Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 09 - Chương 18 : Đừng nói với tôi đây là gặp phải hiền năng trên đường (5)

Chương 18 : Đừng nói với tôi đây là gặp phải hiền năng trên đường (5)

Góc nhìn của Huyền Đức.

"Đã...Đã đạt được sao ?" Hoàng Tổ hỏi khi cô ấy cũng không hiểu . Tôi cũng không hiểu giống cô ấy.Cô ấy hài lòng với tình trạng ca hát hiện tại của mình sao...Cô ấy không khỏi có yêu cầu quá thấp với bản thân một chút.

"Ừm." Nhưng trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy,cô ấy gật đầu."Mặc dù cũng chưa tới Tân Dã nhưng mọi thứ đã xảy ra đứng như theo lời bằng hữu tôi nói và tôi cảm thấy có lẽ tôi sẽ tìm thấy được thứ mình mong muốn trước thời hạn."

"Mặc dù tôi còn cần phải quan sát thêm một chút nữa."Cô ấy mỉm cười với vẻ mặt hơi vui vẻ và yên tâm khi cô ấy nói bổ sung thêm .

Nhưng bất kể cô ấy nói một câu như vậy hay không,đối với tôi mà nói thì ý nghĩa của nó cũng không quá lớn.Từ lúc gặp cho đến bây giờ,thực ra mỗi câu cô ấy nói cũng làm tôi không biết rõ ràng trong đó rốt cuộc có ý gì.Tìm được ? Tìm được cái gì ?

Nhưng điều duy nhất tôi có thể hiểu được chính là cô ấy không cần phải hát nữa.

"Đi thôi ——"Ngay khi tôi quyết định không quan tâm đến lời của cô gái kia nói nữa,cô ta lại khom người cúi chào tôi."Lưu Bị đại nhân,nếu như ngài không ngại,chúng ta có thể cùng đi đến Tân Dã với nhau."

"Hả ? Cô vẫn còn muốn đi đến Tân Dã sao ?"

Không phải mới vừa rồi cô nói đã tìm được rồi sao ? Có phải cô ấy mới vừa thay đổi cách xưng hô hay không ? Mới vừa rồi cô ấy không còn gọi tôi là thư sinh nữa.

"Ừm." Cô ấy lại gật đầu." Tôi vẫn muốn đi đến Tân Dã.Cho nên chúng ta có thể đồng hành với nhau không ?"

"À,dĩ nhiên là được,dĩ nhiên là được." Trái lại tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ và vội vàng tiếp tục nói khi bị cô ấy nói như vậy."Đâu cũng chính là mong muốn của tôi.Xin hãy cùng đồng hành với tôi."

"Được.XIn ngài chờ trong chốc lát để chúng tôi thu dọn xong và chúng ta có thể lên đường." Cô ấy nói và sau đó lại tiếp tục thu dọn.Hoàng Tổ ở một bên thấy vậy cũng theo đó mà tham gia giúp cô ấy thu dọn.

"Tôi cũng tới giúp." Thấy cả hai bọn họ đều đang bận rộn như vậy,hiển nhiên là tôi cũng không ngồi không mà chẳng làm gì cho nên cũng tới giúp.Khi tôi gấp ghế xếp lại,tôi thấy Hoàng Tổ ở bên cạnh tôi và tôi mở miệng hỏi tiếp."Nhân tiện,cô cũng đến Tân Dã với cô ấy sao ?"

"Đúng vậy." Hoàng Tổ nói khi cô ấy cúi đầu và tiếp tục làm việc vừa vặn để cho tôi thấy ánh mắt của cô ấy từ bên cạnh."Dẫu sao cô ấy cũng là đại ân nhân của tôi.Cho đến khi chuyện được giải quyết thì chuyến hành trình này vẫn còn chưa kết thúc.Tôi phải đi cùng với ân nhân cho đến hết chuyến đi này."

Ừm,ừm.Tôi gật đầu và trong lòng cảm thấy có lẽ Hoàng Tổ càng ngày càng giống Vân Trường hơn tôi nghĩ rất nhiều.

"À,đúng rồi." Ngay sau đó,cô gái buộc khăn đội đầu kia kêu lên khi cô ấy đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó và quay đầu lại về phía tôi.

Khi tôi quay sang nhìn về phía cô ấy,cô ấy lại lập tức quay mặt đi và chỉ chốc lát sau lại đưa ánh mắt quay trở lại . Nhưng lại không nhìn về phía mặt tôi,ánh mắt của cô ấy nhìn xuống giống như cô ấy đang nhìn về phía chân hay giày của tôi vậy và sau đó mới chậm rãi nói." Tên tôi là Từ Thứ,tự Nguyên Trực.Trong khoảng thời gian này đi cùng với nhau,ngài có thể gọi tôi là Nguyên Trực ."

Khi cô ấy nói xong,cô ấy lại ngẩng đầu lên và lập tức cúi chào.

"À...Vâng."

Lời giới thiệu của cô ấy rất chính trực,ngay thẳng và cái cúi đầu của cô ấy cũng tao nhã không ít.Cộng thêm dáng vẻ rất thẹn thùng của cô ấy làm cho giống như đang đi coi mắt vậy và điều này làm cho tôi cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên lắm.Tôi cũng phải mất một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh và cũng cung kính chắp tay chào lại cô ấy."Ừm,vậy thì xin chỉ giáo nhiều,Nguyên Trực.Ngày thường cứ kêu tôi là Huyền Đức cũng được."

"...Ừm,mời,xin chỉ giáo nhiều." Cô ấy vội vàng xoay người lại tiếp tục thu dọn và sau đó hơi nói lắp."Huyền,Huyền——Huyền Đức ."

Ngay sau đó,cô ấy căng thẳng gọi tên tôi lên.Dáng vẻ này giống như một đứa trẻ đang cố gắng tập nói vậy.

"Ừm." Tôi nói và gật đầu."À,nhân tiện." Ngay sau đó,tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề không quan trọng."Xin hỏi,thứ nước mà tôi mới uống vừa rồi là..."

"Ngài hỏi cái thứ nước này sao ?"

"Vâng,vâng,nó là cái gì vậy ?" Khi tôi hỏi,đôi mắt của Hoàng Tổ cũng nheo lại khi cô ấy lén nhìn về phía Nguyên Trực.Hiển nhiên,đây cũng là điều mà cô ấy cũng muốn hỏi từ rất lâu rồi.

"Cái này hả ..." Nguyên Trực nói khi cô ấy giơ tay lên xoa cằm và lại sờ sờ khăn che đầu rồi chậm rãi nói."Đây chính là phương pháp điều chế bí mật của tôi,phải giữ bí mật."

Góc nhìn của Lưu Kỳ.

Mấy ngày nay,bầu không khí trong phủ của phụ thân trở nên cực kỳ nặng nề.Tôi cũng không biết những người khác nghĩ như thế nào nhưng ít ra trong lòng tôi cảm thấy như vậy.

Theo lý mà nói,không đi canh gác và không đi thủ cửa thành là không tuân theo quân quy nên sẽ bị xử phạt.Nhưng đặc biệt vào thời điểm này,không có ai có thể nói điều gì với người thân của Thái thú kiêm châu mục Kinh Châu và thậm chí tôi đang ngồi ngây người trên ghế đá ở bên ngoài sân cũng sẽ không có một người nào tới nói tôi.

Ngay cả những người luôn có ý đồ gây phiền toái cho tôi là Thái Mạo cùng với Thái thị hay cũng như nha đầu kia cũng chưa nói bất cứ điều gì cả.

Mặc dù tôi không biết trong lòng bọn họ có quỷ kế gì hay không nhưng vào giờ phút quan trọng này,tôi cũng không có tâm tình để suy nghĩ xem bọn họ có thể làm điều gì .

Sau khi phụ thân hôm đó ho ra máu và đổ bệnh đến không dậy nổi.Người nhanh chóng rơi vào tình trạng hôn mê trong hai,ba ngày sau và chỉ mới tỉnh lại gần đây.Bây giờ người có thể ăn uống nhưng người vẫn còn ốm và trông xanh xao.

Vì cứu chữa cho phụ thân,Thái thị lại mời ngự y của kinh thành tới xem bệnh.Khi ngự y kia tới,thậm chí còn mang theo thư thăm hỏi của thiên tử.

A...Nóng quá.

Lúc này tôi đang ngồi ở trước cửa phòng và nhìn lên những đám mây thưa thớt trên bầu trời.Tôi mong có thể có một chút gió để thổi những đám mây kia đi và cho tôi được hưởng thụ một chút ánh nắng của mặt trời.

"Tỷ , tỷ tỷ..."

Hử ? Tôi giương mắt nhìn theo phản xạ và chỉ thấy Lưu Tông đang đứng ở bên cạnh tôi.

Hừ. Ngay sau đó tôi lập tức quay mặt đi và không khỏi cảm thấy hối hận trong lòng vì hành động nhìn sang này.

"A...Umm..." Cô ta ở bên cạnh lầm bầm và bồn chồn nhưng điều này lại càng khiến cho tôi cảm thấy phiền não hơn.Nhưng vào lúc này,tôi cố gắng hết sức để đè nén lửa giận trong lòng xuống khi tôi cũng không có tâm trạng để nói chuyện với cô ta vào lúc này.

Dĩ nhiên,mặc dù không khỏi không thừa nhận nhưng tôi cảm thấy có lẽ cô ta quả thật không biết chuyện Thái Mạo sắp đặt giết Huyền Đức.Cho nên trong lòng tôi cảm thấy hơi áy náy vì những gì tôi đã làm với cô ta .

Tôi sẽ chỉ im lặng lần này thay vì mắng mỏ cô ta trong sự ăn năn.

"Umm." Cô ta vẫn cứ tiếp tục bồn chồn như vậy . Ngay khi sự phiền chán trong lòng tôi lên tới đỉnh điểm,cô ta mới chậm rãi nói."Không biết tình trạng của phụ thân đại nhân có ổn không."

Tất cả lời nói ra,cũng chỉ muốn nói một câu như vậy mà thôi...

"Ai biết được." Tôi rất lạnh lùng đáp lại.Nhưng lại nghĩ đáp lại như vậy không hề giống với phong cách của tôi và sau đó tôi nói thêm ."Nhưng mà nếu đó là phụ thân,người sẽ không sao đâu."

Khi tôi nói xong,tôi rất sợ Lưu Tông sẽ lấy đây là lời dạo đầu để tiếp tục nói chuyện với tôi cho nên tôi quyết định đứng dậy và đi về phía trong sân.Dĩ nhien,tôi cũng chỉ đi đến bên kia mà thôi.Dẫu sao bây giờ ngự y vẫn còn ở bên trong chuẩn đoán và tôi không nên rời phụ thân quá xa.Chỉ là tôi không muốn cách quá gần nha đầu này mà thôi.

Dĩ nhiên,tôi cũng cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với những đóa hoa trong sân một chút.

*Dang* *Dang* *Dang*! *Dang* *Dang* *Dang*!

Ngay sau đó,tiếng gõ cửa truyền tới từ bên ngoài sân.

"Vị nào ?!" Người hầu đang ngồi ngẩn người ở cửa vội vàng lấy lại tinh thần và đứng dậy hỏi.

"Tôi là Thái Thú Trường Sa,tới đây để thăm hỏi !"

"Đang tới đây !" Sau đó,chỉ thấy người hầu kia đứng dậy rồi hét về phía cửa và bắt đầu đi ra .

"Này,người hầu !" Tôi khẽ gọi hắn ta khi hắn ta đang đi về phía cửa.Hắn ta quay người lại nhìn về phía tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc."Bây giờ Châu Mục đang bệnh nặng,người hẳn là biết nên phải nói như thế nào."

Đầu tiên là người hầu kia đột ngột cau mày và bối rối vì không biết phải làm gì nhưng chỉ chốc lát sau người này mới hiểu ra và 'Ồ' một tiếng rồi gật đầu khi tiếp tục đi tới cửa.

Khi tôi nhìn bóng lưng của người hầu này,trong lòng tôi cảm thấy cho dù là người hầu thì hẳn là người này cũng thông minh.Khi tôi nghĩ như vậy trong lòng,tôi không khỏi nhớ tới người hầu tên là Hướng Lãng vào lúc yến tiệc và tôi cũng không gặp lại cô ta một lần nữa sau lần yến tiệc đó.Có lẽ cô ta cũng cảm thấy bầu không khí nặng nề trong phủ tỏa ra mà cảm thấy ngột ngạt.

Khi cánh cửa mở ra với một tiếng '*Két*',tôi liền núp đằng sau bức tường bên tỏng sân để tránh người khác thấy tôi để đến lúc đó lại gặp phiền toái .

"À,ngài là...Hàn Huyền đại nhân ?"

"Chính là tôi,tôi chính là Hàn Huyền,Thái Thú Trường Sa." Một giọng nói của đàn ông nghe khá xuôi tai truyền tới từ bên ngoài phủ.Mặc dù rất dễ nghe nhưng cho dù là chỉ nói chuyện bình thường như vậy,tôi đều cảm thấy có lẽ hắn ta đang hát."Tôi nghe nói hiện nay Châu Mục đang bị ốm nên tới để thăm hỏi.Không biết bây giờ sức khỏe của Châu Mục như thế nào ?"

"Nhờ phúc của ngài ấy,hết thảy đều bình yên.Nói cho cùng,cũng chỉ là mệt mỏi mà thôi." Người hầu kia trả lời như vậy."Mặc dù ngài ngàn dặm chạy tới đây hỏi thăm sức khỏe nhưng bây giờ Châu Mục đang cần phải yên tĩnh nghĩ ngơi vì vậy tôi sợ rằng bây giờ ngày bây giờ đi vào nói chuyện thì hơi không thích hợp lắm.Tuy nhiên Châu Mục đã phân phó cho chúng tôi,quà đưa tôi thì chúng tôi sẽ nhận trước và cám ơn hảo ý của Thái Thú.Sau đó làm phiền ngài đi về phía bên kia để ký tên lên và khi Châu Mục đã khỏe lại thì ngài nhất định sẽ đến thăm và tự mình nói lời cám ơn."

Quả thực là người hầu kia giữ Hàn Huyền ở lại bên ngoài cửa phủ và cả buổi không nghe được tiếng nói chuyện.Thật ra thì đây cũng là điều tất nhiên,dẫu sao những từ này vốn không phải là hắn ta có thể nghĩ ra được trong đầu.Người đầu têu những thứ này,vốn là Khoái Lương tinh thông giao tiếp dạy cho người hầu này.Lúc này,tôi nghe thấy Hàn Huyền đó nhỏ giọng nói tới nói lui ở bên ngoài phủ.

"Được rồi,nếu như nhất định cần phải theo như vậy,vậy thì tôi xin được cáo lui trước." Hàn Huyền nói xong,tôi liền nghe thấy mấy tiếng bước chân và lại tiếp tục lắng nghe thì cũng chỉ thấy tiếng đóng cửa còn lại sau đó mà thôi.Hình như anh ta đã hoàn toàn rời đi.So với mấy Thái Thú của các thành trì khác,trái lại thì người này lại dễ đối phó hơn rất nhiều.

Mặc dù gần đây thời tiết rất nóng nhưng Thái Thú ở các nơi Kinh Châu cũng vẫn tới thăm bệnh phụ thân.Họ đến hàng ngày không dứt.Có lúc,thậm chí còn có một ít quận trưởng tới thăm.

Mà về điểm này,đúng lúc cũng làm cho chúng tôi và tỷ muội Khoái Lương,Khoái Việt lo lắng.Thứ nhất,bệnh tình của phụ thân thực sự rất nặng và đúng là cẩn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.Nhung quan trọng hơn,chuyện hỏi thăm là chuyện hỏi thăm nhưng tới đây tìm hiểu nguyên nhân vốn là khoogn hoàn toàn giống nhau.Nói là thăm nhưng thực ra là dò xét tình hình.Đến lúc đó,nếu thật sự có ai đó với mưu đồ bất chính tới thăm và nhìn thấy tình trạng yếu ớt không chịu nổi,chật vật của phụ thân thì nhất định trong lòng sẽ nảy sinh những ý đồ nguy hiểm.

Điều quan trong nhất vào những thời điểm như thế này là làm yên ổn tình hình.Cũng may là trăm họ vẫn không biết những chuyện này.