảng có cửa hàng ở đây hoặc ở đó. Nhưng kể cả vậy, những cửa hàng đó chủ yếu là quán bar và tiệm tạp hóa.

Đũa phép là những món đồ cao cấp. Vì chúng yêu cầu những vật liệu đắt tiền để chế tạo và thợ làm đũa phép lại rất hiếm nên chúng luôn có giá khá cao. Ngay cả khi không phải như vậy, bạn chỉ có thể thực hiện phép thuật một cách thành thạo nếu được đào tạo bởi một chương trình giáo dục cấp cao. Ngoài ra, vương quốc cũng không khuyến khích người dân sử dụng đũa phép vì chúng có thể trở thành một vũ khí mạnh. Hầu hết người dân của vương quốc hiếm khi gặp phép thuật trong cuộc sống hàng ngày của mình. Trên thực tế, nó dường như rất nguy hiểm đến mức một số người thậm chí còn ghét phép thuật. Đó là lý do tại sao chỉ có một phần nhỏ những mạo hiểm giả, nhà nghiên cứu, binh sĩ, quý tộc và sinh viên nghiên cứu phép thuật mới quan tâm đến việc mua đũa phép. Nói cách khác, nó là sản phẩm dành cho người giàu, dân thường không liên quan gì tới chúng.

Vì lý do đó, cửa hàng đũa phép thường được đặt ở những khu vực thượng lưu. Nội thất bên trong thường tráng lệ đến mức giống như biệt thự của một quý tộc, đội ngũ nhân viên được đào tạo sẵn sàng phục vụ những khách hàng tiềm năng. Khi Yuui tìm kiếm những cửa hàng đũa phép trước đây, cô đã tìm kiếm trong khu vực nơi những người giàu có sống. Mặc dù cô không mang theo tiền bạc, họ vẫn đối xử với cô một cách lịch sự. Họ thậm chí đã cho cô biết vị trí cửa hàng của Munzil, mặc dù lúc đó nó đã biến mất. Rõ ràng, tin tức về cái chết của ông không được truyền đến tai những thợ làm đũa phép khác.

Nhưng trong khu vực mà họ đang ở bây giờ, khả năng bạn có thể tìm thấy một cửa hàng đũa phép là rất thấp. Nếu bạn bán đũa phép hoặc bất cứ loại hàng hóa nào khác ở đây, bạn gần như đang mời gọi lũ cướp.

Cảm nhận được sự lo lắng của Yuui, Ix nói: "Đất ở đây rẻ. Cô ấy không cần nhiều để mở cửa hàng. Và cô ấy cũng không có nhiều khách hàng. Dù tên tuổi của thầy của chúng tôi rất nổi tiếng nhưng chỉ có những người quen mới biết về những đệ tử của ông."

"Không có nhiều khách hàng có phải là một vấn đề không?"

"Thực tế là điều tốt đấy. Cô ấy để cho kỹ năng đáng kinh ngạc của mình nói lên tất cả. Nhờ vậy, cô ấy có thể kiếm được khá nhiều tiền từ những khách hàng hiện tại."

"Anh nói rằng cô ấy có kỹ năng đáng kinh ngạc, chính xác thì điều đó có nghĩa là gì?"

"Cô ấy là người xuất sắc nhất trong số các đệ tử," Ix khẳng định như một sự thật đơn giản. "Và trở thành đệ tử xuất sắc nhất của thầy chúng tôi đồng nghĩa với việc cô ấy là người giỏi nhất trong vương quốc."

"T—tôi hiểu rồi."

"Có thể nói cô ấy là một thiên tài... Dù là người đệ tử áp chót của ông, cô ấy học nghề nhanh một cách đáng kinh ngạc. Cô ấy đã vượt qua những người khác trước cả khi họ nhận ra điều đó."

Yuui đứng sau Ix nên cô không thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta, nhưng cô cảm nhận được một chút sự ngưỡng mộ trong giọng nói của anh. Điều đó làm Yuui cảm thấy khó hiểu.

"Nếu cô ấy là người áp chót, có nghĩa là cô ấy học trước bạn à?"

"Đúng vậy. Cô ấy là người duy nhất sống chung với tôi. Những người đệ tử khác đã rời đi khi tôi đến."

"Hử...," Yuui lẩm bẩm, suy nghĩ về viễn cảnh khủng khiếp nếu người học việc kia cũng không thân thiện như Ix. "Cô ấy tên là gì?"

"Morna Velle."

Hai người họ đi qua phần thành phố được soi sáng bởi ánh nắng ban mai đến khi họ đến gần một con kênh nước đọng, nơi họ băng qua một cái cầu gỗ dường như sắp gãy. Mùi hôi thối kinh khủng phảng phất từ mặt nước làm cho Yuui cảm thấy buồn nôn.

Họ tiếp tục đi dọc theo con kênh cho đến khi con đường bị uốn cong giữa chừng. Trong dãy nhà nhỏ, họ nhìn thấy một ngôi nhà có vẻ như được xây dựng tốt hơn một chút. Tuy nhiên, nó trông vẫn hợp cho động vật hơn là con người.

"……"

Yuui nhìn chằm chằm vào tòa nhà, sửng sốt. Một biển hiệu treo trên lối vào có chữ MORNA’S WANDS. Đó là bằng chứng duy nhất cho thấy đây là một nơi kinh doanh.

"Ah, đ-đợi tôi với." Yuui nói, theo sau Ix vào cửa hàng.

Đột nhiên, mùi ẩm mốc xông vào mũi, cô không thể không lấy áo khoác bịt mũi. Cô cau mày nhìn quanh phòng. Phải mất một lúc mắt cô mới thích nghi được với ánh sáng lờ mờ này.

Cuối cùng khi có thể nhìn rõ, cô ấy nhận ra rằng bên trong cửa hàng cũng không khá hơn bên ngoài. Không, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của cô là một lượng lớn gỗ được cưa thành từng khúc. Gỗ có đủ màu sắc đa dạng được chất đống chống vào tường làm cản trở ánh sáng từ bên ngoài, khiến căn phòng tối om dù là ban ngày. Ánh sáng từ một cây nến lung lay giữa căn phòng, nhưng nó quá yếu đuối đến mức gần như không có ý nghĩa.

Yuui lặng lẽ tiến sâu vào cửa hàng. Một thứ gì đó kỳ lạ được chất đống trong góc. Cô tiến gần hơn. Nhìn kỹ, cô nhận ra chúng là xác của những sinh vật ma thuật.

“Urgh…”

Cô nhanh chóng quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn vào hình ảnh đáng sợ trước mắt.

Một núi xác các loại ma thú với đủ hình dạng và kích thước khác nhau. Đôi mắt đục ngầu của chúng nhìn chằm chằm vào Yuui. Chắc hẳn chúng đã được yểm một loại phép thuật để ngăn chặn sự phân hủy, nhưng dẫu sao, cảnh tượng đó cũng không đẹp mắt chút nào.

Yuui nhận ra rằng có những cây đũa phép và trượng phép được xếp gọn gàng ở phía xa hơn trong cửa hàng, đó là nơi duy nhất được dọn dẹp và sắp xếp một cách ngăn nắp. Mỗi cây đũa phép và trượng phép đều được trưng bày một cách cẩn thận.

Mắt cô dừng lại trên một cây trượng phép. Nó được sơn hoàn toàn màu trắng, với một viên ngọc màu xanh lấp lánh phía trên. Cô chưa bao giờ thấy một cây trượng đẹp đến như vậy. Nó trông có vẻ sẽ không bị lạc quẻ nếu ở trong tay một vị thánh. Sự lộng lẫy tương phản mạnh mẽ với căn nhà bẩn thỉu chứa nó.

Nơi này tồi tàn, lộn xộn hơn và kỳ lạ hơn bất kỳ cửa hàng đũa phép nào mà cô đã từng đến.

Tôi nghĩ điều này không quá kỳ lạ đối với những người thợ làm đũa phép nói chung và hơn nữa…

Cô liếc nhìn Ix bên cạnh. Anh ta có vẻ đã quên lý do họ đến đây và đang dán mắt vào một trong những khúc gỗ xếp dọc theo bức tường. Cô thở dài.

Tất cả các đệ tử của Munzil đều như vậy sao? Nếu như vậy, thì ông thầy đó là một người kỳ lạ đến mức nào...?

"Mã số khắc: 0070, Halted." một giọng nói đột ngột vang lên bên tai cô.

"Aaah?!" Yuui kêu lên, nhảy lùi lại một bước.

Từ lúc nào, một cậu bé đã lặng lẽ đến bên cạnh cô. Cậu bé khoảng mười tuổi, vóc dáng thấp, mái tóc vàng đung đưa và trên khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ.

"Nó sử dụng loại gỗ ‘artey’ chất lượng cao. Lõi của nó là viên hồng ngọc rực rỡ. Nó thuần khiết nhưng lại có sự tương thích với những người khó tính," cậu bé tiếp tục nói.

“U-um…”

"Mặc dù độ bền của cây đũa này rất tốt, nhưng có một số vấn đề nhỏ với cái tính ương ngạnh của nó. Tổng thể đánh giá là xuất sắc. Nó đã được bán rồi."

Dù cô đã cố gắng ngắt lời cậu bé, nó vẫn tiếp tục nhìn cô và thoăn thoắt đôi môi như thể không nghe thấy gì, nụ cười vẫn chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt đó.

"Ồ, Ottou. Chúng tôi vừa tới." một giọng nói từ phía bên cạnh cất lên khi lời nói của cậu bé vừa dừng lại.

Ix đi đến gần với một tay giơ lên chào hỏi. Đáp lại, cậu bé mà Ix gọi là Ottou quay lại nhìn anh ta, đứng hình mất một giây sau đó thì thầm, "Ix." Nụ cười dán trên khuôn mặt của cậu vẫn không hề dao động.

"Thật sự là em đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc sắp xếp những thứ mà Thầy để lại," Ix nói. "Xin lỗi vì đến cửa hàng đột ngột như vậy."

"Sắp xếp. Tôi cũng nhận được một thứ gì đó."

"Yeah, cảm ơn vì đã quan tâm," Ix vui vẻ nói thêm.Tại sao anh ta không thể tỏ thái độ như vậy với khách hàng của mình chứ? Yuui tự hỏi với sự bất mãn.

"Ottou, để tôi giới thiệu với cậu." Ix nói khi Yuui nhận ra rằng hai tay anh ta đã mở ra. "Đây là khách hàng của tôi. Cô ấy tên là Yuui. Cô ấy đến yêu cầu tôi sửa một cây đũa phép."

Cậu bé chớp mắt vài lần sau đó nhìn cô.

"X-xin chào, chị là Yuui." cô cúi đầu xuống và nói.

"Em là Ottou."

"R-rất vui được gặp em, Ottou."

"Cô ấy không phải là một khách hàng," cậu bé đánh giá.

"Hử?" Yuui bối rối. "Em nói gì v—?"

"Đúng vậy." Ix nói, ngắt lời Yuui.

"Cậu không thể làm việc đó bây giờ." Ottou gắt.

"Tôi sẽ làm nó."

“Được rồi.”

Yuui cảm thấy bối rối. Cô nhìn Ix như muốn tìm sự giúp đỡ, vì anh ta có vẻ có thể trò chuyện với cậu bé, nhưng anh ta đã từ chối đứng ra.

"Ummm, em ấy... là học trò của bà Morna sao?" Yuui hỏi.

"Không, em ấy chỉ là một đứa trẻ trong khu vực này đến để giúp đỡ cô ấy." Ix giải thích. "Ban đầu thì nó chỉ tò mò ghé qua, nhưng giờ thì đã làm hết mọi công việc trừ làm đũa phép. Nó tiếp khách hàng, làm kế toán và các công việc khác liên quan."

"Cậu ta trông chỉ như một đứa trẻ thôi mà."

"Cô có thể sẽ lớn tuổi hơn nó. Nhưng khi nói đến trí tuệ, nó có thể vượt qua bất kỳ ai ở thị trấn này đấy."

"Trí tuệ của em ấy?"

"Nó là một thiên tài. Thông minh đến mức đáng sợ. Thật sự, nếu không có Ottou, cửa hàng này đã sụp đổ từ lâu rồi."

"Um, tôi không có ý xúc phạm, nhưng điều đó thật khó tin," Yuui thừa nhận. "Tôi không hiểu một từ nào em ấy nói."

"Đó là vì nó không có thời gian cho những điều vô dụng như phép lịch sự hay những câu từ thích hợp. Chỉ có thiên tài mới như vậy thôi," Ix vui vẻ đáp. "Nếu cô không tin, thì, hmm... Oh, nếu không phiền, hãy thử cởi cái mũ của cô ra. Thằng bé sẽ nói cho cô nghe một vài điều thú vị đấy."

"Nhưng..."

“Cô có thấy ai ở đây sẽ nói xấu cô không?”

Yuui liếc nhìn xung quanh để kiểm tra. Sau khi xác nhận rằng chỉ có ba người họ trong cửa hàng, cô ấy cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu để có thể nhìn thấy làn da và mái tóc đặc trưng của mình.

Cậu bé nhìn về phía cô, vẫn mỉm cười, và đóng băng trong vài giây.

"Ottou. Cậu thấy Yuui như nào?" Ix che miệng bằng một tay và hỏi.

"Shipukk, Taakdue, Masakak, Nadam," Ottou ngâm nga như đang hát.

Yuui giật nảy mình. Ottou vừa mới ngâm nga những tên thành phố gần quê hương của cô. Cô chưa hề kể cho Ix biết điều đó. Làm sao Ottou có thể biết được...?

Nhưng đó chưa phải là tất cả những gì cậu bé muốn nói.

"Khuyên tai của cô có một ký tự tương tự với những vật thuộc về hoàng gia Habi. Có những vết thô trên bề mặt kim loại. Một ngôi làng trong cụm thành phố đó cũng có những vật có kí hiệu tương tự. Đó là tất cả."

"L-làm sao...?"

Yuui vô thức chạm vào tai mình và cảm nhận được sự mát lạnh của kim loại. Đúng là chiếc khuyên tai của cô chính là bằng chứng về dòng máu của mình, nhưng lẽ ra không có ai trong vương quốc có thể nhận ra ý nghĩa của nó.

Cô kéo mũ trùm lên và yêu cầu Ix giải thích.

"Dường như, nó làm điều này bằng cách so sánh những gì đang ở trước mặt với trí nhớ của mình."

"Nghĩa là sao?"

"Khi cô gặp một người giống ai đó khác hoặc nhìn thấy một vật giống với một thứ khác từng gặp trước đó. Cô cũng làm điều đó, phải không?"

"Vâng, nhưng..."

"Tôi đã nói với cô rồi. Ottou là một thiên tài," Ix khẳng định, lòng bàn tay hướng lên trên. "Trí nhớ và khả năng quan sát của nó vượt trội so với khả năng trung bình của mọi người. Nó có thể nhận biết quê hương, bộ tộc và thậm chí cả mối quan hệ gia đình chỉ qua việc nhìn vào nét mặt hay cấu trúc xương của bạn. Thằng bé cũng có thể đoán được quê hương và địa vị xã hội của bạn dựa trên quần áo và cử chỉ của bạn. Tôi đoán là thằng nhóc đó luôn như vậy. Vì có những người thuộc mọi tầng lớp xã hội từ trong và ngoài vương quốc tụ họp ở thành phố này. Điều đó khiến nó có thể thu thập thông tin một cách hoàn hảo. Với những kỹ năng đó, nó-"

"Ý anh là em ấy có thể biết tôi là một người thuộc dân tộc thiểu số Lukutta à?"

Lukutta là một quốc gia ở phía đông. Vương quốc đã xâm lược Lukutta vài năm trước đây. Bất chấp mọi nỗ lực chống trả, cuối cùng họ vẫn buộc phải đầu hàng và nhường lại đất nước đã bị tàn phá của mình. Theo lời của vương quốc, Lukutta là "đồng minh phía đông" của họ. Tuy nhiên, thực tế là vương quốc đã ép Lukutta từ bỏ người dân, đất đai và tài nguyên của mình, giờ đây khu vực này chẳng khác gì một nước chư hầu bất lực.

Mặt trời chuyển hướng, một tia sáng mỏng hắt vào cửa hàng.

Một tiếng kêu lạch cạch vang lên. Yuui nhìn sang và thấy Ottou đang sắp xếp những cây đũa và trượng. Cậu di chuyển một cách nhẹ nhàng, điều chỉnh vị trí từng chiếc đũa một cách tỉ mỉ. Cậu bé dường như đã hết hứng thú với Yuui. Thực tế, nói rằng nó chưa từng quan tâm đến cô sẽ chính xác hơn. Nó chỉ đơn giản là nói ra một số thứ giống nhau.

Cô cảm thấy có chút thất vọng và thở dài.

Ix nhún vai và giục Yuui đi theo trước khi mở cánh cửa dẫn vào một căn phòng ở phía sau cửa hàng.

"Thực ra, Ottou là một cậu bé tốt. Không nhiều người hiểu được nó vì sự khác biệt. Nghe nói, nó cũng bị coi như một sự phiền phức ở nhà, nhưng dù sao, nó vẫn là một cậu bé tốt," Ix nói nhanh như muốn biện hộ cho Ottou.

"Không sao cả. Tôi biết cậu bé không có ý xấu," Yuui nói.

"Và, uh..." Biểu cảm của Ix thay đổi nhanh chóng đến mức khiến Yuui tự hỏi điều gì đã xảy ra với tính cách khó gần của anh. Cô cười một cách lúng túng khi anh nói: "Vậy điều tôi đang cố nói là..."

"Vâng?"

"Morna rất chuyên tâm với việc làm đũa phép nên cô ấy cần một thiên tài như Ottou. Vậy, uh, cô nhớ khi tôi nói rằng chỉ có thể gặp cô ấy vào ban ngày chứ?"

"Tôi nhớ."

"Ý nghĩa thực sự của điều đó là, Ottou chỉ có mặt ở cửa hàng vào lúc đó."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Các bạn đọc chương này có thể cảm thấy một số đoạn nó như bị đứt đoạn và tôi cũng thế. Thực sự thì nó cứ đứt đoạn kiểu gì ấy, dịch chương này đau đau thực sự ấy.

Và lý do tôi sủi liền gần tháng trời thì là do tui lười ấy. mà uối cùng cũng lên ct r :))

It wouldn’t feel out of place in the hands of a saint “Sorting. I also received something.”