Nanase thốt ra một giọng nói đau đớn. Cảm thấy không thể chịu nổi trước cái nhìn thương hại của cô ấy, tôi vội đánh mắt sang chỗ khác.
“Vậy, mình sẽ mang cả cơm nữa. Mình hay nấu thừa ra một chút cơm. Cậu chờ một chút nhé, được chứ?”
Một lúc sau, Nanase quay lại với một chiếc bát to lấp đầy bởi cơm trắng.
“Như này đủ chưa?”
Tôi im lặng gật đầu. Nó còn hơn cả đủ.
“Tốt! Khi nào cậu ăn xong, mình sẽ sang lấy nồi và bát nhé. Mong nó sẽ hợp khẩu vị của cậu.”
Nói xong, Nanase quay gót và trở về phòng mình.
Tôi đặt nồi cà ri và bát cơm lên mặt bàn, lấy ra chiếc đĩa ăn cà ri mà tôi chưa có cơ hội dùng đến từ khi chuyển đến đây, rồi cho cơm và cà ri vào đĩa.
Sau khi chắp tay, tôi ăn một miếng cà ri. Tôi chỉ có thể thốt lên,
“Wow… cái này… ngon thật…”
Chắc hẳn một phần là do tôi đang đói, nhưng món cà ri của Nanase lại ngon một cách đặc biệt. Rau củ được cắt thành nhiều miếng vừa ăn và nó tan chảy trong nước sốt đặc của cà ri. Độ cay và lượng gia vị vừa phải dần thấm vào chiếc dạ dày đang đói meo của tôi.
Cuối cùng, tôi đã nhanh chóng xử đẹp chỗ cà ri đó. Dù cho cô ấy có làm nhiều thế nào đi nữa, thì chỗ này cũng là quá nhiều chỉ để chia cho hàng xóm.
Chắc cô ấy cố tình làm thêm chỗ cà ri này cho tôi, vì cô biết rằng tôi đang đói.
… Tôi phải cảm ơn cô ấy mới được.
Sau khi rửa sạch nồi và bát, tôi cầm chúng sang trước cửa phòng Nanase. Tôi bấm chuông cửa, và Nanase xuất hiện từ bên trong.
“... Cảm ơn vì bữa ăn.”
Khi tôi giơ ra cái nồi trống không, Nanase tròn mắt.
“C-cái gì? Cậu đã ăn xong rồi sao? Hết chỗ đấy á!?”
“Ừm. Nó ngon lắm.”
Tôi thành khen món cà ri ngon như thế nào. Có lẽ sẽ hơi quá nếu nói cô ấy nên mở một quán cà ri, nhưng cô ấy lại mỉm cười bẽn lẽn trước lời nói của tôi.
“Thật tốt vì nó hợp khẩu vị của cậu, và mình cũng vui vì Sagara-kun thích nó.”
Mặc dù khá là khó nhận ra khi cô ấy trang điểm, nhưng Nanase có một đôi mắt khá híp. Khi cô cười tươi, mắt trông như thể nhắm chặt lại.
Cô ấy có vẻ tự ti về khuôn mặt mộc của mình, nhưng kể cả khi không trang điểm, cô ấy… không hề tệ chút nào. Kiểu gì chẳng có người thích dáng vẻ ấy của cô.
“... Xin lỗi. Nhưng nó thực sự đã giúp tôi rất nhiều. Khi nào có lương, tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Ể, cậu không cần làm như vậy đâu! Nấu ăn cho thêm một người nữa cũng không đáng bao nhiêu cả.”
Mặc dù vậy, tôi biết Nanase đang sống trong khu chung cư đang xuống cấp này, nên chắc cô ấy cũng sẽ không có quá nhiều tiền tiền dự phòng. Tôi vẫn sẽ cảm thấy day dứt nếu tôi không làm rõ việc này.
Sau khi nhìn qua nhìn lại, Nanase cũng đã chịu thua.
“... Được rồi. Vậy, thứ Sáu tuần sau, sau cuộc hội thảo. Cậu có rảnh không?”
“Hả? À, tôi rảnh.”
“Thế thì, cậu có muốn đi ăn trưa với mình không? Thật ra thì, có một chỗ mà mình rất muốn đến… Mình không đủ can đảm để đến đó một mình, nên mình sẽ rất vui khi cậu đi cùng mình tới đó.”
“Chờ một chút,”
Tôi vội vàng xen vào. Có vẻ việc đi ăn trưa chung với người khác giới là việc xảy thường xuyên đối với Nanase từ khi cô ấy vào Đại Học. Nhưng đối với tôi, nó là một vấn đề lớn.
“Không, tôi…”
Tôi định từ chối, xong lại thôi. Tôi có thể rời đi mà không cần trả cô ấy tiền, nhưng món cà ri đó thực sự rất ngon.
Nhưng việc không trả tiền cô ấy sẽ đi ngược lại với nguyên tắc “không dựa dẫm vào người khác và sống đơn độc” của tôi.
“... Được rồi, tôi hiểu rồi…”
Tôi miễn cưỡng trả lời, và Nanase vui vẻ giơ cả hai tay lên trời “Yay!”. Tại sao đi ăn trưa với tôi lại khiến cô ấy vui vẻ thế, tôi không thể hiểu được.
Buổi hội thảo chúng tôi tham dự diễn ra hai lần một tuần, vào tiết ba ngày thứ Ba và tiết hai ngày thứ Sáu.
Có khoảng hai mươi sinh viên năm nhất, trong đó có năm người là nữ. Nanase Haruko là người nổi bật nhất trong số họ.
“Ah, Nanase dễ thương quá. Ngắm cô ấy thật là bổ mắt.”
Mấy tên con trai thì thầm với nhau và nhìn về phía Nanase.
Tên ngồi giữa là kiểu người hào nhoáng, khá là hiếm thấy trong những buổi hội thảo trước– tôi nghĩ tên cậu ta là Kinami.
Tôi thường nghe thấy cậu ta nói chuyện với mấy tên con trai khác về con gái– nói về việc ai dễ thương, ai có thân hình đẹp,... nói chung là mấy thứ không nên nói quá lớn ra ngoài.
“Chắc là tao sẽ mời Nanase đi ăn lần sau. Này, không biết Nanase có bạn trai chưa nhỉ?”
“Ai biết? Với vẻ ngoài như vậy, chắc là có. Mà tao cũng không rõ nữa.”
Kinami lấy tay ôm đầu và rên rỉ “Ugh, tao thấy ghen tị với mấy tên chơi với Nanase quá,” hoặc cái gì đó tương tự. Đúng là một tên thô tục.
Tôi mong hắn vấp ngón chân và chết đi luôn cho rồi.
“... Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu làm việc nhóm từ tuần sau. Hôm nay vậy là đủ rồi.”
Khi giảng viên vừa kết thúc câu thì tiếng chuông hết giờ vang lên. Tôi lắng nghe tiếng chuông bắt đầu giờ nghỉ trưa với tâm trạng như một tù nhân đang chờ án tử hình.
Hôm nay là thứ Sáu, tôi có hẹn đi ăn trưa với Nanase vào hôm nay.
Ở đây có khá nhiều người, nên sẽ khá nguy hiểm nếu như tôi gọi Nanase. Sẽ tốt hơn nếu như chúng tôi hẹn nhau đâu đó ở ngoài trường. Gần đây tôi đã (miễn cưỡng) trao đổi thông tin liên lạc với cô ấy, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ngay lúc tôi chuẩn bị đứng lên và chuồn khỏi lớp, tôi nghe thấy giọng của Nanase phát ra từ đằng sau.
“Xin lỗi Sacchan, trưa nay tớ có hẹn rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy đặt xuống sàn giảng đường. Cùng lúc đó, một mùi hương ngọt ngào thoáng qua khi cô ấy vỗ nhẹ vào vai tôi. Nanase, với mái tóc dài buộc gọn, nhìn vào tôi.
“Chúng ta đi thôi nhỉ Sagara-kun?”
Vào lúc đó, và có lẽ không phải ngẫu nhiên, phòng hội thảo trở nên ồn ào náo nhiệt.