Ảo cảnh liên tục cho Lin được chứng kiến bóng hình của quá khứ.
Lin mặc kệ, vẫn không nao núng, di chuyển về phía trước.
“Tôi nhất định sẽ quay về. Không biết sẽ phải mất bao lâu, nhưng chắc chắn tôi sẽ quay lại. Cậu…cậu nhớ chờ tôi về nhé.”
Những ảo cảnh đắng cay tái hiện lại những khoảnh khắc tuyệt vời nhất cuộc đời cậu - những khoảnh khắc quá quý giá để cậu gợi nhắc tới.
Những thời điểm từng khiến cậu nản chí, lạc lối giờ đây lại chẳng giúp được gì.
Dù sao, ai lại đủ cơ ngơi hoài niệm về quá khứ trong khi phải lết đi bằng cơ thể tàn tạ này cơ chứ?
Tới ngay cả Lucy, tình trạng có tốt hơn một chút, cũng chìm vào ảo cảnh đố, mức độ điềm tĩnh này tạo cho cậu đôi chút bất an.
“Ảm đạm thật.”
Cậu quan sát qua.
Ánh mắt cậu hướng thẳng về phía con đường, nhưng hình ảnh trong những ảo cảnh thoáng qua chỉ là một màu xám xịt đơn điệu, cháy, hoặc là mưa.
Nhìn chung, cuộc đời cậu cũng đôi phần khắc nghiệt nhỉ.
Thêm nữa, những hình ảnh cứ như một cuộc diễu hành lướt qua, khiến Lin không mấy dễ chịu.
“Ha.”
Và rồi, họ cũng đã đi tới cuối con đường.
Hành trình khổ cực cũng đã kết thúc.
Ở đó, lơ lửng giữa không trung, là một chai thủy tinh được trang trí sáng loáng, sang trọng độc nhất.
“Thấy rồi.”
Thần Dược, thuốc chữa bách bệnh, không giống các lọ thuốc màu đỏ thường thấy trong các game khác.
Một chất lỏng kết cấu giống như sơn, pha trộn nhiều màu sắc khác nhau.
Cũng không ngờ tìm nó lại dễ tới vậy.
Lin lê bước chân lại gần.
Chân cậu mất đi cảm giác từ rất lâu rồi, giờ không thể đi lại bình thường được nữa.
Cậu với lấy lọ Thần Dược trên không trung, không biết có để lại di chứng gì không.
Ánh quang rực rỡ của lọ Thần Dược không hề phai đi, có vẻ nó không gây hại cho cậu.
“...Chết tiệt.”
Cậu cảm nhận có hiện diện.
Tiếng bước chân nặng nề, vội vã.
Hiện diện đó đang lao tới cậu với tốc độ rất nhanh, tiếp cận theo từng giây.
Không chút do dự, Lin mở lọ thuốc, đặt Lucy xuống đất.
Pop!
Mở nắp ra, mùi hương thơm ngát bùng dậy từ trong lọ.
Thần Dược được nữ thần ban phước, thực sự là thuốc chữa bách bệnh.
Lin vội vã mở miệng Lucy ra, đổ Thần Dược vào.
“Ực! Ực…!”
Dù có chút kháng cự, nhưng Lucy vẫn theo bản năng nuốt chất lỏng vào mà không có vấn đề gì.
Do chỉ có một liều lượng nhỏ nên cô ấy đã uống hết không trào ra ngoài.
Tuy nhiên, ngay khi uống vào, Lucy gào thét.
“Ahhhhhhhhhhhhh-!!!”
“Khụ, Lucy…!”
Lin gắng sức giữ chặt cô, nhưng-
“Vừa rồi là gì thế?”
Hiện diện - không, ả succubus - đã đứng ngay sau cậu.
Đây là gian lận à?
Sao mà một con quỷ lại có thể đi vào Thánh địa của Nữ Thần mà chằng hề hấn gì như thế?
“Trả lời ta mau, tên con người!”
Rủi hay là may đây,
Tròng mắt Lucy lộn ngược, cơ thể cứng đờ, cong lại.
Cơ thể run rẩy của cô bốc ra hơi nước, quần áo của cô toàn bộ đều rơi ra, để lộ bầu ngực to lớn.
Lin không có thời gian để thưởng thức chúng.
Lạ thật.
Trong game, sau khi uống Thần Dược, Lucy sẽ mất ý thức một thời gian ngắn, và tứ chi sẽ tự động được phục hồi.
Sau đó, người chơi sẽ rời khỏi Thánh địa với Lucy đã bình phục, chiến đấu với ả succubus đang chờ sẵn và dễ dàng nghiền nát nó - đó đáng lý ra mới là kết thúc của Chương 1.
Chẳng có gì diễn ra như dự tính cả.
Tại sao thực tế lại phải thực tế tới mức kỳ lạ như vậy chứ?
Lin cười khẩy.
“Ngươi đang cười sao?”
“Ở trong vị trí của ta, ngươi không thấy nực cười lắm à? Cuộc sống này chẳng có gì được định trước cả.”
“Đừng có câu thêm thời gian nữa. Ta sẽ chặt đầu con khốn kia ngay.”
“Ta vẫn còn tứ chi này.”
“Rác rưởi như ngươi thì ta giết lúc nào chả được. Con nhỏ đánh ta kia mới đáng chú ý kìa…”
“Thật là quá sức rồi.”
“Ngươi lại dám ngắt lời ta sao?”
Ả succubus nhướn mày.
Nhìn thấy Lin rời mắt khỏi Lucy, với tay lấy túi hành lý, ả nghĩ cậu đang coi thường ả.
“Ta có yếu tới mức nào.”
Cậu lấy ra một cuộn phép.
“Thì vẫn đủ sức để giết con quỷ yếu đuối như ngươi!”
Lin xé cuộn phép, vung cánh tay như thanh kiếm, chém xuyên qua mặt đấy.
“Trảm: Chia cắt không gian!”
Như tên của kỹ năng, một vết nứt xuất hiện giữa Lucy và Lin, cô lập không gian giữa Anh với hùng khỏi hành lý và ả succubus.’
Một kỹ năng tối thượng, ả succubus trợn mắt kinh ngạc nhìn vào không gian bên kia ranh giới.
“Chỉ một chút nữa thôi, là xong Chương 1 rồi.”
Thành công đã nằm trong tầm tay, Lin dâng trào phấn khích.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy phấn khích tới vậy, khác hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày.
“Chiến đấu hết sức đi!”
Lin rút cuộn giấy khác đã chuẩn bị và lao vào ả succbus.
“Vio: Toàn lực…”
“Quá chậm.”
Roẹt!
Chỉ như thế, móng vuốt của con quỷ đã cứa qua bụng cậu.
Chất lượng hơn số lượng.
Lin nghĩ tới thành ngữ của Trung Quốc cho tình huống này.
Nhiều kỹ năng tối thượng thì có nghĩa lý gì nếu bản thân cậu không có cơ hội sử dụng chúng.
“Thảm hại.”
Vút!
“Ugh!”
Móng vuốt lại cào xé cơ thể cậu lần nữa.
Máu phun ra, nhuộm đỏ ả succubus.
Con quỷ liếm máu bắn tung tóe trên mặt ả, rồi chế nhạo Lin.
“Ta cũng có lời khen cho mức độ lì lợm của ngươi. Cứng đầu hơn đa số tên đàn ông khác đấy.”
Vụt!
“...!”
“Nếu không hung dữ vậy, ta đã cho ngươi cảm nhận khoái lạc sướng nhất cuộc đời trước khi chết rồi. Thật đáng tiếc.”
Succubus túm lấy cổ Lin, chém cậu nhiều nhát.
Lin chẳng mấy chốc đẫm máu, trở thành một mớ hỗn độn.
Quả thực, lời của Lucy đã đúng.
Không có tài năng, nỗ lực cũng chỉ có giới hạn.
“Mình còn chẳng đủ sức để mà thiết lập thế cục cho cái chết của bản thân nữa, chứ nói gì tới tận hưởng.” Cậu than thở, nặng trĩu tuyệt vọng.
Cậu không muốn kết thúc như thế.
Cậu đã tưởng tượng về khoảnh khắc lâm chung của bản thân sẽ được chiến đấu anh dũng, kể cả có phải chịu đòn trước khi gục ngã.
“Trả lời thành thực đi, và ngươi sẽ được chết ít đau đớn hơn.”
Lucy mong muốn điều như vậy. Nếu cô có phải chết, cô cũng hy vọng ai đó - có lẽ thậm chí là tổ đội Anh hùng - sẽ nhớ về cô.
“Cái thứ đó là gì vậy?” Con quỷ rít lên.
Thực tế thì phũ phàng: Dù chỉ là ả succubus hạ cấp, cậu cũng chẳng thể làm gì để thay đổi được số phận.
Rắc!
“Không chịu trả lời à!?”
Ấy vậy, cậu vẫn tiếp tục, “Điều hấp dẫn nhất trên đời này là…”
“Ngươi đang nói lung tung gì đó?”
“Đây, uống thuốc xong, thuốc sẽ có tác dụng ngay lập tức…lưu thông khắp cơ thể này…ngấm vào tận trong máu…”
“Mất máu xong mất trí luôn rồi sao?”
“Không, nghe cho kỹ này…quan trọng lắm đấy…”
“Ha! Bớt lảm nhảm câu thời gian đi.”
“Mới nãy…ta đã uống nước thánh.”
“Cái gì!?”
Cậu nghĩ bản thân đủ sức vật lộn cho trận chiến cuối cùng này.
Tiếng nổ lách tách, xì xèo tràn ngập không gian.
“Ahhhhhhh!!!”
Nước thánh ngấm trong máu Lin bắt đầu phát huy tác dụng của nó.
Ả succubus phủ đầy máu tuyệt vọng, bắt đầu bị ngọn lửa thiêu đốt tra tấn.
“Con chuột chết tiệt này!”
Nhờ có nước thánh, chuyển động của ả succubus chậm lại.
Lin nắm lấy tay con quỷ, tạt nốt lọ nước thánh cuối cùng vào mặt ả.
Ào!
Ngọn lửa bùng cháy.
Lửa thiêng không gây hại cho Lin, nhưng ả succubus, bị nhấn chìm trong ngọn lửa, quằn quại gào thét.
“Aaahhhhhhhhhh-!!!”
Lạnh quá. Lin tựa người vào tường, gom quần áo đã tả tơi của mình lại.
Hiệu ứng chia tách không gian từ kỹ năng của Lin có vẻ đang hết hiệu lực, kết nối lại khu vực cậu đã cắt.
Cuộn phép có ưu điểm và nhược điểm là có giới hạn thời gian.
“K-không-!!”
Tiếng rên rỉ của ả succubus tràn ngập tức giận.
“Không thể nào có chuyện này được! Ta cần thu thập nhiều năng lượng hơn để hồi sinh Quỷ Vương cơ mà!”
Nhưng tiếng gào khóc của ả nhanh chóng lịm dần.
Chỗ ả succubus mới vật lộn, chỉ còn lại xác chết của một ả phụ nữ cháy đen.
Cùng lúc đó-
“Chân mình…tay mình…”
Lucy đã tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, đứng trên đôi chân mình, kinh ngạc ngắm nhìn cơ thể mình.
Vẫn chưa nhận thức rõ ràng về xung quanh, cô lần theo bằng tứ chi mới mọc.
“Tạ ơn trời.”
Tầm nhìn cậu mờ dần, thế giới nhuốm đỏ vì máu của bản thân.
“Tôi nói rồi mà. Tôi sẽ hồi phục được cho cô.”
Giữ được lời hứa, Lin nhẹ nhõm, cậu cảm thấy được an ủi.
Lúc đó Lucy nhận ra cậu, cúi đầu về phía cậu.
“Đen thật đấy… Chắc tôi chỉ đi được tới đây thôi.”
Lucy, vẫn còn trần như nhộng, cậu khó khăn lắm mới khoác được chút quần áo qua vai cô.
“Cô sẽ bị cảm mất…”
Tôi làm được rồi, thấy không.
Tôi hữu dụng mà.
Tôi có thể đạt được nhiều thứ đó.
Cùng cảm giác thỏa mãn muộn màng, Lin mỉm cười.
Và thế là kết thúc.
Tầm nhìn của cậu dần chìm vào bóng tối.
“Ahhhhhhhhhhhhhh!!!!”
Nàng Anh Hùng ôm lấy người đồng đội đã ngã xuống, gào khóc.
Cô tìm mọi cách xoa dịu cho Lin - xoa má, vuốt trán - Lin không phản ứng gì.
“Lin!!!”
Cô tuyệt vọng kêu lên, nhưng không có hồi đáp.
Cơn tuyệt vọng ngột ngạt bắt đầu ập đến.
Cuối cùng cô cũng có thể hạnh phúc ôm cậu vào vòng tay, nhưng bây giờ…
“Nữ Thần ơi, con xin người! Con khẩn cầu người! Con đã sai rồi. Con sẽ không bao giờ kiêu ngạo nữa! Xin người hãy cứu lấy Lin…!”
Bản thân đã từng thoát khỏi cái chết, cô từng tự tin không có gì trên trần đời cô không thể làm.
Nhưng giờ đây, cô lại nức nở như một đứa trẻ, cầu xin Nữ Thần.
“Không có Lin, con cũng khác gì một xác chết đâu chứ!!!!”
Cô trút cơn giận của mình vào Nữ Thần vẫn im lặng, và rồi, nhận ra sự ngu ngốc của bản thân, cô cuống cuồng xin lỗi.
“Không, con xin lỗi, con xin lỗi. Con không nên tức giận như thế. Xin người hãy cứu Lin đi mà…”
Cô tuyệt vọng bám víu vào viền áo choàng không tồn tại của Nữ Thần.
“Nữ Thần…con xin Nữ Thần…Con không cần báo thù nữa. Chỉ cần trả Lin lại cho con. Chỉ cần vậy thôi, chúng con sẽ tìm tới chỗ nào đó thật xa và im lặng sống, chỉ hai chúng con thôi…”
Sau một hồi vắt kiệt hết tâm can để cầu nguyện, Lucy cuối cùng cũng mở đôi mắt đang nhắm chặt, nhưng chẳng có gì thay đổi cả.
Lin vẫn mỉm cười với cô.
“Ugh…!”
Những giọt lệ chảy dài trên mắt cô, khô đi vì sốc.
Cô có thể làm được gì đây?
Nữ Thần tàn nhẫn bỏ lại cô với vô vàn kẻ thù dưới trần gian này, mà lại lấy đi người cô thương yêu nhất.
“Lin…!”
Lucy bắt đầu từ bỏ giấc mơ của mình, từng giấc mơ một.
Cô từ bỏ giấc mơ được sống một mình cùng cậu, hành trình họ sẽ cùng nhau tiếp ước, và kể cả việc trả thù tổ đội Anh Hùng.
Cô từ bỏ bản thân trở thành người yêu cậu, và lời tỏ tình cô vẫn hằng ấp ủ.
Cô từ bỏ mọi hy vọng của bản thân để cứu Lin.
“Aaahhhhhh!!!”
Lucy không thể từ bỏ được.
Nước mắt che mờ tầm nhìn của cô, nỗi buồn nghẹn chặt cổ họng cô.
Lucy bỏ lại mọi thứ phía sau, cô áp môi mình lên cậu.
Đôi môi sần sùi, thô ráp của cậu chỉ làm nỗi buồn của cô thêm sâu nặng.
“Con mong.” Cô thì thầm.
Nếu không có cậu ở đây, vậy cô sẽ khẩn cầu Nữ Thần. “Tháng ngày bình yên cùng với người này… Làm ơn, con khẩn cầu Nữ Thần, hãy cứu lấy anh ấy.”
Sức mạnh Anh Hùng, hay bất kỳ tước hiệu nào, chẳng còn quan trọng nữa.
“Anh ấy…là người mà con yêu thương nhất…”
Vì cậu, cô hi sinh bản thân mình.
Bùm!
Thế giới tràn ngập ánh sáng.
Ánh vàng kim đổ thẫm chiếu rọi vào hang động.
Gầm lên như sấm, trần hang bị xé toạc, và trước mặt cô là Thánh Kiếm, Hononima.
Như bị mê hoặc, cô đưa tay lên, nắm lấy nó, cảm nhận nguồn năng lượng ấm áp tràn vào người.
Nguồn sức mạnh quen thuộc, nguồn sức mạnh cô được tận hưởng như một Anh Hùng.
Với thanh kiếm này và cơ thể đã bình phục, cô có thể trở lại thế giới, lật đổ đế chế và trừng phạt những kẻ phản bội.
Nhưng Lucy không làm thế.
Cô chặn nguồn năng lượng mà Hononima truyền cho, mang Thánh Kiếm đến cho Lin.
“Con không hối hận chứ?”
“Có thể con sẽ không trở thành Anh Hùng được nữa đâu.”
“Con không phải Anh Hùng, con là Luciena Estel.”
Bác bỏ đi danh hiệu Anh Hùng, Lucy đã cho Lin nắm lấy Thánh Kiếm.
“Anh ấy không phải gánh nặng, anh ấy là Lin. Là Lin.”
Cô gạt đi nước mắt.
“Vậy là đủ rồi.”
“Ta xin lỗi vì đã thử thách con, con của ta.”
“Nữ Thần.”
Lucy cười thật tươi.
“Cảm ơn người đã cho con được gặp Lin…”
Nước mắt đọng lại nơi khóe miệng cô, rơi xuống má Lin, khi ánh sáng của Thánh Kiếm bao trùm lấy cậu.
Một nguồn năng lượng ấm áp, thoải mái thấm vào Lin.
Cơ thể cứng đờ vô hồn của cậu bắt đầu thư giãn, và nụ cười cứng nhắc trên gương mặt cậu dần mềm lại, thành một đường cong dịu dàng.
Sự sống của cậu trở về, ánh sáng của Thánh Kiếm cũng mờ dần.
Lin chớp mắt mở ra, Thánh Kiếm đã tan biến thành một luồng sáng.
“Lucy?”
Nghe thấy cậu gọi, nàng Anh Hùng ôm chầm lấy cậu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Là phép màu! Nữ Thần đã cứu anh!”
Nàng thiếu nữ vẫn luôn hoài nghi Nữ Thần giờ lại vô cùng biết ơn cô.
“Cô cứu mạng tôi rồi.”
“Không, không phải em, là Nữ Thần…”
“Cảm ơn cô đã cầu nguyện cho tôi.”
Trong ánh mắt ấm áp của cậu, cô khẽ cắn môi.
Cô cần phải truyền đạt những cảm xúc của bản thân trước khi chúng tan biến đi trong sự ngọt ngào này.
Cô không thể để mất cậu thêm lần nào nữa.
“Lin, em…em yêu anh…!”
“Đúng rồi, cô là đồng đội tuyệt vời nhất của tôi mà.”
Ah.
Người cô cứng lại.
Cô đột nhiên nhớ về những gì cô từng cầu xin để cứu cậu, và những điều cô từng làm với cậu.
Cái mác luôn giày vò cô lại xuất hiện.
“...Vâng, tất nhiên rồi!”
Cô mỉm cười, che giấu đi cơn lạnh lẽo trong lòng.
Cảm ơn Nữ Thần nào.
Cảm ơn Nữ Thần đã trả lại cậu cho cô.
“Đồng đội duy nhất của em, đồng đội tuyệt vời nhất của em…”
Vậy mà,
“Lin…của em…”
Cô không thể ngăn được những dòng nước mắt tự trách vẫn còn cào xé cảm xúc trong mình.