Dối trá, lừa lọc và trường học dị năng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 319

Tập 2 - Chương 2: Mối quan hệ đồng minh thuận lợi và lời mời tẩm thuốc độc

“Ê, sao cả mày cũng đến chứ hả!?”

Hôm sau, khi đến điểm hẹn là quán cà phê duy nhất trong khuôn viên trường, Casper liền lao tới tóm lấy vai Jin, ép cậu vào tường và gầm thét vào tai.

Dù trong giới xã giao có rất nhiều người thay đổi thái độ dựa trên giới tính của đối phương, nhưng đây là lần đầu tiên Nina chứng kiến trường hợp cực đoan như thế này.

“Nhưng, chính cậu là người bảo tôi mang Nina đến đây mà...”

“Tao có bảo mày đến cùng đâu! Này, mày có hiểu nghĩa của từ hẹn hò không? Về mặt sinh học thì sự có mặt của thằng khác trong tình huống này là không cần thiết!”

“H-hẹn hò!? Tôi không nhớ là mình có nghe vụ đó...”

“À, xin lỗi nha, Nina-chan. Có vẻ như do lỗi của thằng ngu này mà đã có sự hiểu lầm đáng tiếc...”

“Nhưng rõ ràng tôi nghe cậu nói là muốn liên minh với Nina kia mà..."

“Đó chỉ là cái cớ thôi! Mày phải hiểu chứ! Mày chưa yêu đương bao giờ à!?”

“Được rồi, vậy tôi về đây...”

“Ờ, mau biến đi cho khuất mắt!”

Lúc Jin nhún vai chuẩn bị bỏ đi thì Casper tự dưng run bần bật.

“Chờ đã... tao vừa nhận ra một điều kinh khủng.”

“Hả...? Gì nữa đây?”

“Sao mày dám gọi Nina-chan bằng tên không thêm kính ngữ chứ hả!?”

Casper hét lên rồi chạy đi. Nhưng chỉ được một đoạn thì hắn ngồi xổm và ôm đầu, có vẻ như đang rất cay cú.

Người như thế lại có thể là ‘Chó chăn cừu’ ư?

Hiệu trưởng cực kỳ thận trọng, đến mức không xuất hiện trong lễ khai giảng, mà lại chọn một kẻ mất trí như vậy làm gián điệp sao...?

Dù Nina rất muốn bỏ về, nhưng Jin lại khẽ giọng ra chỉ thị:

“Này, đến an ủi hắn đi.”

“Hả? Tôi á?”

“Không phải cô thì là ai?”

“Hay là mặc kệ hắn đi. Dù sao thì hắn cũng không có vẻ đáng ngờ gì mà.”

“Nina, lời khuyên dành cho cô đây,” Jin nói trong lúc rời khỏi đó một cách tự nhiên. “Không kẻ lừa đảo nào nguy hiểm hơn kẻ có vẻ vô hại.”

Nhìn bóng lưng Jin xa dần, Nina bỗng cảm thấy bất an.

Có lẽ Jin nói đúng.

Mình đang coi thường Casper, cho rằng cậu ta chỉ là một đối thủ tầm thường. Dù cậu ta là một siêu năng lực gia mạnh đến mức được miễn thi tuyển sinh.

Không chỉ thế, trong số những học sinh được miễn thi tuyển sinh, Casper là người duy nhất vẫn chưa bại lộ siêu năng lực. Điều đó chứng tỏ cậu ta rất giỏi che giấu thông tin.

Có thể tất cả chỉ là màn kịch để khiến mình lơ là. Mình phải cẩn thận mới được.

Tự nhủ như vậy, Nina tiến lại gần tên quái vật đang ngồi xổm.

Cô do dự không biết nên làm gì, rồi quyết định vỗ nhẹ lên vai cậu ta để an ủi.

“Casper-san, đừng buồn nữa.”

“Ơ? Nữ thần?”

“... Tôi đuổi cậu ta về ký túc xá rồi. Cậu cứ yên tâm.”

“Thằng đó là bạn trai cậu à?”

“... Đương nhiên không phải rồi.”

“Vậy quan hệ giữa hai người là như thế nào? Hay Nina-chan thích thằng đó?”

“Ch-chỉ là mối quan hệ hợp tác... à không, cậu ta chỉ là đầy tớ của tôi thôi! Tôi không hề có tình cảm quái lạ nào với cậu ta đâu!”

Khi Nina giải thích một cách lúng túng, Casper mỉm cười nhìn lên cô:

“Tưởng gì, hóa ra là thế! Báo hại tớ lo muốn chết!”

Nhìn Casper hồi phục nhanh đến mức kinh ngạc, Nina phải cố gắng lắm mới không thở dài.

------o0o------

Rốt cuộc thì đây là loại tình huống gì vậy?

Tại góc quán cà phê vắng vẻ, Nina đã trò chuyện với Casper gần một tiếng đồng hồ về cuộc sống ở trường Haiberg, kỷ niệm thời thơ ấu, món khoái khẩu và sở thích cá nhân.

Tất cả đều là những chủ đề không liên quan gì đến mối quan hệ đồng minh. Rõ ràng Casper đến đây với ý định hẹn hò thuần túy.

Dù đối phương liên tục đưa ra đề tài để nói chuyện, Nina vẫn cảm thấy khá mệt mỏi khi phải nói dối liên tục để che giấu bản thân. Cô phải tập trung cao độ, không để lộ thông tin thừa thãi.

“À mà, tại sao Nina-chan lại chọn học ở trường Haiberg?”

“Đương nhiên là vì hai anh trai tôi từng theo học ở đây. Tôi cũng muốn trở thành thành viên của Bạch Kỵ Sĩ Đoàn như họ.”

“À, anh em nhà Stingray nổi tiếng ấy hả. Cha tớ cũng hay nhắc đến họ.”

Theo thông tin Jin thu thập được, Casper Crawford xuất thân từ một danh gia đã sản sinh ra nhiều quan chức cấp cao trong quân đội Đế quốc.

Đặc biệt, cha của Casper từng tham gia các chiến dịch cùng Bạch Kỵ Sĩ Đoàn. Vì vậy, Casper, là con trai một, có đủ điều kiện để trở thành Chó chăn cừu.

“Được rồi, bây giờ hãy dò hỏi hắn đi.”

Tiếng Jin vọng lại qua thiết bị truyền tin nhỏ gắn ở tai phải. Jin đã dự đoán trước rằng Casper sẽ tìm cách ở lại riêng với Nina, nên đã đưa thiết bị này cho cô trước khi đến đây. Chiếc máy được ngụy trang hoàn hảo trong mái tóc bạch kim của Nina, nên không lo bị lộ.

Dĩ nhiên, toàn bộ cuộc trò chuyện cũng được Jin nghe lén qua thiết bị gắn trong túi xách của Nina. Mặc dù Nina chỉ có thể nghe chứ không thể trả lời, nhưng với cô, sự hỗ trợ của Jin vẫn đáng trân trọng.

Nina hít một hơi thật sâu, rồi cẩn trọng đặt câu hỏi:

“Vậy, Casper cũng định vào Bạch Kỵ Sĩ Đoàn chứ?”

“À, thực ra tớ chưa quyết định...”

“Thế à...?”

“Tớ chỉ tình cờ được sinh ra với siêu năng lực mạnh mẽ thôi mà. Cho nên tớ mới thử vào trường Haiberg hàng đầu quốc gia, nhưng thật lòng mà nói thì bây giờ tớ hối hận quá.”

“Ơ, tại sao?”

“Nghe nói nơi này là môi trường cạnh tranh khốc liệt, nhưng tớ không ngờ tình trạng an ninh lại tồi tệ đến thế. Chỉ vì được miễn thi tuyển sinh mà tớ đã trở thành đối tượng bị theo dõi, khiến các bạn nữ không dám đến gần tớ luôn... Đây là lần đầu tiên trong đời tớ bị con gái xa lánh đấy...”

“Đ-đương nhiên là thế rồi...”

Như vụ Bennett từng cố giết hại hàng chục học sinh, có thể thấy trường này không phải nơi để hưởng thụ tuổi trẻ bình thường. Chỉ sơ suất một chút thôi là có thể bị lợi dụng, bóc lột, thậm chí giết chết. Nơi đây quả thực là chiến trường.

Thật khó tin Casper lại có suy nghĩ ngây thơ đến vậy.

Dù sao đi nữa, việc cậu ta vẫn sống sót đã chứng minh cho thực lực của cậu ta.

“... Giờ tôi đã hiểu tại sao điểm của cậu hầu như không giảm rồi.”

“Ha ha, vì tôi làm kiểm tra thực hành sơ sài, với từ chối tất cả lời thách đấu mà.”

“Vậy nếu bị loại khỏi cuộc đua sinh tồn, cậu sẽ làm gì?”

“Chẳng sao cả. Với siêu năng lực của mình, dù ở thế giới nào thì tớ vẫn có thể sống tốt thôi.”

Nghe câu trả lời đó, lòng Nina chợt nhói đau.

Casper có thể giữ lập trường như vậy vì cậu ta là siêu năng lực gia cực kỳ mạnh.

Cậu ta có thể tự do lựa chọn con đường mình thích. Hoàn toàn khác với Nina, phải liên tục diễn vai quái vật từ nhỏ, cuối cùng trôi dạt đến ngôi trường điên rồ này.

“... Hắn đúng là đáng ngờ thật đấy.”

Giọng Jin vang lên làm rung động màng nhĩ Nina.

“Rõ ràng hắn đang che giấu bản chất. Hắn liên tục tránh né các câu hỏi về bản thân. Bình thường, một chàng trai muốn cua gái sẽ tự tin khoe khoang chứ đâu có như thế. ...Hay là những gì cậu ta nói đều là thật?”

Nina nhấp một ngụm cà phê đã nguội để lấy lại bình tĩnh.

Có vẻ cô đã ghen tỵ với cuộc sống quá khác biệt của cậu ta mà sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Cô cần bình tĩnh quan sát đối phương, giống như Jin.

“Nina, dò hỏi coi lý do Casper tiếp cận cô là gì.”

Nina gãi nhẹ vành tai để ra dấu hiệu là đã rõ.

“Vậy, tại sao cậu lại muốn tiếp xúc với tôi thế, Casper-san?”

“Ơ? Tất nhiên là vì thích Nina rồi!”

“Tr-trả lời nghiêm túc đi!”

“Úi, giận rồi...! Vẻ mặt đó thật tuyệt vời! Tớ muốn chụp ảnh mang về treo trong phòng quá!”

“Nina, tạm thời rút lui đi.”

“Thôi, tôi về ký túc xá đây...”

“Đ-đợi đã! Cho tớ xin lỗi!”

Casper nắm lấy cánh tay Nina, miễn cưỡng thú nhận:

“Tớ bị thu hút bởi mị lực Nina-chan và muốn hẹn hò riêng với cậu thật mà! Chuyện đó không xạo đâu. Nhưng mà, tớ còn một lời thỉnh cầu nữa...”

“Vậy hãy vào thẳng vấn đề đi.”

Casper cười trừ rồi nhìn lên Nina, nói:

“Nina-chan, liên minh với tớ nhé?”

“Liên minh...? Nhưng lúc nãy cậu đã phủ nhận mà?”

“À, chỉ cần hình thức thôi, không cần thực chất. Tớ đang có chút rắc rối với Karen-chan... Chắc cậu cũng biết qua cuộc họp hôm qua rồi đấy.”

“Ai biểu cậu dụ dỗ bạn thân của Karen-san làm gì?”

“Không, tớ đâu có dụ dỗ! Tớ chỉ mời cô ấy xuống phố đi chơi thôi mà. Nhưng Karen-chan rất coi trọng bạn bè, nên đã đe dọa giết tớ....”

“Rõ ràng là do cậu tự chuốc lấy thôi.”

“Đừng nói thế mà! Giúp tớ đi... Nina-chan không cần làm gì cả. Chỉ cần nói với mọi người rằng chúng ta là đồng minh thôi."

Không biết nên trả lời thế nào, Nina nhấp ngụm cà phê để kéo dài thời gian.

“Càng lúc càng đáng ngờ đấy.”

Jin có vẻ gia tăng sự nghi ngờ.

“Hắn cũng được miễn thi tuyển sinh mà đúng không? Sao lại yếu đuối đến thế chỉ vì bị đe dọa một chút kia chứ? Nghe có vẻ như hắn đang tìm cái cớ để sau này được tiếp tục gặp Nina thôi.”

Khi Nina dùng nghi vấn của Jin để hỏi, Casper do dự trả lời:

“Siêu năng lực của Karen-chan có vẻ khắc chế tớ. Tất nhiên là tớ sẽ tránh đụng độ với cô gái dễ thương dễ thương ấy... nhưng phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, việc khiến Karen-chan tin rằng tớ đang liên minh với Nina-chan có thể răn đe cô ấy.”

“... Đồng ý liên minh với Casper kèm theo điều kiện đi. Đây là cơ hội để tìm hiểu về hắn.”

Dù cảm thấy miễn cưỡng, nhưng đây cũng là vì mục đích chung.

Nina thở dài, rồi nói với giọng phiền não như thể cô đã cân nhắc hết sức:

“... Thôi được rồi, chúng ta sẽ liên minh. Tất nhiên là kèm theo điều kiện.”

“Ôi! Cảm ơn Nina-chan! Cậu đúng là nữ thần mà! Tại sao trên thế giới không có bài hát nào ca ngợi cậu hết vậy!? Tức ghê! Tớ phải tự viết một bài mới được! OK, lát nữa tớ sẽ đi mua đàn ghi-ta ngay!”

“Làm ơn đừng hành động kỳ quặc như vậy mà. Đổi lại việc đồng ý liên minh, tôi muốn cậu thành thật trả lời câu hỏi này. Rốt cuộc thì siêu năng lực của cậu là gì?"

Nina hỏi thẳng theo chỉ thị từ thiết bị vô tuyến.

“À, tớ không thể trả lời câu hỏi đó.”

Bầu không khí lạnh lẽo dội ngay tức thì xuống Casper.

Mặc dù cậu ta nhanh chóng mỉm cười trở lại, nhưng trong thoáng chốc, Nina đã nhìn thấy vực sâu đáng sợ trong con người cậu.

Có thể cậu ta đang che giấu điều gì đó kinh khủng...

“Nhưng, ngoài điều kiện đó, còn lại tớ chấp nhận hết. Chừng nào cậu nghĩ ra thì hãy báo cho tớ biết nhé.”

Đứng dậy cầm lấy hóa đơn thanh toán, chàng trai nở nụ cười tươi rói, khó mà đọc được ý định thật sự trong đó.

“Gặp lại sau nhé, Nina-chan.”

“S-sao thế, Nina-chan? Trông cậu hốc hác quá.”

Trong nhà ăn đông đúc lúc 6 giờ tối, Emma ngồi đối diện lo lắng hỏi.

Nina mới chiến đấu sinh tử với Bennett vài tuần trước thôi, giờ đây cô lại bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai quái vật khác, Casper và Karen.

Trong cuộc họp hôm qua, cô đã chứng kiến được một phần tính khí của Karen, cô ta sẽ không khoan nhượng với kẻ thù. Dù chỉ là liên minh hình thức, nhưng Nina đã có thể trở thành mục tiêu của Karen.

Trong tình huống này, liệu Jin có kế hoạch tìm ra danh tính Chó chăn cừu mà vẫn đảm bảo an toàn cho Nina không?

Hơn nữa, chính hành động lừa dối của mình cũng khiến Nina lo lắng. Nếu Casper không phải Chó chăn cừu, chẳng phải cô đang lừa gạt một người vô tội sao?

Suy nghĩ lung tung cũng vô ích.

Nina quyết định lấy lại bình tĩnh và giả vờ như không có chuyện gì.

“Tôi chỉ hơi thiếu ngủ thôi, không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy thì tốt quá!”

“Nhưng, nói chuyện với Emma-san, tâm trạng tôi đã khá hơn rất nhiều rồi.”

Đó là lời nói thực lòng của Nina sau một thời gian dài.

Trong ngôi trường mà mọi người chỉ nghĩ đến việc lừa dối và đạp đổ lẫn nhau, Emma là một trong số ít học sinh còn giữ được sự trong trắng.

Cũng giống như kẻ lừa đảo huyền thoại Rusty Yellowkid-Weil đã cưu mang Jin thuở nhỏ, có lẽ những kẻ lừa đảo luôn khao khát có ai đó chân thành bên cạnh.

“Nhưng tớ lo là hai người càng ngày càng lao vào con đường nguy hiểm... Nè, tớ có thể hỏi Nina-chan một điều được không?”

“Hỏi gì cơ?”

“Tại sao lúc đó cậu lại quyết định chiến đấu với Bennett-kun?”

“Emma-san cũng có mặt ở đó mà. Bennett đã làm những chuyện tồi tệ với các học sinh hội đấu giải, nên tôi không thể bỏ qua được."

“Nhưng, nếu không nghĩ đến việc chiến đấu với Bennett-kun từ đầu thì cậu đâu có phát hiện ra bí mật đó chứ?”

“Đó là vì...”

Một câu hỏi sắc sảo bất ngờ khiến Nina do dự không biết nên trả lời thế nào.

Mục đích thực sự của Nina và Jin là tìm ra danh tính Chó chăn cừu đội lốt học sinh được miễn thi tuyển sinh. Nếu Bennett là Chó chăn cừu biết bí mật của trường thì họ định thẩm vấn cậu ta.

Tuy nhiên, dù là bạn thân đi nữa thì cô vẫn không thể nói ra sự thật đó.

“Có lẽ bọn tôi quá nóng vội. Chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng hạ gục một học sinh được miễn thi tuyển sinh để dẫn đầu cuộc đua...”

“Từ giờ đừng liều lĩnh như vậy nữa nhé. Tớ không muốn Nina-chan và Jin-kun gặp nguy hiểm đâu.”

“Ừ, bọn tôi sẽ thận trọng hơ...”

Nina chưa kịp nói hết câu thì một tiếng động kinh hoàng vang lên phía sau.

Cùng với Emma ngồi đối diện, cô quay đầu chậm chạp như một cỗ máy cạn dầu về phía phát ra âm thanh.

Một cô gái tóc đen tỏa ra khí thế dữ tợn như dã thú đang đứng khoanh tay ở đó.

Dưới chân cô ta là mảnh vỡ của một cái bàn gỗ đã bị đạp gãy làm đôi. Tiếng xì xào “Không phải chứ, cô ta làm gãy cái bàn chỉ bằng một cú đạp...”, vọng lên rồi nhanh chóng im bặt.

“Mọi người chú ý. Tôi có chuyện muốn hỏi.”

Học sinh được miễn thi tuyển sinh, Karen Ashby, lớn tiếng tuyên bố:

“Trong ký túc xá này có Nina Stingray, phải không? Ai biết cô ta đang ở đâu thì giơ tay... À khoan, hóa ra cô đang ngồi đằng đó à?”

Đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Nina.

Lẽ nào cô ta đã biết chuyện liên minh!?

Trong đầu Nina báo động đỏ.

Karen tiến lại gần. Tình huống hoàn toàn bất ngờ. Cảnh báo. Karen tiến lại gần. Cảnh báo. Chưa chuẩn bị kế hoạch gì. Cảnh báo. Cảnh báo. Cảnh báo.

Trong lúc Nina đang hoảng loạn, Karen ngồi xuống bàn đối diện, ngó Nina và nói:

“Đừng nhìn tôi bằng gương mặt đáng sợ như thế. Nếu chúng ta đánh nhau ở đây thì sẽ làm phiền mọi người mất.”

“... Đó là điều tối thiểu cô nên biết. Vậy, có chuyện gì thế?”

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói.”

Karen mỉm cười để lộ răng khểnh, ánh mắt hung tợn.

“Hãy đến phòng tôi, Nina Stingray.”

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Đi theo sau lưng Karen trên con đường về ký túc xá, Nina phải cố gắng chiến đấu với ham muốn chạy trốn.

Dù từng cùng Jin chiến đấu với nhiều siêu năng lực gia, nhưng lúc đó họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng thông tin và kế hoạch để chắc thắng. Giờ đây, không những thiếu kế hoạch mà còn hoàn toàn bất ngờ, Nina không biết phải làm thế nào.

Cô không mang theo thiết bị liên lạc vô tuyến, và cũng quá xa ký túc xá nam mà Jin ở để có thể liên lạc.

Nghĩa là, lúc này Nina không thể mượn sức mạnh của Jin được.

“Tới nơi rồi.”

Karen mở cánh cửa nặng nề, đưa cả hai vào bên trong.

Có lẽ nhờ nguồn tài chính dồi dào, trường Haiberg có 3 ký túc xá nam và 3 ký túc xá nữ cho mỗi khối, tổng cộng 18 ký túc xá. Dù số học sinh giảm mạnh trong vòng ba năm, nhưng ban lãnh đạo không quan tâm điều đó.

Ký túc xá nữ 1 mà Nina được dẫn tới trông hoàn toàn giống ký túc xá nữ 3 nơi cô đang ở, từ ngoại quan cho đến nội thất.

Chỉ có không khí bên trong là khác.

Không hiểu sao, toàn bộ ký túc xá này toát lên vẻ hung ác.

Những ánh mắt hận thù đồng loạt đổ dồn về phía Nina và Karen ngay khi hai người bước vào. Cũng chẳng thấy ai trò chuyện vui vẻ với nhau.

“Cô bất ngờ về bầu không khí ở đây à?”

“Giống như trại lính hay nhà tù vậy.”

“Gần đây có quá nhiều đứa chỉ biết vui chơi, quên mất mục đích của mình. Bàn tán về nước hoa mới ra hay cặp nào đẹp đôi... Thật vô bổ.

Thành thử tôi đã dạy dỗ chúng một chút, và thái độ của tất cả đều thay đổi. Cô nghĩ xem, những ai muốn vào Bạch Kỵ Sĩ Đoàn thì nên có thái độ như thế này mới đúng chứ, phải không?”

“... Ừ, tôi đồng tình.”

Theo thông tin Jin từng cung cấp, học sinh ở ký túc xá nữ 1 nơi Karen ở thường xuyên tiến hành quyết đấu, và số điểm trung bình của họ cũng cao hơn.

Rõ ràng sự hiếu chiến của Karen ảnh hưởng đến họ, xấu cũng như tốt.

“Vào đi, đây là phòng tôi.”

Ngay khi bước vào, hình ảnh lọt vào mắt Nina đầu tiên là một cô gái tóc đen trong bộ trang phục hầu gái.

Kính tròn lớn và mái tóc rẽ ngang che khuất gương mặt khiến cô ta trông có phần khó gần. Cô ta dẫn Nina đang trố mắt ngạc nhiên đến ghế sofa.

“T-tại sao lại có hầu gái ở đây?”

Karen ngồi phịch xuống ghế đối diện, nhìn Nina bằng ánh mắt khó chịu trước câu hỏi vô duyên.

“Đối với những tiểu thư danh gia như cô, đây đâu phải điều gì lạ lùng gì? Gia đình Stingray của cô chắc cũng có mấy người mà phải không?”

“À, phải. Nhưng...”

“Cô khỏi lo, cô ấy là học sinh chính thức của trường Haiberg, còn sở hữu siêu năng lực hữu ích nữa. ...Nào, tự giới thiệu đi.”

Theo chỉ thị của chủ nhân, cô gái nhẹ nhàng nhấc váy xòe ra rồi cúi đầu:

“Tên tôi là Satia Rodell. Từ nhỏ tôi đã phục vụ gia đình Ashby trong vai trò hầu gái ạ.”

Satia, cô bạn thân của Karen mà Casper đã dụ dỗ, chính là cô gái này ư?

Với vẻ ngoài kín đáo và ít cảm xúc, Satia hoàn toàn trái ngược với Nina. Thật không thể tin nổi lòng chung thủy của gã Casper kia.

“Satia, pha trà cho khách đi.”

“Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi ạ.”

“Hừm, quả nhiên rất chu đáo.”

Một tách trà được đặt trước mặt Nina ngay lập tức. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết đó là loại đắt tiền.

Trong góc phòng có một đống thùng gỗ lớn chồng chất lên nhau. Trên kệ tường là bộ đồ ăn, xà phòng, bánh ngọt, nước hoa... được sắp xếp gọn gàng theo quy tắc nhất định. Hẳn Karen đã yêu cầu gia đình gửi đồ dùng cá nhân từ nhà tới.

“Stingray, dùng đường không?”

“À vâng, một muỗng thôi.”

“Tôi đã cho vào sẵn rồi ạ.”

Th-thật đáng nể...

Sau nhiều năm bên cạnh và che chở cho Karen, năng lực của Satia đã không thua kém gì hầu gái hạng nhất. Dù Karen có vẻ vô lễ khi ngồi kê chân lên bàn, nhưng chắc chắn gia đình Ashby là tầng lớp quý tộc giàu có.

Nina an tâm nhấm nháp tách trà của mình.

Mùi thơm nồng quyến rũ xộc vào mũi. Màu hổ phách óng ả phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Khi hớp một ngụm, vị cay nồng và mặn mòi tấn công dữ dội vào vị giác...

“... Ư! C-cái gì thế này!?”

“Đây là trà sáng tạo của tôi dành riêng cho Stingray-sama. Theo nghiên cứu trước của tôi, cô rất thích các món hải sản, nên tôi đã thêm tinh chất gan cá trích để tăng hương vị. Tôi còn pha thêm một chút gia vị đặc biệt nhập từ phương Đông để cân bằng hương vị.”

“Toàn là những thứ không hợp với khẩu vị của tôi...!”

“Xin lỗi nhé, Stingray. Satia có thói quen tự ý điều chỉnh món trà sáng tạo của mình theo sở thích của khách. Cộng thêm khẩu vị hơi lệch lạc, nên đôi khi sẽ ra nông nỗi thế này đấy.”

“... Đây rõ ràng là trò chơi khăm! Làm ơn đổi tách trà bình thường dùm cái!”

“Hả?”

Không khí dễ chịu ban nãy chợt se lại.

Karen nhìn Nina bằng đôi mắt dữ tợn của con thú đói mồi.

“Satia đã tự tay pha trà sáng tạo cho cô mà. Dù có hơi không vừa ý, cô cũng không nên nói lời khiếm nhã như vậy chứ?”

Satia vẫn đứng im lặng bên cạnh, trong khi Karen tỏa ra bầu không khí căm phẫn.

Đáng lẽ Nina không nên chủ quan.

Đối thủ của cô chính là một ả quái vật đích thực.

Là kẻ kiếm nhiều điểm nhất năm nhất và hạ gục không ít đối thủ qua các trận quyết đấu, Karen là một tay chiến binh máu lạnh. Loại người này luôn tìm cái cớ để gây sự.

Hơn nữa, Satia dường như cũng có siêu năng lực nào đó.

Hiện giờ Nina chỉ là con chuột rơi vào tổ quái vật.

Một khi Karen thay đổi ý định, cô sẽ bị xé xác ngay lập tức.

"Phùù..."

Nina đặt tách xuống bàn, thở dài nhẹ.

Nhưng mình cũng là quái vật không thể khuất phục kia mà.

Để duy trì hình tượng Nữ Vương Tai Ương, cô không thể mất bình tĩnh ở nơi này.

“Đó là đe dọa hay tuyên chiến vậy, Karen-san? Tôi thì mong là cái sau, nếu có thể.”

“Đôi mắt khiêu khích... Rõ ràng chưa từng nếm mùi thất bại.”

“Ít nhất, cô cũng chẳng dạy dỗ được tôi điều gì.”

“... Muốn thử không? Ngay bây giờ."

Hai ánh mắt va chạm tóe lửa trắng xanh, khiến không gian như bị bóp méo. Dường như oxy sắp cạn kiệt, nhưng Nina không thể rời mắt.

Khi Karen ngả người ra sau ghế, giơ lòng bàn tay về phía Nina, cô vẫn giữ nụ cười tự tin trên môi.

“... Hừm, được lắm.”

Cười khoái trá, Karen thả chân xuống và ngồi ngay ngắn trở lại.

“Xin lỗi vì đã thử thách cô, Stingray. Tôi chỉ muốn xem cô có phù hợp làm đồng minh với mình hay không thôi.”

“Cô thật là kì quặc, Karen-sama.”

“Thôi nào, đừng nói vậy chứ. Lâu rồi Satia không được trình diễn trà sáng tạo, chắc vui lắm đúng không?”

Nghe câu chuyện đổi hướng bất ngờ, Nina chớp mắt ngạc nhiên.

“... Đồng minh?”

Nina không ngờ Karen - trông có vẻ thích hành động một mình, lại đề nghị liên minh. Không biết cô ta đang âm mưu điều gì.

—Chúng ta phải nghi ngờ tất cả những ai tiếp cận.

Nina lại nhớ câu Jin từng nói.

“Tôi muốn tốt nghiệp hạng nhất và gia nhập Bạch Kỵ Sĩ Đoàn. Cho nên tôi sẽ không tuân theo thỏa thuận đình chiến mà cô giáo nói hôm qua đâu. Tôi sẽ tích cực nghiền nát những kẻ được miễn thi tuyển sinh ngáng đường mình.”

“Có nghĩa mục tiêu đầu tiên của cô là Casper?”

“Đúng vậy. Tôi ghét nhất những tên khốn đỏm dáng coi thường thế giới như thế. Hắn ta chính là mục tiêu lý tưởng để tiêu diệt trước tiên, cô có nghĩ thế không?”

“Nhưng tại sao cô lại muốn liên minh với tôi?”

“Tôi muốn cô bóc trần siêu năng lực của hắn.”

Trong đôi mắt hung tợn của Karen ánh lên tia sáng của trí tuệ lạnh lùng.

“Tôi nghe nói hắn đã đề nghị liên minh với cô? Vậy thì tuyệt, hãy trở thành gián điệp của tôi đi, Stingray.”

Karen không chỉ là một tay chiến binh cuồng nhiệt.

Cô ta không hành động mù quáng hay cá cược liều lĩnh. Nếu Casper cố tình giấu siêu năng lực của mình, Karen sẽ loại trừ yếu tố bất định đó trước tiên.

Thông qua việc cô ta đã biết về liên minh vừa được thành lập, có thể thấy Karen rất giỏi thu thập thông tin.

Dù cũng có thể chỉ là do chính Casper nói lung tung.

“Chúng ta phải giữ bí mật mối quan hệ đồng minh này, không để Casper phát hiện ý đồ. Cô có thể làm được điều này chứ?”

“Giả sử tôi khai thác được siêu năng lực của Casper, cô sẽ làm gì tiếp theo?”

“Tất nhiên, việc quyết đấu trực tiếp với hắn là của tôi. Sau khi đánh bại hắn triệt để, tôi sẽ chia một phần điểm cho cô, có được không?”

Nina đưa tay lên cằm, giả vờ suy nghĩ.

Dù thế nào, chấp nhận ngay yêu cầu cũng không phù hợp với hình tượng của Nina Stingray. Cô nên thử khiêu khích Karen một chút.

“Cô khúm núm quá nhỉ. Hay là Casper quá đáng sợ?”

“Đừng nói nhảm, Stingray. Mang yếu tố bất định vào chiến trường thì chỉ là ngu xuẩn, chứ chẳng hề dũng cảm đâu.”

Nina rùng mình.

Cô ta hoàn toàn không có sơ hở.

Hơn nữa, có vẻ Karen vốn không tin tưởng ai cả. Cũng giống như chính Nina ngày trước.

“... Vậy thời hạn trả lời là bao lâu?”

“5 giờ sáng mai. Nếu muốn kết đồng minh, hãy tới khu rừng phía sau ký túc xá nữ.”

“Còn nếu tôi từ chối thì sao?”

Karen úp tách trà sáng tạo đã cạn, rồi cười toe toét để lộ hàm răng nanh sắc nhọn.

“Thay vì tên ngốc kia, tôi sẽ nghiền nát cô.”

“Ưưư... Làm sao đây, Jin?”

Sau giờ ngủ, Nina lén ra khỏi ký túc xá, tới gặp Jin đang đợi sẵn trong kho thể thao.

Cậu ta vẫn mặc đồng phục, nghĩa là sau tan học thì cậu ta đã đến đây luôn chứ không về ký túc xá.

“... Được rồi, trước hết hãy kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra nào.”

Sau khi nghe Nina bị ép làm gián điệp, Jin cười như đó là câu đùa hay nhất thế kỷ.

“Ra là cô ta chủ động tiếp cận trước à?”

“L-là sao?”

“Lúc Casper đề nghị liên minh, tôi đã nghĩ ngay đến việc tiếp cận Karen, kẻ thù của hắn ta, và nói sẽ làm gián điệp cho cô ấy. Đó là cách tốt nhất để Nina tiếp cận mà vẫn giữ được uy nghiêm. Tôi còn nghĩ ra vài kịch bản khác nữa, nhưng giờ thì khỏi cần tốn công rồi.”

“C-cậu định nhận lời à?”

“Tất nhiên rồi. Cơ hội như thế này hiếm có mà.”

“Nhưng, nếu Casper phát hiện ra thì chúng ta sẽ lâm nguy mất...!” Nina lo lắng nhìn đồng phạm.

“Nina còn non nớt quá. Chúng ta phải cảnh giác những điều nhiều hơn thế nữa. Từ giờ cô còn phải điều tra xem Karen có phải Chó chăn cừu hay không nữa chứ.”

“Trời ạ... đầu óc tôi quay cuồng rồi...”

“Được rồi, vậy hãy phân tích tình hình nào.”

Jin giơ ngón tay lên và bắt đầu giải thích.

“Trước tiên, giả định cơ bản: Chúng ta đang tìm kiếm gián điệp của hiệu trưởng, Chó chăn cừu, để phơi bày bí mật của trường. Các ứng cử viên hàng đầu là Casper và Karen, thuộc nhóm được miễn thi tuyển sinh.

Tuy nhiên, để thu thập thông tin, chúng ta cần tiếp cận họ. Bắt cóc từng người rồi thẩm vấn thì quá mạo hiểm.

Vì vậy, chúng ta đã hạ gục Bennett một cách rùm beng, biến mình thành mục tiêu then chốt mà trường cần để ý. Như vậy, Chó chăn cừu sẽ tự tiếp cận chúng ta để tìm hiểu xem chúng ta có gây hại cho trường hay không.”

“Ý cậu là Casper và Karen?”

“Khả năng cao là thế. Vì vậy, chúng ta cần thân thiết với họ để chờ đợi lúc nào đó hắn lộ mặt.

Với Casper, ta nói sẽ liên minh để kiềm chế Karen. Đồng thời bí mật liên minh với Karen để báo cáo thông tin về siêu năng lực của Casper. Song song đó, tìm bằng chứng xem ai trong hai người họ là Chó chăn cừu...”

Một tình huống mà bản thân người nói cũng e ngại.

Đương nhiên Nina trông có vẻ kinh hoàng, nhưng khóe miệng cô vô thức nở nụ cười. Có lẽ người đồng lõa đáng tin cậy này vẫn hào hứng với tình huống phức tạp như thế này.

Dù chắc chắn cô ấy sẽ không thừa nhận điều đó.

“Nina, chúng ta sắp thực hiện phi vụ lừa đảo tín nhiệm độ khó cao nhất. Hai con mồi là hai quái vật. Nếu bị một trong hai nghi ngờ thì chúng ta thất bại. Nếu bị trường nghi ngờ là mối nguy hiểm thì trò chơi kết thúc. Lúc đó, chúng ta sẽ bị tra tấn như cha nuôi của tôi. Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ làm việc khó như thế này.”

“Vậy có tỷ lệ thành công không?”

“Tất nhiên là có rồi.”

Jin tươi cười nói tiếp:

“Tôi sẽ viết kịch bản. Nina sẽ đóng vai chính, chiếm được lòng tin của bọn quái vật và lấy cắp thông tin mà không ai hay biết. Đừng lo, chúng ta nhất định sẽ làm được thôi.”

“... Đúng là điên mà.”

“Ha ha, giờ mới phát hiện à? Chúng ta là đồng loại mà.”

Đôi mắt đen nhánh và xanh biếc của hai người nhìn thẳng vào nhau.

Không cần tranh luận thêm, câu trả lời đã rõ ràng khi hai kẻ lừa đảo đứng trước cơ hội lớn như thế này.

Nina thở dài như đã chấp nhận, rồi nhếch miệng cười nham hiểm.