Hiện giờ đang có rất nhiều học sinh năm nhất đang tập trung lại ở bên trong khán phòng rộng lớn tại bên trong trường, để tham dự buổi lễ chào mừng.
Lặng lẽ ngồi giữa đám đông tham dự, tôi có thể an nhàn ngồi đợi cho đến khi buổi lễ kết thúc
....
“…Này! Thức dậy đi !”
“Aa!”
“Tôi biết bài phát biểu của hiệu trưởng rất nhàm chán, nhưng là một học sinh của ngôi trường này, cậu cần phải làm gương cho người khác chứ!.”
“À ừm. E-em xin lỗi ạ.”
Nghe được hai người kia nói, thì tôi để ý, có vẻ tất cả mọi người dường như ai cũng đang cố gắng hết sức để chịu đựng không đưa bản thân vào giấc ngủ, khi thầy hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu chào mừng các tân học sinh, trừ tôi ra vì thấy bản thân vẫn đang khá là ổn.
“……”
《 Này, có giáo viên đang đến kìa!》
“Em không có ngủ ạ”
“À, t-tôi hiểu rồi…Xin lỗi…”
Cô giáo đến chỗ tôi rời đi với vẻ mặt khó hiểu
Hình như cô ấy đã nghĩ chắc chắn rằng là tôi đang nhắm nắm mắt ngủ khi nhìn vào mặt tôi.
Khuôn mặt tôi có vẻ vẫn có ích vào những lúc như này nhỉ
Vì đôi mắt xếch của mình nên tôi sẽ khiến cho những người nhìn vào khó có thể biết được là tôi có đang ngủ hay không,.....
Heh heh
《Oi này anh còn nhớ mình phải làm gì không hả?》
“Chắc chắn rồi, làm sao tôi quên được chứ!”
T-Tất nhiên là tôi không có ngủ rồi
Chỉ là tôi đang đùa với giáo viên ấy một chút thôi.
Ohum...Quay trở lại với chủ đề chính vậy điều tôi đang phải làm cái gì?
Đấy là tôi phải tìm một người
《Umm,...tập hôm này tui bị bí rồi...Này hãy dỗ tui đi, dỗ tui đi mà!》
“ Vâng ạ! Chỉ có ngài và đôi bàn tay của một người vĩ đại như ngài mới có thể tạo ra một thế giới đầy màu sắc như thế này. Mọi thứ ngài làm trong đây đều tuyệt vời ạ”
Ừ ờ đúng vậy, chỉ có hắn mới có thể làm được như vậy
Kẻ đã đưa tôi vào cuốn tiểu thuyết này.
Tại sao hắn lại viết tiểu thuyết trong khi có sức mạnh như vậy chứ? Tôi không hiểu.
Nhưng mà nếu hắn ta quăng tôi vào một cuốn tiểu thuyết vào một cuốn tiểu thuyết đã hoàn thành hoặc đang nổi tiếng thì tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Vì khi ấy sẽ có nhiều hoặc một vài thông tin để tôi chắt lọc và sống sót
Nhưng đằng này lại ném tôi vào một cuốn tiểu thuyết mà thậm chí nó vẫn chỉ ở trong gian đoạn ý tưởng, cái quái gì vậy!?
Và điều đáng nói nhất là hắn ta đã đưa tôi, một thằng đàn ông, vào một cơ thể của một người phụ nữ theo đúng nghĩa đen
《 Hì Hì, Quá khen, quá khen..》
Đó không phải là khen
Tôi thở dài và bình tĩnh lại, tránh để bản thân tiếp tục chửi tên đó
Dù sao thì chuyện gì xảy ra thì nó cũng đã xảy ra rồi.
Tên tác giả đó đã tạo ra thế giới này và bộ truyện cũng đã bắt đầu với góc nhìn của nhân vật chính rồi.
Vì vậy nên điều tôi cần làm bây giờ là phải ở bên cạnh anh ta.
Để điều chỉnh câu chuyện theo sở thích của hắn.
Nhưng mà,...sẽ thế nào nếu tên tác giả đó, hắn ta chán viết tiểu thuyết và drop nó, hoặc nhân vật chính Yu Siwoo bị một vết thương nặng trong một sự cố nào đó mà không thể tiếp tục trong những phần sau thì sao ?
…Tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến. Ai mà biết được chuyện gì sẽ có thể xảy ra chứ?
Đến cuối thì..., chỉ còn một cách duy nhất để tôi sống sót thôi.
Đấy là tôi phải chỉ dẫn tên tác giả, một kẻ hết thuốc chữa kia không làm điều gì đó ngu ngốc để bảo vệ nhân vật chính người mà vẫn còn khá non nớt.
Cùng với đó là phải đánh bại bất cứ thế lực tà ác nào xuất hiện, mà không biết một tí gì về danh tính và bối cảnh của chúng.
Ha….độ khó cao đến mức nực cười.
“…Tìm thấy anh ta rồi.”
《Hả?! Thật sao? A... anh ta ở kia phải không?》
Sau khi ngó nghiêng xung quanh một lúc, thì bỗng một cái đầu cực kì nổi bật hiện giữa lên hàng người.
A....không thể nào sai được, cái đầu đó... chắc chắn là của tên đấy
Tại sao ư? Bởi vì ngay cả phía sau đầu mà tên này,... anh ta vẫn đẹp trai không một khuyết điểm.... Chết tiệt thật
Cớ sao lại để một kẻ đẹp trai như vậy làm là nhân vật chính chứ…Là vì nhan sắc ư?
Vậy thì thế giới này thật quá vô lý rồi.
Ồ, anh ta đang nhìn về phía này.
Tôi bình tĩnh tự nhiên đưa hướng ánh mắt về phía hiệu trưởng.
Ha..Mặc cho đám học sinh năm nhất đang bị lơ đãng trước bài phát biểu của mình hay không, ông hiệu trưởng vẫn tiếp tục nó như chẳng có gì xảy ra vậy.
Liệu là có phải tất cả hiệu trưởng của trường khác đều như vậy chăng?
《Ê này, nhìn tiếp đi. Anh ta quay ra chỗ khác rồi kìa》
“Cảm ơn nhé, tác giả.”
Tôi quay lại nhìn Yu Siwoo.
Anh ta quả thật là nhân vật chính không thể nào sai được
Dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không thể để anh ấy bị thương được.
Nếu có bị thương, thì nó cũng phải nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.
Giá như tôi có thể tiếp cận được anh ta với bộ dạng như này thì tốt quá. Nhưng có lẽ sẽ khó mà thành.
《Hmm, phải sao đây…》
Ngay từ ban đầu, tôi đã không thể hành động như những nhân vật chính bị chuyển sinh trong những tiểu thuyết khác rồi.
Khả năng ăn cắp tất cả năng lực/ tài năng của kẻ khác sao?
Tôi còn đang nghi ngờ bản thân liệu mình có cái gì đặc biệt không này. Có lẽ câu trả lời quá rõ ràng rồi đó là tôi chả có gì sất.
Hay là nhờ vào sự sự giúp đỡ từ một nhân vật quan trọng trong cốt truyện khác đi, ư?
Ha, theo tôi nghĩ thì tên Tác giả đó thậm chí, có thể còn chưa nghĩ đến nhân vật đó nữa ấy.
Một sự tiết lộ chấn động thế giới?
…Bỏ qua hết những nhân vật quan trọng hay tài năng đi, vậy sự tiết lộ lớn đó là gì?
Nó chỉ đơn thuần là cái cách mà cuốn tiểu thuyết này được tên tác giả tạo ra mà thôi
Tên đó, hắn đã nói với tôi là hắn viết lên cuốn tiểu thuyết bằng cách sử dụng thế giới này làm nên nền tảng chính.
Tôi cũng không rõ đây là thế giới mà tên đấy đã tạo ra hay là hắn chỉ đang quan sát một thế giới đã được tạo ra từ trước? Mà nó cũng chả có ích lợi gì nếu tìm hiểu, nên thôi
《Mình có nên để nó tiếp tục như vậy không ta? Hmm, A cách này sẽ hay hơn này…》
Tóm lại, chỉ có một điều quan trọng duy nhất mà tôi phải làm đó là....
Đưa cái thế giới bất biến này đi theo chiều hướng an toàn nhất có thể. Và tạo ra một kết thúc có hậu mà không phải để mất mát bất cứ thứ gì.
Để làm được điều đó thì, đầu tiên tôi cần phải quan sát nhân vật chính trước đã.
Hừm... tôi tự nhiên cảm ghen tị với những nhân vật chính chuyển sinh vào trong tiểu thuyết web khác ghê.
Họ ghi nhớ tất cả nội dung của cuốn tiểu thuyết và có được mấy năng lực cheat như đánh cắp tài năng/ năng lực của những kẻ khác,..v.v..
Và họ cũng biết tất cả bí mật của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết họ đoc.
Sau đó, họ giúp tất cả nhât vật đó giải quyết vấn đề của mình và ngay lập tức trở thành bạn bè với mọi người.
Còn tôi?
Tôi thì cũng rơi vào tình huống tương tự ấy, nhưng tại sao trải nghiệm của tôi lại khác đến vậy?
Kết quả chuyển sinh này của tôi là trở thành con gái và chỉ chăm chăm nhìn về phía sau đầu của một anh chàng mà chính bản thân còn không rõ.
《Ugh, Khó quá đi…Được rồi, tôi đã quyết định rồi!》
“"Quyết định? Quyết định cái quái gì cơ chứ!?!!”
Tôi tức và lên giọng với tên tác giả này.
Hắn ta đã lẩm bẩm một mình suốt thời gian qua trong khi tôi đã gắng phớt lờ hắn. Nhưng hắn vẫn tiếp tục cho đến khi tôi cảm thấy điên tiết lên.
《Thôi được rồi, cho tôi hỏi một câu nhé! Nếu anh là một độc giả thì anh sẽ nghĩ điều gì đầu tiên khi nói về chương mở đầu của một cuốn tiểu thuyết ‘Học viện’?》
“Chương mở đầu của một cuốn tiểu thuyết ‘học viện’ sao?”
《Ừm, Đúng vậy đó!》
Hắn đang gặp khó trong việc tiếp tục cốt truyện như thế nào, nên mới hỏi tôi sao?
Tôi nghĩ mình nên liệt kê một vài cốt truyện thú vị mà an toàn, có lẽ tên đó thích.
“Hmm, chọn vũ khí? Hay một cuộc đấu tay đôi thì sao?”
《Ể, cái đó cũng được đấy! Tuy nhiên, tôi lại nghĩ là những sự cố bất ngờ, sẽ thường nhắm vào những lúc như lễ khai giảng này!! Vì thế nên tôi đã quyết định sẽ triển luôn cho nóng!!》
"…Huh?"
K-Khoan đã?
Hắn vừa nói gì cơ?!
Mặc tôi đang hoang mang, tên tác giả đó tiếp tục nói cùng với nụ cười kì lạ
《Anh thấy đấy, có hai loại tấn công vào lễ khai giảng. Một là sự xuất hiện của quái vật và hai là cuộc khủng bố của các tổ chức tà ác !》
“Đợi một chút đã, Tác giả. Bọn mình bàn luận kĩ hơn về việc này đi”
《Nhưng tôi nghĩ việc tổ chức tà ác tấn công ngay từ đầu sẽ là quá sớm, nên tôi quyết định cho một con quái vật xuất hiện!》
Mồ hôi lạnh của tôi chảy xuống mặt
Tệ rồi đây.
“Ừm, chính xác thì con quái vật này sẽ xuất hiện khi nào vậy…?”
《Hừm..Để xem nào, sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc và tiếng vỗ tay lắng xuống, trần nhà sẽ vỡ ra!》
Mồ, thôi nào.
Chúng ta không thể bắt đầu một cách bình thường chút được hay sao?
Cuốn tiểu thuyết chỉ mới bắt đầu ngày hôm qua thôi mà!.
“Đừng nói với tôi là con quái vật sẽ xuất hiện từ trong thành phố đó nha?!"
《Ồ ý hay đấy, được rồi tui sẽ làm như này... đâu đó trong thành phố…Hmm, một con quái vật đã được phát triển bất hơp pháp bởi một tập đoàn dưới quyền một tổ chức tà ác nào đấy. Và rồi BÙM! Con quái vật đã trốn thoát!》
“…”
Điều này thật vô nghĩa.
Một tổ chức tà ác lại có một công ty con dưới quyền để hoạt động như một tập đoàn sao?
Ha, có vẻ như tên tác giả đang rất hứng thú với việc đánh sập buổi lễ chào mừng này rồi.
“Sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc và tiếng vỗ tay dừng lại, một con quái vật sẽ tấn công từ trần nhà…. phải không”
《Đúng thế, con quái vật đó sẽ xuất hiện một cách bất thình lình và nhân vật chính sẽ lạnh lùng đánh bại quái vật, để thể hiện sự sức mạnh của mình! Thế nào? Hay làm đúng không?》
“Chà, chắc được đấy, tôi đoán là không sao đâu.... Nhưng đừng ương ương thay đổi đấy nhá?”
...Yeah đúng vậy, nó khá là ổn
Câu truyện này sẽ có thể giúp nhân vật chính ngầm bộc lộ sức manh của mình
Anh ta sẽ lạnh lùng xử lý mối đe dọa khi các học sinh khác đang hoảng loạn bỏ chạy.
Việc này nó cũng giải thích một cách tự nhiên là tại sao nhân vật chính mạnh hơn các bạn học sinh khác.
Một kế hoạch hoàn hảo.
Miễn là tôi không bị cuốn vào đó!
“Này, có chắc chắn là nhân vật chính không phải người hồi quy hay chuyển sinh gì hết, phải không?”
《Ừm. Cái mô-típ như thế cổ lỗ sĩ quá rồi nên tôi muốn làm thử một nhân vật chính, chính thống !》
Tại sao tên này lại nhất quyết muốn trở thành một hipster vào những lúc như thế này chứ…!
Một tác giả bình thường sẽ làm là cho anh ta là người hồi quy và nói rằng anh ta lờ mờ nhớ ra, để giải thích cho mọi chuyện . Đó là một thiết lập hoàn cực kì ổn áp và an toàn!
Nếu không như vậy, thì nhỡ đâu nhân vật chính sẽ bị sợ hãi trước những điều xảy ra, và đột ngột bỏ chạy thì sao?
“…Bài phát biểu của hiệu trưởng đến đây là kết thúc. Mọi người xin hãy vỗ tay cho thầy hiệu trưởng vì bài phát biểu của ngài ấy nào!”
Đã quá trễ rồi
Nơi này sắp trở nên hỗn loạn rồi
Ngay cả khi tôi cảnh báo cho mọi người rằng một con quái vật đang đến, thì chắc chắn sẽ không ai tin tôi cả.
Nên là bằng một cách nào đó, tôi phải âm thầm cho nhân vật chính biết được chuyện sắp xảy ra mới được...
《Bắt đầu rồi..... bắt đầu rồi! Thât là phấn khích quá điiii!》
“Kyaaaaaaah?!”
“ D-Đó là, m-một con quái vật! Cấp 3!"
“Một con quái vật cấp 3 ở trong trường…ư?!!”
“Mọi người sơ tán nhanh lên!”
"…Quái Cấp 3?"
《Ừm, tôi nghĩ cho một con cấp 3 vào sẽ là dấu hiệu tốt … Để sau này, tôi sẽ cho một nhân vật phụ nào đó nói kiểu như là 'Ồ tên này manh dữ vậy’ để giải thích về sức mạnh của nhân vật chính》
Thằng điên đi chăm chút, phát triển toàn mấy chỗ dở hơi mà chẳng ai để ý
Tôi thầm mỉa mai trong lòng.
Một hệ thống cấp độ quái vật, tự nhiên được quăng vào vội vàng mà chẳng một lời giải thích nào cả.
‘Quái cấp 3’ ư? nó có thể mạnh tới mức nào cơ chứ?
Đây có lẽ một hệ thống xếp hạng đặc biệt nào đó được những người trong đây sử dụng.
Tuy nhiên, giả sử như con quái này được đưa ra để cho thấy sự khác biệt sức mạnh giữa một học sinh bình thường và nhân vật chính. Nếu trong trường hợp đó, thì nó chắc chắn không thể là một đối thủ dễ ăn ở giai đoạn này.....Waa.
Một khôi bê tông ném đến vị trí của tôi bởi con quái vật hung hãn. Nhưng đã bị sợi tơ tôi giăng ra làm chệch hướng.
Suýt nữa thì
《Này! Anh có ổn không?!》
“Tôi ổn…Nhưng chiếc găng này coi như bỏ rồi.”
Tôi ném chiếc găng nửa ngón rách nát với những sợi bung ra tung tóe sang một bên.
Có lẽ sau này tôi phải mua cái mới nữa rồi.
“Quan trọng hơn, tôi cần tìm nhân vật chính đang ở đâu và anh ta đang làm gì cái đã…”
“Kuwaaaaaa!”
Giật mình trước tiếng hú như phim của con quái vật, tôi nhìn sang thì thấy nó đang quằn quại trong đau đớn, khi bị nhân vật chính Yu Siwoo rạch một phát ở vùng miệng và khiến máu nó chảy ra không ngớt.
Nhanh quá!
Tôi thậm chí còn không thể để ý được anh ta.
Con quái vật gầm lên với những vết thương đẫm máu quanh miệng.
《Wuaa…chết rồi giờ sao giờ, tui đã bỏ lỡ chiến tích quan trọng của nhân vật chính khi nhìn anh rồi…》
Nhưng các giáo viên sơ tán các học sinh gần đó cũng đã tham gia vào hạ gục con quái.
Tôi đã tự hỏi các giáo viên đang ở đâu và làm gì nhưng có vẻ họ đang sơ tán các học sinh.
Đúng vậy, dù như nào đi nữa thì khi mà học sinh mới nhập học, họ sẽ không thể mạnh hơn được giáo viên của mình.
Nếu là cuốn tiểu thuyết này mà đạt giải Oscar, thì tôi nghĩ nhân vật chính cũng sẽ phải mất một năm để đánh lại giáo viên được của mình
Nhân tiện thì, anh ta đến từ khi nào vậy?
Tôi khá chắc là anh ta đang đứng khá xa so với vị trí ban đầu của mình.
Hay là anh ta biết con quái vật sẽ đến đây và đưng sẵn ở đó.
… Có lẽ nào đây là giác quan thứ sáu nổi tiếng của các nhân vật chính sao?
Hừm, vậy thì càng tốt cho tôi.
“Đừng khóc nữa, Tác giả. Tôi sẽ kể lại cho ”.
《Híc…Thật ư? Rốt cuộc thì chỉ có anh là hiểu tui thôi, độc giả àa !》
Ha.
Cảm giác giống như đang chăm trẻ vậy
Là những người có góc nhìn nghệ thuật khác người bình thường Đoạn này tôi không rõ ý nó là gì,tìm hiểu nhiều nguôn rồi mà vẫn không hiểu, nếu ae nào bt cứ bl xuống chap này nhắc tôi nha