Chương 13 : Đừng nói với tôi đây là Lưu Bị tỉnh lại (6)
"Hả ? Đích Lô ?"
Khi tôi mới vừa bước ra khỏi phòng,tôi liền thấy Đích Lô đang được buộc dây cương vào một cái cọc gỗ được đặt ở chính giữa sân . Khi tôi bước lại gần nhìn kỹ hơn,tôi thấy rằng Đích Lô đã được trang bị yên ngựa và đã được treo hai túi vải ở hai bên .
Đây là..."
"Đó là một ít lương khô cùng với lộ phí cho hoàng thúc.Cuộc hành trình của ngài sẽ khó khăn và ngài đi mà không có đồ thiết yếu là không thể được." Tư Mã Huy nói ở phía sau trong khi mặt lộ biểu cảm.'Đã chuẩn bị xong cho hoàng thúc.'.
"À,điều này thực sự giúp rất nhiều." Khi tôi nghe Tư Mã Huy nói như thế,tôi cũng không bận tâm nhìn vào những thứ ở hai túi vải . Tôi vội vàng buộc chặt túi vải lại rồi sau đó cúi đầu và cung kính hành lễ chào ông ta."Đợi cho đến khi trở về Tân Dã,tôi sẽ trả lại ngài gấp đôi những gì đã cho."
"Không cần,không cần đâu." Tư Mã Huy vừa nói vừa xua tay về phía tôi ."Gặp mặt hoàng thúc vốn là duyên phận . Bây giờ duyên đã hết,hóa duyên lúc nào cũng cần."
Tôi nghe cũng không hiểu lắm hàm ý ở bên trong lời của Tư Mã Huy nhưng nếu nói về hàm nghĩa bên ngoài thì tôi đại khái hiểu được đây chính là một chút quà chia tay.
"Cái này,thế này..." Tôi gật đầu và sau đó nhanh chóng đi về phía trước rồi cởi dây cương của Đích Lô.
Ở phía sau,Tư Mã Huy và Hướng Lãng cũng theo sau và đi tới bên cạnh tôi.Tư Mã Huy vuốt ve gò má Đích Lô khi ông ta nói."Đúng là một con ngựa tốt.Lần sau,ngươi phải vì chúa công mà tranh đoạt."
*Hí ~*
Tôi cũng không biết Đích Lô nghe hiểu được hay không nhưng nó chỉ cúi đầu hí một tiếng.Trong khi tôi vẫn đang chìm trong sương mù thì Tư Mã Huy lại cười đáp lại và không ngừng nói."Vậy sao,vậy sao."
Chẳng lẽ Tư Mã Huy cũng người biết xem tướng ngựa sao ? Điều này cũng không phải là không thể . Trải qua khoảng thời gian này tiếp xúc,chẳng biết tại sao tôi lại cảm thấy vị ẩn sĩ này lại giống như kiểu người toàn trí và toàn năng.
Được rồi,đã được cởi ra.
Tôi cởi xong dây cương và dắt Đích Lô đi ra khỏi sân.
Sau những gì đã trải qua ở Đàn Khê,tôi cảm thấy khá lo lắng về việc cưỡi Đích Lô.Nhưng chẳng biết tại sao,tôi lại không hề vì vậy mà có bất kỳ thành kiến với Đích Lô.Khi tôi mới vừa nắm lấy dây cương,tôi lại cảm thấy mình vẫn có thể lên trên yên ngựa như trước đây.
"Hei !" Mà quả nhiên đúng như suy đoán của tôi,tôi chỉ cần dùng sức một chút bên hông là có thể xoay người cưỡi ngựa . Đích Lô vẫn khá ổn định và không di chuyển trong khi nó đứng tại chỗ và chờ đợi tôi đang điều chỉnh tư thế ngồi.Tôi cố gắng thử dây cương một chút và cảm thấy mọi thứ vẫn y nguyên như trước đây.Tốt.Một chuyến uống nước sông,bản lĩnh cưỡi ngựa vẫn chưa bị quên mất .
"Được rồi." Tôi nhẹ nhàng nói và gật đầu trước khi nhìn về phía Tư Mã Huy và Hướng Lãng."Vậy thì,Lưu mỗ tạm thời cáo từ.Cám ơn hai vị đã cứu giúp . Sau này ổn định lại,tôi nhất định sẽ quay trở lại thăm Tư Mã tiên sinh."
"Tốt,được." Tư Mã Huy cũng không từ chối việc bày tỏ muốn báo đáp ân tình của tôi và chẳng qua chỉ rất hờ hững đồng ý khi ông ta chắp tay chào tôi.Có vẻ như ông đoán được sau này tôi sẽ sa lầy trong rắc rối và nhất định không thể nào quay trở lại đây được nữa.
Mặc dù quả thật đúng là như vậy.
"Vậy thì,cáo từ." Tôi thu lại nụ cười khổ trong lòng và chắp tay chào ông ta khi tôi kéo dây cương và phi ngựa xông ra.
...A,nếu như tôi nhớ không lầm,tôi chỉ cần cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước là được rồi.
Góc nhìn của Tư Mã Huy.
...
Khi tôi nhìn vào bóng lưng của hoàng thúc đang đi xa dần,trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh hơn nhiều so với tôi dự liệu.
"Đi cày ruộng thôi." Tôi ung dung nói với Hướng Lãng khi tôi đưa cái cuốc lên trên vai. Mà không biết điều này bắt đầu từ khi nào nhưng cơ thể của tôi không còn khỏe mạnh như trước kia nữa.Chỉ vác cái cuốc thôi cũng rất khó khăn đối với tôi .
"Tiên sinh,như vậy thật sự ổn chứ ?" Khi tôi đi được hai,ba bước và cũng không cảm thấy Hướng Lãng theo kịp mà phải quay đầu lại nhìn.Tôi nhận ra cô bé vẫn còn đứng tại chỗ và bất thình lĩnh nói với tôi như vậy .
"Hử ? Sao trò lại nói vậy ?"
Không thể nào.
Trong lòng tôi hơi có suy đoán một chút về những gì con bé nói nhưng làm sao tôi chưa bao giờ cảm thấy con bé lại có cái nhìn sâu sắc như vậy ở độ tuổi trẻ trung như thế này . Vì vậy tôi vẫn giả bộ ngu ngốc để nghe xem rốt cuộc con bé muốn nói ra cái gì.
"Đêm ngày hôm qua." Con bé mở lời như vậy,tôi liền nhận ra cảm nhận của mình đúng trong khi con bé tiếp tục nói."Rõ ràng khi đó không phải người muốn tự tiến cử bản thân sao ?"
"Ha ha ha ha ." Tôi không khỏi cười khổ về phía Hướng Lãng khi tôi vuốt ve bộ râu của mình."Hướng Lãng này,trò lại dám nghe trộm hai người chúng ta nói chuyện !"
"Chỉ là trùng hợp mà thôi,mong thầy tha thứ cho học trò." Hướng Lãng vừa nói vừa cúi đầu.Dĩ nhiên,bất kể là tôi hay cô ấy,thật ra thì đều cảm thấy đây không thể là chuyện trùng hợp được .
"Hai...Mà thôi." Tôi cũng không bận tâm truy hỏi điều này nữa.Dẫu sao nếu như ngay cả loại chuyện nhỏ này tôi cũng phải đi truy hỏi,vậy thì sự khoan dung của vị sự phụ như tôi cũng không khỏi có chút quá nhỏ nhen.
"Nhưng mà tiên sinh chắc cũng muốn ra ngoài làm quan phải không."
Huống hồ,con bé nói cũng đúng.Thấy con bé nói tiếp như vậy,tôi không khỏi thở dài.Lúc ấy,đúng là tôi định tự tiến cử mình.
"...Chuyện ra làm quan,ai cũng muốn." Tôi vừa nói vừa vác cuốc trong khi đi về phía Hướng Lãng và giơ ngón tay lên giống như giảng dạy bài học lúc bình thường."Chẳng qua là khi hoàng thúc kêu lên tên húy của Khổng Minh , ta liền nhận ra duyên của ngài ấy ở phía Khổng Minh."
"Thật vậy sao ? Đồ nhi cũng không biết tinh sinh đang suy nghĩ điều gì."
"Duyên phận rất quan trong.Duyên đến,chuyện sẽ xảy ra.Duyên không tới,chung quy chỉ có thể khiến cho thừa thãi mà thôi." Tôi nói khi tôi ngồi xuống ghế đá và đặt cái cuốc lên một chiếc ghế đá khác."Nhưng ta lại cảm thấy duyên của trò ở phía hoàng thúc.Đợi đến lúc thời cơ chín mùi,trog đi nhờ cậy cũng không có gì không tốt."
Ít nhất,so với đi đến dưới trướng Lưu Biểu thì bên đó tốt hơn rất nhiều.
"Lưu Bị huh..." Chỉ thấy đồ nhi này của tôi sờ cằm và cũng không biết vì sao lại trầm tư suy nghĩ sâu xa và một hồi sau gật đầu rồi lắc đầu giống như đang suy nghĩ cái gì đến tiền đồ của vị chúa công này.
"Rõ ràng ta thấy điều này rất được.Còn có điều gì khiến trò phải suy nghĩ ?"
"Học trò vẫn còn phải suy nghĩ." Hướng Lãng nghiêm nghị nói làm cho tôi hơi giật mình một chút."Nếu một ngày đó phải ra làm quan.Mọi chuyện cũng không thể cũng chỉ dựa vào sư phụ mãi được."
Khi con bé nói xong,con bé vác cái cuốc lên và tiếp tục đi về ruộng phía trước.Con bé đi ngang qua tôi và lúc này tôi mới lấy lại tình thần . Khi tôi nhìn về bóng dáng đằng sau của con bé,tôi không khỏi cảm thấy mặc dù bây giờ con bé vẫn còn rất non nớt nhưng có lẽ sau này con bé cũng sẽ là một nhân tài.
Nếu phải nói đến điểm duy nhất con bé không được,vậy thì sợ rằng là con bé hoàn toàn chưa quan tâm đến người khác.
Khi tôi suy nghĩ kỹ càng về điều này,tôi lại cười khổ và cầm cái cuốc trên chiếc ghế đá khác lên khi tôi đứng dậy và đi theo sau con bé đến mẫu ruộng bên kia.
Góc nhìn của Huyền Đức.
Cha !
Cha ! Cha !
Vào thời điểm này,sương mù lúc sáng sớm mới vừa tan đi và ánh mặt trời cũng đã bắt đầu chiếu sáng.Thật không hề dễ dàng để hét lên ra lệnh cho Đích Lô khi gió mạnh không ngừng đập vào mặt tôi.Mà bởi vì đang cưỡi Đích Lô cho nên khi tôi dùng dây cương quất ngựa là phải hết sức cẩn thận và cố gắng hết sức để không dùng lực quá mạnh.
* Hí ~~~ *
Mà cho dù là như vậy,những nỗ lực nửa vời của tôi cũng quá đủ để làm cho con ngựa này tăng tốc độ lên đến mức mà tôi khó có thể chịu đựng được.
Bạn phải biết rằng cưỡi ngựa không hề giống với việc ngồi trên xe . Đã từng đi thăm viếng thân thích,khi đi trên xa lộ với chiếc xe đạt tới 100 km/h . Thậm chí sau đó,mà hơn nữa bây giờ đang cưỡi con ngưa này,sợ rằng điều này cũng không thể sánh được với việc đi ô tô . Nhưng bây giờ cũng không có cửa kính để nói chuyện,tôi đang giống như đứng vểnh cao ở trên mặt đất và trong khi trên người chỉ mặc một y phục vải bình thường mà thôi.Như vậy xem ra,với tốc độ mấy chục cây số một giờ lúc này,không phải tôi có thể nói mình có can đảm khá lớn sao chứ ?
Tuy nhiên vào thời điểm này đối với tôi mà nói,căn bản là tôi hoàn toàn không có tâm tư nào để chú ý tới điều này và trong tâm trí tôi lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ là vội vàng chạy tới Tân Dã mà thôi.Mà khung cảnh hoang vu xung quanh càng củng cố thêm quyết tâm này của tôi hơn nữa.
Không có lúc này hơn lúc này mà tôi càng muốn được gặp mọi người hơn.Tôi muốn nói được cho mọi người biết rằng tôi vẫn còn sống và hy vọng bọn họ cũng không nên vì tôi mà quá lo lắng.Nhưng mà bên cạnh đó,tôi cũng đang suy nghĩ một vấn đề khác có mà cũng có thể được gọi là bài học kinh nghiệm.
Hử...Trong lòng tôi thầm hít một hơi thật sâu khi tôi nhìn vào con đường mòn quanh co,khúc khuỷn phía trước và tìm kiếm thời cơ tốt nhất.
—— Chính là bây giờ !
“Heiya! Heiya!” Tôi hét lên nhiều lần và ngay sau đó dùng sức nắm chặt lấy dây cương trong tay khi tôi đột hiên giật dây cương về phía bên phải.
“Heiya!” Tôi lại kéo mạnh một lần nữa nhưng Đích Lô vẫn không hiểu ý của tôi và tiếp tục phi nước đại về phía trước.
"*Hí —— *"
Thấy tình hình như vậy,tôi bắt đầu đổ mồ hôi và vội vàng sử dụng hai tay để kéo mạnh dây cương với toàn bộ sức lực của mình trong khi sau đó cả người cũng ngả về phía sau và chân không ngừng thúc kêu Đích Lô dừng lại.Ngay sau đó,Đích Lô mới hơi phản ứng lại và từ từ giảm tốc độ xuống .
"*Hí*...*Hí*..."
Tôi lại kéo dây cương một lần nữa và lúc này nó mới tiếp tục giảm tốc độ nữa rồi dần dần dừng lại.
"Huu..." Đợi đến khi Đích Lô dừng lại,căng thẳng trong lòng tôi mới từ từ giảm xuống và cảm thấy nhẹ nhõm.Khi tôi quay đầu nhìn lại,tôi chỉ thấy rằng từ đoạn mình kéo dây cương mới vừa rồi tới nơi này thì đã mất khoảng hơn một trăm bước trước khi dừng lại.
Lại là cái bộ dạng này...Tôi vẫn không có cách nào có thể khiến Đích Lô rẽ khi nó chạy nhanh với tốc độ cao này . Bất kể là quẹo tria hay quẹo phải,nó cũng không hề nghe theo lệnh của tôi khi tôi giật dây cương.không biết có phải vì nó không nhận ra mệnh lệnh của tôi bởi vì nó quá bận tâm mà lao về phía trước hay nó chỉ đang chạy trong niềm sung sướng tràn trề mà không thèm phản ứng đến mệnh lệnh của tôi ?
Khi tôi xoa cái mông mình đã ngồi lâu trên yên ngựa,tôi bắt đầu cảm hơi hơi đau đớn và hơi cảm thấy lo âu.Bất kể như thế nào,đây cũng là vấn đề hết sức quan trọng.Lần trước có thể tôi may mắn mà còn sống nhưng lần tới vạn nhất không còn là con sông mà biến thành vách đá thì nêu kêu dừng lại mà không kịp thời ngừng thì sợ rằng tôi cũng đã chết rồi.