Nghe thấy giọng nói, Gregor quay lại và thấy một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang tiến đến. Ông ta mặc một chiếc áo khoác thợ săn, mái tóc màu nâu vàng bù xù và khuôn mặt đầy râu càng làm tăng vẻ ngoài gai gốc của ông ta. Vẻ mặt ông ta đầy nghiêm nghị. Giật mình người đàn ông đến gần hơn, Brandon đứng dậy, lắp bắp nói.
"Ô-Ông Turner, nhưng chúng tôi vừa mới cấp lại đạn cho đội của ông ngày hôm qua mà..."
"Chúng tôi đã dùng hết vào luyện tập bắn mục tiêu rồi. Tôi chỉ đến đây để xin thêm. Có vấn đề gì sao?" Turner bước đến bàn nói với giọng ra lệnh khi đang liếc nhìn Brandon,.
Brandon mặc dù rõ ràng là rất sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm để trả lời.
"K-Không, tôi không thể, ông Turner. Hôm nay tôi không thể cấp thêm đạn cho ông được — điều đó là trái quy tắc."
"Chậc, quy tắc, quy tắc... quy tắc là do con người đặt ra. Cậu không thể có chút ngoại lệ sao?" Turner lớn tiếng, giọng ngày càng gay gắt.
Brandon, rõ ràng là bị đe dọa, khó khăn đáp lời. Nhìn thấy cảnh này, Gregor bước vào để xoa dịu tình hình.
"Được rồi, được rồi, Turner, đừng gây khó dễ cho Brandon nữa. Nếu cậu cần đạn, thì tôi có một ít đạn dự phòng trong đội của mình. Tôi có thể cho cậu."
Nghe thấy lời hòa giải của Gregor dường như đã làm dịu thái độ của Turner. Turner thở ra và trả lời.
"Được rồi, được rồi, nếu ở đây không có thì đành vậy. Tôi chỉ hỏi thử thôi..." Anh ta dừng lại, rồi quay lại nhìn Brandon với một nụ cười đáng sợ. "Nhân tiện, nhóc con, khẩu súng tôi để lại đây bảo trì — giờ xong rồi chứ? Cậu không thể đưa đạn thì ít nhất cũng phải trả lại súng cho tôi chứ."
Nghe vậy, Brandon vội vàng gật đầu. Anh ta thò tay xuống gầm bàn và lôi ra khẩu súng lục bắn một phát có nòng súng dày bất thường, đặt nó lên bàn. Mắt Turner sáng lên khi nhìn thấy khẩu súng đặc biệt đó.
"Ỏ~ cục cưng của tôi, cuối cùng em cũng về rồi."
Turner cầm khẩu súng lên và hôn nó trước khi đeo nó vào thắt lưng.
Ngay khi Turner dường như sắp nói thêm gì đó, giọng một người phụ nữ cắt ngang.
"Đội trưởng Gregor, Đội trưởng Turner, có việc khẩn cấp. Ông James yêu cầu cả hai người lập tức đến văn phòng ngay lập tức."
Gregor quay về phía giọng nói và thấy Elena, một người phụ nữ có tóc xoăn màu vàng nhạt mặc đồng phục thợ săn. Cô đứng đó với vẻ mặt nghiêm trọng. Gregor liếc nhìn Turner trước khi trả lời.
"Đã rõ. Chúng tôi đi ngay."
Nói xong, Gregor và Turner đi theo Elena xuống một hành lang. Brandon vẫn ngồi tại bàn làm việc, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ.
Khi họ tiến vào khu hành lang ngầm của Cục Bình An, chẳng bao lâu sau họ đã đến một cánh cửa. Elena gõ hai lần, và một giọng nói hơi khàn khàn vang lên từ bên trong.
“Vào đi."
Elena mở cửa, và cả ba người bước vào một văn phòng được trang trí gọn gàng. Căn phòng được bài trí với thảm, ghế sofa và một giá sách lớn chứa đầy sách. Sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên.
Có chiều cao trung bình, mái tóc vàng nhạt được chải chuốt gọn gàng và bộ ria mép nhỏ làm tăng thêm vẻ lịch lãm. Ông ta mặc một bộ vest được may đo hoàn hảo, chỉ có điều là vòng bụng hơi nhô ra. Người đàn ông không ai khác chính là James, giám đốc chi nhánh địa phương của Cục. Gregor và Turner chào ông ta khi bước vào.
"Chào buổi sáng, Giám đốc!"
James liếc nhìn Elena và ra hiệu cho cô đóng cửa trước khi chỉ tay vào bàn làm việc của mình.
"Hãy xem cái này đi..."
Theo lời cấp trên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc bàn, nơi một bó hoa tươi rực rỡ đang nằm.
"M... một bó hoa?" Gregor tỏ vẻ bối rối. Còn Turner nhướng mày hỏi thẳng, "Có chuyện gì sao, thưa Giám đốc? Đó có phải là một loại vật phẩm huyền bí nguy hiểm nào đó không?"
James lắc đầu và bắt đầu giải thích.
"Cái này vừa được cô Ida mang đến từ quầy lễ tân. Nó được gửi từ Cửa hàng hoa Blue Lavender cách đây năm con phố, nơi cung cấp dịch vụ giao hoa. Bó hoa này được đặt giao cụ thể vào lúc 9 giờ sáng hôm nay — chỉ mới một lúc trước. Tấm thiệp đi kèm ghi..."
James dừng lại, rồi nhìn nghiêm túc các cấp dưới của mình.
"Gửi những chiến binh dũng cảm chiến đấu trong bóng tối và lặng lẽ bảo vệ hòa bình của Igwynt."
Nghe vậy, cả Gregor và Turner đều sững người, nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc khi nghe ai đó đang công khai nhắc đến Cục Bình An?
"Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất," James tiếp tục, rút ra một tấm bưu thiếp khác từ bó hoa.
Anh ta lật nó lại để lộ dòng chữ đánh máy ở mặt sau và giơ lên cho Gregor và Turner xem.
“Một căn cứ của Thánh Thể Đỏ Thẫm nằm ở số 22 Phố Elmwood phía Tây khu hạ lưu thành phố.”
...
Buổi sáng, ở khu hạ lưu thành phố Igwynt, tại số 22 Phố Elmwood phía Tây.
Một trong những thành viên cốt cán của Thánh Thể Đỏ Thẫm, một người đàn ông trung niên tên Burton, ngồi trên ghế trong phòng làm việc của mình, mặt nghiêm trọng và lông mày cau chặt.
Burton đang lo lắng về chiến dịch bắt cóc gần đây mà hắn đã dàn dựng.
Theo quyết định được đưa ra trong một buổi họp mặt trước đó của hội, Burton đã huy động những thành viên có năng lực nhất của chúng để bắt cóc em gái của Gregorius, đội trưởng đội thợ săn của Cục Bình An, trên đường cô bé đi học về. Kế hoạch rất đơn giản: mục tiêu của chúng chỉ là một cô bé mười ba tuổi bình thường, và thất bại dường như là điều không thể đối với những tên cấp dưới lành nghề của hắn.
Tuy nhiên, cho đến tận hôm nay, vẫn không có tin tức gì từ những tên bắt cóc — không một thành viên nào trở về. Điều này khiến các thành viên cốt cán của Thánh Thể Đỏ Thẫm, bao gồm cả Burton, cảm thấy lo lắng.
‘Đã nhiều ngày rồi... không có tin tức gì cả. Lẽ nào chúng đã thất bại rồi? Cục Bình An đã đánh hơi được kế hoạch của chúng ta và giăng bẫy trước rồi sao? Không, điều đó khó có khả năng. Nhiều khả năng là những tên ngốc đó đã hành động bất cẩn, vô tình đụng mặt Grayhill, và tất cả đều bị hắn ta tiêu diệt. Chết tiệt! Ta đã dặn chúng là không được gây ra bất kỳ náo động nào quanh trường học đó, nhưng chúng hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của ta!’
Xoa thái dương, Burton nhăn nhó, sự bất an của hắn ngày càng khó để kiềm lại. Mặc dù những tổn thất chỉ là những thành viên bình thường không có năng lực huyền bí, nhưng họ là những đặc vụ lành nghề mà hắn đã tốn công bồi dưỡng. Nên việc mất tất cả bọn chúng cùng một lúc là một tổn thất cực kì lớn của tổ chức.
Burton và các thành viên cốt cán khác giờ gần như chắc chắn rằng Grayhill đã can thiệp vào chiến dịch của chúng. Chúng đang cân nhắc việc liên lạc với hắn, trong khi bản thân Burton đang suy nghĩ về các chiến lược đàm phán. Những sự cố liên tiếp gần đây khiến hắn vô cùng lo lắng.
...
Trong khi đó, bên ngoài nơi ở của hắn, sâu trong con hẻm, hai bóng người ẩn nấp sau một góc tường, lặng lẽ theo dõi cánh cửa của Nhà số 22.
Cả hai đều là đàn ông, quần áo rách rưới và dính đầy máu, cơ thể quấn băng ở nhiều chỗ, rõ ràng là bị thương rất nặng.
Dưới chân họ là một chiếc quan tài nhỏ.
Một trong hai người đàn ông nhìn lên mặt trời trên bầu trời, rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình, kim chỉ 8:40 sáng.
"Đến giờ rồi..."
Lẩm bẩm một mình, hai người đàn ông gắng sức nhấc chiếc quan tài nhỏ lên và bắt đầu bước đi, từng bước một, về phía cửa số 22.
Khi đến trước cửa, họ đặt chiếc quan tài xuống. Một trong hai người đàn ông bước lên và gõ cửa theo một nhịp điệu có chủ ý.
Sau tiếng gõ cửa, một giọng nói từ phía sau cánh cửa hỏi, "Các người tìm gì?"
Người đàn ông ho khan trước khi trả lời, "Ham muốn vĩnh hằng."
Một cửa sổ nhỏ trên cửa mở ra, và một đôi mắt nhìn ra, xem xét những hai người trước mặt trước khi lộ vẻ ngạc nhiên.
"Thomas? Và Oliver? Là hai người sao? Hai người về rồi? Những người khác đâu?"
"Khụ... khụ... là tôi. Nhanh lên, cho chúng tôi vào. Nhiệm vụ của chúng tôi đã thành công, nhưng chúng tôi bị phục kích trên đường về. Những người khác... có lẽ họ không qua khỏi. Nhưng chúng tôi đã bảo vệ được mục tiêu!"
Máu rỉ ra từ khóe miệng, người đàn ông tên Thomas khó khăn nói. Giọng nói sau cánh cửa lập tức đáp lại.
"Đợi ở đây. Tôi sẽ báo cho ông Burton!"
Một loạt tiếng bước chân vội vã ở sau cửa. Chẳng bao lâu sau cánh cửa mở ra, và người canh cửa vội vã mời họ vào.
"Vào nhanh lên. Ông Burton đang đợi trên lầu. Ông ấy nói mang mục tiêu lên ngay lập tức."
"Khụ... khụ... được thôi, nhưng cả hai chúng tôi đều bị thương. Nên khó có thể khiêng nó lên cầu thang được..."
"Vậy thì chúng tôi sẽ làm, còn hai người mau đi theo tôi, mau lên."
Người gác cửa gọi thêm ba người đàn ông từ trên lầu xuống. Cùng nhau, họ khiêng chiếc quan tài nhỏ lên cầu thang, với Thomas và người bạn đồng hành Oliver theo sát phía sau.
Chẳng bao lâu sau, cả nhóm, cùng với chiếc quan tài nhỏ, bước vào phòng làm việc của Burton.
Burton lập tức đứng dậy khi nhìn thấy Thomas và Oliver.
"Là hai người sao... những người khác đâu?!"
"Khụ…Khụ... thưa ông Burton, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng bị một thế lực không rõ phục kích. Những người khác... tình trạng của họ không rõ. Chúng tôi đã cố gắng xoay sở để bảo vệ mục tiêu và trốn thoát, nhưng chúng tôi đã bị chậm trễ trên đường đi do một số tình huống..."
Khi nói, Thomas mở chiếc quan tài nhỏ đặt trên sàn, để lộ một cô gái tóc trắng bên trong. Cô bé nằm đó, mắt nhắm nghiền, như đang ngủ say. Mắt Burton sáng lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó và hắn nhanh chóng nói.
"Giải thích chi tiết sau. Giờ thì..."
Hắn bước đến một giá sách trong phòng làm việc, kích hoạt một cơ chế ẩn trong một cây nến và mở một buồng bí mật phía sau giá sách, để lộ một bàn thờ dính đầy máu.
Burton cần thông báo cho các thành viên cốt cán khác ngay lập tức, vì toàn bộ Thánh Thể Đỏ Thẫm đang lo lắng chờ đợi thông tin về vấn đề này.
Burton bước nhanh về phía bàn thờ, trong khi Thomas và Oliver lặng lẽ quan sát.
Khi bóng dáng Burton khuất dần, vẻ mặt đau đớn và kiệt sức trên khuôn mặt Thomas và Oliver đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, vô cảm.