Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6933

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 35

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 21

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 89

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 87

Tập 09 - Chương 09 : Đừng nói với tôi đây là Lưu Bị tỉnh lại (2)

Góc nhìn của Huyền Đức.

Tôi nhớ mình đã chạy trốn qua cửa thành phía tây cùng với Đích Lô và gặp phải vách đá thẳng đứng không có cách nào nhảy lên được rồi sau đó chìm xuống nước . Sau đó...Có phải tôi đã được cứu rồi không ?

Rõ ràng lúc ấy tôi nhớ mình gần như đã chìm tới đáy sông mới đúng...Hay đó chẳng qua chỉ là một ảo giác của tôi ?

"Đa tạ ân nhân đã cứu mạng.Lúc ấy đối với tôi mà nói,quả thật là rất nguy cấp.Nếu không phải được cứu giúp,có lẽ quả thật bây giờ tôi đã chết rồi."

"Không có gì." Cô nương kia nói với tôi."Thấy ngài thì tất nhiên sẽ cứu . Ngài cũng 'hồng phúc tề thiên' và mạng không nên tuyệt mà thôi."

"Đồ nhi nói đúng,thế nhân sinh tử là ngày đã được định trước.Nếu trời đã không để cho ngài chết thì dĩ nhiên ngài phải còn sống rồi."

Ngay sau đó,tiếng của người đàn ông kia truyền tới từ khoảng cách xa hơn một chút.Tiếp đó lại nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần truyền tới.Tôi đại khái có thể đoán được hẳn là ông ta đang đi tới chỗ tôi.

Âm thanh kia dường như sắp đến trước tôi mới dừng lại.

"Hử ? Ngài vẫn chưa mở mắt ra được sao ?"

"À,vâng." Tôi gật đầu." Hơi sáng quá cho nên tôi hơi không chịu được nổi."

"Hướng Lãng,đi đóng cửa sổ lại một chút." Tiếng bước chân đi xa khỏi tôi khi ông ta nói xong.Ngay sau đó,truyền tới âm thanh cửa sổ được đóng kín và ánh sáng của căn phòng cũng theo đó mà giảm bớt không ít."Bây giờ như thế nào ?"

"Vâng,đã đỡ hơn một chút."

"Nếu đã đỡ hơn một chút,ngài hãy mở mắt ra một chút và cố gắng nhìn xung quanh một chút."

Tôi đã cố gắng mở mắt ra một chút lúc trước.Chẳng qua lúc này tôi vẫn còn ngây người nên tôi không thể chắc chắn rằng chỗ mình đã thấy là thật hay không và tôi sợ rằng mình phải ấp úng trả lời .

"Được rồi." Tôi gật đầu và hơi hí mắt để nhìn rõ cái thế giới này.

"Ngài nhìn thấy gì ?"

"Tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên với chòm râu Lỗ Tấn và một cô gái với mái tóc cắt ngang trán."

"Lỗ Tấn ?" Người đàn ông trước mặt tôi cau mày và dường như không biết cái tên này nhưng sau đó ông ta cười."Nếu như người ngài nói là người đàn ông trung niên với chòm râu vậy thì người ngài thấy chính là tôi."

Tôi chớp mắt để có tầm nhìn rõ ràng hơn một chút . Dáng vẻ của hai người bọn họ cũng từ từ hiện ra trước mắt tôi."Nơi này là...Hai người là..."

Tôi nhìn bày trí xung quanh trong phòng.Nó rất đơn giản và có lẽ là một căn nhà tranh bình thường.Căn nhà mà tôi từng sống ở Trác Quận cũng giống như thế này .

Mặc dù nó trông giống như một ngôi nhà nhưng thực chất nó chỉ là một ngôi nhà mà người nghèo sống qua mùa hè nóng với mùa đông lạnh mà thôi.Mặc dù tôi chỉ mới vừa tỉnh lại và mặt khác lại còn mượn nhà người khác ở tạm nhưng tôi cũng thực sự bắt đầu đổ mồ hôi .

Khi tôi giương mắt nhìn lên,tôi thấy rằng một nam một nữ này lại cực kỳ bình tĩnh và quả thật tĩnh tâm đến mức không có một giọt mồ hôi nào rơi xuống.Khi tôi nhìn kỹ lại,người đàn ông trung niên kia hơi gầy . Không biết có phải gương mặt đờ đẫn hay khác người không nữa khi ông ta buộc tóc mình thành búi tóc và có bộ râu trên miệng trong khi nở nụ cười.Ông ta mặc một chiếc áo dài mỏng và hai tay chắp ở sau lưng khi ông ta nhìn tôi trong một tư thế mà khiến ông ta có khí phách của một người có học .

Còn về cô gái kia,tôi chỉ có thể nói là không hổ là học trò của ông ta. Toàn bộ vẻ mặt dường như hoàn toàn giống nhau.Sự khác biệt duy nhất cũng chỉ là cô ấy đang hơi cắn môi mình mà thôi.

"Nơi này là Nghi Thành,là một huyện nhỏ bên ngoài thành Tương Dương.Nhài xuôi dòng nước sông và trôi xuống đây từ phía tây." Người đàn ông kia khẽ mỉm cười và nói khi ông ta chắp tay chào ."Kẻ hèn này họ Tư Mã,tên có một chữ là Huy tự Đức Tháo.Ngài cũng có thể gọi tôi là Thủy Kính Tiên Sinh."

Hả ? Cái tên này... Dường như tôi đã từng nghe qua trước đây vậy...

Khi ông ta nói đến đây,ông ta không dừng lại mà đưa tay chỉ về phía cô gái bên cạnh.Cô gái kia hiểu ý và cũng chắp tay chào tôi."Tôi là người dân bản xứ nơi này và họ Hướng tên Lãng.Suốt thời gian qua vẫn theo Tư Mã tiên sinh học tập ." Sau đó,cô ấy ngẩng đầu lên trước khi tiếp tục nói."Có lời này,tôi không biết có nên hỏi hay không ."

"Ơn cứu mạng,không có gì không thể hỏi." Tôi nhanh chóng trả lời.Cô gái kia cũng không khách khí nữa khi cô ấy xoay người lại và hỏi thẳng vào vấn đề.

"Xin hỏi lần này ngài gặp nạn,có liên quan đến yến tiệc của châu mục nơi này mười ngày trước không ?"

Wu...

Khi tôi vừa nghe thấy cô ấy nói như vậy,tôi buộc phải nhớ tới nguyên nhân hậu quả đau đớn đã đẩy tôi tới tình trạng này.Lý do tại sao tôi phải chạy trốn khỏi thành từ cổng thành phía tây cũng là bởi vì tại yến tiệc của Lưu Biểu,Thái Mạo muốn mưu hại tôi. Lúc ấy Lưu Kỳ đưa tôi ra khỏi phủ,một mình tôi chạy trốn và gặp phải bất trắc này.

"Nói một cách đơn giản...Đúng là có liên quan." Tôi gật đầu nhưng ngay sau đó lại cảm thấy hơi kinh ngạc và hỏi."Vì sao cô lại biết đến chuyện yến tiệc ?"

"Mầy ngày trước trong phủ châu mục có tổ chức yến tiệc đưa tiễn ngài.Vì không đủ người cho nên tôi được Hàn Tung tiến cử đi vào trong phủ làm việc."

"Ồ ~ Hóa ra là như vậy." Tôi gật đầu khi cảnh tượng không vui cùng với vui mừng trong yến tiệc kia không ngừng hiện lên trong tâm trí tôi."Nhưng tôi cũng không nhớ..."

"Có thể lúc ấy tôi đang một mực giúp Đại tiểu thư thay y phục cho nên ngài hẳn cũng không biết mặt tôi. Nhưng tôi cũng có thoáng thấy qua ngài khi lúc ấy ngài đang theo Đại tiểu thư đi về thiên phủ . "

Ho ho...Là khi đó sao .

"Hả ? Nhưng làm sao cô lại ở chỗ này lúc này..." Ngay khi tôi nói xong,tôi nhận ra rằng lời của mình rất có thể giẫm phải mìn . Khi tôi nhìn về phía cô ấy,tôi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy trông hơi khó coi thì tôi mới biết mình đã đoán đúng.

Sau đó,cô ấy thở dài và chậm rãi nói." Cùng ngày,không quá muộn vào buổi chiều hôm đó,tôi nhận được một phong thư từ Tư Mã tiên sinh làm cho tôi buộc phải từ quan và quay về đây."

"Ai kêu con gạt ta đi tới đó làm quan." Tư Mã Huy cau mày khi ông ta nói và vỗ nhẹ vào vai Hướng Lãng rồi tiếp tục nói."Hướng Lãng,ta biết con muốn ra làm quan nhưng mà năng lực con chưa đủ.Chung quy cũng chỉ có thể làm một chức quan nhỏ bé mà thôi.Hơn nữa,Lưu Biểu kia cũng không phải người đáng để cho con bán mạng."

Ông ta dừng lại một lát và sau đó nhìn về phía tôi."Hãy nhìn người này xem,nếu không phải ta kêu con trở về,làm sao con có thể cứu được Lưu hoàng thúc trên đường đi chứ ?"

"Hả ? Ngài biết tôi sao ?" Tôi rất kinh ngạc khi ông ta biết rõ thân phận của tôi.

"Dĩ nhiên tôi biết." Trong khi đó,phản ứng của ông ta khá dửng dưng khi ông ta bình tĩnh nhìn tôi và vuốt râu của mình."Câu chuyện của ngài từ lúc Tỷ Thủy Quan vẫn không ngừng loan truyền cho đến bây giờ.Cho đến bây giờ vẫn không ngừng loan truyền kể từ khi đó."

"Nhưng mà...Làm sao ngài biết đó là tôi ?"

"Hừm hừm ~" Ông ta lộ bộ dạng thoải mái khi ông ta nhìn tôi và lắc đầu rồi vuốt râu."Thiên cơ bất khả lộ."

Tôi nhìn dáng vẻ của Tư Mã Huy và trong lòng nghĩ đến ông ta là người nào trong Tam Quốc.Mặc dù tôi nhớ không rõ lắm nhưng ông ta chắc chắn là một ẩn sĩ rất lợi hại.Nếu không phải là một người như vậy,làm sao ông ta có thể nhận ra tôi được chứ ?

"Thưa tiên sinh,thiên cơ mà ngài nói...Chẳng lẽ không phải là điều mà tôi nói cho ngài sao ?"

"À...Cũng có thể nói là có người nói cho ta."

"Ha ha ha ha ." Vừa dứt lời,Tư Mã Huy liền cười lớn sang sảng .

...Như vậy có thể thấy,ý nghĩa mới vừa rồi của tôi thật sự quá ngây thơ.

"Không sao,đừng bận tâm." Dường như Tư Mã Huy thấy được biểu cảm của tôi và vội vàng hắng giọng sau khi ông ta lộ ra dáng vẻ điềm tĩnh và tiếp tục nói."Nhưng mà lúc này chúng tôi đã đi khắp nơi tìm hiểu một chút và đại khái biết được tình cảnh của ngài bây giờ."

Hai...Tôi đại khái có thể tưởng tượng được tình cảnh của mình không lạc quan là bao.Mặc dù nó đã trở thành thói quen . Nhưng ít nhất,chuyện tốt là tôi vẫn còn sống.

"Ngài có biết ?" Trong khi tôi đang suy nghĩ kỹ càng , Tư Mã Huy nói và nhìn tôi với vẻ mặt phiền muộn."Bên Lưu Biểu dường như đã cho rằng là ngài đã chết."

"Hả ?!"

"Hai ngày trước còn có người tìm kiếm dưới hạ lưu con sâu nhưng cho tới bây giờ vẫn hoàn toàn không tìm thấy.Có lẽ bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ ." Hướng Lãng nói rồi tới Tư Mã Huy tiếp tục giơ tay lên và tiếp tục nói.

"Cũng may .Lúc ấy nha đầu ngốc Hướng Lãng này còn định đi báo cho bọn họ biết về ngài.Nhưng tôi cảm thấy Thái Mạo có thể vẫn chưa bỏ qua và đưa ngài trở về có thể khiến ngài gặp nguy hiểm.Thấy ngài vẫn còn chưa tỉnh lại cho nên chúng tôi vẫn giữ kín chuyện này." Tư Mã Huy nói xong khi ông ta ngồi xuống mép giường và không ngừng gật đầu nhìn tôi.

À...Hóa ra là như vậy.Quyết định này của bọn họ rất khôn ngoan.Quả thật lúc này tôi cũng không biết trên dưới Tương Dương đang như thế nào.Vốn là chuyện này có thể gây sóng gió bão táp,đột nhiên lại xuất hiện một tình tiết đảo ngược lớn như thế này không chừng sẽ gây ra hỗn loạn nào đó nữa khi biết tôi còn sống sót trở về.

"A ! Tử Long như thế nào rồi ?! Những bạn đồng hành khác của tôi có biết tôi vẫn còn sống không ?!" Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện bên Tân Dã và tâm tình lập tức kích động mà đột nhiên mạnh mẽ ngồi dậy hỏi.

A...Không biết tôi dùng quá sức hay không nhưng thân thể cảm thấy yếu ớt và máu muốn dâng trào giống như cơn buồn bực khó nói ra làm cho tôi đau đớn khó chịu và không thể làm được gì khác hơn ngoài nằm xuống.

"Aiya,aiya,ngài không cần phải quá lo lắng.Mặc dù ngài đã tỉnh lại và không có vết thương nào bên ngoài nhưng ngài vẫn cần phải tĩnh dưỡng,nghỉ ngơi một chút và tránh không quá kích động."

So với tôi,dường như ông ta bình tĩnh và thoải mái hơn rất nhiều.

"Đồ nhi,đi pha trà và mang tới đây." Ông ta vỗ nhẹ vào ngực tôi khi ông ta khoát tay về phía Hướng Lãng và cô ấy liền đi xuống pha trà.Hướng Lãng liền vén rèm lên rời khỏi phòng,Tư Mã Huy lại nhìn tôi khi ông ta vuốt râu.Ông ta cũng không nói chuyện gì mà chẳng qua chỉ nhìn tôi.

Ánh mắt của ông ta rất sâu xa và ông ta nhìn chằm chằm vào tôi giống như ông ta đang quan sát cẩn thận những gì đã xảy ra với tôi trong suốt gần một năm qua vậy . Với vẻ mặt nghiêm túc như vậy làm cho tôi không dám lên tiếng cắt ngang ông ta.