Mặt trời đang lặn ở đường chân trời, chiếu những tia sáng cuối cùng xuống thế giới.
Dưới bầu trời như chìm trong biển lửa, cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra.
Áp lực từ bên trong làm nứt vỡ tòa ký túc xá nữ 1 phản chiếu muôn vàn ánh sáng, cuối cùng thì sụp đổ. Tinh thể vẫn tiếp tục sinh sôi, mở rộng vùng phá hủy.
Cô gái lạnh lùng quan sát cảnh đổ nát hoang tàn ấy.
Việc biến trường học thành địa ngục không phải do điên cuồng căm hận, mà chỉ vì cô cho rằng đó là cách tối ưu nhất để lôi lũ chuột ra.
Nếu mục tiêu của chúng là xác định Chó chăn cừu, thì không có miếng mồi nào ngon hơn thế này.
Hơn nữa, thay vì cứ để yên rồi bị giết, chúng chắc chắn sẽ xuất hiện để ngăn cản sự phá hủy.
Với cô là cớ báo thù chính đáng, nên sẽ không ai nghi ngờ mối liên hệ với hiệu trưởng. Ký túc xá sẽ được tu sửa trong đêm nhờ người có siêu năng lực trong ban giáo viên, cô cũng cân nhắc không làm tổn thương học sinh ngoài những kẻ chống đối trường.
“...Xin hãy chứng kiến, thưa hiệu trưởng. Tôi nhất định sẽ dẹp tan mọi mối đe dọa.”
Lời nguyện cầu vang lên, hòa tan vào quang cảnh đẹp đẽ.
Cô quyết định sẽ báo cáo hiệu trưởng sau khi chặt đầu con chuột.
Như vậy sẽ không làm phiền ngài trong lúc bận rộn, và nhất là thể hiện được giá trị của mình một cách tuyệt đối.
Lúc đó, có lẽ cô sẽ được gặp mặt ngài.
◇
Khi Nina đến nơi từng là khu ký túc xá nữ 1, Karen Ashby đang ngồi trên đỉnh núi tinh thể lấp lánh màu đỏ tía, ngẩng mặt lên nhìn hư không.
Các tinh thể vẫn tiếp tục sinh sôi kèm sự phá hủy, nhưng trong phạm vi khoảng 10 mét xung quanh Karen gần như không động đậy. Cô ta đã giảm tốc độ phát triển một phần để tránh bị vùi lấp.
“Stingray, không ngờ cô lại chủ động chủ động ra mặt.”
Vẫn ngồi trên tinh thể, Karen liếc nhìn Nina.
“Cơ mà, cô đến đây bằng cách nào vậy? Việc tiếp cận đâu có dễ dàng.”
Trước giọng nói điềm tĩnh hơn dự đoán, Nina càng cảnh giác hơn.
Thực ra, cô được Emma – đã gia tăng khả năng thể chất nhờ kẹo doping – đưa tới, nhưng dĩ nhiên cô sẽ không tiết lộ sự thật đó.
“Có khi các tinh thể của cô sợ nên đã tránh đường cho tôi đấy. Hiện tượng kỳ lạ nhỉ?”
“Lá chắn tâm năng điều khiển à? Chậc, phải rồi ha.”
“Mà Karen nè, cô có xin phép nhà trường chưa đó? Tự tiện phá phách như thế...”
“Không cần.”
“Thản nhiên quá nhỉ.”
“Bởi vì tôi có lý do chính đáng. Đó là phải trả thù tên ác nhân đã hại bạn thân của tôi.”
Nina phủ nhận hết trong đầu.
Vụ Satia bị tấn công chắc chắn là dàn dựng. Cho dù Satia bình an vô sự thì ắt cũng đang bị giấu đi đâu đó. Muốn tiêu diệt gián điệp Cộng hòa mà không ai nghi ngờ mối liên hệ với hiệu trưởng thì đây là giải pháp tối ưu.
Hơn nữa, tại sao nhà trường không có phản ứng gì trước sự việc này?
Do nể nang người được miễn thi tuyển sinh?
Hay vì chưa có thiệt mạng nên xem nhẹ vấn đề?
Hoặc, chính thủ phạm gây bạo loạn là người trong trường?
Rõ ràng, câu trả lời đúng rành rành ra đó.
“Thôi, tôi không quan tâm động cơ của cô.”
“Còn tôi thì rất tò mò. Tại sao cô lại tấn công Satia?”
“Hoang tưởng bị hại đấy à?”
“Vậy tại sao cô xuất hiện ở đây?”
“...Chỉ đơn giản là đến dọn rác thôi”
Nina khoác lên nụ cười của quái vật vô tâm.
“Tôi ghét nhất loại người như cô, Karen-san ạ. Tưởng cứ làm bộ như trẻ con, phá phách lung tung thì sẽ đạt được mọi thứ như ý muốn. Quá thiếu sự tự kiểm soát bản thân. Tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, cô không thấy mình quá tự cao tự đại à?”
“Tóm lại cô muốn nói gì?”
“Khổ ghê. Chẳng phải lời tôi vừa nói rất rõ ràng sao? Ý là tôi tuyệt đối không thể chấp nhận những kẻ đã hạ đẳng mà còn tự phụ ở ngôi trường Haiberg này. Cảm giác ghê tởm giống như khi thấy côn trùng bẩn thỉu bò khắp phòng ấy.”
Nghe vậy, Karen bật cười thành tiếng từ đáy lòng.
Nếu chỉ nhìn khoảnh khắc này, có thể tưởng như thế giới không hề chìm trong địa ngục. Biểu cảm của Karen trong sáng đến vậy.
“Cô thú vị thật đấy. Nhân tiện...” Karen đột ngột đứng dậy. “Đối đầu với tôi tức là tử chiến đấy.”
Một luồng sát khí sắc nhọn bốc lên từ toàn thân Karen.
Ánh nắng chiếu ngược khiến Nina không nhìn rõ, nhưng cô biết chắc Karen đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
Tốt, mắc bẫy rồi.
Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch.
Giờ đây, khi đã trêu tức thành công, chắc chắn đối phương sẽ nhận lời thỉnh cầu của cô.
“Tôi cũng muốn tử chiến với cô lắm... nhưng ngôi trường này không phải khu vực vô pháp luật, mà có quyền tài phán. Dù sao cũng phải ký vào bản cam kết rồi mới tử chiến chớ?”
“Quyết đấu à? Được, quy tắc thế nào?”
“Đơn giản thôi. Điều kiện chiến thắng là một trong hai bên bất tỉnh hoặc đầu hàng. À, tôi cho phép đầu hàng vì lòng thương hại dành cho cô đấy.
Bên thua sẽ mất hết điểm sở hữu và bị đuổi khỏi trường. Tất nhiên, chỉ trong trường hợp còn sống sau khi thua thôi. Về địa điểm, tôi nghĩ tòa nhà cũ mà lớp tôi từng dùng cho bài kiểm tra thực hành rất phù hợp. Ở đó không có người, lại là tòa nhà kín, nên cô cũng dễ chiến đấu hơn phải không?”
“Được, cứ vậy đi. Nhanh ký cam kết nào...”
“Đừng vội. Để cho chắc, tôi cần thêm một số điều kiện chi tiết.
Thứ nhất, cả hai sẽ ẩn nấp trong một phòng bất kỳ tại tòa nhà cũ trước khi trận đấu bắt đầu. Tín hiệu bắt đầu sẽ do con búp bê thiếc kia, quan sát viên Jake, đảm nhiệm nhé.”
“Tại sao phải phức tạp như thế?”
“Tôi lấy ý tưởng từ luật chơi Trốn tìm trong bài kiểm tra thực hành trước đây đấy. Chỉ là trò chơi vui thôi. Dù nó không có ý nghĩa mấy với tôi và cô.”
“Thôi được. Còn điều kiện nào nữa?”
“Thứ hai, phạm vi chiến đấu chỉ giới hạn trong tòa nhà cũ. Ra khỏi quá 5 mét là thua ngay, không có ngoại lệ. Đương nhiên, đây là quy định cấm chạy trốn.
Thứ ba, gây hại cho người không liên quan cũng coi như thua cuộc. Xét đến siêu năng lực của hai ta thì cần phải cân nhắc điều này.”
“Tôi nhìn thấu mưu kế của cô rồi đấy. Vậy hãy bổ sung câu: [Quy tắc thứ ba không áp dụng cho những ai xâm nhập vào khu vực chiến đấu, hay can thiệp từ bên ngoài bằng bất kỳ cách nào].”
“...Được, tôi sẽ bổ sung.”
Nina lấy bản cam kết từ túi đồng phục, viết thêm điều kiện do Karen đưa ra.
Nếu bỏ qua luật này, Jin có thể lợi dụng việc cố ý bị thương sau khi lẻn vào tòa nhà cũ để tuyên bố thắng trận. Nhưng rõ ràng Karen rất cẩn trọng.
Cô ta cũng đoán trước khả năng Nina sẽ liên minh với Jin. Việc không đề xuất quy định [cấm người ngoài xâm nhập] có thể là nhằm loại bỏ tất cả kẻ gây rối.
Với tư duy lạnh lùng làm nền tảng, Karen có thể sử dụng mất kiểm soát hay điên loạn như lá bài tẩy để ép đối thủ. Giống Bennett, sự tồn tại của nhóm được miễn thi tuyển sinh vốn đã phá lệ.
Mặc dù trong lòng nguyền rủa, Nina vẫn khoác lớp vỏ diễn dày cộm, nở nụ cười tàn ác chào đón trận chiến.
“Vậy là quy tắc đã xác định rồi nhé. Mời ký vào bản cam kết.”
“Ờ, chờ tôi một chút.”
Karen nhẹ nhàng chạy xuống núi tinh thể, tiến đến gần Nina. Cô ta lau miệng bằng mu bàn tay, và theo đó, các tinh thể chất đống xung quanh bắt đầu sụp đổ.
Khối lượng lớn tinh thể hóa thành hạt ánh sáng, hòa cùng làn gió.
Cảnh tượng lung linh đẹp đẽ như trong tranh vẽ. Đây là lần đầu Nina biết đến vẻ đẹp khiến người xem cảm thấy rùng mình.
Bản thân Karen dường như không để ý, bình thản ký vào bản cam kết.
“Bây giờ, cả hai chúng ta không còn đường lui. Dù hối hận cũng vô ích thôi.”
“Cô thấy tôi trông như đang hối hận sao?”
“...Hà, phải thế chứ.”
Cho dù Nina nở nụ cười quái vật khiến người ta không muốn tiếp cận, Karen vẫn không hề lung lay. Thay vào đó, cô ta trông phấn khích hơn là sợ hãi.
Liệu Karen đã đọc được bao nhiêu phần của kế hoạch bên mình?
Đối phương là kẻ che giấu bản thân, tìm cách truy tìm bọn cô. Chắc chắn cô ta có tư duy của kẻ lừa đảo, và sẽ không bỏ qua việc chuẩn bị trước trận chiến.
Hơn nữa, bọn cô đã hạ được Bennett Roar.
Lần này, cô không thể hy vọng đối phương sẽ xem thường mình.
Ưưư, muốn chạy trốn quá...!
Trong đầu, cô đang khóc thét và vẫy cờ trắng.
Nhưng cô cũng là kẻ lừa đảo đẳng cấp.
Trong đầu cô có kịch bản do đồng phạm đáng tin cậy viết. Cô chỉ cần giấu cảm xúc thật, rồi diễn màn kịch lừa cả thế giới là được.
Các hạt sáng lúc nãy bao phủ bầu trời, giờ đây đã hoàn toàn tan biến.
Hai kẻ lừa đảo nhìn thẳng vào mắt nhau, thấy được niềm tin chiến thắng cùng mưu kế tinh vi tột cùng.
*10 phút sau*
Sau khi đến tòa nhà cũ - địa điểm quyết đấu, Karen chui qua cánh cửa không còn mảnh kính nào, bước vào sảnh.
Cô tiếp tục đi dọc hành lang, hướng đến căn phòng ở cuối phía Đông tầng một.
Theo thỏa thuận với Nina, cả hai sẽ vào tòa nhà cách nhau 3 phút. Nghĩa là lúc trận chiến bắt đầu, vị trí của đối phương hoàn toàn bí ẩn.
Giống như trò chơi trốn tìm trong bài kiểm tra thực hành cách đây không lâu. Dù vậy, đối với Karen, đây đơn giản chỉ là công việc phá hủy.
Lúc đó, đối thủ đã đầu hàng trước khi bị nghiền nát. Nhưng lần này, mọi thứ sẽ khác.
Bởi vì, đối thủ là Nina Stingray.
“Hừ, để xem cô tính làm gì.”
Với khả năng sinh sôi tinh thể bằng tốc độ khủng khiếp, Karen có thể nghiền nát đối thủ. Không gian trong nhà rõ ràng là chiến trường lợi thế áp đảo dành cho cô.
Việc chọn địa điểm này khả nghi ngay từ đầu.
Chắc chắn Nina và đồng bọn đã chuẩn bị kế hoạch gì đó.
Dù vậy, Karen không hề lo lắng. Bởi siêu năng lực của cô có một khả năng ẩn mà hầu hết học sinh không biết.
Từng tinh thể do Karen tạo ra vốn chỉ là hợp chất vô cơ. Chúng chẳng có tác dụng gì ngoài việc trang trí phòng ốc. Giống những hòn sỏi vô hại.
Nhưng khi phát triển đến một kích thước nhất định, chúng sẽ có một tính chất đặc biệt.
Đó là khả năng cách điện mạnh mẽ.
Không chỉ ngăn dòng điện, mà còn chặn nhiệt, chấn động, năng lượng vô hình phát ra khi sử dụng siêu năng lực... tức là cả tâm năng điều khiển của Nina. Tất nhiên, cô chưa từng đối đầu với ai mạnh như Nina, nhưng chắc chắn đối phương sẽ không thể dễ dàng đánh bại cô.
Nói cách khác, Karen là thiên địch của Nina.
Cho dù đối thủ là người có siêu năng lực mạnh mẽ, cô cũng không thua kém trong chiến đấu trực diện. Nếu phe kia có cơ may chiến thắng thì chỉ là nhờ mưu kế chuẩn bị từ trước.
Và mình đã đọc được chiêu trò mà phe kia chuẩn bị.
“Các ngươi vào vị trí hết chưa?”
Giọng nói máy móc vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Là giọng của búp bê mèo thiếc được hiệu trưởng Zillwill Wieser ban cho sự sống bằng siêu năng lực. Trong trận đấu, Jake sẽ là trọng tài.
Jake lơ lửng giữa không trung, như thể đang đứng trên sàn vô hình.
“Để ta nhắc lại cho các ngươi. Những điều kiện trong bản cam kết là tuyệt đối, nhớ chứ? Sau vụ Bennett Roar, đa số đều thêm điều khoản [cấm giết người] vào đấy, thế mà các ngươi thấy ổn với bản cam kết này sao? ...À quên mất, các ngươi không trả lời được vì đang ẩn nấp. Thôi kệ, coi như chấp nhận rồi nhé.”
Karen lơ đi lời nói vô nghĩa ấy, tập trung hình dung toàn cảnh tòa nhà cũ.
Số năm tuổi phải trên 100. Xây bằng gạch. 4 tầng. Mặc dù được sửa chữa nhiều lần nhờ siêu năng lực của giáo viên, nhưng vật liệu tòa nhà đã quá cũ nát. Cô không rõ diện tích chính xác, nhưng hơi rộng hơn tòa lớp học của năm nhất, với 4 phòng mỗi tầng.
Dù Nina ẩn nấp ở đâu thì cũng vô nghĩa thôi.
Điều cô cần làm đã rõ ràng.
“Được rồi, trận quyết đấu bắt đầu!”
Ngay khi Jake tuyên bố, Karen kích hoạt siêu năng lực của mình.
Những mảnh vụn tinh thể xuất hiện trên đầu ngón tay cô bắt đầu tăng trưởng mãnh liệt.
Karen hít sâu, tập trung sức mạnh vào trung tâm cơ thể. Đó là kỹ thuật thở để tăng cường năng lực mà cô học từ sư phụ bịp bợm.
Kỹ thuật thở không cần cơ sở khoa học. Nhờ luyện tập phản xạ có điều kiện nhiều lần, cô đã biến một động tác thành công tắc để tập trung tinh thần.
Nhờ thế, đám tinh thể vốn tăng trưởng vô tổ chức giờ đây có thể điều khiển.
Karen điều chỉnh hướng sinh sôi của tinh thể.
Vì cô đang ở trong phòng cuối phía Đông tầng một, nên không cần quan tâm đến đằng sau và bên dưới. Cô nhắm hướng xéo phía trước, nơi đối thủ có thể ẩn nấp, xả tinh thể đã kết thành hình nón ngược.
------
Một, khi đối phó với học sinh trường Haiberg.
Hai, khi bản thân hoặc Satia bị tổn thương.
Với hai điều kiện này, giới hạn công suất của Nhà Tang Lễ Vui Vẻ đã bị gỡ bỏ. Tốc độ sinh sôi tinh thể ngày càng tăng, chạm đến công suất cực đại chỉ là vấn đề thời gian.
Cho dù Nina và đồng bọn ẩn nấp ở đâu, chưa đầy 10 phút thì tinh thể đã phá hủy toàn bộ tòa nhà. Ánh trăng xanh chiếu qua cửa sổ, khiến làn sóng tinh thể lấp lánh một cách đáng sợ.
Bỗng có tiếng nổ vang lên từ phía trên.
Tiếng vỡ vụn của tinh thể hòa lẫn trong tiếng gầm đủ làm rung chuyển cả tòa nhà.
Gì vậy? Siêu năng lực của Stingray ư?
Tinh thể này vốn không thể bị tâm năng điều khiển xuyên thủng. Hay năng lực Nữ Vương Tai Ương của Nina là ngoại lệ?
“Được đấy, thú vị lắm.”
Cô nhận ra mình đang háo hức chiến đấu, vượt ngoài mục đích ban đầu.
Từ khi nhập học đến nay, cô đã vùi biết bao học sinh xuống đáy tuyệt vọng qua các trận đấu. Nhưng đây là lần đầu cô đối đầu với kẻ huyền bí đến vậy.
“...Tôi sẽ nghiền nát cô đến khi không còn nguyên hình.”
Nở nụ cười tàn bạo, Karen tiếp tục tăng cường công suất siêu năng lực của mình.
◇
Áááááá! Ghê quá! Ghê quá! Ghê quá!
Nina dùng hai tay che miệng, cố gắng nén tiếng hét.
Sàn nhà bên dưới bắt đầu phát ra những tiếng nứt, ngay sau đó thì những tinh thể trắng xanh trào lên như suối phun. Dòng tinh thể sắc nhọn như răng thú dữ, chỉ cần tránh chậm một chút là sẽ bị xé xác ngay.
Nỗi kinh hoàng khi hy vọng bị cướp đi từng giây khiến đầu óc cô gần như tê liệt.
“Đừng cử động, cô muốn chết à?”
Emma đeo mặt nạ, ôm Nina bay nhảy giữa hành lang, vượt qua dòng chảy cuồng bạo của tinh thể với tốc độ chớp nhoáng.
Emma lộn người trên không trung, ném quả lựu đạn thông dụng do gia tộc Ashby sản xuất hàng loạt xuống đám tinh thể. Vụ nổ khiến mảnh sắt văng ra phá vỡ tinh thể, nhưng chưa đủ để câu giờ.
Bởi tinh thể lại tiếp tục trào lên từ những chỗ bị phá hủy.
Giống như ném đá vào cơn sóng hung hãn, sự kháng cự của Emma trước sức mạnh kinh hoàng kia dường như hoàn toàn vô nghĩa.
“Cứ chạy trốn và ném lựu đạn thôi thực sự ổn à!?”
“...Ưm, Jin sẽ lo phần còn lại.”
“Tôi không tin tưởng tên đó như cô đâu!”
Emma vừa chạy vừa rủa. Nina nhớ lại lời đồng phạm nói trước khi bắt đầu kế hoạch:
“Khả năng xử lý thông tin của não có giới hạn. Càng phải cảnh giác nhiều yếu tố, khả năng phán đoán của đối phương càng giảm.”
Nhiệm vụ của nhóm Nina là giả vờ chống trả bằng siêu năng lực, đồng thời chạy trốn liên tục để gây áp lực lên tư duy đối phương.
Họ biết tinh thể của Karen có thể chặn tâm năng điều khiển. Chỉ cần nghe thấy tiếng tinh thể vỡ vụn cũng đủ làm Karen lung lay.
Dĩ nhiên, đây chỉ là trò quấy rối nhỏ.
Tất cả là để chuẩn bị cho lá bài tẩy của Jin.
“Gian lận lộ liễu thế này mà trọng tài không phát hiện ư!?”
“Jin từng nói Jake chỉ là thiết bị vô tuyến hiệu năng cao mà thôi. Không có chức năng ghi hình, giữa tiếng ồn này chắc cũng không nghe được chúng ta nói gì.”
“Chết tiệt, hắn biết cả những thông tin tôi chưa khai thác...”
Emma lại rủa thầm trong khi né tránh những mũi tinh thể xuyên tường tấn công.
“Các người quái đản quá. Luôn chiến đấu với bọn dị nhân như thế này à?”
“Không như cô, chúng tôi thậm chí còn không dùng thuốc kích thích.”
“...Đúng là điên mà.”
Tuy Emma đã quen, nhưng hành động liều lĩnh của những kẻ bình thường chỉ giỏi nói dối, diễn xuất thách thức quái vật thật điên rồ. Ngay cả cô - vượt trội hơn về mặt chiến đấu - còn rất thận trọng, tránh những cuộc chiến vô nghĩa.
Dẫu vậy, phe mình vẫn có cơ hội chiến thắng.
Với khả năng thể chất được tăng cường, Emma có thể tránh bị tinh thể bắt kịp, ít nhất cho đến khi viên kẹo tan hết. Giống như lúc né tránh cạm bẫy của Nina và Jin, Emma có thể dự đoán trước các cuộc tấn công bất ngờ từ tường và sàn.
Dĩ nhiên, vở kịch chạy trốn này cũng có giới hạn về mặt vật lý, nhưng Nina không lo âu.
Bởi vì mình có một đồng phạm đáng tin cậy.
Nina nhớ lại chi tiết âm mưu chuẩn bị dài hạn mà Jin đã trình bày trong căn cứ bí mật trên gác mái cách đây chưa đầy một tiếng.
◇ 30 phút trước ◇
““Tín hiệu dừng ép buộc?””
Trong căn cứ bí mật trên gác mái, Nina và Emma đồng thanh lặp lại.
Không hiểu rõ ý nghĩa cụm từ Jin vừa nói, Nina vội hỏi lại:
“Ý cậu là sao...?”
“Lúc Karen tập thở ở võ đường của Nathan, tôi đã quan sát cô ta. Thế rồi, tôi đã phát hiện ra cử chỉ chung mỗi khi cô ta giải phóng siêu năng lực.”
“...A, đúng rồi!”
Jin nhếch mép:
“Cô nhận ra chưa? Karen luôn lau miệng bằng mu bàn tay khi giải phóng siêu năng lực. Có lẽ đó là tín hiệu dừng ép buộc của Nhà Tang Lễ Vui Vẻ.”
“Khoan đã.” Emma cắt ngang. “Lau miệng bằng tay là động tác rất phổ biến. Có thể chỉ là thói quen. Cậu định dựa vào manh mối mong manh đó à?”
“Là phản xạ có điều kiện đấy, Emma. Thân là điệp viên, chắc cô biết mà nhỉ?”
Để kiểm soát siêu năng lực quá mạnh, Karen tận dụng phản xạ có điều kiện về mặt tâm lý. Đó là thông tin do chính cô ta tiết lộ ở võ đường.
Cô ta tự rèn luyện mình để tự động đạt trạng thái tập trung sâu chỉ bằng một động tác nhất định.
“Để kiểm soát siêu năng lực, Karen phải sử dụng kỹ thuật thở Đông phương làm công tắc tập trung. Với siêu năng lực phiền phức đến mức không thể kiểm soát nếu không làm thế, việc cô ta cần một động tác cụ thể để giải phóng là điều hợp lý, phải không?”
“...Tôi hiểu mục đích của cậu rồi. Cậu định ép Karen thực hiện động tác ấy để giải phóng siêu năng lực phải không?”
“Vẫn chưa hài lòng à?”
“Đương nhiên rồi. Làm thế nào để ép cô ta lau miệng trong lúc chiến đấu cơ chứ?”
Emma hoài nghi là đúng.
Với khoảng cách sức mạnh quá xa, việc nhắm đến tín hiệu dừng ép buộc trước mặt đối thủ quả là liều lĩnh.
Giống như cầu nguyện tuyết rơi giữa sa mạc. Không thể gọi đó là chiến lược được.
“Nếu tín hiệu dừng ép buộc là thứ khác thì sao?”
Jin tuyên bố với vẻ mặt đầy tự tin:
“À, cách nói vừa rồi hơi khó hiểu nhỉ. Việc lau miệng chỉ là quá trình đáp ứng điều kiện thôi.”
“Ý cậu là gì?”
“Là mùi, Emma ạ.”
Jin giải thích cho Emma, người vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của cậu:
“Nghi ngờ đầu tiên xuất hiện cách đây khoảng 2 tuần. Tôi đã nhờ thám tử quen biết xem xét khu vực nhà chính của Karen. Kết quả, cứ khoảng 2 tuần lại có kiện hàng từ nhà Karen gửi đến phòng cô ta ở ký túc xá nữ một lần.”
“Chắc là Satia đặt hàng, phòng có rất nhiều trà và bánh dành cho khách mời mà.”
“Như Nina nói, có lẽ đó là sự chiều chuộng để Karen có cuộc sống thoải mái ở trường. Việc đấy bình thường, không có gì đáng ngờ. Nhưng, để cho chắc, bọn tôi vẫn đút lót nhân viên vận chuyển để kiểm tra nội dung kiện hàng. Cách đây khoảng 1 tuần thì phải?”
“Bọn vô lại...”
“Thôi nào, tôi chỉ nhờ họ cho xem trong hộp thôi. Bên trong là trà, bánh, đồ dùng cá nhân như bàn chải đánh răng... và một lọ nước hoa.”
“Nước hoa.”
Nina bất giác lặp lại.
Việc nữ sinh dùng nước hoa chẳng có gì lạ. Chính Nina cũng thỉnh thoảng xức chút nước hoa Jin tặng.
Nhưng điều đó có ý nghĩa gì?
“Nina, với tư cách cùng là phái nữ... theo cô, Karen có phải là kiểu người dùng nước hoa không?”
“...Đúng là hơi bất ngờ.”
Dù ngoại hình luôn chỉnh tề, nhưng ngẫm lại mới thấy Karen hầu như không trang điểm.
Một người tập trung vào các trận chiến trong trường hơn là quan tâm đến vẻ đẹp, nhưng riêng nước hoa thì lại dùng, quả thực hơi kỳ lạ.
“Còn một điểm khả nghi nữa. Trên lọ nước hoa có dòng chữ [Iris số 6], nhưng theo tôi biết thì sản phẩm đó không tồn tại. Hãng Iris chỉ sản xuất đến số 5 thôi. Có lẽ đây là sản phẩm đặt riêng của nhà Ashby.”
“Đ-đặt riêng ư?”
“Nói cách khác, Karen rất coi trọng nước hoa, nhưng Nina, khi tiếp xúc trực tiếp với cô ta thì sao? Cô có cảm nhận mùi nước hoa không?”
“...Không, hoàn toàn không.”
“Vậy thì có thể suy đoán một số khả năng.”
Jin gõ vào bức ảnh Karen dán trên giấy.
“Karen chỉ xịt nước hoa lên mu bàn tay, và rất ít, đến mức phải đưa đến gần mũi mới ngửi thấy. Tại sao nhỉ?”
“...Để tránh ngửi phải trong lúc chiến đấu.”
Có vẻ lời thì thầm của Emma đã đúng, khiến Jin vỗ tay và chỉ về phía cô.
“Giả sử như vậy, lý do Karen làm riêng một loại nước hoa dù không quan tâm thời trang đã có lời giải thích. Nếu chỉ có một loại duy nhất trên thế giới thì sẽ tránh được tình huống vớ vẩn khi đối thủ tình cờ dùng cùng loại khiến năng lực bị vô hiệu hóa, phải không?”
“Nghĩa là, nếu có thể cho Karen ngửi mùi nước hoa đó, thì có thể giải phóng cưỡng chế siêu năng lực của cô ta.... Không lẽ, lần trước với Bennett cũng vậy? Năng lực vô hiệu hóa của cậu thực chất là thủ thuật nhắm vào điểm yếu của siêu năng lực đối phương?”
“Ừ, đại loại vậy. Cô học được thêm một điều hay rồi đấy.”
Jin mỉm cười mỉa mai, rồi lôi ra từ ngăn ẩn trên sàn một cái hộp gỗ.
Bên trong có 3 lọ hình trụ, kích thước bằng ngón tay. Nhìn vào đầu xịt của lọ, Nina và Emma hiểu ý định của Jin.
“Trong 3 lọ xịt này có chứa nước hoa. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là xịt cái này vào mặt Karen ở tầm gần để cô ta ngửi thấy mùi. Chỉ có một lần xịt thôi, nên phải cẩn thận. Khi đã xịt là game over ngay lập tức.”
“Nhưng, nước hoa là hàng đặt riêng mà, Jin? Làm sao cậu có được thứ này?”
“Kỹ thuật hút chất lỏng từ lọ đóng kín, hay còn gọi là kỹ thuật "rút ruột". À, cái này thuộc lĩnh vực của kẻ trộm hơn là lừa đảo.”
“Bao nhiêu hành vi phạm pháp nữa mới đủ cho cậu chứ hả...?”
“Này, chỉ vài giọt thôi mà? Không đến mức liệt vào tội trộm cắp đâu.”
Nghe mấy tên tội phạm thảo luận, Emma có cảm xúc kỳ lạ chưa từng gặp. Trong cuộc đời hy sinh vì lợi ích của Cộng hòa quốc, đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm xúc này.
Cô đang phấn khích.
Hai người không có siêu năng lực, thậm chí còn không được đào tạo chiến đấu chuyên nghiệp. Hoàn toàn không có khả năng đối đầu trực diện với bọn dị nhân.
Nhưng nếu Jin - sở hữu khả khăn phán đoán thiên tài - viết nên kịch bản tỉ mỉ, còn cô và Nina diễn xuất, có lẽ chỉ với thân phận con người, nhóm cô vẫn có thể hạ gục bọn quái vật.
Hơn nữa, thú vị nhất là cả hai người kia đều tin chắc như vậy.
“Vậy là bộ bài đã đủ. Hai cô chuẩn bị tinh thần chưa?”
*
Karen lạnh lùng nhìn tòa nhà cũ bị phá hủy dần bởi sự lan rộng của tinh thể.
Vì Jake vẫn chưa tuyên bố kết quả, có nghĩa là Nina vẫn cố chạy thoát.
Có lẽ cô ta đang chạy lên sân thượng. Nếu leo trèo trên những mảnh tinh thể, chí ít cũng tránh được bị vùi lấp.
Dù sao đi nữa, cô ta cũng phải nhận ra rằng không thể chạy mãi như vậy.
Theo quy tắc do chính Nina đưa ra, nếu rời khỏi tòa nhà cũ quá 5 mét là thua cuộc.
Nếu cô ta dùng tinh thể làm điểm tựa để chạy trốn, dù sớm hay muộn thì quy tắc đó cũng sẽ tự bóp cô ta. Khi khối tinh thể không ngừng sinh sôi đạt độ cao trên 5 mét so với tòa nhà, chiến thắng sẽ thuộc về Karen.
Với tốc độ phát triển hiện tại, giới hạn thời gian chỉ còn hơn 3 phút nữa thôi.
“Này, đừng có kết thúc nhàm chán như vậy nhé?”
Nguyên tắc của cô là tiêu diệt triệt để kẻ phá rối. Cô không hề mong muốn chiến thắng do đối phương phạm luật.
Dù sao thì phe kia cũng sẽ ra tay trước đó thôi.
Karen không tự tin quá mức vào siêu năng lực của mình. Thay vào đó, cô luôn đánh giá nó là một năng lực phiền phức, chỉ có mỗi sức hủy diệt.
Chính vì thế, cô đã rèn luyện kỹ năng dự đoán và đối phó mưu kế của đối phương một cách bình tĩnh.
Dĩ nhiên, cô cũng đọc được chiến thuật mà phe kia có thể sử dụng.
“...Đấy, tới rồi.”
Có tiếng động phát ra từ phía sau.
Đây là phòng cuối phía Đông tầng một, nên sau lưng Karen chỉ có cửa sổ.
Cũng chính vì thế, đối phương tấn công từ bên ngoài tòa nhà là điều mà cô đã dự đoán.
“Vì kẽ hở duy nhất của tôi là đó mà!”
Nếu biết mục tiêu của Karen là phá hủy toàn bộ tòa nhà, có thể suy ra vị trí ban đầu cô chọn. Không cần chú ý xung quanh, cũng không lo bị rơi khi tòa nhà sụp đổ, chỉ có thể là một trong hai phòng ở góc phía Tây hoặc Đông tầng một.
Phe kia chỉ cần ẩn nấp bên ngoài cửa sổ, chờ cơ hội tấn công bất ngờ. Quy tắc khoan dung cho phép rời khỏi tòa nhà trong phạm vi 5 mét cũng là để hỗ trợ cho kế hoạch đó.
Giống như đã chuẩn bị, Karen phóng một luồng tinh thể lấp lánh trắng xanh về phía cửa sổ.
Tinh thể nhọn như mũi giáo, nhằm xuyên thủng kẻ tấn công.
Nếu đó không phải Nina, mà là kẻ nào khác, việc hắn văng hơn 5 mét cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng đòn tấn công đã thất bại.
Bên ngoài cửa sổ mà Karen nhắm tới hoàn toàn trống trơn, không một bóng người.
Chiến thuật đánh lạc hướng à...!
Lúc đó, Karen mới nhận ra mục tiêu thực sự của kẻ tập kích.
Cơ mà, tại sao cô không nhận ra sớm hơn chứ?
Do tiếng ồn của tinh thể phá hủy tòa nhà?
Hay do quá tập trung vào Nina cứ chạy trốn mãi?
Kẻ địch không ẩn nấp bên ngoài cửa sổ.
Thế thì chỉ còn một nơi tránh được sức tàn phá của tinh thể...
“...Là dưới gầm sàn!”
Một tấm ván sàn dưới chân Karen bị tháo ra, từ đó xuất hiện một gã cầm lọ xịt.
Có lẽ để che giấu danh tính, hắn đeo mặt nạ hề. Nhưng không thể qua mắt được Karen.
“Quả nhiên là cậu, Jin Kirihara!”
Chàng trai Đông phương bí ẩn, luôn nở nụ cười ngổ ngáo bên cạnh Nina.
Hắn đang lao tới, giơ vòi xịt về phía Karen.
À, ra vậy. Năng lực vô hiệu hóa của hắn chỉ là lừa bịp.
Điều đó khẳng định suy đoán từ trước của Karen, khiến cô cười thầm trong lòng.
Jin Kirihara đơn giản chỉ nhắm vào điểm yếu siêu năng lực của người khác.
Nhưng tất nhiên, việc có được thông tin rồi chuẩn bị đối sách là điều mà người bình thường khó làm được.
“...Được lắm, tôi sẽ nghênh chiến.”
Với tâm trạng bình tĩnh kỳ lạ, Karen đón nhận mùi nước hoa bay tới từ vòi xịt.
Trong dòng thời gian chậm lại, cô nhớ về những ngày thanh bình.
Sau những trận chiến khốc liệt, Satia luôn chờ đợi cô trong phòng.
Sự quan tâm ẩn sau vẻ mặt vô cảm. Những loại trà sáng tạo với công thức độc đáo. Cô ấy chăm sóc mọi nhu cầu của Karen, khiến cô xấu hổ không dám thẳng thắn cảm ơn.
Trước mặt cô, gã kia ném lọ xịt đã cạn ra phía sau, rồi chậm rãi tiến lại gần.
Vật đen trên tay hắn có lẽ là súng điện. Cô nhớ công ty vũ khí của gia tộc Ashby cũng sản xuất thứ tương tự.
Trong thế giới mọi thứ diễn ra chậm rì, tâm trí của Karen vô cùng thanh thản.
Và cô thốt ra câu quyết định:
“Ngay từ đầu tôi đã đọc được toàn bộ chiến thuật của cậu rồi.”
Karen hít sâu để tập trung, rồi giơ bàn tay phải ra trước mặt.
Thấy những tinh thể trắng xanh xuất hiện từ bàn tay cô, đôi mắt nhìn qua lỗ mặt nạ giãn to kinh ngạc.
Không thể nào! Karen đã hít mùi nước hoa rồi kia mà!
Chắc chắn nghi vấn đó đang quay mòng mòng trong đầu hắn. Karen đoán trước được đến thế.
“Đúng là việc ngửi mùi nước hoa đặc biệt là điều kiện giải phóng Nhà Tang Lễ Vui Vẻ. Nhưng chỉ đúng cho tới tuần trước thôi. Tôi đã thay đổi mùi nước hoa rồi.”
Luồng tinh thể cuồng bạo nuốt chửng Jin Kirigaya.
Dù chứng kiến cảnh cơ thể nổ tung như bong bóng nước, máu bắn tung tóe, Karen cũng không cảm thấy day dứt.
Cô ngây ngất, chân tay nhũn ra vì chất gây ảo giác trong não được giải phóng.
Thú vui chinh phục kẻ mạnh hơn tràn ngập khắp cơ thể Karen.
Cô dành ánh mắt thương cảm cho khối thịt đỏ đen bị nhốt trong ngôi mộ tinh thể đẹp đẽ.
“Hãy suy nghĩ một chút đi. Trên đời này đâu có ai ngu ngốc đến mức tiếp tục sử dụng tín hiệu đã bị con chuột phát hiện kia chứ.”
* 1 tuần trước *
Khi kiểm kê đồ dùng thường ngày được gửi từ nhà Ashby như mọi khi, cô nhận ra sự bất thường không thể bỏ qua trong hộp gỗ.
Quản gia phục vụ riêng cho Karen tại dinh thự Ashby – cha của hầu gái Satia – là người cực kỳ tỉ mỉ. Khi đóng gói đồ, ông luôn tuân theo một trật tự nhất định.
Những thứ nặng như túi trà sẽ ở dưới đáy, đồ dễ vỡ như bát đĩa, lọ được bọc kỹ trong vải hoặc giấy ở trên. Vị trí hai bên cũng như vị trí trung tâm của lọ nước hoa Iris số 6 luôn giữ nguyên.
Lần này, thứ tự sắp xếp ấy tự nhiên bị xáo trộn.
Người quản gia tận tuỵ kia không thể thay đổi một cách kỳ lạ như vậy. Càng không thể do nhân viên vận chuyển tự ý sắp xếp lại.
Hay là có kẻ nào can thiệp?
Mặc dù nghĩ vậy hơi vô lý, cô vẫn phải kiểm tra cho chắc ăn.
Thứ đầu tiên cô kiểm tra là lọ nước hoa.
Lọ thủy tinh màu ngọc lục bảo bên ngoài dường như không có gì bất thường. Cô quan sát từ mọi góc độ, soi dưới ánh sáng, nhưng vẫn không thấy điểm nào khả nghi.
“Chỗ này...”
Bỗng cô nhận ra phần keo dán nhãn xung quanh lọ hơi lệch một chút.
Đương nhiên, Iris số 6 là sản phẩm đặc biệt do thợ thủ công làm riêng cho Karen. Sai sót nhỏ như thế vẫn nằm trong giới hạn cho phép.
Tuy nhiên, hôm đó, cô không thể bỏ qua được sự thay đổi nhỏ nhặt ấy.
Cô dùng móng tay chọc vào khe hở nhỏ trên phần keo cứng, từ từ bóc lớp nhãn che phủ lọ thủy tinh màu ngọc lục bảo. Cuối cùng, cô đã tìm thấy bằng chứng quyết định.
Đằng sau lớp nhãn, nơi vốn bị che khuất, có một lỗ nhỏ chỉ vừa đủ cho mũi kim xuyên qua.
Cái lỗ đã được bịt lại bằng mảnh thủy tinh cùng màu, nhưng có thể thấy rõ vết dán vụng về.
Lẽ nào nó đã bị bơm thuốc độc vào?
Không, chẳng có ích gì khi bơm thuốc độc vào nước hoa.
Mục đích phải là gì đó khác....
Cô không mất nhiều thời gian để đưa ra kết luận:
“Tín hiệu dừng ép buộc à...?”
Để kiểm soát năng lực quá mạnh, Karen đang tận dụng phản xạ có điều kiện.
Không chỉ cưỡng ép trạng thái tập trung bằng kỹ thuật thở kỳ lạ học được ở võ đường, cô còn tự giới hạn mình, không sử dụng toàn bộ sức mạnh trừ khi đối thủ là học sinh trường Haiberg, hoặc tấn công cô hay Satia.
Và nước hoa.
Mùi hương của Iris số 6 giúp cô giải phóng siêu năng lực trước khi bị mất kiểm soát.
Có lẽ kẻ thù đã hút ra vài giọt nước hoa từ lọ.
Chúng định đổ vào khăn hoặc bình xịt, mang theo trong trận quyết đấu và tấn công cô ở tầm gần với kế hoạch nông cạn đó.
“...Lũ chuột bẩn thỉu.”
Dù bất ngờ vì chúng đã bắt đầu âm mưu từ tuần trước, nhưng cô không còn sợ nữa khi đã lật tẩy thủ đoạn.
Cô chỉ cần thay đổi tín hiệu dừng ép buộc là được.
Karen là thiên tài tự tẩy não.
Trong vòng một tuần, cô có thể dùng một loại nước hoa khác để tái tạo phản xạ có điều kiện. Quyết định như vậy xong, cô liền hành động.
Trên đường đi bộ tới điện thoại công cộng của ký túc xá, cô ung dung suy nghĩ về việc chọn nước hoa như đang chọn quà tặng bạn bè.
Bỗng một sự lựa chọn hiện lên trong đầu cô.
Nếu tính thời gian tập luyện phản xạ có điều kiện, cô cần chuẩn bị nước hoa ngay hôm nay. Vậy thì chỉ có thể là một loại phổ biến trên thị trường.
Cô đưa ống nghe lên tai, báo số cho nhân viên tổng đài.
Rõ ràng người nhận điện thoại của công ty vận chuyển đang run sợ. Có lẽ hắn đã bị mua chuộc, nhưng kẻ nhút nhát như vậy không thích hợp để phản bội ai. Không cần thẩm vấn, giả thuyết của cô đã được chứng minh.
Cô ra lệnh một cách lạnh lùng: “Hôm nay phải giao nước hoa đến ký túc xá. Phản bội lần nữa là không còn cái mạng đâu đấy”, rồi đập ống nghe xuống máy để gieo thêm sự kinh hoàng.
*
Tòa nhà cũ đã không còn giữ được hình dáng ban đầu.
Đám tinh thể đang bành trướng liên tục đâm thủng tường gạch từ bên trong, khai nở những cánh hoa sắc nhọn màu trắng xanh dưới ánh trăng đêm. Nhìn từ xa chắc chắn trông như một cảnh tượng huyền ảo.
Nhưng đối với Emma đang vác Nina chạy trốn, chúng chỉ trông giống dấu hiệu tử vong hữu hình đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.
Đây không còn là một thảm họa tự nhiên nữa, mà do ác ý của con người dẫn dắt nên không thể kiểm soát được.
Hai người đã thoát ra khỏi tòa nhà, nhưng những tinh thể đáng sợ xuyên thủng cả sân thượng.
“Emma, tinh thể...!”
“Ồn ào quá, tôi biết rồi.”
Đường thoát duy nhất là lên trên.
Emma nhảy lên những tinh thể ào tới. Chỉ cần cưỡi trên chúng, sẽ không bị nghiền nát cho dù chúng tiếp tục sinh sôi.
Tuy nhiên, đây chỉ giống như bám vào khúc gỗ trôi giữa dòng lũ hung bạo.
Trước sức mạnh khủng khiếp của dị nhân, ngay cả một điệp viên được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ cũng trở nên bất lực như con cừu.
“Nếu mực tinh thể dâng cao quá 5 mét so với tầng cao nhất của tòa nhà cũ thì coi như chúng ta thua. Liệu có ổn không đấy?”
“Ổn mà, sự sinh sôi của tinh thể sắp dừng rồi.”
“...Chỉ vì gã đó nói thế thôi mà cô tin à?”
“Jin chắc chắn đọc được tâm lý của Karen. Nhất định sẽ không sai đâu.”
Không thể nào Karen chấp nhận kết cục thắng cuộc do đối thủ vi phạm luật chơi, khi mà cô ta đang cố tiêu diệt bọn cô. Vì vậy, cô ta nhất định sẽ dừng sinh sôi tinh thể và tự mình tới đây để kết liễu.
Giả thuyết này có thể thành hiện thực chỉ khi tin tưởng vào tâm lý kẻ bất thường.
Emma không thể tin được rằng mình phải dựa vào giả định đó để hành động, khi mà cô luôn cẩn trọng trong mọi tình huống.
“Ngoài ra, Jin sắp hạ được Karen rồi.”
“Sao cô có thể tin tưởng hắn ta đến thế!?”
Dù còn nhiều bất mãn, nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện nữa.
Có một bóng người leo lên đống tinh thể.
Emma cắn môi.
Nếu đó là Jin thì đám tinh thể đáng lý phải biến mất rồi. Vì trận quyết đấu 1-1 giữa Nina và Karen vẫn đang diễn ra, nên việc hội quân trước khi có kết quả là không hợp lý.
“...Trốn thôi.”
Luôn phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.
Đấy là điều mà cấp trên của cô luôn nhắc nhở.
Jin Kirihara đã thất bại trong nhiệm vụ và bị Karen Ashby giết.
Đó là tất cả những gì đang diễn ra, Emma suy luận nhanh chóng.
Cô nấp phía sau phần tinh thể nhô lên như tảng băng trôi. Ở đây sẽ là điểm mù đối với kẻ đang tiến lại gần.
“Tôi biết cô đang trốn ở đấy mà, Nina Stingray.”
Do đã di chuyển quá nhiều, hơi thở dồn dập đang tiết lộ vị trí của cô.
Karen hời hợt nói tiếp, như để chế nhạo Emma:
“Cứ chạy trốn mãi như thế, rồi mặt mũi nào gặp mấy người anh trong Bạch Kỵ Sĩ Đoàn đây? Cô cũng là người có siêu năng lực mà, hãy đường hoàng chiến đấu đi chứ.”
Giọng nói hưng phấn của cô ta khiến Emma dấy lên nỗi sợ hãi lâu rồi chưa cảm nhận.
Cô từng nghe các đồng bào kể lại. Sau khi giết người, bọn dị nhân thường rơi vào trạng thái hưng phấn do say sưa trong quyền năng của bản thân.
“Ít ra Jin Kirihara vẫn còn can đảm. Dù đã dùng thủ đoạn, nhưng cậu ta vẫn dám lại gần tôi. Ngược lại, còn cô thì sao, Stingray? Hay Nữ Vương Tai Ương chỉ là hữu danh vô thực? Tôi đang ở đây này. Mau ló mặt ra đi.”
Sức mạnh to lớn thường đi kèm với tính điên cuồng.
Trong lịch sử loài người, không có chân lý phổ quát nào rõ ràng hơn thế.
Khi thần kinh bị tê liệt bởi sự tàn phá do chính mình gây ra, lương tâm sẽ dễ dàng bay biến trước tội ác vi phạm lệnh cấm giết người. Đó là cảnh giới mà ở Cộng hòa quốc, tân binh phải trải qua nửa năm huấn luyện phản xạ có điều kiện mới đạt được.
Chính vì thế mà siêu năng lực thật đáng sợ.
Không cần huấn luyện đặc biệt cũng có thể biến cô gái 15 tuổi thành quái vật như thế này.
Mình phải ngăn chặn việc này.
Trước khi Đế quốc dùng bọn quái vật khủng khiếp để thống trị thế giới.
Trước khi thế giới hóa thành địa ngục.
Và để làm được đó, mình phải sống sót.
Cô nhìn cô gái đang run rẩy, tựa vào vai mình.
À... nếu hy sinh cô gái này, chắc chắn mình sẽ thoát được.
Nina mà bị bắt thì có thể tiết lộ thân phận thật của cô. Để chắc ăn, cô nên đẩy cô ta từ sân thượng xuống rồi chạy trốn. Chỉ cần làm cho người khác nghĩ Nina vì sợ hãi mà nhảy lầu tự sát, mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Đó chắc chắn là kế hoạch tốt nhất đối với điệp viên Cộng hòa như cô.
Nhưng những gì thoát ra từ miệng cô lại hoàn toàn ngược lại.
“...Tôi sẽ làm mồi nhử. Cô hãy nhân cơ hội đó trốn thoát đi.”
Sai rồi!
Mình đang nói cái gì vậy?
Hãy lựa chọn đúng đắn vì lợi ích của Cộng hòa quốc đi chứ!
Lý trí liên tục nhắc nhở cô. Nhưng cảm xúc vẫn từ chối lựa chọn tàn nhẫn.
Nhân cách Emma trong sáng không hề hay biết về cô, nhưng ngược lại thì khác. Cô đã im lặng quan sát hạnh phúc thường ngày của Emma trong lớp suốt thời gian qua.
Hình ảnh Nina tươi cười vô tư trên ghế bên cạnh.
Hình ảnh Jin sưng sỉa nhìn cô ta.
Cô đã liên tục quan sát từ rất gần.
Từ ngày này qua ngày khác, đến mức cảm thấy khó chịu.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể trở nên vô tình được.
Mình đúng là một điệp viên thất bại.
Có lẽ cô đã vô thức bị ảnh hưởng xấu bởi cô gái trong sáng kia.
“...Phần còn lại phụ thuộc vào cô cả đấy, Nina.”
Cô nói vậy và định đứng dậy thì chợt nhìn thấy một điều khó tin.
Bởi trong tình huống này, điều đó là không thể.
Tại sao cô gái này vẫn có thể mỉm cười như vậy?
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Emma.”
Dù đôi mắt đẫm lệ, nhưng ánh mắt vẫn thể hiện quyết tâm mạnh mẽ tin tưởng vào hy vọng.
Cô ta vẫn chưa bỏ buộc, vẫn tin tưởng một cách trơ trẽn rằng đồng phạm của mình còn sống, rằng họ có thể đánh bại ả quái vật đáng sợ kia, rằng họ có thể lừa gạt cả thế giới.
Hai kẻ lừa đảo có mối quan hệ tin tưởng bền chặt đến vậy đấy.
“Khoan...”
Không để ý đến sự ngăn cản của cô, Nina lao ra khỏi góc khuất của khối tinh thể.
Bóng lưng ấy quá chói lóa đối với cô, kẻ luôn sống trong bóng tối suốt thời gian qua.
*
Nhìn thấy bóng người lao ra từ sau khối tinh thể, suy nghĩ của Karen chìm trong hỗn loạn.
Tại sao cậu ấy lại ở đây?
Vốn dĩ cậu ấy không phải học sinh trường này kia mà.
Đó là Kate Lambert, người hôm trước đã cùng tập luyện kỹ thuật thở với cô tại võ đường.
Cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể đã không may lạc vào đây.
“Ủa...? Karen đây mà!”
Với vẻ mặt như vừa tìm thấy phao cứu sinh, Kate tiến lại gần cô.
Bất kể suy nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Việc một người không phải học sinh Haiberg lại xuất hiện ở đây, ngay từ đầu đã không hợp lý.
Đó là cải trang. Kẻ trước mặt chính là Nina Stingray.
Chỉ trong chớp mắt, Karen đã suy luận ra đáp án.
Khả năng suy luận của cô quả thực vượt trội.
Nhưng cơ thể có đón nhận kết luận đầu óc đưa ra hay không lại là chuyện khác.
Dù cô giơ tay về phía Kate để tạo tinh thể, nhưng chẳng có gì xuất hiện cả.
Karen rủa bản thân vì sai lầm mắc phải tại võ đường hôm đó.
Lúc ấy, cô đã vô tình tiết lộ cho Kate điểm yếu chí tử:
Siêu năng lực của cô sẽ bị hạn chế trước người không phải học sinh trường Haiberg.
Mặc dù biết rõ sự thật, nhưng cơ thể, thần kinh và tiềm thức cô không thể công nhận cô gái trước mắt là kẻ thù, ngay cả khi cô ta tiến lại gần cô, tay cầm lọ xịt.
Đó là khả năng diễn xuất thượng thừa.
Cho dù có bị tình huống vạch trần chân tướng thì vẫn cứ tiếp tục lừa đảo đến cùng. Kẻ có kỹ năng siêu phàm như thế, nghĩ kiểu gì cũng giống quái vật.
“Có chuyện gì vậy, Karen? Sao mặt cậu tái mét thế?”
Với vẻ mặt lo lắng day dứt, Kate tiến lại gần.
“Nếu có chuyện khó khăn, cứ tâm sự với mình.”
Từng bước một, ả quái vật vẫn bình thản rút ngắn khoảng cách.
“Thôi nào, đừng cố chấp nữa. Cứ nói ra đi.”
Đầu xịt đã cách mũi cô quá gần.
“Mình biết mà, Karen thật ra rất tốt bụng.”
Cô là ai?
Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là ai? Cô là...
“AAAAAAAAAAAAAA!”
Trước khi chất lỏng phun ra từ vòi xịt, Karen đã thoát khỏi cơn tê liệt.
Cô hướng lòng bàn tay về phía khác, tạo ra tinh thể mỏng, dài và sắc. Có thể nói là một thanh trường kiếm.
Nếu không thể nghiền nát đối phương bằng trực tiếp bằng tinh thể, cứ tấn công bằng vũ khí làm từ tinh thể là được.
Karen đưa ra lập luận đơn giản nhưng mạnh mẽ trong chưa đầy một giây.
“...Nina Stingray.”
Để xác định kẻ thù của mình, Karen cố ý nói ra cái tên đó.
“Tôi đã biết cô là một kẻ lừa đảo chẳng ra gì. Nữ Vương Tai Ương chỉ là bịp bợm. Cô chỉ biết lập bè kết phái, cải trang, dùng những thủ đoạn đê tiện để bẫy tôi. Cô chỉ là một kẻ hèn hạ.”
Karen vung thanh trường kiếm bằng hai tay, hất bay lọ xịt trên tay Nina.
Lọ xịt lăn long lóc trên mặt tinh thể. Sau khi liếc nhìn nó, Karen tập trung toàn bộ sát ý vào đối thủ.
“Dù vậy, tôi vẫn có lời khen dành cho cô. Cô thực sự rất mạnh.”
Nhắm chuẩn vào trái tim cô gái mở to đôi mắt, mũi kiếm tàn nhẫn đâm tới.
Từ nhỏ, cô đã mơ ước trở thành anh hùng của Đế quốc, chưa bao giờ bỏ bê việc rèn luyện thể chất.
Một cô gái bình thường chắc chắn không thể nào phản ứng kịp trước đòn tấn công đó.
Ánh sáng trắng xanh lao vút tới với tốc độ kinh hoàng.
Mũi nhọn xuyên thẳng qua ngực trái.
Nhưng ngay trước đấy...
Giọng một chàng trai vang lên từ phía sau Karen.
“Tiếc quá, cô thua rồi.”
Thanh kiếm chợt mất cường độ, mũi kiếm vỡ vụn do lực cản không khí.
Không chỉ thanh kiếm, mà cả đống tinh thể bao phủ sân thượng, phá hủy tòa nhà cũ từ bên trong cũng tan thành hạt ánh sáng, phát ra tiếng động giống như mưa rào.
Lướt qua mũi Karen là hương cam quýt tươi mát, cũng chính là tín hiệu dừng ép buộc cô mới đổi cách đây một tuần.
“...Chậm chạp quá đấy, Jin. Nguy hiểm lắm đó có biết không!”
Cô gái trước mặt cô vừa lau nước mắt vừa cười rạng rỡ.
Đang đứng sau lưng cô là chàng trai đeo mặt nạ chú(a) hề. Cô không hiểu tại sao hắn vẫn còn sống, dù cô vừa giết cậu ta ngay trước mắt.
“Dù sao cô cũng mặc áo chống đâm rồi mà? Bị đâm một chút cũng đâu có sao.”
“...Vấn đề không phải ở chỗ đó.”
Áo chống đâm?
Cô vội vàng quay lại nhìn cơ thể cô gái.
Quả thật, đường nét cơ thể cô ta hơi phình ra. Rõ ràng khác với hình dáng lúc gặp ở võ đường.
Lẽ nào chúng đọc trước được cả chiêu cuối của mình?
Không, có vấn đề còn lớn hơn.
Làm thế nào hắn ta vẫn còn sống?
Không, trước đó... làm sao hắn ta biết tín hiệu dừng ép buộc mới nhất của mình?
“Một kẻ lừa đảo giỏi là phải kiểm soát được cả tiềm thức.”
Giữa tiếng tinh thể tan vỡ âm ĩ, chàng trai nói tiếp một cách tàn nhẫn:
“Vài tuần qua, cô đã liên tục nhận thông tin cấy ghép vào tiềm thức. Chẳng hạn như lời tâm sự của các nữ sinh khi đi ngang qua, hoặc bảng quảng cáo trên đường đến võ đường, hay hương thơm tỏa ra từ Kate Lambert đã thân thiết ở võ đường.”
“Không lẽ...”
“Ủa, nhận ra rồi à? Cô nhanh trí nhỉ.”
Sau tràng vỗ tay có vẻ cố ý, Jin lôi ra một lọ nhỏ màu hổ phách.
“Từ đầu tôi đã tin là cô sẽ phát hiện ra lọ nước hoa Iris số 6 bị lấy đi.
Khi nhận ra bị bẫy, cô chắc chắn sẽ cảm thấy cần phải thay đổi tín hiệu dừng ép buộc. Tuy nhiên, để tạo phản xạ bằng loại khác thì cần thời gian, cho nên đặt hàng mới từ nhà sản xuất không khả thi.
Hơn nữa, cô chỉ cần thay đổi nước hoa trong thời gian ngắn để đánh bại Nina. Vậy thì cứ mua nước hoa dễ kiếm và tạo phản xạ với nó là được.
Nghĩ xong phải tiến hành ngay. Thế, nên chọn loại nước hoa nào đây?
Nghĩ tới đó, chắc chắn loại đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Glow Citrus.
Nó đang thịnh hành giữa các nữ sinh, và cô cũng thường thấy bảng quảng cáo trên đường đến võ đường. Hơn nữa, Kate Lambert gần đây kết bạn với cô ở võ đường hình như cũng dùng nó...
Dĩ nhiên, xu hướng trong trường là do tôi dàn dựng thông tin, bảng quảng cáo chỉ xuất hiện khi cô đi ngang, và rõ ràng Kate chỉ là Nina cải trang... Nhưng cô không thể nhận ra điều đó khi chọn nước hoa, đúng không?
Để đề phòng, tôi còn thuê thám tử theo dõi công ty vận chuyển mà cô đã vội vàng liên hệ... Có vẻ chiến thuật dắt mũi đã thành công mĩ mãn nhỉ.”
Karen hầu như không tiếp thu được lời nói của Jin.
Cô chỉ hiểu là bản thân đã bị lừa một vố nặng nề. Nhưng não cô từ chối hiểu thêm.
Nếu nắm bắt toàn bộ sự thật, cô có thể phải điên vì sợ hãi.
Từ đầu, tất cả đã nằm trong lòng bàn tay hắn ta...
“...V-vậy, tại sao ngươi vẫn còn sống?”
“Này, cô nghĩ tôi sẽ trả lời tất cả mọi câu hỏi à?”
“Đ-đồ khốn...!”
“Jake đang bay lại đây kìa. Trước khi hỏi chuyện tầm phào, ta kết thúc trận chiến chứ nhỉ.”
Jin đút tay vào túi áo và tiến lại gần.
Karen không nhận ra đó chỉ là màn đánh lạc hướng cho đến những giây cuối cùng.
Một cơn đau nhói chạy dọc cổ cô.
Điều cuối cùng cô nhìn thấy là một nhân vật đeo mặt nạ khác. Kẻ ấy khoác áo choàng đen có mũ trùm đầu. Cô hoàn toàn không biết hắn là ai.
Rốt cuộc thì mình đã bị lừa thế nào...?
Không ai trả lời câu hỏi đó, ý thức cô chìm vào bóng tối.
◇
“Jin! May quá, cậu không sao...!”
Ngay khi trọng tài tuyên bố chiến thắng của Nina và bay đi, cô không kiềm chế được cảm xúc.
Nina cởi bỏ lớp cải trang, nước mắt tuôn rơi, ôm chầm lấy Jin.
“Mồ, tại sao cậu không nói với tôi là có kế hoạch bí mật chứ hả!”
Không đợi đồng phạm trả lời, Nina xổ ra cảm xúc của mình.
“Mặc dù món quà là một phần trong kế hoạch, nhưng tôi không giận đâu...!”
Dù nói vậy, nhưng sâu thẳm trong lòng cô hiểu đó chỉ là điều ước ngây thơ.
Không phải Jin im lặng vì không muốn làm tổn thương Nina.
Cậu không nói chiến thuật cuối cùng với Nina là vì nghĩ cho Emma. Cô ấy không phải diễn viên tài giỏi như Nina, việc tiết lộ Jin còn sống có thể rủi ro. Dù đeo mặt nạ, biểu cảm nhỏ nhất cũng có thể bị Karen nhận ra.
Thuyết phục đối thủ rằng họ đã nhìn thấu âm mưu của mình, rồi tung chiêu cuối mà đồng minh cũng không hay biết - đó là cách thức quen thuộc của Jin khi đánh bại Bennett trước đây.
“Dù sao đi nữa, cậu còn sống là tốt rồi...”
Jin vẫn lặng lẽ ôm Nina, vuốt ve tấm lưng run rẩy.
Khi đó, Nina mới nhận ra mình đã vô thức ôm chặt lấy Jin. Mặt cô nóng bừng, dường như sôi sục.
Nhưng cảm giác ngượng ngùng này kì lạ thay lại dễ chịu.
“Này...” Emma lên tiếng, không che giấu vẻ bực bội. “Đây là lúc để hai người tình tứ quá trớn như thế à?”
“T-tình tứ...!?”
Nhìn Nina vội đẩy Jin ra, Emma nhún vai:
“Tòa nhà này sắp sập rồi. Chúng ta phải chạy ngay nếu không muốn bị chôn vù...”
Trước khi kịp nói hết câu, Emma khựng lại.
Dù đeo mặt nạ, nhưng sự hoảng hốt của cô vẫn được truyền đạt rõ ràng.
Gì vậy? Emma đang kinh ngạc nhìn cái gì vậy?
Ráng phủ định cảm giác bất an trong đầu, Nina nhìn theo hướng ánh mắt của Emma.
“...Không phải chứ?”
Karen, người vừa bị bắn súng điện vào cổ, đã đứng dậy.
Cô ta đã tự bảo vệ bằng tinh thể, Nina nhận ra ngay.
Do Emma tấn công bất ngờ nên Karen không ngăn chặn được hoàn toàn, nhưng ít nhất cô ta đã tránh được bất tỉnh. Vừa ôm cổ, cô ta vừa lảo đảo tiến về phía ba người đang tự tin chiến thắng.
“...lỗi.”
Giữa tiếng ồn ào của tòa nhà đang sụp đổ, Karen lẩm bẩm điều gì đó.
Cứ mỗi bước tiến lại gần hơn, lời nói càng rõ ràng:
“Tôi xin lỗi.”
Giọng yếu ớt như đứa trẻ ôm chặt tạp dề mẹ.
“Tôi xin lỗi vì đã không giết được lũ chuột. Xin lỗi vì đã mắc mưu của chúng một cách nhục nhã. Xin lỗi vì không thể đáp ứng kỳ vọng của ngài. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.”
Hoàn toàn khác với Karen mà Nina từng thấy ở trường và võ đường.
Có lẽ, đây mới là bản chất thật của cô ta.
Một tín đồ sùng bái và lệ thuộc vào thực thể vĩ đại, không ngại hy sinh bản thân.
Giả thuyết của Nina được khẳng định bởi những lời nói tiếp theo:
“...Ít nhất, hãy để tôi mang theo lũ chuột hèn hạ này để chuộc tội.”
Karen lôi ra từ túi áo một khối đen to cỡ lòng bàn tay.
Giống hệt cái Emma vừa dùng lúc nãy.
Lựu đạn ném tay đa năng do gia tộc Ashby sản xuất.
“Cô ta định đánh bom tự sát!”
Jin hét lên dưới lớp mặt nạ, nhưng đã quá muộn.
Không chút do dự, Karen kéo chốt lựu đạn.
*
Sau khi xác nhận vụ nổ trên sân thượng tòa nhà cũ đã bị phá hủy một nửa, cô lặng lẽ đóng rèm cửa lại.
Quyết định để Karen Ashby mang theo lựu đạn tự sát là đúng đắn.
Cho dù Nina Stingray có ưu thế về siêu năng lực, cũng không có gì đảm bảo cô ta sẽ chiến đấu đường hoàng. Cùng với Jin Kirihara, kẻ mưu mô xảo quyệt, họ có thể bẫy Karen bất cứ lúc nào.
Thực tế, Karen gần như đã bị nhóm ba con chuột đánh bại.
Nhờ thiết bị nghe trộm trên người Karen, cô nắm bắt được phần lớn tình hình. Karen đã nhìn thấu chiêu trò lợi dụng tín hiệu dừng ép buộc, và đáng lý đã nghiền nát Jin Kirihara bằng tinh thể. Thế nên, cô không dự đoán trước được kết cục này.
Nói cách khác, đối thủ là kẻ cao tay.
“...Có thể coi là nguy hiểm đấy.”
Nếu Karen bị bắt và tra tấn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Dù Karen không biết thân phận thật của cô, nhưng cô ta có thể tiết lộ lung tung để thoát khỏi đau đớn. Điều đó sẽ khiến tin đồn lan truyền trong trường, gây khó khăn cho công việc sau này. Hơn nữa, không thể để những kẻ nguy hiểm đánh bại quái vật như vậy tự do lung tung.
Chính vì thế, cô mới chuẩn bị phương án dự phòng.
Dù đau đớn khi mất đi quân cờ đã rèn giũa bao năm, nhưng kéo lũ chuột rắc rối chết theo là đủ bù đắp rồi.
Sau khi tổng hợp các thông tin thu thập được, rất có khả năng Emma Licorice là gián điệp địch của nước địch. Từ sự dao động rõ ràng của cô ta khi nhìn thấy thông điệp trên bảng hôm đó, suy luận này có vẻ chính xác.
Không rõ Nina Stingray và Jin Kirihara đã hợp tác với cô ta như thế nào, nhưng giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa.
Tất cả những nghi can đều vừa bị cuốn vào vụ tự sát của Karen. Họ đã chết thảm vì bị những mảnh vỡ kim loại từ vụ nổ xuyên thủng cơ thể.
Trước mắt, cô phải nghĩ xem nên báo cáo như thế nào với hiệu trưởng.
Nếu thuyết phục ông ấy rằng ba tên kia là gián điệp từ Cộng hòa quốc thì có lẽ sẽ ổn. Việc Nina Stingray có người thân trong Bạch Kỵ Sĩ Đoàn chắc sẽ gây phiền phức, nhưng cô có thể bịa chuyện để xóa bỏ vết nhơ thay cho gia tộc danh giá, qua đó thể hiện lòng trung thành. Bằng chứng thì có thể giả mạo sau.
Cô nhận thức rõ vị trí của mình.
Trong số vài Chó chăn cừu ở trường, cô chỉ là tay mơ mới nhập học năm nay. Dĩ nhiên, cô chưa đủ vị thế để nói chuyện trực tiếp với người đó.
Chính vì thế, cô cần món quà nâng cao phẩm giá, và sự việc lần này là cơ hội tốt.
Cô lôi từ trong balô dưới giường ra một tờ giấy trắng.
Đó là loại giấy cam kết mà học sinh dùng để ghi luật quyết đấu vào. Chỉ cần viết thông tin cần thiết và ký tên là có thể gửi thông điệp tới hiệu trưởng.
Cô đang đau đầu không biết nên bắt đầu thế nào, cảm giác giống như nữ sinh đang viết thư tình cho người yêu vậy. Có lẽ lòng kính trọng và trung thành là những cảm xúc rất tương đồng.
Bỗng có tiếng gõ cửa. Cô dừng bút.
Đã gần 10 giờ đêm rồi. Ai mà ghé thăm vào giờ này nhỉ?
Cửa có khóa bên trong. Tạm thời an toàn, nhưng vẫn phải cảnh giác.
Cô cất tờ giấy vào balô, giấu nó dưới gầm giường.
Sau khi điều chỉnh hơi thở, cô rút súng lục dưới gối rồi tiến về phía cửa.
“...Ai đấy ạ?”
Không có tiếng trả lời.
Đang tưởng rằng tiếng gõ là ảo giác, cô nghe thấy tiếng cái gì đó rớt bên trong cửa.
Không lẽ, ổ khóa bị phá?
Trong lúc hoang mang, cô do dự nên chĩa súng hay giấu nó sau lưng. Cuối cùng cô chọn cách thứ hai, nhưng đó hoàn toàn là quyết định sai lầm.
Bước vào từ cánh cửa vốn đã khóa, là người vừa chết trong vụ nổ ở sân thượng tòa nhà cũ.
“Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt trực tiếp nhỉ?”
Jin Kirihara nhìn cô bằng đôi mắt tối như bóng đêm, cười gian ác.
“Chó chăn cừu... à không, cô Satia Rodell?”