"Cho hỏi, đây có phải nơi trú của 'Phù thủy bên Hồ nước' không?"
Vị khách không mời mà tới khiến cô phù thủy Roze đông cứng người lại khi mở cánh cửa ra vào. Cô rối rít xõa làn tóc, che đi đôi gò má đang ửng đỏ.
Đứng trước nơi ở kiêm nơi làm việc tồi tàn của Roze là một bóng người với chiếc áo choàng chấm gót.
"Vâng, ừm, đây đúng là nơi ở của 'Phù thủy tốt bụng bên Hồ'…"
"Dù đường đột, tôi muốn đưa ra một yêu cầu."
Người đàn ông đưa ra lời đề nghị với tông giọng đã quen ra lệnh người khác.
Không gian xung quanh lờ mờ ánh sáng, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ khuôn mặt đang ló ra khỏi tấm áo choàng.
Roze biết người này.
Anh tên là Harij Azm.
Việc che giấu thân phận khi đến thăm nhà của phù thủy chỉ là chuyện thường tình.
Riêng việc tới nơi ở của một phù thủy đã bị coi là đáng hổ thẹn, nếu không muốn nói là có thể bị coi là tội, bởi bản chất thất thường và sự độc ác của lũ phù thủy.
Roze tỉ mỉ quan sát Harij--người đàn ông này đáng lẽ không nên dính dáng gì tới một nơi như nơi đây. Anh ấy muốn gì cơ chứ?
Harij nham hiểm cất tiếng.
"Tôi muốn mua một lọ tình dược."
Quá sốc, theo phản xạ, Roze nâng lá rau diếp trên tay lên miệng--nhai nhai, măm măm…
Lá rau diếp tươi ngon giòn tan trong khoang miệng cô.
"Xin lỗi, nhưng… không may là, hiện giờ, tình dược hết hàng rồi."
"Nhưng cô vẫn phải làm lại, đúng chứ?"
"À, ừm, vâng, tất nhiên rồi…"
Nhìn cách trả lời từ đầu đến bây giờ, ai cũng có thể thấy rõ cô gái này lúng túng trong giao tiếp xã hội thế nào.
Nhưng còn chẳng đợi cô trả lời xong, người khoác chiếc áo choàng lại cất tiếng.
"Vậy thì giao kèo đi. Tôi sẽ chuẩn bị những nguyên liệu cần thiết cho thứ hóa chất đó."
"Đ-đắt lắm đó?"
"Tôi sẽ trả hết."
"Và tốn rất nhiều thời gian nữa…"
"Xin dừng lại. Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi mong cô không có phản đối gì với vấn đề này."
Măm măm măm, ừm~ực.
Roze nuốt lá rau diếp.
Harij thật sự đáng sợ, nhưng nét mặt của anh cũng như đang cầu xin, khiến ai đang lắng nghe cũng phải mủi lòng.