Rồi một ngày nọ, người mà cô đã ấp ủ vẹn nguyên mối tương tư suốt bảy năm trời đến cửa nhà cô--
--để đặt hàng một lọ Tình Dược.
Nhưng mà, có bước tiến triển như vậy… có lẽ mình nên biết ơn. Sau cùng thì, không phải cuối cùng mình cũng được gặp lại anh ấy sao? Roze suy tư khi nghiền nguyên liệu trong cái cối giã.
Có lẽ cô không nên suy nghĩ quá lên--cứ tập trung vào nhiệm vụ trước mắt thôi. Phú thủy có rất nhiều việc phải làm, nhưng trộn thuốc là điều quan trọng nhất. Coi như là nghề tay phải cũng được.
Đây chính là công việc của phù thủy, và Roze không phải ngoại lệ. Từ xưa đến nay, cô đã luôn sống như vậy. Nhưng than ôi, sống ở một hòn đảo nhỏ bé, biệt lập như vậy, cô sẽ không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những công việc đó. Vì thế, hàng tháng, cô đều bán thuốc trị bệnh cho lái buôn.
Thuốc của phù thủy thực sự rất hiệu nghiệm, đến mức mà dù vẫn còn định kiến, người ta vẫn cứ mua.
‘Thuốc đắp dành riêng cho phái nữ--triệt lông nách triệt để!’
‘Dầu xoa nóng làm dịu da.’
‘Bột Hết-ngứa-ngay, chỉ định: lòng bàn chân.’
Đây là ví dụ những nhu yếu phẩm phổ biến--tuy vậy, bán lẻ không lời như bán buôn. Đó là lí do Roze ưa làm thành từng mẻ trước khi bán chúng.
Bây giờ cô đang làm thuốc chống côn trùng--loại dùng cho phương pháp hun trùng. Nhu cầu thị trường rất lớn--người ta không chỉ dùng trong nhà ở, mà còn trong việc đồng áng. Cô cần làm đủ cho vụ mùa sắp tới.
Khi đã làm xong, cô vươn người--rồi đụng phải bức tường. Roze bật ra một tiếng rên rỉ. Sàn nhà bừa bộn và ngôi nhà chật hẹp kinh khủng.
--Reng.
Tiếng chuông reo.
Mỗi khi có người đến gần chiếc thuyền nhỏ đậu gần bờ, chiếc chuông trong căn chòi sẽ rung lên. Roze nhanh chóng liếc nhìn ra hồ qua ô cửa sổ.
Hóa ra chỉ là một chú nai, không phải khách hàng nào cả. Roze thở dài thất vọng. Chiếc thuyền vẫn vô tâm lững lờ đung đưa.
Có vẻ như để đến nhà phù thủy chỉ có thể đi theo một hướng, nhưng thực ra là không phải vậy--chiếc thuyền nối với một sợi dây. Guồng quay trên bến sẽ kéo nó vào. Như thế, người ta có thể đi thuyền để tới đây.
Đó là cách Roze tới được Thủ đô. Ngoài việc đó ra thì cô cũng không sử dụng con thuyền nhiều lắm--cô là một hikkikomori mà.
Roze bước đi, kéo lê chiếc áo choàng sau lưng. Bụi bám lên vải, biến màu đen thành xám đục. Cô muốn giặt giũ, nhưng Harij tới thì sao? Làm sao để giấu được dáng vẻ si mê của cô bây giờ?
“Phải bổ sung lại hàng thôi…”
Người lái buôn sẽ tới trong vòng hai tuần nữa.
Cô đưa tay áo lên mũi ngửi--mùi…cũng không tệ lắm, nhưng mà…
Cuối cùng, Roze cho rằng nặng mùi còn rắc rối hơn là không mặc áo choàng. Vì thế, cô quyết định sẽ đi giặt quần áo. Với lấy vài cái bình nhỏ, cô kéo cái chậu gỗ ra ngoài.
Hồ nước chỉ cách cô vài bước chân. Ngày hôm nay, hồ nước ẩn chứa trong mình một vẻ đẹp lộng lẫy--mặt nước đắm mình trong ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh. Tuy thế, nước hồ lại lạnh--lạnh lẽo tới mức Roze cảm thấy như mình đang bị Chúa Trời trêu đùa. Tổ tiên cô có lẽ đã theo hướng của vùng nước xinh đẹp này mà tới đây sinh sống. Dù sao thì, việc lựa chọn nguyên liệu cũng rất cần thiết để chế tạo những loại thuốc bí mật của phù thủy.
Roze quyết định cô cũng sẽ tưới nước cho cánh đồng. Cô cởi bỏ áo choàng, bộ váy, chỉ để lại chiếc áo lót. Cô giặt chiếc áo choàng và bộ váy bằng nước giặt trong chậu gỗ.
--rồi cuối cùng, cô gội cả đầu, không vì lí do gì cả. Cô lại rắc chút bột thơm lên gáy--loại dùng để đi hẹn hò, không vì lí do gì cả. Chuyện cứ thế mà đến thôi.
Reng--tiếng chuông lại reo lên.
Tiếng chuông là để báo hiệu nguy hiểm, nên cô đã phù phép để lúc nào cũng có thể nghe thấy--bất kể cô có ở đâu, hay đang làm gì.
“...Không thể nào.” Cô chỉ mặc độc nội y, và tóc thì vẫn dính đầy bọt xà phòng.
Cô không qua lại gì với người dân thành thị. Và cũng hiếm khi họ chịu vào tới tận đây.
Có thể là… anh không?
Không đâu. Anh chỉ tới vào đêm thôi mà--mình chắc chắn.
Kể cả vậy--Roze vẫn ngẩng mặt lên. Trái tim cô không chỉ lấp ló mong chờ, mà còn là niềm hi vọng.
Một hình bóng đứng đó--là chú hươu lúc trước, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn cô.
“Mồồồồ--!!!” Cô bỗng thấy thật tức giận. Đúng, không phải anh--nhưng không phải anh, thì sao chứ? Sao tự dưng mình lại tức giận chứ, nhưng mà--!!
Giận đến bốc khói, Roze tiếp tục xả tóc của mình. Sau đó, cô nhảy xuống hồ, trên người còn nguyên chiếc áo lót. Cái lạnh thấm vào da thịt cô. Làn nước rửa trôi cả bọt tắm và bụi bẩn trên cơ thể. Cuối cùng, cô ngụp lặn trên dòng nước.
“Dạo này mình lạ thật…”
Trái tim cô đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến anh--và cô không quen với điều ấy. Lúc nào cuộc sống cô cũng thật êm đềm. Màn đêm chán chường và tẻ nhạt thật đấy, nhưng ít nhất cô quen thuộc với điều ấy.
Cái ngày cô biết yêu, bảy năm về trước, cô muốn giữ nó làm kí ức--và chỉ có thế thôi. Một kí ức đẹp cô có thể hồi tưởng mỗi khi thấy lòng yên bình.
Xin đừng để lồng ngực này nhói lên mỗi khi có tiếng chuông reo nữa. Xin đừng để cô cảm thấy phấn khích thêm nữa.
Harij tới để gặp cô, đúng vậy.
Nhưng không phải là gặp ‘Roze’, mà là để gặp ‘Phù thủy’.
Vì vậy, kể cả có y phục không chỉnh tề và đầu đầy xà phòng, thì cũng chẳng quan trọng với anh--Harij không quan tâm.
Harij chẳng quan tâm gì đến cô cả.
“Sao mình lại không hiểu được điều ấy cơ chứ?” Làn môi nhợt nhạt của cô yếu ớt thầm thì.
Để đôi mắt nhắm lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rồi rơi xuống, hòa làm một với dòng nước của hồ.