Cả vùng được bao bọc trong bức tường cao vút.
Không có lấy một ai cư ngụ bên trong.
Sau bữa đại tiệc tra tấn kéo dài ba ngày ba đêm, tất cả đều đã chết.
Tầm một hai thập kỷ trước khi sự kiện đó ập lên thành phố, con gái duy nhất của vị lãnh chúa nơi đây đã được sinh ra đời.
Tên cô là Elisabeth. Cô là một bé gái xinh đẹp, đáng yêu, sinh ra trong phước lành của người lẫn Thiên Chúa. Nhưng bi thảm thay, cơ thể cô thật mỏng manh, và hy vọng sống thọ đã khước từ cô kể từ khi mới sinh.
Dẫu vậy, chưa một lần nào cô ghen tị hay căm ghét người khác vì họ sống hết mình cả.
Cô chỉ tự mình hứng chịu cơn đau không ngớt của bản thân.
Sau khi sống một đời đau khổ và lay lắt để tồn tại, cô lẽ ra đã chết rồi, và những người yêu quý cô lẽ ra đã cất lời khóc thương rồi.
Song, số phận đơn giản, bi đát đó của cô đã bị xoay chuyển. Một ngày nọ, Elisabeth thay đổi.
Cô tra tấn thần dân mình, ập đến thành phố lâu đài hệt như một con sói đói khát. Chặt chém và tàn sát thần dân, Elisabeth nuốt lấy nỗi đau của họ hệt như một con lợn nái kinh tởm.
Vì thế, thành phố - đóng vai trò làm chiếc đĩa cho bữa yến tiệc kinh hoàng - đã được dọn sạch.
Giáo hội đã sợ rằng lượng xác khổng lồ này sẽ mang đến cơn dịch hạch, với những loài động vật nhỏ là vật mang mầm bệnh. Cuối cùng, họ quyết định khóa cổng và đốt trụi cả thành phố. Kể từ đó, toàn thành phố và bức tường khổng lồ bao bọc xung quanh đã đóng vai trò của một nghĩa trang.
Một thành phố đã chết, và Nhục hình Công chúa đã được sinh ra.
Nó hệt như một câu chuyện cổ tích tàn bạo và biến chất.
Nhưng đồng thời, nó là một sự thật cay đắng.
Minh chứng cho việc đó, Elisabeth hiện đang viếng thăm nơi đây.
"Ta đã gây nên chuyện này, và từ lâu ta đã quen với những cảnh tượng thế này rồi. Nhưng vẫn thật kinh khủng."
Cảnh tượng bày ra trước mắt cô là một nơi kinh hoàng, nơi chỉ thường được thấy trên những tác phẩm hội họa tôn giáo.
Thành phố mang màu đen và cháy thành than, cùng những thiết bị tra tấn rải rác quanh. Những bộ xương người cũng tô sắc cho thành phố, đa phần đều bị đóng cọc, treo xác hoặc trói xích. Tro và bùn chồng chất cao dọc theo những con đường.
Đặt chân lên chúng, Elisabeth sải bước về trước.
Cuối con đường mà cô đi là một tòa lâu đài trắng như vôi mọc cao lên giữa thành phố. Trông thật rùng rợn làm sao khi vẻ huy hoàng của nó vẫn được bảo tồn giữa những tàn tích.
Bầu trời u ám và đầy mây, và bầu không khí lẽ ra phải lành lạnh. Nhưng thay vào đó nó lại mang theo hơi ấm khó chịu.
Làn gió ôi thối cọ lấy mái tóc đen của Elisabeth khi nó đưa những tiếng hét đến tai cô.
Elisabeth đáng hận, Elisabeth đáng phẫn, Elisabeth tàn bạo, ghê tởm!
Nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi, nguyền rủa, nguyền rủa, mãi mãi nguyền rủa ngươi, Elisabeth!
❖❖❖
Những tiếng hét tĩnh lặng vang vọng khắp thành phố, nhưng vẻ mặt Elisabeth không chút xoay chuyển khi cô tiến bước. Khi bước đi, cô băng qua bộ xương một đứa trẻ sơ sinh với toàn bộ chi đã tan nát cùng sọ một phụ nữ đã rơi cạnh bên một cách lố bịch.
Rồi tiếng gót giày vang lên khi cô dừng lại.
"Đây rồi, ta nghĩ thế."
Trước mặt cô là đại lộ chính dẫn đến lâu đài.
So với phần còn lại của những tàn tích, ít nhiều nó vẫn giữ được hình dạng ban đầu. Con đường được thiết kế đủ rộng cho xe ngựa lưu thông và được tạo nên từ những viên gạch được đặt ngay ngắn. Những tấm biển quảng cáo tan chảy một phần trang trí hai bên đường, cùng với những khung nhà và cửa hàng vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng vì trận chiến giữa Elisabeth và một chiêu hồn sư, cả khu vực chỉ còn là những gì sót lại trên chiến trường.
Xương rải rác khắp mặt đất, và nhiều căn nhà đã bị đánh sập một cách tàn bạo.
Con đường gạch cũng bị xới tung, những vết sẹo ghê gớm vương vãi trên nền đất. Giữa toàn bộ mọi thứ, có một nơi mà đất vun cao lên lạ thường. Một tấm gỗ mọc lên từ đụn đất.
Đó là một ngôi mộ.
Trên đỉnh tấm gỗ là một chiếc mũ vấy đất. Elisabeth bất ngờ; cô nửa ngờ vực rằng nó đã bị gió cuốn bay rồi cơ. Những đóa hoa loa kèn từng trang trí cho phần vành rộng giờ đây - hiển nhiên - không còn nữa.
Nhẹ nhíu mắt, Elisabeth lẩm bẩm.
"...Marianne."
Đó là cái tên thân yêu với Elisabeth, nhưng đồng thời cũng khiến cô cáu giận.
Marianne đã là gia sư của Elisabeth khi cô còn bé. Do cảm thấy tội lỗi vì những việc giết chóc mà Elisabeth gây nên, Marianne đã hóa rồ, rồi rơi vào tay Vlad và trở thành chiêu hồn sư.
Ngôi mộ đó không phải do Elisabeth dựng nên.
Đó là tác phẩm của kẻ đã giết Marianne sau khi bà trở thành con tốt cho quỷ dữ: Kaito Sena.
Sau khi chôn cha mình - hay đúng hơn là con rối mà linh hồn cha cậu đã trú ngụ - ở vườn sau, Kaito đã nói rằng cậu cũng muốn chôn cất cho Marianne nữa. Thoạt đầu, Elisabeth đã thẳng thừng chối từ việc đó. Song, Kaito đã cố chấp, rồi Elisabeth đã bất đắc dĩ mà dịch chuyển cậu đến đó, nhưng không gì hơn.
Đem thi hài Marianne về sẽ đi ngược lại mong ước của bà lẫn của Elisabeth, nên Kaito đã dựng một ngôi mộ ngay tại chỗ này. Tuy nhiên, thành phố đầy rẫy người chết. Vô vàn xác chết rải khắp đường phố, không một ai nhận được thứ gì tựa như đám tang cả. Chỉ chọn chôn cất cho một người là một hành vi thỏa mãn bản thân thật tức cười.
Elisabeth đã không do dự mà chỉ ra điều đó cho Kaito. Nhưng cậu gật đầu, nhận thức rõ việc đó.
"Tôi là người đã giết bà ấy. Đây là vấn đề của riêng tôi, không của một ai khác," cậu ấy nói vậy.
❖❖❖
Theo một lẽ, ngôi mộ này chính là tượng đài cho sự cứng đầu của Kaito.
Trước đây, Elisabeth chưa từng một lần cảm thấy thôi thúc muốn viếng thăm nó.
Cô không có thói quen nghĩ về những người mình đã giết. Cô cũng không quan tâm đến những bộ ruột mà mình dẫm lên, cũng không quan tâm đến lượng máu vấy ra mặt đất trên đường cô đi. Nhưng giờ đây khi toàn bộ mười bốn ác quỷ đã bị tuyệt diệt, mọi chuyện đã khác đi.
Giờ đây cô cảm thấy có điều mà mình muốn nói với người đàn bà nằm bên dưới nấm mồ.
"Thứ lỗi cho ta, Marianne, vì ta đã nói dối."
Những lời cô nói và lời xin lỗi mà chúng mang theo đều đến từ tận đáy lòng cô. Siết chặt tay, Elisabeth lại nhìn sau lưng. Ánh mắt cô thầm lặng khi nhìn lấy thị trấn chết chóc chìm trong tro tàn.
"Thứ lỗi cho ta, tất cả các ngươi. Ta đã nói rằng ta sẽ tiếp bước bọn ngươi sớm thôi. Nhưng có vẻ là ta chưa thể đi được rồi. Xin hãy chờ ta."
Không có giọng nào cất lên để đáp lại. Gió chỉ đưa đến sự căm ghét như thường lệ.
Elisabeth đáng hận, Elisabeth đáng phẫn, Elisabeth tàn bạo, ghê tởm!
Nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi, nguyền rủa, nguyền rủa, mãi mãi nguyền rủa ngươi, Elisabeth!
Elisabeth đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Cô lặp lại những lời mà mình từng nói, những lời giờ đây chỉ hơn một lời độc thoại.
"Ta không có quyền xem nhẹ bất kỳ người nào trên thế giới này. Mọi kẻ ta giết đều đã có một đời tràn đầy sinh lực, chúng có quyền để làm bất cứ mọi điều mình muốn. Chúng vô tội, và ta đã giết chúng. Ta đã giết tất cả bọn ngươi theo cách tàn nhẫn, tàn bạo, nhẫn tâm và vô lý. Và ta không có ý định trốn thoát một mình. Ta phải giết một kẻ nữa...hoặc ngăn chặn hắn ta lại, và đó sẽ là kết thúc."
Những lời cuối cùng của cô, và chỉ những lời cuối cùng thôi, mang bên chúng sự mong manh dễ vỡ.
Quay đầu lên bầu trời xám tro, Elisabeth nhắm mắt lại. Sau mi mắt, cảnh tượng dẫn đến cái chết của Marianne tái diễn. Khoác lên mình bộ tang phục, người gia sư chưa từng hướng chút căm ghét nào về phía cô.
Mắt bà đã chan chứa đầy lòng vị tha, hệt như một người lớn nói chuyện với một đứa trẻ ương bướng.
"Khi cô đã giết tôi rồi, thì tôi đoán rằng sẽ chẳng còn ai trên thế giới này thực sự yêu cô nữa."
"Đúng, ta không có lấy một ai cả. Ta... lẽ ra không có lấy một ai..."
"Tôi rất thích cô ấy."
"Vì người đó, tôi có thể làm bất cứ điều gì hoặc trở thành bất cứ thứ gì."
"Nói thứ như thế với người phụ nữ đã ăn thịt quỷ và trở thành Nhục hình Công chúa... Đúng là một kẻ cực kỳ và hoàn toàn ngu đần."
Khi cố lắc đầu bực dọc, Elisabeth im bặt. Rồi cô quay lại ngôi mộ. Cô đang định nói gì đó, nhưng rồi mặt cô cứng lại.
Cô đột nhiên bị sự bất an ập đến.
Cảm giác như thể kim đâm vào não.
"Khoan đã. Chờ chút. Vừa rồi, ta..."
Một cơn sốc chạy qua đầu cô, Elisabeth ấn tay lên trán.
Cô nhìn lại cảnh tượng trước mặt mình. Không có gì kỳ lạ về nó cả, không có gì khác thường cả. Không có gì đặc biệt về nấm mồ của Marianne có thể khiến cô phản ứng thế cả. Thế nhưng vì lý do gì đó mà sự bất an kia vẫn chưa hề ngoai nguôi.
Vậy là gì cơ chứ? Thứ gì mà khiến ta thấy bất an đến thế cơ chứ?
Khi cô vận động não, cô nhớ lại một ký ức cụ thể. Cô đã rất trẻ, cô đã ném chiếc bút lông vũ xuống đất. Cô đã hờn dỗi bài học mà mình không hiểu gì, nhưng Marianne đã rầy la cô, hiền từ như cứng rắn.
"Nếu cô nghĩ kỹ thì mọi việc sẽ trở nên có lý, tiểu thư ạ," bà đã lẩm bẩm thế.
Rồi bà mỉm cười. "Vậy chúng ta quay lại một lần nữa nhé?"
"Quay lại những lời ta vừa nói...lần nữa."
Nói thứ như thế với người phụ nữ đã ăn thịt quỷ và trở thành Nhục hình Công chúa.
Elisabeth mở to mắt vì sốc. Giờ nghĩ về nó, thì quá đỗi hiển nhiên. Nhưng khi còn săn lùng mười bốn ác quỷ, cô chưa từng mảy may dành một khắc để nghĩ đến chuyện như thế.
Nhưng giờ, cô đã nhận ra.
Có một sự mâu thuẫn cơ bản nằm trong đó.
"Ta đã ăn thịt quỷ."
❖❖❖
Bản thân việc đó thì không có gì lạ cả. Dù sao, Vlad và đồng hữu của hắn cũng đã triệu hồi ác quỷ vào thời điểm đó rồi. Nhưng như cô, Vlad Le Fanu không chỉ là người thường. Hắn chính là kẻ đầu tiên trong mười bốn tên triệu hồi quỷ dữ, thành công trong việc ký kết với Đế vương, tên ác quỷ mạnh nhất mà loài người có thể gọi lên.
Kaito đã nhận được sự giúp đỡ từ Vlad với tư cách là trung gian. Nhưng việc đó không phải là chiến công nhỏ mà một pháp sư tầm thường có thể thực hiện được.
So với Nhục hình Công chúa, kẻ đã đồ sát toàn bộ thái ấp của mình, sức mạnh của Vlad chắc chắn là thấp kém hơn. Nhưng hắn hẳn đã phải ăn thịt quỷ trước khi khiến Elisabeth làm điều tương tự để cố rèn giũa cô thành kẻ kế vị của mình.
Bằng cách ăn thịt quỷ, Vlad Le Fanu đã có được sức mạnh để triệu hồi quỷ dữ.
"Khoan đã."
Đó là một sự mâu thuẫn.
Đó là một sự mâu thuẫn dữ dội và áp đảo.
"Miếng thịt quỷ đầu tiên đến từ đâu cơ chứ?"
༒༒༒
"Vì quý anh chưa trả lời, nên tôi sẽ yêu cầu lại lần nữa. Từ giờ trở đi, phục vụ cho tôi."
"Dẹp."
Jeanne, cô bé mới vừa xuất hiện và giới thiệu mình là Nhục hình Công chúa đã đưa một yêu cầu mang tính ép buộc cho Kaito, và câu trả lời mà cậu đưa ra thật nhanh gọn.
Tình hình bất chợt biến chuyển.
Sự tĩnh lặng của căn phòng đã vụn vỡ cùng mọi kế hoạch của họ. Những thú nhân đã hứa chiến đấu cùng Kaito với tư cách là đồng minh giờ đây đều gục ngã dưới sàn. Và vì lý do gì đó mà thủ phạm - cô bé cậu chưa từng gặp mặt - đang ra lệnh cậu trở thành người hầu cho mình.
Dù bối rối thế, nhưng phản hồi của cậu vẫn chắc chắn hệt như lần trước, khi việc tương tự đã diễn ra.
Hình ảnh những cái xác bị sát hại tàn bạo rồi treo lên lóe qua não cậu. Và những người đã đủ tốt bụng để tin tưởng cậu giờ đây đang nằm dưới sàn và đổ máu. Với hai dữ kiện đó, khước từ là lựa chọn duy nhất.
Cậu lo rằng tâm trạng cô sẽ trở nên chua chát, nhưng không biết vì sao mà Jeanne lại gật đầu. Khác với Elisabeth, người đã tỏ ra vui thú, Jeanne chỉ nói không chút quan ngại với giọng gần như con người của mình.
"Anh đáp lại khá nhanh đấy, quý anh ạ. Dù câu trả lời của anh nằm trong phạm vi dự đoán, nhưng tốc độ đó khá bất ngờ đấy. Đúng là một cảm giác lạ kỳ - thất vọng, mà cũng đồng thời không. Nhưng mọi thứ đều ổn thôi. Tôi có những phỏng đoán của riêng mình, nhưng liệu anh có thể nói ra lý lẽ của mình không?"
"Đầu tiên, tôi đã phục vụ cho Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu rồi. Thứ hai, em đã thực hiện toàn bộ những vụ sát hại đấy, và em đã làm nên chuyện này, nên chắc chắn em là kẻ thù của tôi."
"Tôi đoán là còn nguyên do thứ ba nữa."
Jeanne thúc cậu nói tiếp. Sau khi hít một hơi thật sâu, Kaito phun ra câu trả lời với toàn bộ sự thù địch mà mình có thể có.
"Lý do thứ ba là vì em thật sự khiến tôi phát bệnh."
"Tôi hiểu rồi. Thật phi lý làm sao."
Jeanne gật nhẹ đầu. Rồi cô chớp mi vài lần, đôi mắt mang sắc hồng ánh lên. Rồi cô cong môi thành thứ hẳn có chủ đích là một nụ cười.
"Về lý do đầu tiên, quý anh ạ, tôi tin là anh đã rẽ lối khỏi Nhục hình Công chúa rồi, phải chứ?"
"Ừ, thật vậy. Nhưng dù thế, tôi không thể phục vụ cho bất kỳ ai khác cả. Cô ấy là người đã gọi tôi đến, và cô ấy là người duy nhất mà tôi phục vụ. Tôi đã thề ở bên cô ấy tới tận giây phút cuối cùng, nên dù có bị chia cắt thì cô ấy vẫn là chủ nhân của tôi."
"Tôi hiểu rồi, một quyết định chỉ dựa dẫm duy nhất vào những nguyên lý tâm lý. Không lạ gì khi tôi không thể hiểu được nó. Dù sao, tôi cũng đã bị coi là 'vô tâm.' từ lâu rồi. Còn với những lý do còn lại, sẽ mất quá lâu để tôi giải thích bằng lời mình, nên xin thứ lỗi vì tôi phải mượn cách ăn nói của những con chiên lạc lối, nhưng - tất cả chúng đều là cứt cả."
Kaito vô thức nhìn cô chằm chằm, lúng túng.
Những đường nét khuôn mặt cô vẫn giống hệt như một con búp bê được gia công tinh xảo như thường lệ. Nhưng Kaito không thể nào tin được những lời mà cậu vừa tuôn ra từ đôi môi trông thật cứng rắn của cô. Nhưng cô vẫn tiếp tục nói với giọng điệu như thế.
"Ôi, ngừng bày ra hết lý do vô nghĩa này đến lý do vô nghĩa khác đi, tên cứt con ạ. Sao ngươi không nhìn quanh và xem mình thấp kém đến cỡ nào trước khi bô bô cái mồm đi. Bò vào cái cũi rồi bắt đầu lại từ đầu hoặc tự đào huyệt rồi nằm xuống đó đi. Như tôi đã nói, xin thứ lỗi."
"Ch...chính xác là sao vậy?"
"Ta đoán là những kẻ mà con bé lấy làm tài liệu tham khảo cho 'cách nói của thường dân' rất thối mồm. Dù đây là phương thức rất vô lý để tìm được lý lẽ chung, nhưng nó không hề lạ gì giữa những pháp sư ưu việt."
Một giọng nói trầm, rõ ràng vang lên. Thông thường, chỉ Kaito mới có thể nghe thấy nó, nhưng giờ đây nó đang vang lên từ bên cạnh cậu. Hệt như khi hắn nói với Vlad hay Elisabeth, Đế vương hiện đang phát ra giọng để tất cả mọi người đang hiện diện có thể nghe thấy hắn.
Không hề quan ngại, Kaito nhìn qua bên cạnh. Từ lúc nào đó mà những dải đen đã đan lại với nhau trong không gian trống rỗng. Bóng mượt và đen tuyền, chúng bắt đầu với hình dạng cơ bắp dẻo dai trong không trung. Rồi lông đen mịn mọc ra trên chúng. Chọn thời khắc này để mang hình dạng to gấp đôi loài chó thông thường, con chó săn tối thượng đã hoàn tất việc hiện hình.
Khi rung toàn cơ thể lên, hắn cất lên tiếng cười ồ hệt như con người.
"Vlad và Elisabeth rất thích cãi vã vô nghĩa, ngươi thấy đó. Hai bọn chúng nên được xem là ngoại lệ, chứ không phải là tiêu chuẩn."
"Đế vương? Ông tự xuất hiện sao? Sao, chuyện nghiêm trọng đến thế à?"
"Ha. Cứ đà này thì ngươi sẽ bất cẩn để bản thân bị giết mất. Cẩn trọng, chủ nhân không xứng đáng của ta ạ. Ngươi sẽ chóng hiểu thôi nếu so năng lượng của con bé với ngươi, con bé đó vượt xa, rất xa ngươi."
"Ố, chó con à?"
Jeanne nghiêng đầu sang bên, cách mà cô lựa lời thật trẻ con đến rùng rợn. Cô im lặng trong vài giây, như một cỗ máy bị tắt. Song, sau một chốc, cô vỗ nắm tay lên lòng bàn tay.
"Tôi đã phân tích dữ liệu liên quan rồi. Tôi hiểu rồi, ông là Đế vương! Hừm, đây đều là lỗi của bọn ngươi cả, lũ lợn ham phối giống bốc mùi như nước ói ạ, hoặc tôi muốn trách ông thế, nhưng giờ tôi thân ái chào ông. Ông trông y hệt như quyển sách đã miêu tả."
"Hờ, tuy thiếu lễ độ, nhưng ít ra ngươi cũng đủ lịch sự để cất lên lời chào tàm tạm. Ta mới là kẻ bất ngờ đây - ta không hề mong đợi sẽ thấy được kẻ dùng Deus Ex Machina trong thời kỳ này."
"Ôi, ôi, quý ông ạ. Thật khá tụt hứng khi ông thậm chí không ngờ đến việc này đấy."
Cô bé và con chó săn bắt đầu trò chuyện, một cuộc đối thoại thật hòa nhã thật sự. Khi đó, Kaito run rẩy.
Cậu đã làm theo lời đề xuất của Đế vương và kiểm tra mức năng lượng của Jeanne.
Đây... đây là một trò đùa tồi tệ nào đó à, đúng chứ?
Cậu chưa nhận ra vì sự hỗn loạn và rối bời, nhưng lượng năng lượng mà cô bé sở hữu vượt xa người thường. Cô thật sự ngang cơ Elisabeth. Và không như sự sắc bén tàn ác và giống hoa hồng của năng lượng mà Elisabeth sở hữu, năng lượng của Jeanne xa hoa và lạnh lẽo.
Cô tỏa ra sự biến chất của một đóa hoa nhân tạo, thứ mà ăn sống con người ta.
Kaito ngay lập tức biết rằng mình không là gì so với cô.
Mình phải làm gì đó với con bé, không thì mình không thể nào cứu Lute và những người khác được.
Cậu vẫn có thể nghe thấy họ rên rỉ. Theo như cậu biết, họ không có vết thương chí mạng nào cả, nhưng điều đó có thể thay đổi nếu họ không nhanh chóng được giúp đỡ. Bắt đầu mất đi sự bình tĩnh, Kaito hỏi Đế vương khi bắt đầu tìm kiếm chỗ hở.
"Nè, Đế vương, Deus Ex Machina là gì?"
"Hửm? Đó là một thực thể cần một nghi lễ triệu hồi cụ thể để gọi lên."
"Nghi lễ triệu hồi?"
Khi nghe thấy câu nói bất ngờ đấy, Kaito nhíu mắt lại. Khi cậu nghe thấy "nghi lễ triệu hồi," tâm trí cậu ngay lập tức nghĩ đến những sinh vật giống như chim mà La Mules đã triệu hồi. Nhưng những thứ đó không giống Deus Ex Machina một chút nào.
Không mảy may quan tâm đến sự bối rối của Kaito, Đế vương gật đầu đồng ý.
"Elisabeth có thể triệu hồi các thiết bị triệu hồi mà không có giới hạn nào, đúng chứ? Thứ mà con bé đã làm là dùng chính năng lượng của bản thân làm vật xúc tác để kéo khối năng lượng vô dạng, vô danh, vô giá trị khỏi chiều không gian cao hơn và tạm thời đúc nó thành hình dạng phù hợp với mục đích của nó nhất. Triệu hồi thú cũng tương tự thế. Nhưng có thể làm thế hay không, có thể lấy thứ vô dạng mà đúc nó thành hình thù phù hợp để chiến đấu hay không phụ thuộc nặng nề vào bản chất của một cá nhân. 'Deus Ex Machina' chỉ những thực thể được triệu hồi khi một cá nhân dùng nghi lễ triệu hồi cụ thể mà một pháp sư điên rồ đã phát minh ra để lật đổ giới hạn đó."
Đế vương vung chiếc đuôi óng mượt về phía những cỗ máy kinh khủng kia.
Đúng thế; khi nhìn chúng sắp hàng, rõ ràng có thể thấy rằng chúng đã được thiết kế chỉ vì mục đích chiến đấu.
"Deus Ex Machina là vũ khí, được thiết kế để một cá nhân có thể dùng bất kể bản chất hoặc vị thế của chúng là gì. Nhưng để liên tục giữ nó hiện hữu, cần có lượng năng lượng vô cùng lớn. Chỉ dùng nó thôi cũng đủ để người sử dụng bị giết chết rồi. Tên Vlad to mồm đó đã định dùng nó, nhưng khi nhìn kỹ chi tiết thì hắn coi nó "quá phiền nhiễu để duy trì" và vứt bỏ ý tưởng đó. Tuy nhiên, có vẻ con bé này đây đã thuần thục nó, và chỉ bằng cơ thể con người nữa chứ."
"Có vẻ tôi đang được khen ngợi, nhưng bọn tôi vẫn chưa phô bày sức mạnh thực thụ của mình. Đúng là thứ anh nhốt trong tảng mang một phần của Deus Ex Machina, quý anh ạ, nhưng nó không là gì hơn ngoài tên lính lác mà tôi tạo nên từ những phần thừa mà bọn trẻ này đã gom lại cho tôi. Chắc chắn nó không phải là một phần của đơn vị chủ lực."
Khi nghe điều mà cô cần nói, Kaito rùng mình. Nếu thế thì đơn vị chủ lực mạnh đến cỡ nào cơ chứ? Dù sao, đó là những thứ đang thản nhiên đứng quanh Jeanne.
Đế vương chỉ chiếc đuôi dài về phía cô. Rồi hắn lẩm bẩm, hắn cười vào mặt cô bé đã tự giới thiệu mình là Nhục hình Công chúa.
"Chắc rồi, ta không thể tìm ra được lời giải thích nào ngoài việc con bé đã ăn một miếng thịt quỷ cả."
"Khoan, sao cơ?"
Đế vương đột nhiên ném một mảnh thông tin mới lên đầu cậu, thứ mà hoàn toàn không thể nghĩ đến.
Kaito kinh hoàng. Vậy có nghĩa là cô bé trước mặt cậu hệt như Elisabeth, người thật sự xứng đáng với danh hiệu Nhục hình Công chúa? Không thể nào như thế được.
Đồng thời, cậu cũng cảm thấy chút thỏa mãn khi đã giải quyết được mối mâu thuẫn giữa phỏng đoán của cậu và lời khẳng định của Đế vương.
Như những thiết bị tra tấn mà Elisabeth đã triệu hồi, bản thân Deus Ex Machina không hề liên quan gì đến ác quỷ. Tuy nhiên, chủ nhân nó đã có được sức mạnh bằng cách ăn thịt quỷ.
Vậy nói cách khác, những cuộc thảm sát không liên quan gì đến quỷ dữ và không liên quan gì...đến...?
Đó là lúc mà Kaito nhận ra một câu hỏi hãi hùng mới.
Giả định là Jeanne đã ăn thịt quỷ. Không rõ là chuyện đó diễn ra từ khi nào, nhưng không có vẻ rằng bất kỳ ai trong mười bốn ác quỷ biết đến sự tồn tại của cô.
Giả sử nếu một trong số chúng đã liên lạc với cô và đưa thịt cho cô nhằm xây dựng mối quan hệ hợp tác, chắc chắn chúng đã gọi cô đến để giúp đỡ trước khi bị Kaito và những người khác giết rồi.
❖❖❖
Nhưng nếu thế thì con bé ăn thịt của ác quỷ nào?
Một lần nữa, Kaito run rẩy.
"Về chuyện đó, chúng ta đi được chưa, quý anh?"
Giọng Jeanne nhẹ nhàng như con chim non kêu chim chíp.
Ý em là cái quái gì khi nói "về chuyện đó" hả?!
Nhưng Kaito không có thời gian để thắc mắc. Cô bé đưa tay ra như thể mời cậu khiêu vũ. Những sợi xích lủng lẳng từ cổ tay khiến cô trông như một tù nhân.
Không rõ ý cô là gì, Kaito nghiêng đầu sang một bên. Nắm thanh phủ thương trong tay, Hina bước lên.
"Tôi tin là Chủ nhân Kaito đã từ chối sự vớ vẩn của cô rồi."
"Ôi ôi, ôi ôi, ôi ôi. Lũ ngu si các người vẫn chưa nhận ra cơ đấy."
Jeanne nói, biểu cảm trống rỗng. Xích loảng xoảng khi cô đưa ngón tay lên môi.
Rồi cô nói tiếp, như thể cố giải thích điều hiển nhiên cho một đứa trẻ.
"Xin cho phép tôi nói theo cách mà anh có thể hiểu, quý anh ạ. Đầu tiên, mạng sống mọi thú nhân tại nơi đây đều nằm trong tay tôi... Ồ, xui xẻo làm sao, tôi đoán là tôi chỉ có mỗi điểm 'đầu tiên' mà thôi."
Có vẻ như cô thật sự thấy việc đó xui xẻo, vì cô hạ đôi mắt hồng xuống. Song, cô nhanh chóng vượt qua nó. Cô chỉ ngón tay thanh mảnh về phía Lute.
Kaito nhìn anh. Khi anh giữ chặt lấy vết thương bên mạn sườn mình, Lute bắt gặp ánh mắt của Kaito và lắc đầu. Anh đang thầm hét lên, bảo rằng Kaito đừng đi theo cô bé.
Anh thậm chí còn không cố xin Kaito giúp đỡ. Anh có vẻ định tự mình chống lại cô.
Tiếp theo, Kaito đánh mắt quanh phòng hội đồng. Hết lần này đến lần khác, cậu nhận được những câu trả lời tương tự.
Mọi thú nhân đều trả lời như nhau.
Thế là đã đủ đối với cậu.
"Hina, em bỏ phủ thương xuống đi... Vậy em định đưa bọn tôi đi đâu?"
Kaito đặt một tay lên vai Hina. Gật nhẹ đầu, cô hạ mũi vũ khí xuống.
Khi Kaito bước lên để che chắn cho Hina, Jeanne đáp lại câu hỏi của cậu một cách hiển nhiên.
"Với hiện trạng thì không một ai trong số những con chiên lạc lối các anh thật sự hiểu được tình hình mà chúng ta đang lâm vào cả. Thế giới đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, và tình hình càng trở nên trầm trọng hơn sau từng giây. Tôi định chứng minh cho anh thấy bằng những phương thức trực tiếp nhất mà tôi có. Lý do là vì giải thích đầy đủ sẽ tốn nhiều thời gian hơn. Anh là chủ thể của Đế vương, quý anh ạ. Và anh cũng là miếng mồi đáng giá để dụ Nhục hình Công chúa ra nữa. Tôi sẽ khiến anh hiểu, dù anh có muốn hay không đi chăng nữa. Giờ thì lết đít lại đây mau lên."
Âm thầm, Kaito ngộ ra. Cậu và Jeanne sẽ không bao giờ có thể cùng nhìn về một phía cả.
Mình thậm chí còn không hiểu con bé đang nói gì nữa.
Tuy nhiên bản thân cô bé có vẻ nghĩ rằng nghĩa vụ giải thích tình hình của mình đã hoàn tất. Vẫn vô cảm với thái độ thỏa mãn lạ thường, Jeanne đưa tay ra cho cậu lần hai.
Cùng với Hina, cậu tiến lên một bước. Nhưng khi đó, ai đó nắm lấy chân cậu. Bất ngờ, cậu nhìn xuống.
Vẻ mặt Lute thật tuyệt vọng khi anh cố ngăn Kaito lại.
"Ngài...Kaito...Ngài...đừng đi...Con...bé đó...điên rồi..."
"Tôi xin lỗi. Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, nhưng có vẻ tôi đã khiến các anh dính líu vào chuyện gì đó tồi tệ rồi. Nếu chúng tôi đi cùng Jeanne, ít nhất sẽ không thường dân nào bị hãm hại. Khi chúng tôi đi rồi, hãy gọi các thầy thuốc đến nhé."
"Nhưng...còn...ngài thì...sao--?"
"Tôi thật sự xin lỗi về chuyện này."
Kaito không biết phải nói gì nữa. Hơi thở Lute thật dốc. Sau khi nhìn qua nhìn lại giữa đôi mắt vàng kim và vết thương tàn bạo khắc sâu trên mạn sườn anh, Kaito quyết định nói ra từ tận đáy lòng.
"Tôi thật sự vui vì tất cả các anh đều tin tưởng tôi. Tôi cảm ơn...và hãy đảm bảo rằng anh sẽ chăm sóc tốt cho vợ mình nhé."
Với những lời biệt ly đó, Kaito tiếp tục bước đi.
Lute hoảng loạn bấu víu lấy cổ chân Kaito, móng vuốt sắc nhọn của anh cào lấy gấu quần đen của cậu. Nhưng nhanh chóng, Kaito vượt xa khỏi tầm với của anh. Khi cậu sải bước tới trước, Lute cào lấy nền đất. Nhưng cơ thể anh từ chối cử động.
Dù Lute có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không thể đi theo họ.
Đồng thời, anh vẫn chưa gọi viện trợ. Không ít quân lính mạnh mẽ đã ngã xuống. Để tránh tăng lượng nạn nhân lên, Lute đã chọn tiễn Kaito đến phút chót. Nhưng dù thế, anh vẫn không thể ngăn bản thân cất lên tiếng rên rỉ yếu ớt, gầm gừ từ sâu thẳm trong mình.
"Ư-rôôôôôôô, Ư-rôôôôôôô, Ư-raaaaaaa!"
Kaito nắm lấy tay Jeanne. Khi đó, cô siết chặt tay cậu. Cử chỉ đó trông gần như ngây thơ khi cô gật đầu một cách máy móc.
Từ lúc nào đó, Đế vương đã đứng bên Kaito.
Rồi những Deus Ex Machina vây lấy họ. Với những cử động dị kỳ, chúng bắt đầu xoay quanh Kaito, Hina, Đế vương và Jeanne. Những cánh hoa hoàng kim và lông vũ trắng bắt đầu phấp phới cạnh bên họ. Hai tông màu chói lọi bắt đầu khắc ghi cảnh tượng vào mắt bất kỳ ai đang hiện diện nơi đây.
Đó là một cảnh tượng diễm lệ, đoan trang, nhưng đồng thời cũng có phần lạnh giá.
Jeanne hét lên từ tâm cơn bão.
"Xin hãy an tâm đi! Các quý anh hiền hòa, các quý anh thô lỗ, các quý anh đáng khinh, tất cả các anh! Các anh không có gì cần phải thương tiếc hay sầu khổ cả!"
Rồi Nhục hình Công chúa Jeanne de Rais,
kẻ đàn áp nô lệ, kẻ cứu nhân độ thế, thánh nhân và con điếm, buông lời tuyên bố vang vọng.
"Tất cả đều vì sự cứu thế!"
Thứ ánh sáng trắng-hoàng kim biến mất.
Và khi đó, Kaito và Hina bỏ vùng đất thú nhân lại phía sau.
Lute đã bị bỏ lại phía sau, và tiếng tru thịnh nộ, bất lực của anh vang vọng khắp các bức tường.
༒༒༒
Thật tình, Kaito chưa hề chuẩn bị cho khả năng cái chết sẽ xảy đến.
Những điều mà Jeanne làm và nói không khiến cậu có chút niềm tin nào vào sự tỉnh táo của cô cả. Và không chỉ vì cậu không thể biết được cô đang nghĩ gì, thậm chí cậu còn không thể biết được mục tiêu mà cô nhắm đến nữa. Dựa vào việc mà cô gọi cậu là "miếng mồi đáng giá để dụ Nhục hình Công chúa ra," rõ ràng cậu có chút giá trị trong mắt cô, nhưng ngoài việc đó thì cậu hoàn toàn mù mờ.
Xét đến mọi thứ, cậu sẽ không hề sốc chút nào nếu đích đến của họ nằm hàng dặm trên trời cao hay sao đấy.
Hina và Đế vương rất nhanh nhẹn, nên cậu không thật sự lo lắng cho cả hai người họ. Nhưng cậu không hề tự tin rằng bản thân mình có thể nguyên vẹn sống sót khỏi tình huống đấy.
Mình phải sẵn sàng, dù bất kể chuyện gì có ập đến.
Với suy nghĩ đó, Kaito đề cao cảnh giác. Những cánh hoa hoàng kim và ánh sáng trắng hòa quyện vào nhau trước mắt cậu, tạo thành một cột trụ cứng cáp, nhưng nhanh chóng, nó nứt vỡ và sụp đổ hệt như vàng ròng nóng chảy.
Có vẻ điều mà Kaito sợ có phần không cần thiết, vì đích đến của họ là mặt đất vững chãi.
Song, cảnh tượng trước mặt cậu đủ kỳ quái để bù đắp lại chuyện đó.
"...Cái---?"
Kaito thấy mình đang đứng giữa một ngôi làng nhỏ được nhồi nhét trong khe vực giữa hai vách núi thẳng đứng.
Những hàng nhà sát nhau khin khít màu đá bảng trải dọc hai bên nơi cậu đứng, cả hai đều có vẻ đang bám víu lấy nền đất hẹp. Dựa theo vẻ ngoài của chúng, có vẻ những căn nhà đã được làm nên hoàn toàn từ đá lấy từ mỏ bên sườn núi. Mỗi viên đá đều trông nặng nề đến đáng kể, nhưng chúng trải rộng dị thường đến mức áp lực khiến chúng trở nên méo mó. Vài căn nhà thậm chí còn lõm vào vì cân nặng của những căn nhà lân cận.
Nhìn tổng thể, chúng gợi lên hình ảnh mớ bông gòn nén chặt lại thành một đụn tuyết.
Nói cách khác, ngôi làng này già cỗi, yếu ớt và biệt lập.
Khe hở giữa hai vách núi mà ngôi làng nằm giữa càng lên cao thì càng hẹp lại. Do đó, chỉ vì đứng giữa làng mà Kaito thấy như thể thứ gì đó ngột ngạt đang bao trùm lấy mình. Hơn nữa, toàn bộ nơi này thiếu hụt ánh nắng mặt trời, gió thậm chí còn không thể thổi qua những con đường. Chỉ một đợt bệnh quét qua thôi cũng đủ để gây nên cơn thảm họa cho toàn bộ cư dân nơi đây. Nhưng dù nó không đạt tiêu chuẩn để con người có thể sinh sống, góc độ đặc thù nhất của nơi này không hề liên quan đến sự bố trí của nó.
Vinh dự đó thuộc về việc xác người bị đóng đinh dọc lên trên tường của mọi căn nhà.
Xương họ nhiều vô kể và lấp đầy tầm mắt đến tận chân trời.
Ba từ để miêu tả việc này ngay lập tức ồ ạt kéo đến tâm trí cậu.
Thảm sát. Hiến tế.
Và cuối cùng, nhục hình.
Những cái xác bị đóng đinh sắt dọc từ lòng bàn tay lên đến vai và từ bàn chân lên đến đùi.
Trông có vẻ họ chết cũng khá lâu rồi, vì da thịt đã mục rữa đi hết cả. Vì thế, những vết sẹo trên xương hiện rõ, minh chứng cho việc những chiếc đinh sắt này không phải là màn tra tấn duy nhất mà họ đã phải hứng chịu.
Sự đau đớn dẫn đến cái chết có vẻ đã rất dữ dội và dai dẳng.
Mọi căn nhà trong làng đều được trang trí bởi xác chết theo tình trạng đó cả. Kaito thấy không cần phải kiểm tra bên trong bất kỳ nơi nào để xác nhận giả thuyết kinh khủng của cậu.
Thậm chí nếu chúng ta tìm kiếm người sống sót, khả năng tìm được họ là vô cùng thấp.
Có vẻ là tất cả cư dân của ngôi làng đều đã chết. Khu dân cư nằm giữa hẻm núi này hệt như một cỗ quan tài khổng lồ.
Về chuyện đó, một ý nghĩ mờ nhạt lướt qua não cậu.
Nó khiến mình nhớ đến quê nhà của Elisabeth...không, của Nhục hình Công chúa.
"Anh biết về nơi tương tự thế này, phải chứ, quý anh? Dù sao tôi và chị ấy cũng đều là Nhục hình Công chúa mà."
Một lần nữa, Jeanne bày tỏ vẻ mặt hồ hởi khi dang rộng tay. Xích trên cổ tay vang lên khi cô xoay vòng, mái tóc màu vàng mật ong ánh lên lúc nó đung đưa.
Khi cô làm thế, bản chất lộ liễu và được tô điểm của bộ trang phục gợi lên hình ảnh của một vũ công.
"Như anh biết rõ rồi đấy, để Nhục hình Công chúa được sinh ra thì cần phải có sự đau đớn đến từ lượng người hy sinh thích hợp. Elisabeth giết người dân của chị ấy và dâng họ lên cho bản thân mình. Tôi cũng nhận được lễ vật, và đó là những người mà tôi đã giết. Chẳng có gì khác cả, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Kaito cau mày. Cậu không hiểu ý cô là gì. Nhưng dù cậu không thể hiểu được cô, cậu cũng có thể ít nhiều hiểu được cô đang cố nói về chuyện gì.
Ngôi làng này tương tự với quê nhà Elisabeth theo rất nhiều phương diện. Nhưng có một sự khác biệt to lớn giữa cả hai.
Ở đây không hề có những giọng nói đầy thù hằn.
Vô số người đã bị tra tấn và giết chết tại nơi đây. Nhưng dù thế, Kaito vẫn không thể cảm thấy chút xung khí thù địch nào phát ra từ khu dân cư xám xịt này cả. Không khí phủ trùm lên ngôi làng thật thanh bình và tĩnh mịch.
"Elisabeth giết người dân của chị ấy và dâng họ lên cho bản thân mình"... "Tôi cũng nhận được lễ vật, và đó là những người mà tôi đã giết."
Kaito tua lại những lời mà Jeanne đã nói trong đầu mình. "Chẳng có gì khác cả."
Nói cách khác, dân làng đã tự nguyện hiến dâng mạng mình cho Nhục hình Công chúa.
Nhưng tại sao cơ chứ?
"Gọi Vlad ra đi, nhóc. Cứ đà này thì chúng ta chả tiến được tới đâu cả."
Đế vương gầm gừ và Kaito quay sang nhìn hắn. Khi mắt họ chạm nhau, Đế vương giễu cợt.
"Dù ngươi biến chất như thế, nhưng bản chất nguyên thủy của ngươi vẫn là một quả cầu pha lê. Đừng có tự cao đến mức nghĩ rằng mình có thể nói chuyện được với loại người như nó. Cách tốt nhất để xử lý kẻ điên là gửi kẻ điên của phe ta ra."
"Ông đúng về chuyện đó. Tôi còn không thể hiểu con bé đang nói cái gì nữa."
Gật đầu với đề xuất của Đế vương, Kaito đổ năng lượng vào viên đá trong túi.
Cánh hoa lam và lông vũ đen cuộn lên trong không trung. Lần này số lượng khá khiêm tốn, nhưng Vlad vẫn xuất hiện một cách hoa mỹ như thường lệ từ giữa chúng. Hắn bắt chéo đôi chân dài của mình trên không.
Mắt hắn lấp lánh với vẻ tò mò trẻ con. Không mở đầu một lời nào, hắn lao thẳng vào lời phát biểu.
"Hấp dẫn làm sao, tạo nên Nhục hình Công chúa theo cách như thế. Ta không biết ai nghĩ ra ý tưởng đó, nhưng ta chắc chắn không thể phủ nhận tính sáng tạo của nó được. Nhưng phải nói, ta thấy mình hứng thú với kẻ sáng tạo hơn là tạo vật...Kẻ điên tuyệt vời nào đã phát minh ra ngươi vậy?"
Đầu Vlad có vẻ đang ở trên mây vì câu hỏi mà hắn đặt ra không liên quan gì đến câu hỏi của Kaito cả. Vẫn vô cảm, Jeanne chỉ tay về phía một tòa nhà méo mó cụ thể. Những khúc xương bị đóng đinh trên những bức tường méo mó đó vận lên mình bộ trang phục hoàng kim.
"Ưm."
"À, tự mình tử vì đạo cơ đấy, ta hiểu rồi. Kỹ lưỡng làm sao. Toàn bộ mọi chuyện đã được tín nhiệm cho ngươi rồi, ta đoán thế. Thế nên mới dẫn đến Elisabeth và Kaito Sena. Ngươi muốn hai đứa nó trở thành người hầu cho mình."
Khi nghe lời đáp trẻ con của cô, Vlad vuốt cằm thấu hiểu. Jeanne gật đầu đáp lại. Có vẻ hai người họ đã thành công trong việc dựng nên cầu nối giao tiếp. Tuy thế, Kaito vẫn không thể hiểu được đầu đuôi ra sao cả.
Cậu hoảng loạn gọi Vlad.
"Này, Vlad, khoan đã. Ông rút ra được cái quái gì từ chuyện đó chứ? Theo tôi biết thì đó chỉ lại là nói hươu nói vượn nữa thôi. Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Mục đích của con bé là gì? Nếu ông hiểu chuyện gì đang xảy ra thì kể cho tôi đi."
"Đầu tiên, để ta bắt đầu bằng một câu chuyện cổ tích."
"Cái gì?"
Có vẻ thậm chí Vlad cũng định ăn nói theo kiểu bí ẩn. Hắn đã luôn kỳ lạ, nhưng Kaito lo rằng giờ hắn đã điên rồi. Trước mặt cậu, Vlad cúi chào kiều diễm, hệt như một diễn viên sau màn diễn.
"Có vẻ cậu đã nghe nó rồi nhỉ, kẻ kế vị yêu dấu của ta? Không, chờ đã, cậu được triệu hồi đến từ thế giới khác. Sẽ thật lạ nếu cậu đã nghe nó rồi... Quên đi. Giờ trò vui của ta bị phá hỏng mất rồi."
"Tôi không quan tâm thứ gì bị hỏng hết. Trả lời nhanh lên đi."
"Từ lâu, rất lâu rồi, một vị thánh mang Chúa trong mình đã tái dựng lại thế giới, rồi biến mất. Câu chuyện hôm nay tiếp nối ngay sau đó."
Lờ đi những lời phàn nàn của Kaito, Vlad tiếp tục không chút nao núng.
Giọng hắn tự hào và lảnh lót khi kể câu truyện một cách đầy thơ ca.
"Giờ, vì lý do gì đó mà cả gia tộc của một phả hệ giả kim thuật sư đã biến mất. Người ta bảo rằng chuyện này đã đẩy lùi sự phát triển phép thuật của con người đến hơn một thế kỷ. Tất cả mọi người và mẹ mình đều đi tìm kiếm chúng; thậm chí ta cũng dành chút thời gian để săn lùng chúng. Địa điểm của chúng hẳn phải nằm giữa dải đất giữa lãnh thổ thú nhân và lãnh thổ bán nhân - hai chủng tộc sẻ chia mối quan hệ hòa thuận với nhau, nên tuần tra tại biên giới rất lỏng lẻo. Người ta nghi ngờ rằng chúng đã lẩn trốn tại điểm mù giữa hai bên."
"Vậy thì sao?"
"Đó chính là nơi mà chúng ta đang đứng."
Câu chuyện của Vlad có vẻ không chút liên quan, nhưng mọi thứ bỗng dưng trở nên có trật tự.
Bối rối, Kaito quét mắt quan ngôi làng giữa núi. Đúng là ngôi làng có ít đường đi và đường để đi ra đi vào. Gọi nó là được ẩn giấu sẽ hoàn toàn thích hợp. Nhưng nếu câu chuyện của Vlad là thật, thì tại sao những nhà giả kim lại chọn trú ẩn tại đây?
Vẫy tay như nhạc trưởng, Vlad chỉ đến xung quanh mình khi hắn tiếp tục câu chuyện cổ tích.
"Những nhà giả kim giấu mình tại đây và dành nhiều năm để tìm kiếm phương thức giúp đạt được một mục tiêu. Cuối cùng chúng đã tạo nên Nhục hình Công chúa. Cả gia tộc đã củng cố hàng ngũ bằng cách quan hệ cận huyết, và tất cả bọn chúng đã hiến dâng bản thân mình như lễ vật để ban sức mạnh cho con bé đó."
"Vì cái quái gì mà họ lại--?"
"... Ngắn gọn, ý ông là họ cần sức mạnh võ thuật sao?"
Hina, người đã cảnh giác đứng cạnh bên Kaito cuối cùng cũng lên tiếng.
Vlad đánh mắt về phía cô, như thể hắn vừa mới chỉ nhận ra sự tồn tại của cô. Hắn trông thật ngạc nhiên. Nhưng rồi môi hắn cong thành một nụ cười dịu dàng, tinh khiết.
"Tư duy tốt đấy. Có vẻ mớ rác ta ráp lại với nhau đã đạt được sự tuyệt hảo rồi. Sự phát triển của ngươi nằm ngoài dự kiến của ta; với tư cách là pháp sư, phải nói là ta khá vui đấy. Ôi chao, ngươi trông hệt con người làm sao."
"Xét đến việc họ sẵn sàng tiến xa đến mức hy sinh bản thân mình, tôi đoán rằng đối thủ mà họ đương đầu không phải là kẻ thù của riêng mình. Sau khi nuôi lớn cô ấy với danh phận Nhục hình Công chúa, họ đã tín nhiệm cho cô chiến đấu với 'thứ gì đó' tuy kinh khủng, nhưng không liên quan mật thiết gì đến họ. Đó là giả thuyết của tôi, với tư cách là kẻ thân thuộc với sức mạnh và số phận của Nhục hình Công chúa còn lại, Elisabeth Le Fanu. Ngài đồng ý không ạ, Chủ nhân Kaito?"
Hoàn toàn lờ đi nhận định thô lỗ từ Vlad, Hina đặt ra giả thuyết của riêng mình. Kaito liếc sang Jeanne. Cậu không mong đợi lời phản hồi nào từ cô, nhưng cô thật sự đã gật nhẹ đầu. Nói cách khác, giả thuyết của Hina đã chuẩn xác.
Khi xét đến chuyện đó, cậu thấy mình bị sự choáng váng dữ dội xâm chiếm.
Mọi câu hỏi cậu nhận được đều đặt ra thêm câu hỏi mới.
Để chiến đấu với "thứ này," dù nó là gì đi chăng nữa, họ đã tạo nên Nhục hình Công chúa sao? Trời ạ, để hi sinh bản thân hẳn họ đã cần hàng tấn lòng quyết tâm và sự quả quyết. Họ chiến đấu chống lại cái quái gì cơ chứ? Tra tấn bản thân và cho con bé ăn thịt quỷ sẽ - không, khoan đã.
Kaito nhanh chóng dừng mạch suy nghĩ lại. Rồi cậu nói ra câu hỏi vừa khiến mình phiền lòng.
"Vậy chính xác là con bé ăn thịt của tên ác quỷ nào?"
"Vì anh đã chết một lần rồi, quý anh ạ, anh lẽ ra phải có chút ý tưởng thậm chí dù anh không biết câu trả lời là gì, đúng chứ?"
Jeanne quay sang Vlad và thúc hắn nói tiếp. Hắn gật đầu, hiểu chuyện.
Kaito vô thức nhìn Vlad chằm chằm. Rồi Vlad thì thầm với cậu, như thể đang chia sẻ một bí mật khổng lồ.
"Ta nghi rằng thịt mà con bé đã ăn cũng đến từ con quỷ mà ta đã ăn đấy."
Nếu hắn đã ăn cùng thứ thịt mà Jeanne đã ăn, vậy có nghĩa là...
Đó không phải là thịt Đế vương...không, chờ nào, thế hoàn toàn sai rồi.
"Phải...rồi..."
Cuối cùng, Kaito cũng nhận ra sự mâu thuẫn nằm trong đó. Vlad đã từng là chủ thể của Đế vương. Để làm được thế, bằng cách nào đó mà hắn đã lấy được thịt quỷ. Kaito chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng không nhờ ai khác giúp đỡ, hắn cần phải ăn thịt quỷ để triệu hồi được Đế vương.
Và dù sao, không lý nào kẻ kiêu hãnh như Đế vương lại cho bất kỳ ai ăn thịt mình cả.
Sau khi thu thập đủ nỗi đau để bảo toàn mạng mình, Vlad đã khoác lên mình vai trò người thầy và ngừng thu thập sức mạnh. Chuyện đó dẫn đến việc Nhục hình Công chúa đã đánh bại hắn. Dẫu vậy, Vlad không chỉ là người thường. Hắn đã cho Elisabeth - kẻ kế vị của mình - ăn thịt quỷ và chắc chắn rằng hắn cũng đã tự mình ăn nó.
Nhưng nếu thế thì hắn ăn thịt của ác quỷ nào?
Vlad cười ồ lên khoái trá, và vẻ mặt hắn trở thành vẻ tàn ác thuần khiết, một cảnh tượng mà đã lâu rồi Kaito chưa thấy. Gã đàn ông mà chính sự tồn tại của hắn dường như là quỷ dữ tiếp tục lẩm bẩm lời mật ngọt.
"Khi ta tìm kiếm cách để triệu hồi ác quỷ, ta đã tìm được cách hữu hiệu nhất để có được sức mạnh mà mình khao khát. Và sau khi đàm phán với kẻ đã mang cho ta thông tin đó, ta cũng đã nhận được thịt quỷ từ hắn."
"Đó là ai?"
Lời đáp của Kaito gần như tự động bắn ra. Ánh khát máu lóe lên trong mắt cậu.
Hệt như Vlad, tên đó chịu trách nhiệm cho việc mười bốn ác quỷ khủng bố thế giới. Và nếu không vì hắn, Nhục hình Công chúa đã không phải chiến đấu... Ưm, mình đoán nếu không vì thế thì căn bệnh sẽ giết chết cô ấy, nhưng không thể chấp nhận được. Không thể chấp nhận được! Cơ thể thật của Vlad đã cháy trên giàn thiêu, nhưng tên đó thì sao? Hắn vẫn còn sống chứ?
Nếu kẻ đó - dù hắn có là ai đi chăng nữa - vẫn còn sống, Kaito biết mình sẽ làm gì. Khi Vlad nhìn phản ứng kịch kiệt của Kaito, nụ cười của hắn ngày càng trở nên rộng hơn. Nhưng ngay sau đó, hắn nhún vai một cách kịch tính.
Rồi hắn lắc đầu như thể thất vọng.
"Ôi trời ạ, không ngờ là cậu vẫn không nhận ra. Chao ôi, ta không nghĩ là cậu không hề nghi ngờ về chuyện đó đó! Thật tình ta thấy kinh ngạc đấy! Ta không thể nói rằng mình giúp ích được gì trên phương diện đó được, nhưng ta vẫn thật sự kinh ngạc. Cậu chậm chạp thế này..."
"Ngừng đùa cợt và phun ra mau đi. Chuyện gì mà tôi không nghi ngờ hả?"
Kaito giật người khi nghe cách mà Vlad dùng từ ngữ. Hắn ám chỉ rằng kẻ bí ẩn kia là người mà Kaito biết đến. Nhưng thậm chí đếm trong cả hai cuộc đời, số người mà Kaito biết không hề nhiều chút nào. Cậu điên cuồng dày vò não mình.
Đó là ai cơ chứ? Ai mà mình biết có thể...?
"...!"
"...Hina?"
Hina phản ứng, nghĩ ra kẻ kia là ai nhanh hơn Kaito. Cậu nhìn cô, thầm hỏi rằng câu trả lời mà cô rút ra được là gì. Nhưng cậu không thể cất lên được tiếng hỏi. Mặt cô đã trở nên trắng bệch.
"Không thể nào," cô lép bép miệng.
"Ô, nhưng có thể đó," Vlad nói khi mỉm cười.
"Tên Đồ tể đã tự mình nói với cậu rồi, phải chứ? Hắn buôn bán mọi loại thịt, dù chúng có là loại thịt gì đi chăng nữa."