Lin đem theo Lucy tiến vào thẳng trong hang.
Họ muốn lấp đầy miệng hang bằng tuyết để có thể dễ dàng ẩn náu hơn, nhưng tình trạng của Lin không hề ổn chút nào.
Bả vai của cậu đã bị móng vuốt của ả succubus cứa thủng, cậu cũng bị ngã xuống vách đá, giờ đây chỉ cúi nhẹ cũng đủ khiến cậu đau điếng người.
“Lin, anh không sao chứ?”
Lucy ôm chặt bụng Lin, lo lắng hỏi, nhưng Lin chỉ có thể gật đầu chứ không đáp lời nổi.
Nhịp thở nặng nhọc của cậu cho biết cậu đang phải chịu giày vò tới mức nào.
Lucy thấy tội nghiệp cho Lin, vẫn lặng lẽ bước tiếp, gánh theo cô trên dây địu quấn quanh eo.
“Nhìn bề ngoài thì hang động này trông rất bình thường, nhưng những hoa văn này, đây chắc chắn là Điện thờ Nữ Thần. Ở trong này đỡ đau hơn ngoài kia nhiều.” Lin nói, lựa lời tìm cách an ủi Lucy.
“Vậy chúng ta tìm đúng nơi rồi sao?”
“Trong cái rủi có cái may mà.”
Đúng là điện thờ, quái vật không xuất hiện trong map này.
Đổi lại là cuộc chiến với thời gian.
Trong DLC, người chơi sẽ có tiến vào không gian này trong lúc bị ả succubus truy đuổi.
Nhiệm vụ cuối cùng của Chương 1 là đi tim Thần Dược sau đó chữa trị cho Lucy trước khi ả succubus đuổi kịp.
Xui cái, cậu không ở trong game, mà là hiện thực.
Tình hình đang tệ dần.
Trước tiên là cái lạnh cắt da cắt thịt.
Họ vẫn chưa kịp lấy trang thiết bị mùa đông nào mà đã phải tháo chạy lên dãy núi tuyết băng giá chết người này.
Ngay khi cơ thể họ thư giãn, và những giọt mồ hôi bắt đầu nguội dần, cơn mát lạnh ngay lập tức ập tới.
Cảm giác này rồi sẽ sớm hóa thành cái lạnh buốt thấu xương.
Dù mang danh là điện thờ Nữ Thần, ấy vậy mà lại không có chút hiệu ứng làm ấm nào.
“Lucy, cô có lạnh không?”
“Em không sao đâu. Còn Lin thì sao?”
Nếu vậy thì cũng không cần dùng tới cuộn phép nữa.
Lin nghĩ.
Cậu cảm nhận được sức chịu đựng sắp tới giới hạn.
Mỗi bước đi đều nặng như chì.
Nhấc đầu gối lên, rồi bước đi, chỉ là một chuỗi hành động lặp lại đơn giản, nhưng câu không thể giữ nổi thăng bằng, chỉ còn biết lết chân mà di chuyển.
Chuẩn bị cho viễn cảnh tệ nhất sắp tới.
Tiết kiệm được bao nhiêu vật phẩm cho lần tới thì tiết kiệm, nếu cậu không còn chiến đấu nổi nữa.
Dù chỉ là những vật phẩm giữ nhiệt, để cho Lucy tận dụng được thì cũng tốt.
Cấu trúc bản đồ Điện thờ Nữ thần rất đơn giản.
Nơi này là một bản đồ giải đố, nhưng gọi là giải đố thì cũng hơi quá.
Chỉ sau khi Lucy phục hồi trong Chương hai, họ mới có thể thực sự chiến đấu.
Do đó, điện thờ chỉ là một con đường thẳng dẫn tới sảnh đường chứa Thần Dược.
Tuy nhiên, lý do nó được coi là bản đồ giải đó là vì có nhiều lối phụ chứa các vật phẩm ẩn dọc theo đường thẳng.
Khám phá tất cả các con đường này, người chơi có thể nhận được nhiều cuộn phép và vật phẩm tiêu hao, nhưng quan trọng nhất là có thể tìm ra những hình anh và văn bản tiết lộ quá khứ của người khuân vác và Lucy.
Chính điều này, kết hợp với cuộc truy đuổi của ả succubus, tăng cường thêm mức độ căng thẳng cho nhiệm vụ cuối cùng của Chương 1.
Dù chỉ việc đi thẳng là đã có thể hoàn thành trò chơi, nhưng bỏ qua những vật phẩm và câu truyện đối với người chơi không phải là lựa chọn dễ dàng, đặc biệt là những người mới chơi lần đầu.
Nhưng Lin thì khác.
Vả lại, cậu là người khuân vác, thì quan tâm tới quá khứ của bản thân làm gì?
Cậu cũng biết rõ quá khứ của Lucy rồi.
Cậu là người đã hoàn thành thử thách này.
Do đó, Lin tiến một mạch về phía trước không do dự.
Nhưng rồi,
“Rương kho báu?”
Họ bước đi trên con đường một chiều, nhưng vẫn có một chiếc rương kho báu đặt ở vị trí bắt mắt.
Nghi ngờ có thể là mimic, cậu ném đá vào nó, nhưng không có động tĩnh gì.
Cảnh giác mở nó ra, cậu tìm được cuộn phép bên trong.
[Phán xét: Cái kết của Ích kỷ]
Mô tả kỹ năng: Phá hủy tâm trí của một thành viên tổ đội không thể dung thứ. Giảm MP, năng lượng hoặc Thánh lực về không và ngăn cản quá trình phục hồi. Tạo hiệu ứng phụ suy sụp tinh thần.
Văn bản:
“Không còn cách nào khác. Chúng ta phải hủy diệt thế giới tinh thần này.”
Một kỹ năng cậu chưa từng thấy trước kia, và mô tả thì vô cùng tàn bạo.
Mà biến số này cũng chẳng quan trọng nữa.
Tuy nhiên, ngay lúc Lin cất cuộn phép vào túi khuân vác.
“Lin!?”
“Chết tiệt…!”
Luồng hào quang đen bao trùm lấy họ, khiến xung quanh tối lại.
‘Không còn thời gian vào ảo cảnh nữa!’
Những cảnh quan quen thuộc hiện ra trước mắt cậu, và những tiếng thì thầm vang vọng bên tai.
“Lucy?”
Lucy trông nhợt nhạt, như thể bị ảo cảnh nuốt chửng.
Hết cách rồi.
Dù chính Lin cũng bị đưa vào ảo cảnh đó, cậu vẫn nhìn thấy con đường đi tới Điện thờ.
“Theo tôi đi, chết tiệt! Sẽ không ai được khinh thường chúng ta nữa!”
Thật ồn ào.
Mong ước đã trở thành hiện thực theo một hình hài khác.
Có lẽ còn khác xa thứ mà bản thân muốn.
“Tôi khác các người. Tôi sẽ vươn lên một tầm cao mới, và đạt lấy mục tiêu. Khi ngày đó tới, đích thân tôi sẽ ban ân sủng cho tất cả.”
Chẳng phải là ân sủng, nghe khác nào cô đi báo thù đâu chứ.
Trái tim cô nặng trĩu.
“Ê, tên khuân vác, sao bọn ta lại vào giữ một tên vô dụng không biết chiến đấu như ngươi nhỉ?”
Tất cả dành cho ngày hôm nay, khoảnh khắc này.
Không may thay, cậu miễn nhiễm với các đòn tấn công tinh thần hoặc suy giảm chỉ số.
Cậu cũng không rõ. Lin vẫn cứ tiến bước về phía trước.
“Hướng đó!”
“Có tôi yểm trợ!”
Điên cuồng vung kiếm, một vài con quỷ thoát khỏi tầm tấn công của Lucy để tiếp cận lâu đài, nhưng Niadrian tức tốc bắn tên ngăn chúng lại.
“Phép thuật hoàn thành. Triển khai phòng thủ khu vực.”
Tigria niệm chú, bao quanh lâu đài một rào chắn.
“Ha…ha…! Cuối cùng thì…!”
Lucy đứng đó với Thánh Kiếm.
Ánh sáng vàng kim đỏ thẫm tụ lại trên thanh kiếm, một con quái vật đột biến lao về phía cô.
“Đứng sau anh!”
Phập-!
Linefold chặn cúp đập người của con quái vật, nhưng anh cũng bị đánh bật.
Con quái vật đột biến gầm lên, đám quái vật vượt qua nó nhắm vào Lucy.
“Bắt đầu dùng não rồi hả!”
Arsil ở cánh bên trái trì hoãn bước tiến của chúng bằng vô số những nắm đấm, còn Naidrian tỉa tên như mưa mé bên phải, tiêu diệt chúng.
“Xác định mục tiêu, trích xuất, nén, nén, nén, nén, gia tốc…thiêu đốt!”
Tigria nắm chặt tay, tạo ra vụ nổ lớn giữa đám quái vật đang ào tới.
Kỹ năng của cô thực sự rất ấn tượng.
Graoooo!!!
Tuy nhiên, có một con vẫn sống sót, nhảy qua đám quái thú, vượt qua Linefold và chạy tới chỗ Lucy.
“Chết tiệt!”
“Tigria! Có một con lọt qua kìa!”
“Chết tiệt…! Mục tiêu, gia tốc, di chuyển, gia tốc, mài sắc!”
Bị Arsil và Niadrian vẫn còn đang phải giữ vị trí thúc giục, Tigira nhanh tay bắn phép, nhưng trượt.
Lucy, vẫn chưa tụ hợp đủ sức mạnh, đang cân nhắc có cần phải xả đòn công kích chỉ mới sạc được một nửa hay không thì,
“Aaahhhh!”
Tên khuân vác, sợ hãi gào thét, lao vào con quái vật giống lợn rừng bằng tấm khiên nhỏ còn chưa chắc đã bảo vệ được bản thân.
Bang!
“Grgh!”
Gã gào lên một tiếng đáng hổ thẹn, nhưng cũng vẫn câu đủ thời gian để Lucy tấn công.
Bằng nguồn năng lượng đã tích tụ, Lucy vung Thánh Kiếm, nhát chém vàng kim đỏ thẫm.
Thánh Kiếm xé toạc những con quái thú đột biến và những thứ rác rưởi khác chỉ bằng một nhát chém, bay xa hủy diệt tổ của chúng.
“Làm được rồi!”
Cứ thế này, là mình đã có thể bù đắp lại nỗi ô nhục chỉ biết trốn sau khiên đợt trước.
Gã khuân vác, không giấu được niềm vui, bị Anh Hùng hất ra.
“Đừng có làm trò thừa thãi!”
“Nhưng, lần này…!”
“Bản thân ngươi dù không biết chiến đấu, nhưng vẫn là thành viên của tổ đội. Để ngươi chết ngu ngốc như thế, người ta lại nghi ngờ sức mạnh tuyệt đối của tổ đội Anh hùng à!?”
“Nhưng…tôi đâu thể trốn sau mãi được!”
Lucy biết rõ.
Gã khuân vác vẫn bí mật tập luyện dùng khiên và kiếm.
Nhưng gã đâu có tài năng.
Chiến đấu hoàn toàn không phải lĩnh vực của gã.
“Làm tốt lắm.”
“Thật ư? Dù có nhiều khuyết điểm, nhưng cứ tiếp tục cố gắng vậy…”
Không, đừng nói ra.
Cô chạy tới để ngăn bản thân lại, nhưng bản thân cô của quá khứ lướt qua cô.
“Ê, tên khuân vác.”
Dừng lại đi!
“Là khuân vác thì làm cho xong công việc của mình đi, vác đống hành lý đi kìa.”
Đừng có làm vậy với Lin mà.
“Đừng có tùy tiện rồi lại thành xác chết.”
“Ah…”
Giọng ngắt lại.
Vai sụp xuống.
Cô nghĩ đó là vì lợi ích cho cậu.
Dùng lời lẽ gay gắt để ngăn cậu khỏi tự giết mình về những ảo tưởng hão huyền trông có vẻ là hiệu quả.
Ít nhất, cô nghĩ vậy.
“Ôi trời…”
Đừng cạnh bên cạnh cô bất lực, là Lin, không đeo mặt nạ.
Họ chứng kiến quá khứ của bản thân.
“Cứ tưởng chỉ lặp lại ký ức tứ chi cô bị chặt thôi chứ, nhưng gì đây?”
“Ngươi là ai?”
“Ô kìa, nhận ra luôn ta không phải Lin sao?”
“Lin không nói chuyện kiểu đó.”
“Lin không nói chuyện kiểu này sao?”
Gương mặt Lin dần nhòe đi như sơn, như có người dùng cọ thô bạo gạch bỏ.
“Làm như ngươi hiểu rõ về Lin thế?”
“Lin là của ta…!”
“Lặp đi lặp lại, ngươi có khác gì con vẹt không.”
Những mảng sơn nắm lấy vai cô.
Bàn tay nó loang ra, làm tay chảy cánh tay cô.
Cả cánh tay còn lại, và cả đôi chân bên dưới.
Hình bóng đó, phủ đầy sơn, túm lấy và kéo tứ chi cô ra.
“AAAAAHHHHHH!!!!”
Lucy gào thét trước cơn đau như lửa đốt.
Những giọt nước mắt trào ra trong đau đớn lại chảy ngược vào trong hốc mắt cô.
Sơn nhỏ giọt xuống, tứ chi không tồn tại của cô quằn quại.
“Cút ra!!!”
“Ô kìa, ngươi lại từ chối ta sao? Tưởng ngươi mê ta lắm?”
“Ngươi không phải Lin!”
“Tất nhiên. Nhưng ta chính là thứ ngươi và Lin đang kiếm tìm đó.”
“AAAAAAHHHH!!!”
“Đau không? Đau lắm đúng không? Hả?”
Cơn đau không buông tha cho cô dù chỉ một khắc.
Nó bấu chặt và kéo tứ chi cô, không cho cô di chuyển.
“Mấy cái chi bị chặt này có đau lắm không?”
“Lin!!!”
“Tới cái nước này rồi, mày vẫn chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi à!”
“Cứu em với, Lin!!”
Khối sơn ép cô ngẩng đầu lên.
Nó túm mặt cô đang nằm đó, bắt cô nhìn về phía trước.
“Nhìn đi! Nhìn xem mày làm gì với anh ta kìa!”
“Khôngggg!!”
Người khuân vác đã rất cố gắng.
Cậu đã thử rất nhiều cách để giành được sự công nhận của các thành viên khác trong tổ đội.
Cậu cũng đã cúi đầu cả ngàn lần.
Phần lớn trong số đó là Lucy bắt cậu phải cúi đầu.
“Ngươi không biết dùng cái đầu à? Ta đang ở cùng Linefold kìa mà!”
“Đi luyện tập mà để nồi súp cháy à…? Ngươi có đúng là khuân vác không vậy?”
“Câm miệng. Ai cũng không ưa ngươi đâu. Ngươi không câm mồm mà làm việc được à?”
Trừng mắt nhìn, cô cũng không nhìn ra được biểu cảm của cậu đằng sau lớp mặt nạ đó.
Cô chỉ cảm thấy cậu ngày càng đần độn hơn.
“Mà theo một nghĩa nào đó, thì thế này cũng hay đấy. Đi xa được tới đây thì đúng là bước tiến lớn rồi.”
Khối sơn chảy xuống khắp người cô.
Người Lucy ướt đẫm, cảm giác như bị thiêu sống.
Cô gào không thành tiếng.
“Oh! Xương mọc lại rồi kìa? Thấy chưa? Phục hồi chân tay với ta chả là cái gì cả.”
Lucy cố gắng gượng dậy.
Cô hoàn toàn tỉnh táo, trong cơn đau ác mộng này.
“Phục hồi được cơ thể đó! Nhưng… lại không thể cứu chữa cho một trái tim đã chết.”
Khối sơn dùng ngón tay nhỏ từng giọt của nó chỉ vào người khuân vác.
“Thấy không? Thấy không? Mày có thấy không!?”
Người khuân vác không còn ngẩng đầu lên nữa.
Lucy òa khóc.
“Mày thấy trái tim mày đã giết chưa!?”
“Xin lỗi…em xin lỗi…”
Cô tuyệt khẩn cầu tha thứ.
Đối mặt với tội lỗi của bản thân, Lucy không ngừng khóc lóc và cầu xin.
“Không~ Sao thế được.”
Khối sơn không tha.
“Giờ mới xin lỗi thì muộn quá rồi.”
Khối sơn điên loạn cười lên.
“Luciana Estel! Mở to cái mắt ra! Ngươi buông tha cho anh ta đi được chưa?”
“Sao cơ?”
“Ngươi cần phải biết khen ngợi anh ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình chứ.”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Khối sơn nhắc nhở đầy khó hiểu, nó thấm vào cơ thể cô.
Trước khi giọt cuối cùng thấm vào trái tim cô, khối sơn - không, Thần Dược - đã vắt kiệt chút lòng nhân từ cuối cùng của nó để thì thầm với cô.
“Tỉnh dậy nhanh đi, để mà còn nghe lời trăn trối cuối cùng của Lin nữa.”
“Đừng có đùa.”
Lucy dùng hết sức gượng dậy.
Cô dùng tay, đầu gối và chân đẩy bản thân ra khỏi mặt đất.
“Tay mình…”
Mềm quá.
“Chân mình…”
Cân đối hoàn hảo, nâng đỡ phần xương chậu chắc khỏe của cô cùng đôi chân thon dài.
“Chúng trở về rồi…!”
Cô kinh ngạc nhìn cơ thể mình, yếu ớt cười.
“Tạ ơn trời.”
Là Lin.
Cậu tựa vào vách hang, cơ thể đã nát tươm.
Bên cạnh cậu là phần còn lại bị cháy của ả succubus.
Hay nói chính xác hơn, là thứ từng là ả succubus và chai nước thánh vỡ nằm cạnh cậu.
“Tôi nói rồi mà.”
“Lin?”
“Tôi sẽ phục hồi được cho cô.”
Giọng điệu và biểu cảm của cậu điềm đạm, nhưng lượng máu tuôn trào khỏi cơ thể cậu đang rất báo động.
Cậu ôm bụng như đang cố gắng giữ cho đống nội tạng không trào ra ngoài.
“Đen thật đáy… Chắc tôi chỉ đi được tới đây thôi.”
Lucy trống rỗng nhìn cậu.
Cái lạnh bao trùm lấy cô, tóc cô dựng đứng.
Bàn tay Lin run rẩy, phủ lên cô nhiều lớp quần áo.
“Cô sẽ bị cảm mất…”
Không phải nụ cười yếu ớt, mong manh hay thấy, lần đầu tiên, cậu mỉm cười đầy rạng rỡ với cô.
Và chỉ vậy thôi.
Nụ cười buồn bã đó là tất cả những gì tô điểm nên cuộc đời của người đàn ông mang tên Lin.
“Anh đang đùa sao?”
Cô chạm lên má cậu.
Lạnh quá.
“Anh bảo anh sẽ ở lại với em cơ mà.”
Bộp.
Cánh tay Lucy chạm lên cơ thể Lin, cậu đổ gục xuống.
“Ah…”
Chỉ lúc đó Lucy mới cảm nhận được toàn bộ tác động từ cái chết của Lin.
“AAAAAAAAAAAHHHHH!!!”
Nữ Anh Hùng đã mất đi đồng minh duy nhất của cô, đồng đội tuyệt vời nhất của cô, Lin của cô.