Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7113

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 95

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 125

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 05 - Chương 09 : Đừng nói với tôi đây là trận Quan Độ (3)

Tôi ngáp và duỗi lưng khi tôi mệt mỏi mặc quần áo lên người.Tuy đã qua một thời gian nhưng tôi vẫn chưa mặc quen quần áo của thời đại này.

Ánh sáng ban mai của sáng sớm chiếu xuyên qua lều thông qua các khe hở từ lớp vải thổ và những ánh sáng phản xạ li ti như ẩn như hiện trong không khí.Tôi không thể không hít một hơi vào bên trong phổi khi không khí ở đây trong lành hơn rất nhiều so với bầu khí tương lai tôi sống.

So với mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác rời trước kia,chỉ thức dậy rời khỏi giường thôi cũng tốn rất nhiều thời gian.Kể từ khi tôi tới đây,cảm giác căng thẳng kia không thể nói lên lời đã trở thành quen thuộc và mỗi giờ mỗi khắc tôi lại nhìn chăm chú đề phòng.

Tử Long cũng giống như tôi trong khi Công Hữu lại luôn ngủ rất say.Có lẽ đây là ảnh hưởng từ việc ngủ sớm và dậy sớm thường xuyên.

"Umm...Umm..."

Hả ?

Khi tôi vẫn đang suy nghĩ những chuyện khác,tôi cảm thấy vạt áo mình hơi bị kéo một chút và tôi nhìn lại về phía đó thì thấy Hứa Du cũng ở lại trong doanh trại chúng tôi ngày hôm qua.

Sự xuất hiện đột ngột của cô ấy khiến tôi sợ hết hồn.

"À,à,chào buổi sáng,Hứa Du đại nhân." Tôi vội vàng chảo hỏi trong khi khuôn mặt nhỏ bé đó lại khom người cúi đầu chào lại tôi.

"Cám ơn Lưu Bị đại nhân đã cho tôi ngủ lại." Hứa Du hơi thẹn thùng khi cô ấy nói như vậy."Ngày hôm qua tôi quả thật hơi quên hết tất cả ( vui quá ) mà lại còn nói nhiều như vậy và không để ý đến giờ giới nghiêm đã qua."

"À,không sao đâu,không có chuyện gì đâu.Dù sao nơi này cũng là Bản Sơ bố trí cho chúng tôi,vì vậy chúng tôi mới nên là người nói lời cám ơn mới phải."

"Đâu phải vậy..." Hứa Du mỉm cười lắc đầu trước khi đột ngột dừng lại và nói tiếp."Kỳ thực tôi muốn cám ơn Lưu Bị đại nhân ."

"Hả ?"

"Dù sao kể từ khi ngài đến,tôi cảm thấy Bản Sơ đã thay đổi rất nhiều so với trước...Dễ gần hơn trước rất nhiều."

Dễ gần sao ? Lúc đầu tôi không hiểu lắm nhưng sau đó tôi nhanh chóng hiểu ra ý của cô ấy.

Kỳ thực Viên Thiệu vốn muốn trở nên gần gũi hơn với mọi người nhưng cô ấy chỉ không biết cách biểu đạt chúng ta mà thôi.

Khi tôi nghĩ như thế nhưng cũng không hề nói ra.Dù sao cũng có những thứ,cũng không phải là tôi nên nói ra.

"Umm,cũng không còn sớm nữa.Tôi cũng nên tới lều nghị sự và thảo luận với những người khác." Hứa Du vừa nói vừa khom người cúi đầu chào và sau đó xoay người rời đi.

Khi tôi nhìn Hứa Du như vậy,tôi luôn cảm thấy mình vẫn nên nói gì đó.

"Hứa Du !"

"Hả ?"

Khi tôi gọi lại Hứa Du,tôi chậm rãi đem suy nghĩ trong lòng diễn tả thành lời."Không phải cái gì muốn đều 'nước chảy bèo trôi'.Có lúc cho dù rất nhỏ bé nhưng cô cũng nên nói ra những suy nghĩ của chính mình."

[TL: nước chảy bèo trôi : gặp sao hay vậy ]

Hay chỉ có thể làm như vậy mới có thể nâng cao giá trị của một người.

Hứa Du nhìn tôi và cô ấy vẫn mỉm cười như mọi khi nhưng nụ cười lần này lại đầy ẩn ý.Cuối cùng,cô ấy gật đầu."Mặc dù tôi rất dễ bị khinh thường nhưng tôi đã quyết định làm một chút những việc mà chỉ có tôi mới có thể làm."

Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa lều trong giây lát khi được vén lên và chẳng mấy chốc dừng lại sau khi cửa lều đóng lại một lần nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Hứa Du rời đi.Không biết tại sao,mặc dù Hứa Du cũng không phải người có ấn tượng lắm,nhưng tôi cũng không muốn dùng thái độ thông cảm đáng tiếc với cô ấy.Hứa Du,có lẽ là người có tiềm năng để thành nhân tài.

"Huyền Đức !"

"Ah ?!" Trong khi tôi đang nhắm mắt suy tư thì một tiếng nói sắc sảo chói tai đã ngắt dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi mở mắt ra và thấy một khuôn mặt xinh đẹp và rực rỡ chỉ cách vài cm trước mặt tôi.Bên dưới khuôn mặt đó,quần áo hình như bằng vàng của cô ấy vẫn sáng lấp lánh mặc dù ánh sáng lờ mờ trong lều.

"Bản,Bản Sơ ? Sao mới sáng sớm mà cô đã đến đây..."

"Thực ra đêm qua tôi ngủ không ngon giấc.Tôi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Điền Phong và Phùng Kỷ !" Bản Sơ vừa nói vừa ở một bên lay động bờ vai của tôi.Nhưng điều này cũng không giúp tôi hiểu tại sao cô ấy lại đến đây nói điều này.

Tôi nắm lấy hai tay cô ấy và cố gắng để cho cô ấy bình tĩnh lại một chút."Umm,Bản Sơ.Vậy tại sao từ sáng sớm cô lại đến đây để nói những lời này ?" Khi tôi như vậy,tôi di chuyển sang bên cạnh và ra hiệu cho Bản Sơ ngồi xuống rồi từ từ nói tiếp.

"Tôi đã nói chuyện với Điền Phong và Phùng Kỷ.Tại sao hai người bọn họ không thể hòa thuận với nhau được chứu ?" Bản Sơ vừa nói vừa bất đắc dĩ đặt mông ngồi xuống và bộ ngực của cô ấy cũng đung đưa khi cô ấy làm như vậy.Sau đó cô ấy bắt chéo hai chân và chống cằm than thở.

Hóa ra là chuyện này sao ? Tôi cứ tưởng ngày hôm qua Bản Sơ không quan tâm đến chuyện này khi cô ấy lộ vẻ mặt xem thường.Thực ra cô ấy chỉ 'thâm tàng bất lộ' mà thôi.

[TL:thâm tàng bất lộ : giấu không để ai biết .]

"Nói như thế nào đây nhỉ ? Tôi không nghĩ rằng vấn đề này không có cách nào có thể giải quyết được."

"Hả ? Không có cách nào có thể giải quyết được sao ?"

"Ừm,thực ra nếu cô thực sự muốn làm tới cùng,thì vẫn là cô,Bản Sơ là người cần phải thay đổi."Tôi gật đầu và tiếp tục nói khi tôi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Bản Sơ."Cũng giống như tôi đã nói trước đây,cô phải chân thành làm họ trở càng ngày càng gần gũi hơn với cô."

"Gần gũi...Huh." Bản Sơ trầm tư suy nghĩ ngay lập tức và dường như suy nghĩ nên làm sao có thể gần gũi hơn với cấp dưới của mình nhưng ngay lúc đó cô ấy lại đỏ mặt khi chậm rãi nhỏ giọng lẩm bẩm."Tại sao tôi nhất định phải làm như vậy chứ..." Tới rồi.

"Cho nên tôi mới nói...Nếu cô thực sự muốn giải quyết mâu thuẫn giữa các mưu sĩ của mình.Cô nhất định phải để mình hòa hợp với bọn họ và hiểu bọn họ." Tôi mỉm cười khi tôi chọc trán cô ấy."Nhưng cô gái nhỏ nhắn vừa nãy đi ra ngoài cảm thấy cô đã trở nên dễ gần hơn trước rất nhiều rồi đấy."

"Hả ? Vừa nãy có người đi ra ngoài sao ?"

....À.Ngay khi Viên Thiệu nói ra câu này,tôi nhớ lại những gì Hứa Du nói ngày hôm qua.

Cô ấy không nhìn tôi nữa...

Nếu Bản Sơ quay lại dáng vẻ trước kia,có thể...

"Bản Sơ,có người cô vẫn luôn luôn không để ý nhưng người đó vẫn luôn ở bên cô."

"Hả ?"

"Ngày hôm qua cô ấy nói với tôi rất nhiều về chuyện ngày xưa của cô.Và tôi biết hai người cũng không giống nhau." Tôi nói khi tôi sâu sắc nhìn Bản Sơ."Nếu như cô trở lại như lúc trước,có lẽ cô có thể giữ gìn mối quan hệ của mọi người."

"Rốt cuộc là ai vậy..." Viên Thiệu lại trầm tư suy nghĩ một lần nữa trong chốc lát khi suy nghĩ tới người đó là ai.

Và ngay lúc này,đột nhiên có tiếng người hét lên từ bên ngoài lều ——

"Hứa Du đã phản bội chúng ta !!"