Dorothy’s Forbidden Grimoire

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3132

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 5

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 5

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

2 3

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3255

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1321

Web novel - Chương 276: Sự Thèm Khát

Bên trong Nhà hát Phi Thiên, buổi biểu diễn vẫn tiếp tục. Khán giả ngạc nhiên khi thấy các vũ công, những người đáng lẽ phải biểu diễn trên sân khấu, giờ đã nhảy xuống và đang nhảy múa giữa khán giả, tương tác gần gũi với người xem.

Khán giả, những người đã ngày càng chán nản do việc Adèle vắng mặt kéo dài, giờ đây thấy mình bị cuốn hút bởi sự thay đổi bất ngờ này. Họ chưa bao giờ thấy các vũ công rời sân khấu và biểu diễn giữa đám đông.

Mặc những chiếc váy trắng, các vũ công di chuyển duyên dáng qua các lối đi, tương tác gần gũi với khán giả. Sự thân mật bất ngờ này khiến nhiều người thích thú và ngạc nhiên. Những người ngồi phía sau, không thể nhìn rõ, đứng dậy để nhìn thoáng qua các vũ công đang hòa mình vào đám đông. Toàn bộ nhà hát rộn ràng với năng lượng mới.

Rõ ràng, khán giả diễn giải đây là một màn trình diễn tương tác độc đáo. Trong khi một số người ngồi ở hàng ghế bên trong có thể không nhìn rõ, thì những VIP trong các hộp riêng, được nâng cao hơn đám đông, có một tầm nhìn hoàn hảo để quan sát cảnh tượng bên dưới.

"Các vũ công của Adèle khá ấn tượng. Một số màn trình diễn này khá sáng tạo," Byron nhận xét thư thả từ hộp riêng của mình, thưởng thức các loại bánh ngọt được cung cấp như một phần của dịch vụ VIP.

"Nếu không phải vì những rắc rối mà mình phải giải quyết và nhu cầu xác nhận tình hình của Adèle, mình đã đập vỡ cửa sổ và rời đi rồi... Nhưng ít nhất thì bánh ngọt ở đây cũng ngon, và một số màn trình diễn khá sáng tạo. Ở lại đây cũng không thiệt thòi lắm..."

Byron nghĩ thầm. Nhiệm vụ của anh ta về mặt kỹ thuật đã hoàn thành ngay khi Maria bị "giết" trong nhà vệ sinh. Để đảm bảo an toàn, rời đi ngay lập tức sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Tuy nhiên, nhà hát bị đóng kín chặt chẽ trong các buổi biểu diễn để cách âm, tất cả các cửa và cửa sổ đều đóng. Việc thoát ra sẽ yêu cầu phá cửa sổ hoặc thoát ra qua lối vào chính có bảo vệ, cả hai đều sẽ để lại dấu vết và có khả năng liên lụy anh ta như một kẻ giết người đang bỏ trốn. Điều này không có lợi cho kế hoạch đổ tội cho Adèle mà còn thu hút sự chú ý không mong muốn đến bản thân.

Vì vậy, Byron quyết định ở lại và xem buổi biểu diễn, quan sát những gì xảy ra ngay sau “cái chết” của Maria và tận hưởng “thành quả lao động” của mình. Rốt cuộc, anh ta có một bằng chứng ngoại phạm khá là vững chắc—anh ta không ở gần nhà vệ sinh khi Maria bị giết. Không có cách nào cuộc điều tra có thể chỉ vào anh ta.

Vì vậy, Byron ngồi lại, thưởng thức buổi biểu diễn và chờ đợi buổi biểu diễn kết thúc, dự đoán sự bùng nổ của quả bom dư luận mà anh ta đã kích hoạt. Trong lúc đó, anh ta vui vẻ thưởng thức những chiếc bánh ngọt ngon lành trong khi xem buổi biểu diễn.

"Bánh ngọt ở đây khá ngon..."

Byron nhận xét sau khi ăn xong một chiếc bánh nhỏ khác. Những chiếc bánh ngọt đặc biệt, thậm chí còn ngon hơn ở một số nhà hàng cao cấp mà anh ta thường lui tới. Anh ta không ngờ lại có những món tráng miệng tinh tế như vậy trong một nhà hát.

"Những chiếc bánh ngọt này ngon quá! Nó ngon gần bằng những món ăn trong Huyết Yến ở các buổi họp mặt của hội kín đấy."

Khi Byron ăn, động tác của anh ta ngày càng nhanh. Anh ta túm lấy những chiếc bánh ngọt từ bàn và nhét vào miệng, cách ăn của anh ta trở nên gần như đói khát.

Trong khi ngấu nghiến những chiếc bánh ngọt, mắt Byron vẫn dán chặt vào những vũ công trong khán giả. Mặc dù có nhiều vũ công, tất cả đều mặc váy trắng giống hệt nhau và đeo mặt nạ nửa mặt, ánh mắt của Byron lại bị hút về một người đặc biệt.

Vũ công này nổi bật, không phải về ngoại hình mà về những động tác của cô ấy. Vũ điệu của cô ấy mạnh mẽ hơn, chính xác hơn và nhanh hơn, với độ khó cao hơn những người khác. Màn trình diễn của cô ấy tự nhiên thu hút sự chú ý của các vũ công khác, những người bắt đầu quay quanh cô ấy, biến một điệu nhảy nhóm ban đầu thành một màn trình diễn với một người dẫn dắt rõ ràng.

Trong hộp, Byron nhìn chằm chằm vào vũ công, bắt đầu nhanh chóng lấy đồ ăn vặt trên bàn trà bỏ vào miệng, cảm thấy đồ ăn trong miệng càng ngày càng ngon, bụng càng ngày càng đói.

Byron cầm đồ ăn nhanh hơn, lúc đầu dùng một tay rồi đến cả hai tay. Anh ta bắt đầu đưa đồ ăn vào miệng một cách điên cuồng mà không quan tâm đến phép lịch sự để thỏa mãn cơn đói đang ngày một lớn dần. Hành vi bất thường của anh ta cũng thu hút sự chú ý của một người hầu gần đó, người này lập tức bước tới ngăn anh ta lại.

"Ngài Byron, có điều gì đó không ổn với ngài, xin hãy dừng lại ngay lập tức..."

"CÚT!"

Byron bị ngăn cản, gầm lên giận dữ, sau đó vung tay đánh người hầu, người hầu bị lực lượng khổng lồ đánh bay, đập vào tường, xương gãy.

Sau khi đánh ngã người hầu, Byron đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, anh đứng đó một lúc, đủ loại suy nghĩ ùa vào đầu, anh nghiến răng, ôm đầu suy nghĩ.

“Hự... Không, có gì đó không ổn! Tại sao tự nhiên lại ngon thế này? Tại sao tự nhiên mình lại đói thế này? Lúc nãy đâu có thế đâu! Những món ăn này lúc nãy chỉ là những món ăn vặt bình thường thôi! Chỉ sau khi những vũ công kia biểu diễn trên ghế khán giả thì chúng mới đột nhiên trở nên ngon như vậy... Hay đúng hơn là mình đột nhiên đói quá! Là do những vũ công kia!”

Byron trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngay cả sau khi nhận ra có điều gì đó không ổn, tay anh vẫn không dừng lại và anh tiếp tục nhét thức ăn vào miệng. Trong khi ăn, anh nhìn chằm chằm vào những vũ công vẫn đang nhảy múa trong khán đài, đặc biệt là người ở vị trí chính, người có điệu nhảy nổi bật hơn nhiều so với những vũ công bình thường.

Giống như Byron, vô số ánh mắt trong khán phòng đều tập trung vào vũ công, một số người bị cuốn hút bởi kỹ năng của cô ấy, bắt đầu hô vang tên cô ấy.

"Adèle! Adèle! Adèle!"

Tiếng hô vang ngày càng lớn, lan rộng khắp nhà hát. Giữa những tiếng reo hò, vũ công chính tháo mặt nạ và xõa tóc, để lộ mái tóc vàng óng ả như thác nước. Khuôn mặt của Adèle lại một lần nữa lộ diện.

Nhà hát bùng nổ trong sự phấn khích khi Adèle tái xuất hiện. Khán giả đứng dậy, tiếng reo hò của họ át cả tiếng nhạc.

Trong hộp riêng của mình, Byron, vẫn đang ăn một cách đói khát, nhận ra điều gì đang xảy ra.

"Vậy ra đó là Adèle... Cô ta đang ảnh hưởng đến mình, khuếch đại sự thèm ăn của mình, khiến mình mất kiểm soát..."

"Adèle đã tìm thấy mình. Cô ta biết mình ở đây. Cô ta đang sử dụng vũ điệu này để thao túng ham muốn của mình. Để tránh bị phát hiện, cô ta đã cải trang thành một vũ công bình thường, hòa mình vào khán giả. Bằng cách rời sân khấu và đến gần mình hơn, cô ta đang tăng phạm vi ảnh hưởng của mình... Cô ta đang khiến mình xem cô ta nhảy, kéo mình vào, và khuếch đại sự kiểm soát của cô ta đối với mình..."

Vào lúc này, Byron hiểu mọi thứ. Anh ta biết tại sao mình lại hành động bất thường như vậy. Về mặt lý trí, anh ta nên dừng lại và bỏ trốn ngay lập tức, nhưng anh ta không thể.

"Mình nên... chạy... ngay bây giờ... nhưng... nhưng mình đói quá! Đói quá! Mình cần tiếp tục ăn!!"

Byron gầm gừ qua hàm răng nghiến chặt, khuôn mặt anh ta biến dạng trong đau đớn. Mắt anh ta đỏ ngầu, và nước bọt chảy ra không kiểm soát từ miệng.

Byron giờ hoàn toàn bị khống chế bởi sự thèm ăn vô độ của mình. Lý trí của anh ta gào thét bảo anh ta chạy trốn, nhưng nó không còn kiểm soát được nữa. Bị choáng ngợp bởi những ham muốn nguyên thủy của mình, ý nghĩ duy nhất của Byron là ăn.

Byron biến thành một con quái vật màu đen, nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Khi anh ta ăn, cơ thể anh ta bắt đầu thay đổi. Dáng vóc anh ta lớn hơn, da sẫm màu hơn, và miệng anh ta kéo dài thành một cái mõm đầy răng sắc nhọn. Bàn tay anh ta biến thành móng vuốt, và toàn bộ cơ thể anh ta được bao phủ bởi lông đen.

Chỉ trong tích tắc, Byron đã hoàn toàn biến thành một con quái vật đen. Anh ta nhanh chóng nuốt chửng tất cả thức ăn còn lại trong hộp.

Nhưng ngay cả sau khi ăn hết mọi thứ, cơn đói của anh ta vẫn không được xoa dịu. Ánh mắt anh ta chuyển sang khán giả bên dưới. Trong mắt anh ta, họ không hơn gì những miếng thịt tươi ngon.

Ngay khi Byron quái dị chuẩn bị vồ lấy khán giả, Adèle, vẫn đang nhảy múa giữa đám đông, liếc nhìn về phía hộp riêng của Byron. Mắt cô ấy gặp mắt anh ta, và cô ấy khẽ ra hiệu về phía người hầu bất tỉnh trong hộp.

Trong tích tắc, cơn đói của Byron thay đổi trọng tâm. Bị kéo bởi một lực lượng không thể giải thích, anh ta quay sang người hầu, một Kẻ Khát cấp Học Đồ.

Trong mắt Byron, người hầu tỏa ra một mùi hương không thể cưỡng lại. Không do dự, Byron vồ lấy người hầu, cắn xuyên qua cổ anh ta trước khi anh ta kịp phản ứng. Người hầu ngã xuống, không còn sự sống, khi Byron xé xác anh ta, nuốt chửng thịt và nội tạng. Máu bắn tung tóe khắp chiếc hộp sang trọng.

Trong khi đó, sảnh chính của nhà hát tràn ngập âm nhạc, tiếng reo hò và tiếng vỗ tay. Các vũ công xoay tròn, dàn nhạc chơi say mê, và khán giả hô vang tên Adèle. Không ai nhận thấy trong góc hộp riêng, một bữa tiệc đẫm máu đang diễn ra.

Sau khi nuốt chửng người hầu, cơn đói của Byron vẫn không được thỏa mãn. Khi anh ta nhìn quanh tìm bữa ăn tiếp theo, cánh cửa hộp đột nhiên mở ra. Một miếng thịt tươi được ném vào bên trong.

Không suy nghĩ, Byron vồ lấy miếng thịt và nuốt chửng nó. Một miếng khác được ném vào, và anh ta cũng ăn miếng đó. Điều này tiếp tục, với thịt được ném vào hộp từng miếng một.

Bên ngoài hộp, trong một hành lang của nhà hát, một số nhân viên nhà hát tụ tập quanh một chiếc xe đẩy đầy thịt tươi. Thịt, thường được dùng để chế biến bữa ăn cho khách VIP, đã được mang từ nhà bếp của nhà hát ra.

Cùng với thịt là vô số chai thủy tinh chứa các loại chất lỏng có màu sắc khác nhau, nhiều chai được dán nhãn sọ người và xương chéo.

Những nhân viên trung thành này, dưới sự chỉ huy của Adèle, tiêm chất độc từ các chai vào thịt trước khi ném nó vào hộp. Các chất độc đủ mạnh để giết chết ngay cả những động vật lớn như ngựa hay gia súc.

Đứng cạnh chiếc xe đẩy, Ed xem cảnh tượng diễn ra. Qua đôi mắt của Ed, Dorothy cũng quan sát.

"Vậy ra đây là cách cô ấy định giữ nguyên thi thể... Mình không ngờ Adèle lại dùng độc."

Dorothy nghĩ thầm. Cô ấy đã tự hỏi làm thế nào Adèle sẽ đảm bảo thi thể vẫn còn nguyên vẹn. Theo kinh nghiệm của cô ấy, các trận chiến liên quan đến Kẻ Vượt Giới của con đường Chén Thánh thường rất tàn bạo, thường dẫn đến bị chặt đầu, gãy xương, hoặc thậm chí là phân xác hoàn toàn. Nếu được quay phim, những cảnh như vậy chắc chắn sẽ được xếp hạng R.

"Thao túng ham muốn... khuếch đại ham muốn của một người cho đến khi chúng lấn át lý trí, biến họ thành một con thú thuần túy bị bản năng điều khiển... Cô ấy thậm chí có thể kiểm soát mục tiêu ham muốn của họ... Nếu việc giữ nguyên thi thể không phải là mối quan tâm, cô ấy có lẽ có những phương pháp hiệu quả hơn chất độc..."

"Thức ăn và dục vọng là những ham muốn cơ bản của con người... Biểu hiện tinh thần của con đường Chén Thánh xoay quanh những bản năng nguyên thủy này. Không giống như nhánh Dã Thú, tập trung vào tăng cường thể chất, nhánh của Adèle dường như nhấn mạnh các khía cạnh tinh thần của Chén Thánh. Dể dàng thao túng một Người Thú chỉ bằng vũ điệu của cô ấy... Thật là một người phụ nữ đáng sợ. Khả năng của cô ấy hẳn phải vượt quá cấp bậc Hắc Thổ..."

Dorothy suy ngẫm, hiểu sâu hơn về con đường Chén Thánh. Kẻ Vượt Giới Chén Thánh không chỉ là những kẻ cơ bắp không não.

Khi cô ấy suy nghĩ, sự chú ý của Dorothy chuyển sang chiếc xe đẩy và những chai thủy tinh đựng đầy đủ các loại thuốc độc. Một câu hỏi nảy ra trong đầu cô ấy.

"Một nhà hát cung cấp dịch vụ ăn uống, nên việc có thịt là bình thường, nhưng tại sao nó lại có quá nhiều chất độc? Một nhà hát không nên có những thứ này, và với số lượng lớn như vậy. Họ đang làm gì với nhiều thứ như vậy?"

Dorothy quyết định hỏi Adèle về điều đó sau.