Đôi môi dối trá vỡ vụn khi yêu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Tập 01 - Chương 1.11. Mùa xuân khi ta gặp nhau 11

“Sau đây, các em sẽ bắt đầu thảo luận theo nhóm và tóm tắt bài thu hoạch. Các nhóm sẽ bắt đầu thuyết trình và thứ Sáu tuần sau.”

Ngay sau khi giáo sư dứt lời, cả lớp bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ. Giáo sư trừng mắt nhìn xuống lớp với ánh mắt nghiêm nghị.

Giáo sư đó có một vẻ mặt nghiêm khắc và được một số sinh viên đặt biệt danh là “Chibesna”. Viết tắt của “Cáo cát Tây Tạng”.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó giống mình trong đôi mắt lạnh lùng của vị giáo sư ấy.

Lớp học tôi tham gia cần rất nhiều hoạt động làm việc nhóm, thứ mà khiến một người không giao tiếp xã hội như tôi cảm thấy không thoải mái. Dù sao thì, nó là yêu cầu bắt buộc, nên tôi sẽ không phàn nàn gì nhiều và làm cho xong phần việc của mình.

Để làm việc được ngoài xã hội về sau, việc có một chút kỹ năng giao tiếp cơ bản cũng là một vấn đề quan trọng. Tôi hiểu điều đó, nhưng việc tiếp xúc với người khác quả đúng là khó chịu.

Giáo sư chia nhóm theo kiểu ngẫu nhiên. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc buổi thảo luận nhóm và về nhà một cách nhanh chóng bởi tôi còn có một ca làm thêm vào buổi tối nữa.

“Giờ thì, hãy quyết định chủ đề nào. Chúng ta nên làm gì đây?”

Houjou nhìn mọi người trong nhóm và nói. Dựa vào ngoại hình của cậu ta, trông cậu ta có vẻ rất nghiêm túc và có thể làm tốt mấy công việc được giao.

Hai người cùng nhóm tôi có cả Houjou và Saki Sudo và họ có vẻ chơi thân với Nanase. Sudo là một người nhanh trí, và không phải loại người làm gián đoạn buổi thảo luận nhóm với những thứ không quan trọng.

Với Houjou và Sudo dẫn đầu, chủ đề của nhóm đã được quyết định một cách nhanh chóng và hiệu quả.

Họ còn đưa cho tôi một vai trò mà tôi không cần phải đóng góp quá nhiều cho nhóm.

“Được rồi, vậy là xong. Khi nào mọi người đã tìm kiếm đủ tài nguyên thông tin, chúng ta sẽ họp lại một lần nữa. Hôm thứ Sáu nhé? Vào giờ ăn trưa được chứ?”

“Được. Giờ thì, tạo một nhóm LINE thôi nào.”

Sudo nói và lôi điện thoại cô ấy ra, và tôi chen vào.

“Cái đó có thực sự cần thiết không? Chúng ta đã có hẹn sẵn lịch họp lại rồi, nên là cần gì phải liên lạc với nhau nữa đúng chứ?”

Với một người đề cao chủ nghĩa cá nhân như tôi, thì tôi không có ý định thuộc về mấy cái nhóm vô nghĩa như vậy. Tôi không muốn kết bạn trên mạng xã hội với những người trong nhóm mà tôi không hề thân thiết.

“Hả, cuối cùng thì cậu cũng phát biểu và rốt cuộc thì cậu lại nói cái đó á?”

Sudo tỏ ra khó chịu.

“Cậu biết từ ‘hợp tác’ không vậy?”

“Tôi biết. Tôi không có ý định phá hay gì cả, nhưng tôi cũng không muốn có thêm mấy thứ phiền phức nhiều hơn cần thiết.”

Sau khi nói vậy, tôi nhận ra là cái miệng tôi đi chơi hơi xa rồi.

Nhưng trước khi tôi kịp xin lỗi, Sudo bắt đầu ồn ào nói “Cái kiểu gì thế? Vô duyên dữ!” và tôi không thể khiến mọi chuyện êm xuôi được nữa.

Mà, cũng không trách được. Tôi không việc gì phải dính líu quá nhiều hay gì cả, nhưng tôi vẫn sẽ làm xong phần việc của mình trước thời hạn. Tôi sẽ không để ai phàn nàn nữa đâu.

“...Chút nữa tôi có việc rồi. Tôi về trước đây.”

Khi tôi sắp bước ra khỏi phòng nghiên cứu, một mái tóc dài màu hạt dẻ lọt vào tầm mắt tôi.

Đó là Nanase. Mái tóc dài của cô được buộc ra đằng sau bằng một cách phức tạp mà tôi không tài nào hiểu được.

Việc thảo luận của nhóm Nanase có vẻ không suôn sẻ cho lắm, bởi khuôn mặt cô đang hơi trở nên nhăn nhó.

Có vẻ như cô cùng nhóm với Kinami, một tên có vẻ không nghiêm túc cho lắm.

Kinami đang sán lại gần và nói chuyện gì đó với Nanase. Có vẻ cậu ta đang thích cô. Mà nó cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Nanase có vẻ để ý thấy tôi và quay về phía này. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và đôi môi cô nở ra một nụ cười dịu dàng.

Cô ấy khẽ vẫy tay với tôi.

Tôi vội đánh mặt ra chỗ khác và rời khỏi phòng nghiên cứu. Và tôi nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên từ đằng sau tôi.

“Chờ đã Sagara-kun.”

Đúng như dự đoán, Nanase đã đi theo tôi. Tôi đứng lại và nhăn mặt.

“Tôi đã nói là đừng bắt chuyện với tôi rồi mà…”

“N-nhưng mà…”

“Cậu khiến cho Sudo suy nghĩ lung tung đúng chứ?”

“Tin đồn mình đang hẹn hò với Sagara-kun á?”

“Đồ ngốc, nói nhỏ thôi.”

Tôi mắng Nanase. Nếu như có ai nghe thấy câu cô ấy nói vừa nãy, tin đồn sẽ lan ra và nó sẽ là một vấn đề lớn.

“Không phải cậu muốn tìm một ‘người bạn trai tuyệt vời’ à?”

“Đúng thế… Một ngày nào đó mình sẽ tìm ra thôi, nhưng mà…”

“‘Một ngày nào đó’ hả? Cậu chỉ có bốn năm Đại Học thôi đấy.”

Nghe tôi nói, Nanase cúi đầu buồn bã.

“Dù sao thì, đừng bắt chuyện với tôi quá nhiều kể từ giờ. Nếu như mấy lời đồn kỳ lạ nổi lên thì cậu không kiếm được bạn trai đâu.”

“Nhưng mà mình…”

“Chào nhé.”

Tôi ngó lơ câu nói của Nanase và ra về thật nhanh. Trước khi quay đi, tôi nhìn thấy mặt của Nanase có hơi buồn.

Khi tôi bước ra ngoài, không khí khó chịu và ẩm ướt cứ bám lấy tôi.

Mùa mưa chưa đến, nhưng dạo gần đây mưa khá nhiều và độ ẩm đang tăng cao bất thường.

Tháng Sáu năm ngoái có vẻ dễ chịu hơn, nhưng tôi nghĩ độ ẩm cao thế này chắc chỉ có ở Kyoto thôi.

“Sagara!”

…Hôm nay tôi bị gọi tên hơi nhiều đấy nhá.

Quay lại, tôi thấy một người cao ráo, đẹp trai đang chạy về phía tôi. Là Houjou. Nhìn kỹ thì, cậu ta trông giống mấy anh chàng người mẫu thật.

Mặc dù chiều cao bọn tôi ngang nhau, nhưng chiều dài chân thì không.

“Sagara, đưa tôi thông tin liên lạc của ông đi. Tôi sẽ không thêm ông vào nhóm nếu ông không thích.”

“Hả?”

“Thì bởi nếu tự nhiên ông đến trường mà không ai liên lạc được với ông thì chúng ta sẽ gặp vấn đề đấy.”

…Cậu ta nói cũng đúng. Tôi cảm thấy xấu hổ vì tầm nhìn hạn hẹp của mình. Chắc lần sau tôi nên xin lỗi Sudo.

Tôi rút điện thoại ra và trao đổi LINE với Houjou.

Kể từ khi tôi vào Đại Học thì cậu ta là người thứ hai có thông tin liên lạc của tôi, sau Nanase.

Kỹ năng giao tiếp của mấy tên đẹp mã thật là đáng sợ mà.

Với một tiếng pop, cậu ta gửi cho tôi một nhãn dán có hình một người đàn ông trung niên có tư thế hài hước. Nó có vẻ dùng để thay thế cho một câu kết, nhưng tôi lơ nó đi và không nói gì cả.

Houjou cất điện thoại vào túi và bất ngờ hỏi tôi như thể chúng tôi đang nói chuyện dở vậy.

“Này Sagara, ông thích Nanase không?”

Mặc dù người tôi có hơi run lên, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn một câu trả lời chắc chắn.

“Không.”

Houjou đáp lại “Hmm,” và tiếp tục.

“Lúc nãy tôi có thấy ông nói chuyện với Nanase. Ông cũng đến bữa tiệc gặp mặt nữa, nên tôi nghĩ hai người thân nhau lắm chứ.”

Tôi chửi thầm trong miệng. Thấy chưa, thứ tôi lo lắng đến rồi đấy. Mọi người đang hiểu lầm hết rồi kìa.

“Nhưng hai người không hẹn hò, đúng chứ? À, Saki nói với tôi như vậy. Vậy thì, chắc đây chỉ là yêu đơn phương thôi đúng chứ?”

Kiểu hiểu lầm này đúng là, như tôi dự đoán. Một tên tầm thường như tôi phải lòng một cô gái xinh đẹp và tốt bụng. Kịch bản ấy đẹp đấy.

“Không đời nào một người như tôi lại hợp với Nanase.”

Tôi đưa ra một câu trả lời hợp lý nhất trong tình huống này. Nhưng Houjou lại nghiêng đầu tò mò.

“Thật á? Tôi nghĩ hai người hợp nhau phết đấy chứ.”

“Hả? Sao lại thế?”

Nghe được một câu trả lời ngoài dự đoán khiến tôi phải hỏi lại.

Rõ hơn thì, Nanase khi trang điểm sẽ trở thành một người có sức hút rất nổi bật. Không đời nào một tên tầm thường như tôi lại hợp với cô ấy được.

Houjou dựa vào cái quái gì mà suy nghĩ như vậy được nhỉ?

“Hmm… chắc là bầu không khí hai người tạo ra chăng? Kiểu, không gian xung quanh lúc hai người ở cạnh nhau ấy.”

“Bầu không khí à…?”

“Nanase không hào nhoáng đến mức đấy đâu ông hiểu chứ? Đến mức mà tôi vẫn thấy cô ấy căng thẳng khi nói chuyện với tôi ấy.”

“Không… Tôi không nghĩ đó là vấn đề.”

Tôi trả lời, cố tỏ ra bình tĩnh để giấu đi sự lo lắng trong lòng. Có người đã nhìn thấu được sự cô đơn bên trong Nanase. Có lẽ chúng ta không thể đánh lừa con mắt của những người đẹp đẽ thực sự ở đây.

“Nhưng mà không hiểu sao, cô ấy lại tỏ ra tự nhiên hơn khi nói chuyện với ông.”

“...Nó cũng không hẳn là đúng đâu.”

Lý do Nanase tỏ ra tự nhiên khi nói chuyện với tôi là vì cô ấy không cần phải giả vờ. Đơn giản chỉ là do tôi biết con người thực sự của cô ấy. Chỉ có vậy thôi. Việc chúng tôi hợp nhau là điều không thể.

Quả thực, sự tồn tại của tôi chả là gì ngoài một mớ phiền toái đối với Nanase, người đang hướng tới một cuộc sống màu hồng đẹp đẽ. Bị gán ghép với một người như tôi chỉ tổ khiến cô khó chịu hơn thôi. Chắc là tôi phải cẩn thận hơn về việc giữ khoảng cách với cô kể từ giờ.

Houjou cười và vỗ vai tôi.

“Hãy cố gắng hết sức với bài thảo luận nhóm nào. Chúc ông may mắn với công việc làm thêm. Gặp ông sau.”

Houjou giơ tay chào, tôi cũng khẻ giơ tay phải của mình lên chào lại. Sinh viên Đại Học thường có xu hướng nói câu “otsukare” rất nhiều khi chào hỏi, nhưng tôi thực sự không hiểu họ mệt mỏi vì điều gì nữa.

Nhìn lên bầu trời, những đám mây càng trở nên xám xịt một cách nặng nề như thể có thể trút mưa xuống bất kỳ lúc nào. Chắc tôi phải mang theo một chiếc ô để đi làm thôi.