Đôi Mắt Xếch Của Tôi Không Có Nghĩa Tôi Là Phản Diện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

(Đang ra)

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Koutaro1226

Đây là câu chuyện về một nam chính cứ tưởng mình có thể sống bình thường nhưng lại vô ý khiến hết cô gái này đến cô gái khác rơi vào lưới tình cho đến khi cậu bị dạy cho một bài học nhớ đời bởi tình y

1 1

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

(Đang ra)

Hikari zokusei bishōjo no Asahi-san ga naze ka maishū-sue ore no heya ni iribitaru yō ni natta kudan

新人

Đây là câu chuyện về một cô gái tươi sáng với những vết sẹo ẩn giấu, người tìm thấy sự chữa lành thông qua "lời nguyền" của một chàng trai u ám và trải nghiệm mối tình đầu của mình, tỏa sáng rực rỡ nh

4 1

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

17 275

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

(Đang ra)

Tôi Đã Chế Tạo Khoa Học Ma Pháp

Thuần Khiết Tiểu Thiên Sứ

Ngọn lửa phốt pho trắng được mệnh danh là lửa địa ngục, lãnh địa nitơ lỏng cực hàn đông lạnh, tần số cộng hưởng giết người vô hình... Chúng ta sẽ một lần nữa dò xét kỹ thế giới dưới góc độ ma pháp, ở

29 520

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

89 2073

Tập 1 - ~LỜI MỞ ĐẦU~

Ánh nắng của mùa xuân chiếu rực rỡ chiếu xuống mặt đất, bao phủ tất cả mọi người trong ánh dương ấm ấp và ngọt ngào. Những cánh anh đào bay lượn phất phơ trong gió như thể đang tạo ra bản vũ điệu đón chào mùa xuân, nhưng đi cùng với đó là những hạt phấn hoa khiến cho mọi người cảm thấy-

"Ạc chíuu”

《Ưmm... nay quả đúng là một ngày đẹp trời! anh có cảm thấy vậy không độc giả?》

“Ờ....Ừm. Có lẽ.”

Tôi bước lên từng bước với vẻ ngượng nghịu. Trong khi mọi người vẫn đang bước lên dốc một cách ung dung.

'Hừm... có vẻ mình vẫn chưa quen với chiếc váy này’

Khi tôi nhìn xuống để chỉnh chiếc váy của mình lại thì-

“Ack”

Đột nhiên tôi lỡ cụng đầu vào lưng của một người trong nhóm học sinh đang đi lên dốc cùng nhau. Cậu ta quay mặt lại, nhìn tôi với ánh mặt cực kì dữ tợn và hét lên

“NÀY, MÀY KHÔNG BIẾT MỞ MẮT À-…!”

“Ư..ừm..x- xin... lỗi nha .”

“Hả...à à? K-không sao đâu?” 

Tự nhiên cái mặt của họ tái mét khi thấy khuôn mặt của tôi và sau đó bọn họ vọt đi mất.

*Bịch*

Một tiếng động vang lên, tôi đầu cúi nhìn xuất và thấy chiếc ví của cậu học sinh kia đã lỡ rơi khỏi túi trong lúc cậu ta cùng bạn bè vội vã bỏ đi.

‘Tại sao họ lại t vội vã thế nhỉ?’

Có vẻ như họ không nhận ra chiếc ví bị rơi, nên tôi quyết định sử dụng năng lực của mình để nhặt nó lên, tiện thể luyện tập một chút.

Sợi chỉ bắt đầu đi ra từ chiếc găng tay nửa ngón của tôi, dần dần dần dần được kéo dài ra, khi sợi chỉ đủ dài tôi ngay lập tức điều khiển nó lao nhanh về phía cái ví và quấn chặt lấy.

’...Yeah, thành công rồi. CÓ vẻ như mình dần thích nghi được với năng lực này rồi’

Tôi giật tay về sau và cắt sợi chỉ, khiến cho chiếc ví rơi chính xác vào tay của mình.

 Sau đó, tôi nhìn về hướng mà nhóm học sinh đó đã đi.

‘Ơ, Đi mất rồi'

Tôi nghĩ cùng với một nụ cười gượng, hiện lên trên mặt của mình

Tôi đoán, dựa vô đồng phục thì họ có vẻ là học sinh của ngôi trường mà tôi sắp nhập học. Cho nên, không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ có cơ hội trả lại chiếc ví cho họ được thôi.

Nếu tôi có thế xây dựng mối quan hệ tốt với họ, thì dù cho chỉ là nhân vật phụ, nhưng biết đâu họ cũng có thể có ích cho tôi sau này

Với suy nghĩ như vậy tôi đi về hướng nhóm học sinh đó đã đi, thì đột nhiên có ai đó nắm lấy bàn tay tôi tùư phía sau và cất tiếng.

”Xin thứ lỗi nhưng-“

“Hả?”

“Bạn không nên lấy đồ của người khác.”

Chậc

Tôi lặng lẽ tặc lưỡi

Cái ngoài hình chết tiệt này của tôi khiến cho mọi thứ tôi làm đều bị nghi ngờ

Tôi liếc lên nhìn người đang giữ tay của mình.

‘Hừ... Khuôn mặt cũng đẹp đấy... ‘

Trong khi tôi phải vật lộn với việc bị biến thành con gái và mang khuôn mặt dễ khiến người khác sinh nghi dù cho làm bất kỳ việc gì, thì hắn lại được ưu ái với ngoại hình và vẻ đẹp hoàn hảo... Đúng thật là bất công

Với suy nghĩ đó tâm trang tôi đang bình thường thì trở nên trùng xuống và giọng nói trở nên sắc bén hơn

“…Buông ra.”

“Hử…?!”

Ơ, sao hắn lại trông ngạc nhiên vậy?

“Haizz Cậu không cần phải lo. Tôi chỉ đang cố gắng trả cho chủ nhân của chiếc ví này thôi.”

Tôi cười mỉm nhẹ nhàng để xóa tan đi hiểu làm, dù cho đang tức giận

Cậu trai kia liền làm ra vẻ mặt hối hận với thứ mình làm và buông ta tôi ra

Chà,Dù sao thì câu ta cũng chỉ là môt trong số những nạn nhân bị khuôn măt của tôi gây hiểu nhầm mà thôi.

Nhưng mặt mình trông đáng nghi lắm sao?

Sau khi hóa giải được hiểu làm, tôi bước đi những bước thật nhanh chóng để tìm mấy cậu học sinh lúc nãy, và may mắn thay, họ cách tôi không quá xa. Nên tôi dễ dàng bắp kịp nhóm học sinh ở gần đó.

“Oi này ?”

“…C-Chuyện g-gì vậy??!. T-tôi... đã xin lỗi rồi mà.”

“Chiếc ví này có phải của cậu không ?”

“!!! Đấy là của tôi !! Trả đây!”

“Này đỡ lấy, ”

Tôi ném chiếc ví cho cậu ta.

‘Được rồi, bây giờ mình phải gắng để có được thiện cảm với những cậu học sinh ở đây …’

《 Ê này có phải cậu bé lúc nãy đđịp trai lắm đúng hong?. Hẳn là vậy rùi đã là nhân vật chính thì phải địp trai chứ lị!》

“…Hở???”

 Mình vừa nghe nhầm đúng không? …Nhân vật chính? Là cái tthằng đẹp mã lúc nãy sao?

“Này tác giả, đừng nói với tôi là tên vừa rôi là…”

《Ừ ừ! Anh nói đúng rùi ấy! Đó là nhân vật chính của tiểu thuyết mà tui viết , Yu Siwoo đó! Nhìn cậu ấy tuyệt lắm phải hem!》

“ha…Cuối cùng cũng đã đến rồi sao.”

Vậy ra nó đã bắt đầu rồi.

Hành trình đưa câu chuyện này đến hồi kết

《Hí hí, nhân vật chính của mình địp trai qué đi thui…!》

Tôi lắc đầu ngán ngẩm trước, tác giả viết cuốn tiểu thuyết này.

Tôi phải tạo ra một cái kết có hậu cho cuốn tiểu thuyết mà tôi không thể biết trước sẽ diễn ra như thế nào.

Vì tôi không muốn chết.

“Được rồi, Cùng nhau gắng hết sức nhé, Tác giả."

《Hả? … Ừ Đúng vậy! Chúng ta sẽ cố gắng hết sức! Đi đến điểm kết của câu truyện nào! Let’s gooooo!》

Được rồi

Mục tiêu đầu tiên và quan trọng nhất đó là

Tôi phải kết bạn với Yu Siwoo.

---

Tiếng hắt xì