Don’t Tell Me This Is the True History of the Three Kingdoms!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Level Eater

(Đang ra)

Level Eater

亜掛千夜

Đây là câu chuyện về hai thiếu niên bình thường.

3 34

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

5 55

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

274 6931

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

13 117

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

(Đang ra)

Trở về từ cõi chết, tôi bắt đầu cuộc sống học đường tại học viện ma pháp cùng người yêu cũ (Tuy nhiên độ hào cảm lại bằng 0)

六つ花えいこ

Câu chuyện tình yêu bi hài và cảm lạnh giữa hai hồi quy giả, bất chấp cái vòng lặp lẳng nhẳng tưởng chừng như vô tận ấy, và sự thật ẩn sau cái chết của hai người họ là gì?

4 13

Tập 09 - Chương 04 : Đừng nói với tôi đây là phản ứng của các nơi (4)

Góc nhìn của Mạnh Đức.

Tôi thấy cô ấy đã dao động và tôi cảm thấy mình có thể giúp cô ấy đưa ra quyết định vì vậy tôi gật đầu rồi đi tới phía cô ấy.

Trình Dục lúc này đang đứng ở trước mặt tôi và tôi vỗ nhẹ vai cô ấy để cho cô ấy đứng sang bên cạnh nhường đường.Trong mắt tôi có thể thấy lưỡi đao trùy thủ trong tay cô ấy sáng loáng và đung đưa theo ngón tay của cô ấy.

Khi tôi giương mắt nhìn lên,tôi thấy lúc này Mã Đằng đã bình tĩnh lại và lông mày đã nhíu lại của cô ấy đã phần nào được giảm bớt.Ngoại trừ đôi tay đang chuyển động ra,hầu như cô ấy đang bất động khi ánh mắt của cô ấy thỉnh thoảng chớp vài cái.Cô ấy nhìn về phía tôi,tôi nhìn về phía cô ấy.So với lúc chúng tôi đối mặt,lần này bây giờ bầu không khí đã trở nên dễ chịu hơn một chút và rõ ràng không còn nhiều mùi hỏa dược trong đó.

Âm thanh ngón tay cô ấy đùa nghịch với trùy thủ vang lên truyền tới tai tôi.Có lẽ cô ấy cũng đang suy nghĩ về chuyện đó.

Chỉ chốc lát sau,dường như cô ấy đã có một quyết định và cô ấy giơ tay lên khi trùy thủ của cô ấy đâm lên trên cây cột gần lối vào với một tiếng 'Uỵch' vang lên.

Cô ấy thở dài và chắp tay chào với dáng vẻ hơi khiêm nhường."Nếu như vào triều làm quan có thể chứng minh là ta có lòng phò trợ Đại Hán vậy thì ta chấp nhận."

"Được .Như vậy thì quá tốt rồi."

Sớm biết như vậy,cần gì phải khiến tôi lãng phí nước bọt thuyết phục như vậy chứ.

"Chỉ là." Cô ấy cúi đầu và tiếp tục nói khi cô ấy nói tới đây."Xin các người hãy để cho con gái ta tạm thời tiếp tục quản lý Lương Châu một thời gian.Quân sĩ Tây Lương tính cách nóng nảy và lại có ngoại địch luôn uy hiếp,xâm lấn.Cho nên cần phải để cho người vừa có kinh nghiệm vừa có uy danh tạm thời quản lý mới được."

"Điều này có thể.Đứa con gái mà ngài đề cập đến chính là con gái lớn của ngài,Mã Siêu,Mã Mạnh Khởi sao ?"

Cô ấy dường như cả kinh khi cô ấy vừa nghe thấy tôi nói đầy đủ tên con gái của cô ấy.

"Bình tĩnh,tôi cũng không hẳn là điều tra hoàn toàn về ngài.Trước đó tôi chỉ biết đến tên cô ấy qua tin đồn mà thôi." Tôi khẽ mỉm cười.Ngay sau đó,tôi lập tức thu lại nụ cười và tiến về phía trước một bước khi tôi nghiêng người tựa về phía Mã Đằng và tiếp tục nói."Dĩ nhiên,tôi có thể biết nhiều hơn nữa nếu như tôi muốn."

Những lời này nửa hư để phô trương thanh thế.Còn nửa thực để chứng tỏ rằng tôi cũng có tự tin để làm chuyện này.

"Hừm..."

Nhưng ngay cả tôi nói lời nửa hư nửa thực,Mã Đằng vẫn nhìn tôi và trong đôi mắt cô ấy có lộ chút sợ hãi trong đó.

Thành thực mà nói,ngay cả binh lính Lương Châu tôi cũng không muốn để cho con gái cô ấy quản lý.

Trong nháy mắt trong lòng tôi rốt cuộc xuất hiện suy nghĩ tàn nhẫn và muốn nghiền nát cô ấy . Nhưng nghĩ lại một chút,những gì Mã Đằng nói không hẳn là không có lý.Đến lúc đó phái tướng lĩnh đi nhậm chức trước,sợ là lại sẽ bị gây phiền hà một phen.Ngược lại tôi cũng không thể dùng cô ấy mà nên dùng người của cô ấy trước.

"Cũng được.Tôi hiểu rồi." Tôi gật đầu và khóe miệng khẽ mỉm cười khi tôi chắp tay chào Mã Đằng đang có vẻ mặt hơi khó khăn lúc này.

"Vậy thì,trước tiên cứ tạm thời giao Tây Lương lại cho con gái cô lúc này.Chẳng qua đây là điều kiện đầu tiên để cô vào triều làm quan.Khi cô vào bên trong triều làm quan,tất cả chuyện riêng ngày thường cũng chớ liên lạc với con gái mình.Dẫu sao bây giờ là thời loạn thế,vẫn phải chú ý để tránh hiềm khích mà."

Lời tôi nói ra rất rõ ràng và khi mỗi câu mỗi chữ nói ra,tôi có thể cảm thấy hai tay cô ấy nắm quyền càng ngày càng chặt.Cho đến khi tôi nói xong,cô ấy mới thả lỏng chúng ra và đứng lên cứ như thể cô ấy đang phải chịu cái gì đó vậy.Sau đó,cô ấy cũng chắp tay cúi đầu cảm tạ tôi."Được rồi.Đa tạ Tào Thừa Tướng vì việc này."

Hu...Tôi cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm khi Mã Đằng nói ra những lời này.Cho đến khi cô ấy đồng ý chuyện này,tôi vẫn không thể hoàn toàn tin chắc . Chẳng qua là chỉ bị bức bách cô ấy đến mức này mà thôi.

"Vậy thì cứ quyết định như vậy đi." Tôi gật đầu."Trình Dục,mang đưa Mã Đằng đại nhân ra ngoài."

Trình Dục thu cây trùy thủ vào trong tay áo và mặt không chút cảm xúc nào khi cô ấy khom người chắp tay chào về phía Mã Đằng và khua tay chỉ dẫn Mã Đằng rời đi.Khi Mã Đằng rời đi,cô ấy xoay người lại nhìn về phía tôi và trong ánh mắt của cô ấy vẫn tràn đầy giận dữ.Chỉ là khi cô ấy nhận ra tôi nhìn cô ấy ,cô ấy lập tức quay đầu lại và 'Hừ' một tiếng rồi rời đi.Mặc dù đây cũng không phải là biểu hiện cô ấy sợ tôi nhưng ít ra cô ấy cũng biết tôi không phải là người có thể dễ dàng nói chuyện.

Tốt,rất tốt.Cứ như vậy,coi như là bước nhanh hơn và tôi nghĩ có lẽ mình cũng chỉ làm được như vậy .Bây giờ,tôi chỉ có thể cứu được thiên hạ và cứu Đại Hán.

Thậm chí điều này dẫn đến ——

"Thừa tướng." Trong khi tôi đang bận rộn đánh giá tỉ mỉ trong đầu,một giọng nói vang lên truyền xuống từ trên trần nhà.Tôi không cần phải xem cũng biết là ai.Nếu Trình Dục mới vừa đi,vậy chắc chắn chỉ còn lại một người mà thôi .

"Tuân Úc,có chuyện gì sao ?" Tôi gạt những suy nghĩ về công việc trong đầu sang một bên và vung ống tay áo khi tôi bày ra một dáng vẻ ung dung.Lúc này,mới vừa rồi đối mặt với Mã Đằng,bởi vì tôi lỡ gầm thét như vậy để trấn áp Mã Đằng nên y phục của tôi hơi có chút lộn xộn và có chút hơi thất lễ.

"Là ——"

"Có chuyện gì,xuống xong rồi nói ." Tôi ngắt lời Tuân Úc và chỉ tay lên trần nhà."Đã là mưu thân của tôi lâu rồi và cũng đã tiến cử bao nhiêu mưu thần khác .Tại sao cô vẫn bộ dạng như thế này ?"

"Vâng." Cô ấy nhỏ giọng đáp lại và hạ cánh từ trên không trung rồi thuận tiện quỳ xuống đất."Mới vừa rồi tôi thấy Thừa Tướng vẫn còn ở trong phòng nghị sự .Cho nên nói chuyện này xen vào là không thích hợp vì vậy không xuống quấy rầy."

"Thậm chí không quấy rầy thì cũng không nên nghe lén." Tôi cười khổ và lắc đầu."Không sao,nói cho tôi biết rốt cuộc cô tới đây là vì chuyện gì ?" Tôi cho một ta vào trong áo và ngồi xuống.So với mới vừa rồi,tâm tình của tôi lúc đã đỡ hơn một chút.

"Vâng." Cô ấy gật đầu và tiếp tục nói." Mới vừa rồi,Khổng Dung đại nhân cầu kiến ?"

"Hả ? Ông ta lại tới ?"

A,nghĩ tới Khổng Dung,tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu.Kể từ khi ông ta tới kinh đô,ông ta đã bắt đầu đối đầu khá gay gắt và không khoan nhượng với tôi về nhiều vấn đề.Chẳng hạn như phê phán cấm tôi uống rượu,rồi lại kêu tôi không được phân đất phong hầu cho chư hầu.Nói tóm lại,ông ta nhìn tôi cũng không vừa mắt.

"Vậy thì lần này ông ta lại tới đây bởi vì chuyện gì ?" Tôi nhỏ giọng hỏi và ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu dâng lên những con sóng.

"Dường như lần này ông ta nghe nói chúng ta chuẩn bị nam chinh cho nên mới tới khuyên can."

"Tôi còn chưa quyết định nam chinh mà ông ta đã đi trước một bước.Đúng là ông ta thật sự buông tha người khác vào bất cứ lúc nào sao ?" Tôi nói và thở dài khi trong lòng lúc này nhất thời trở nên hỗn loạn lên.

Chẳng qua là chúng tôi vẫn đang chuẩn bị như vậy.Rốt cuộc ông ta còn muốn như thế nào nữa ? Ông ta là một nho sinh mà lại còn là trưởng bối vì vậy tôi có thể thấy lý do tại sao quan điểm của chúng tôi từ trước đến nay đều bất đồng.Nhưng bây giờ tôi cũng im lặng xem ông ta sẽ ngăn cản tôi như thế nào .

"Bây giờ ông ta đang ở đâu ?" Tôi hỏi .

"Vẫn còn đang ở tiền đường ở phòng tiếp khách." Tuân Úc nói." Chúng tôi chia nhau ra đón tiếp ông ta riêng biệt với Mã Đằng đại nhân."

"Ừm,tốt." Tôi gật đầu và không thể làm gì khác hơn ngoài đứng lên khỏi chỗ ngồi...Những gì bọn họ làm là đúng.Nhưng mà chuyện tình lần này,có lẽ cho Khổng Dung thấy quyết tâm của tôi một chút cũng không phải là chuyện xấu."

Nhưng mà tôi cũng sợ sẽ tốn không ít lời với ông ta.

"Đi thôi.Ta sẽ chủ động đi gặp tên nho sinh mập này."Tôi nói và vung ống tay áo một lần nữa trước đi ra ngoài và Tuân Úc ở phia sau cũng đi theo tôi ra ngoài.

"...Thừa tướng,có thể thuộc hạ nhiều lời nhưng đến lúc đó,mong rằng Thừa Tướng có thể khuyên giải tốt chuyện này."

"Ừm,lần này tôi sẽ tự có chừng mực." Đi ra tới cửa,ánh mặt trời chiếu xuống làm cho tôi hơi chói mắt.

Khi tôi nói xong,dường như Tuân Úc hiểu được ý của tôi và hơi cau mày khi cô ấy nhìn về phía tôi."...Thừa tướng,chẳng lẽ ngài ——"

Hình như cô ấy lại đoán ra được.

"Tuân Úc,cô không cần phải đoán thêm nữa.Nếu tôi nói mình sẽ nói có chừng mực vậy thì có chừng có mực cũng không kém." TÔi nói và không đi nữa để đọc biểu cảm trên mặt của Tuân Úc khi tôi đi về phía trước và để hai tay ra sau."Dĩ nhiên,cũng phải xem Khổng Dung cư xử với tôi như thế nào."

"..." Tuân Úc cũng không nói gì nhưng tôi cảm thấy hơi thở của cô ấy nặng nề hơn bình thường vì vậy hẳn là lúc này cô ấy đang suy nghĩ rất nhiều.Sau một vài bước,Tuân Úc lặng lẽ đi theo sau tôi và vẫn không nói cái gì cả.

Ngay sau đó,tôi cũng nhanh chóng tăng bước đi của mình.Dẫu sao hôm nay khác thường ngày,tôi cũng không thể nhàn nhã sống qua ngày được nữa.

Phòng nghị sự và phòng tiếp khách một trước một sau, cả hai không cách nhau quá xa và chỉ cách nhau một vách tướng cách âm ở giữa mà thôi.Chẳng qua ở sau phòng nghị sự chính là căn phòng mà tôi có cuộc sống thường ngày ở đó,vậy thì sẽ xa hơn một chút ít.Hơn nữa,bản thân tôi cũng thích thực vật.Lúc ấy ở Tỷ Thủy Quan tôi đã đào lên không ít hoa và cũng lựa chọn một ít để giữ lại khi quanh trở về.Đi qua bức tường chính là phòng tiếp khách ở bên cạnh .

"Làm sao chúng ta có thể tiếp tục đi xuống như vậy được chứ !" Ngay sau đó,liền nghe thấy giọng lạnh lùng của Khổng Dung truyền tới ở bên trong phòng .

"Hử ? Cái gì ? Trong phòng còn có người khác sao ?"

"Không,không nên có người mới phải."

Vẻ mặt của Tuân Úc rất bình tĩnh khi cô ấy trả lời tôi trông như thể chuyện này đã diễn ra được một thời gian lúc này.Tôi thấy như vậy vì dẫu sao khí tức về sự tồn tại của Khổng Dung đại nhân quả thực cũng không mạnh mẽ vì vậy nếu muốn làm cho người khác chú ý . Ngoài việc xông thẳng vào trong phủ của người ta,chỉ sợ có lúc lâm triều ông ta mới đến lượt ông ta nói.

"Hai ~" Tôi thở dài cho hả giận.Không giống như cuộc trò chuyện trước đó với Mã Đằng,đối mặt với Khổng Dung tôi cũng không cần phải suy nghĩ gì nhiều.Tiếng thở dài chỉ là một cách nhỏ để tôi trút nỗi thất vọng trong lòng ra về việc phải đối mặt với nho sinh nhỏ bé này.

"Đi thôi." Tôi nói sau khi xác định được quyết tâm của mình. Tôi rẽ ở một góc trước khi đi về phía cửa phòng và tăng dần tốc độ khi đi lên bậc thang.

"Tào Thừa Tướng !" Khi tôi mới đi bước thứ hai vào trong,Khổng Dung lập tức xông tới phía tôi với vẻ mặt mập mạp và nực cười của mình khi ông ta có một bộ râu dê quả thực không phù hợp với khuôn mặt của ông ta.

"Khổng Dung đại nhân không cần phải đa lễ."

Khi tôi thấy ông ta la lên rồi lập tức nhào tới khấu đầu chào tôi khiến tôi phải vội vàng tránh . Tuy nhiên,ông ta vẫn quỳ xuống.Hơn nữa,đương nhiên tôi cũng biết ông ta chỉ lễ phép với tôi mà thôi và Khổng Dung vốn không hề tôn trọng tôi.

Tôi tiếp tục đi về phía trước cho đến khi tới chỗ ngồi của mình và xoay người lại rồi ngồi xuống chỗ. Khi tôi giương mắt nhìn về phía trước,chỉ thấy Khổng Dung chật vật đứng lên và xoay người lại nhìn về phía tôi với ánh mắt hơi bất mãn.

"Khổng Dung đại nhân,mời ngồi." Tôi đưa ta ra hiệu cho ông ta ngồi xuống.Khổng Dung hơi cúi đầu khi ông ta thấy như vậy và sửa sang lại y phục trước khi ông ta chắp tay cúi chào tôi.Sau đó,ông ta lùi về phía sau ba bước và tiếp tục lùi về phía sau hai bước khi mất một vòng lớn và sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ ngồi .