Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1314

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 4 (Hoàn thành) - Chương IV: Hoàng kim Nhục hình Công chúa

"........................................................Nè, Đồ tể."

"Cô cần gì sao, Quý cô Elisabeth? Giọng cô vẫn mang tính đe dọa như mọi ngày."

"Ta không biết vì sao, nhưng ta thấy mình muốn nâng ly chúc tụng, đấm vô tường và đá ai đó vô chỗ nào đó mạnh đến nỗi khiến kẻ đó ngã lăn ra. Một cảm giác thật ấm áp ập đến ta, nhưng nó lại thật tàn bạo."

"A, trùng hợp làm sao. Vì lý do gì đó mà tôi cũng thấy thế."

Đồ tể đáp lại Elisabeth một cách lười biếng.

Như thường lệ, cả hai đang ở trong phòng ngủ của Elisabeth. Một đám lửa được dựng nên đã cháy tàn từ lâu và hóa thành tro. Căn phòng rải rác đầy xương xẩu, đĩa và những chai rượu rỗng.

Đó chắc chắn là những gì còn sót lại từ một bữa yến tiệc. Tình trạng căn phòng thật sự rất tồi tệ.

Và ở giữa cảnh tượng thảm khốc đó, Elisabeth đang nằm trên giường, còn Đồ tể thì nằm dưới sàn. Cả hai người họ đang nằm sải người ra và nhìn bâng quơ lên trần.

Nhưng bất thần, Elisabeth đột nhiên nhận ra và nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Chờ đã. Có lẽ nào cảm giác kỳ lạ này là do chúng ta đã ăn ngấu nghiến lấy mấy miếng thịt kỳ dị đó không?"

"Hừm, tôi rõ ràng có cảm giác rằng mình bỗng nhiên đang bị kết tội oan."

"Và về chuyện đó, sao mọi món ngươi mang tới đều thật vớ vẩn vậy hả?"

"Sao cô dám nói thế! Miếng bít-tết slime tái kia cực kỳ có thể ăn được, đúng chớ?"

Không thể cử động vì bội thực, Đồ tể vẫy tay tới lui phản đối. Elisabeth ủ rũ từ chối trả lời, và căn phòng lại quay về sự im lặng. Nhưng bỗng dưng, cô bắt đầu hành động.

Cùng tiếng "Hây, hô!" Elisabeth dồn sức vào cơ bụng và ngồi thẳng dậy. Khi đó, cổ bẻ khớp cổ tới lui.

"Trước đây, ta đã nhận ra đây không phải là lúc để nhẹ nhõm, cũng không phải là lúc để ngủ nghê. Tuy thế, sự thật vẫn còn đó, con người không thể cứ vui vẻ mà nhảy nhót vào vùng đất của thú nhân được."

Elisabeth khoanh tay lại, đăm chiêu. Dù cô đã giải quyết được nhiều việc, tình hình vẫn chưa hề thay đổi.

Trừ khi mà họ được một thú nhân mời đến, không thì họ sẽ vi phạm hiệp ước khi mà con người bước vào khu thuần chủng. Và kể từ khi tin về việc Giáo hội định đốt cô trên giàn thiêu lan ra, những việc xấu mà Nhục hình Công chúa gây nên còn được biết đến rộng rãi hơn nữa.

Sẽ không phải chuyện đùa chút nào nếu cô trở thành ngòi nổ cho chiến tranh.

Biết rõ những điều đấy, Elisabeth cau mày. Khi xoa chiếc bụng tròn, Đồ tể đưa ra ý kiến nhỏ nhặt của mình.

"Nếu đó là vấn đề, thì tôi đề xuất cô dùng thời gian này để làm việc mình đã gác sang một bên đi? Dù sao tôi cũng dám chắc rằng trận săn quỷ cũng đã khiến cô bận bịu mà."

"Xàm xí. Không có việc gì mà ta đã--"

Rồi mắt Elisabeth nhẹ nhàng mở to, rồi cô bất chợt ngừng khoanh tay.

Rõ ràng đã nghĩ đến chuyện gì đó, Elisabeth cắn môi. Rồi sau khi nhắm mắt, cô đắm mình vào suy tư. Cuối cùng, cô mở mắt lên lại. Khi đó, cô bật xuống khỏi giường tràn ngập sinh lực.

"Có vẻ ngươi nói đúng. Đúng thật là ta có việc mà mình đã gác lại. Ta đi đây."

"Được thôiiiiiiiiii, vui vẻ nhééééé!"

Hoàn toàn vô tư, Đồ tể vẫy nhẹ tay tạm biệt Elisabeth. Mái tóc đen mượt của Nhục hình Công chúa phấp phới khi cô sải bước băng qua người đang nằm dài trên sàn. Cô đẩy mạnh cửa ra.

Chỉ cử động mỗi phần cổ, Đồ tể tiễn cô đi.

Để cửa mở, cô nhanh chân tiến xuống hành lang. Rồi Đồ tể buông tiếng lẩm bẩm.

"Thậm chí trong cuộc đời ngắn ngủi của mình thì người ta vẫn có rất nhiều thứ họ cần làm, Quý cô Elisabeth ạ, và rất nhiều thứ mà họ sẽ hối hận nếu không thể làm được. Dù gì thì cũng không ai có thể biết được thế giới này sẽ tồn tại được bao lâu cả."

Chỉ còn một mình Đồ tể ở lại trong căn phòng, sự tĩnh lặng vội vã kéo đến.

Nhưng nhanh chóng, ông cất lên tiếng ợ lớn.

༒༒༒

Sáng hôm sau đánh dấu một khởi đầu hạnh phúc, thanh bình, thư thái và ngọt ngào.

Tuy nhiên, nó cũng vội vã và có phần xấu hổ.

Kaito và Hina tỉnh dậy cùng lúc, hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Không có gì ngoài tấm chăn che lấy cơ thể trần như nhộng của mình, họ quay sang nhìn nhau.

Kaito hơi bối rối, không biết điều gì là hợp lý nhất để nói vào lúc này. Con tim đang vui sướng ngập tràn, và cậu không nghĩ mình có thể nói chuyện một cách bình thường được nữa. Hina có vẻ cũng vướng vào tình thế khó khăn này.

Không rõ ai lẽ ra phải là người bắt đầu trước, nhưng sau khi nao núng một lúc, cả hai quyết định đưa ra lời chào như thường lệ.

"Chào buổi sáng, Hina."

"Chúc ngài một buổi sáng ngọt ngào ạ, Chủ nhân Kaito!"

Nụ cười đầy quyến rũ nở ra trên mặt Hina. Kaito dịu dàng đáp lại nụ cười, không nhận ra mình đang làm thế.

Sau đó hai người nhẹ nhàng ấn trán vào nhau, khiến tóc mái họ cọ vào da đối phương. Nhồn nhột, cả hai cười ồ lên như trẻ nhỏ. Nhưng ngay khi định hôn nhau, họ bị chen ngang một cách thô lỗ.

Không chút cảnh báo, cánh cửa mở toang ra.

"A, đúng là một ngày tuyệt vời! Tôi chúc ngài buổi sáng tốt lành, Ngài Kaito ạ!"

Lute xuất hiện.

Mặt anh nở rộng nụ cười.

Kaito và Hina sững người.

Kaito e dè quay sang cánh cửa. Lute đang đứng ngay tại lối vào, mắt anh mở ra rồi đóng lại. Dùng ánh mắt, Kaito thầm cầu xin Lute hiểu được bầu không khí hiện thời. Như thể bảo rằng mình đã hiểu ra, Lute gật nhẹ đầu.

❖❖❖

---Kẽo kẹt, cách.

Cánh cửa đóng lại lần nữa.

Kaito và Hina bắt đầu hành động.

Thú nhân không tắm nhiều, nhưng khi họ tắm, những thú nhân quý tộc thường dùng những bồn tắm công cộng lớn ngập hoa và thảo mộc thơm nức. Song, căn phòng ngủ cho khách mà Kaito và Hina đang ở có một căn phòng tắm nhỏ được lát gạch nối cạnh bên, hẳn là dành cho những vị khách từ các chủng tộc khác. Thường thì họ phải nhờ nữ quan mang nước nóng đến, nhưng hiện đang vội vã, Kaito quyết định dùng phép thuật để tự mình tạo ra nhiệt để đun nước.

Sau khi nhanh chóng tắm rửa, cả hai quay về phòng và vội vã mặc đồ.

Rồi khi họ xong, Kaito tằng hằn lớn giọng.

"Chúng tôi, ơm, chúng tôi xuống đây."

"A, đúng là một ngày tuyệt vời! Tôi chúc ngài buổi sáng tốt lành, Ngài Kaito ạ!"

"Giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra không khiến mọi việc trở nên tốt hơn đâu!"

Kaito to tiếng ngoài ý muốn và tai Lute rũ xuống.

"Tôi xin lỗi. Thú nhân bọn tôi thức dậy trước khi mặt trời mọc, nên tôi... Dù sao, toàn bộ đều do tôi vô ý tứ. Cậu thấy đó, tôi khá vô tư, nhưng vậy không biện hộ cho việc gì được hết, không hề."

"Không, không, không sao đâu. Thú thật thì đó cũng là lỗi bọn tôi mà. Tôi xin lỗi."

Hai người họ dành một lúc để kiên quyết nhận lỗi về phía bản thân, và một chốc, tai Lute ngẩng lên lại. Bắt đầu lại từ đầu, anh đưa bộ đồ hầu gái được xếp gọn cho Hina.

"Tôi tin đây là đồ của cô, Quý cô Hina. Nữ quan yêu cầu tôi mang nó đến cho cô."

"Ồ, ôi, cảm ơn ngài nhiều lắm! Tôi xin phép thay đồ một chút nhé!"

Khi cô thay quần áo, Kaito và Lute đi ra sảnh. Họ bắt đầu bàn bạc kế hoạch cho hôm nay.

Vấn đề chủ trương đầu tiên là gặp đội lính đánh thuê của Vyade sau khi ăn sáng.

"Tại cuộc họp, chúng tôi định vượt qua đường tuần tra mà tiến tới trước. Chúng tôi sẽ mang ngài đi cùng, nếu ngài đồng thuận."

"Ừ, đương nhiên rồi. Tôi sẽ đi."

"Và về bữa sáng, tôi nghe nói ngài sẽ ăn sáng cùng Cô Vyade Ula Forstlast. Tuy nhiên, tôi nghĩ ngài sẽ mệt nên tôi đã sắp xếp cho ngài được ăn riêng rồi. Hay ngài muốn tôi không làm thế?"

"Ôi, uầy, tạ ơn trời! Nếu chúng tôi ăn cùng nhau, thì thức ăn sẽ nghẹn hết trong cổ họng tôi vì căng thẳng mất!"

"Ha-ha, tôi hiểu mà! Tôi cũng thấy mấy cái lễ nghi cứng nhắc lắm!"

Nói thế, Lute gãi lông màu đồng trên đầu mình. Tiếng cười của anh giờ đây thân thiện hơn trước.

Bữa sáng đang chờ họ trong phòng hội đồng, thế nên Kaito đi đến đó khi Hina đã thay đồ xong. Cả ba người họ băng qua tòa lâu đài to lớn.

Sảnh lâu đài của Vyade được tạo nên từ đá. Nhưng chúng cũng được trang trí bởi đủ loại dây thường xuân và hoa lá tươi cùng những tấm thảm thêu. Có vẻ mỗi thành viên hoàng gia đều có gia huy độc nhất cho riêng mình.

Mọi tấm da thú che chắn cửa sổ đều được cuộn lên, để ánh mặt trời hoàng kim chảy vào theo một góc nghiêng.

Òa, đẹp thật... Khoan, hở?

Ngay lúc đó, Kaito nhận ra viên ngọc chứa đựng linh hồn Vlad trong túi cậu đang rung lên.

Kaito vô thức tái mặt. Giờ nghĩ lại, đêm hôm qua cậu đã quên quẳng phần áo của mình ra xa. Và kể từ lần đầu tiên mà cậu truyền năng lượng qua viên ngọc, Vlad đã có thể nhận biết được môi trường xung quanh nó.

Ôi, ông ta, ưm, ông ta sẽ xía mũi vào chuyện của mình, nhỉ...?

Khi Kaito bóp lấy trán mình, cậu và Hina tiếp tục đi theo Lute.

༒༒༒

Bữa sáng gồm bánh mì mỏng, phẳng trét phô mai mềm cùng súp gà rau củ. Không thứ nào có hương vị thật sự mạnh mẽ cả, nhưng muối và các gia vị khác cũng được chuẩn bị cho họ.

Có vẻ như khẩu vị của thú nhân sống gần biên giới với bán nhân khác với phần còn lại của chủng tộc, và món ăn của họ thường mang theo những gia vị đặc trưng khiến Kaito nhớ đến món cơm chiên được phân phát tại quầy hàng mà cậu từng thấy. Nhưng loài người rất hiếm khi quan tâm đến nền ẩm thực kỳ lạ, nên bữa ăn của họ đã được chuẩn bị sát theo tập tục đại lục thú nhân. Những món ăn được yêu thích tại hoàng triều khá đụng chạm, nên chúng cũng được tránh né. Theo Kaito thấy, thế là tốt nhất.

Sau khi dùng bữa tại bàn trong phòng hội đồng, Kaito hoàn tất bữa ăn.

Một nữ quan nhanh chóng xuất hiện, dọn dẹp đĩa trước khi lẹ làng mang trà ra.

Trong một chốc, Kaito và những người khác chỉ ngồi đợi.

Nhưng nhanh chóng, cửa lại mở ra lần nữa và vài người lính lạ mặt sải bước vào.

Ai cũng mặc giáp châu sa làm từ da thuộc, nanh và vảy. Nhiều người trong số họ là thú ăn thịt, nhưng cũng có cả nai đực và cừu già nữa. Dù không một ai nói gì, tất cả đều tỏa ra xung khí đầy đe dọa.

Họ tự nhiên chọn chỗ ngồi cho mình, với những cấp dưới đứng xung quanh. Cấp dưới của Lute - Kaito và Hina nhớ mặt họ từ hôm trước - cũng có mặt. Căn phòng rộng nhanh chóng được lấp đầy bởi thú nhân.

Khi đảm bảo tất cả đã hiện diện, Lute đứng lên.

Đột ngột, anh bắt đầu thảo luận về vụ việc đã diễn ra hôm trước.

"Cuối cùng chúng ta cũng biết được tên hung thủ đứng sau những vụ thảm sát là ai. Nhưng như mọi người đã biết từ bộ hồ sơ nhận được tối qua, chuyện mà nó có tự mình đưa ra quyết định được không là vấn đề đáng tranh luận. Chúng tôi nghi ngờ rằng nó đã được tạo nên bởi ai đó, thế có nghĩa là chúng ta không thể chắc rằng đó là thứ duy nhất tồn tại. Vì thế, chúng ta cần quay lại và quyết định đường tuần tra nào--"

"Không phải có việc cần nói trước chuyện này sao?"

Một thú nhân trông như nai đực nói với giọng mềm mại, nhưng tông điệu thì thật lạnh lẽo.

Mắt anh ta mang theo vẻ đẹp lạnh lẽo song tính, và anh hướng chúng thẳng đến Kaito. Cái nhìn đó chắc chắn là cái nhìn xa lánh, và nhìn thấy mình nhận được nó, Kaito vô thức thẳng lưng. Cạnh một lộc nhân, một hùng nhân gật đầu với vẻ nghiêm trọng.

"Đúng thật vậy. Con người đó là kẻ ký kết với quỷ dữ. Là kẻ thù của nhân loại, nếu tôi không nhầm."

"Đúng thế, Ngài Lute có vẻ đã nhận được lệnh mật về việc thỏa thuận với y - một hành động, tôi bổ sung, không tham khảo bất kỳ ai trong số chúng ta cả."

Bầu không khí trong căn phòng ngay lập tức trở nên căng thẳng. Những thuộc hạ Lute có vẻ sắp mở miệng nói gì đó, nhưng anh giơ tay lên và bình tĩnh bảo họ im lặng. Những cái nhìn sắc như dao cạo lần lượt hướng về phía Kaito.

Giữa tất cả mọi chuyện, Kaito hoàn toàn điềm tĩnh. Cậu là chủ thể của Đế vương. Cậu đã ngừng mong đợi sự chào mừng nồng ấm từ lâu rồi.

Sự căng thẳng trong căn phòng ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Rồi đột nhiên một chàng lính hồ nhân đứng dậy.

"Đúng, chính thế! Nói cách khác, tất cả chúng ta đều có việc cần phải làm trước!"

"Phải!"

Vài giọng nói đồng tình vang lên. Lần lượt những người lính đứng lên, tất cả đều tràn đầy sinh lực. Hina ngay lập tức với tay vào chiếc túi da và đặt tay lên cán phủ thương.

Tình hình rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Những người lính phá vỡ sự tĩnh lặng đầu tiên khi họ nắm lấy kiếm và rút chúng ra khỏi vỏ.

Những mũi kiếm thép chỉa lên trời.

Cung kính nắm lấy kiếm bằng cả hai tay, những người lính vạm vỡ đồng loạt quỳ xuống. Những cấp dưới cùng làm theo họ.

❖❖❖

Lute mỉm cười nhẹ nhõm, như thể đã lường trước được chuyện này.

Kaito và Hina chớp mắt lia lịa. Giọng oang oang của chàng lộc nhân vang vọng khắp căn phòng.

"Chúng tôi là những người coi trọng kỷ luật, sức mạnh, và hơn hết cả, kết quả. Và hơn nữa, Cô Vyade Ula Forstlast đã chấp nhận và chào mừng cậu đến đất nước chúng tôi. Lời cô ấy là lời từ Lâm Vương. Ngài Kaito, tất cả chúng tôi đều muốn bày tỏ lòng biết ơn đến những nỗ lực của ngài."

"Sao..."

Kaito cảm thấy như thể mình vừa bị sét đánh. Cách mà các thú nhân phản ứng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.

Ngay khi rời khỏi Elisabeth, cậu đã sẵn sàng đương đầu với vô vàn những ngày tháng khó khăn. Thậm chí cùng người vợ Hina yêu dấu bên cạnh, để trở thành kẻ thù của nhân loại cần quyết tâm rất lớn. Kaito đã nghĩ rằng cả quãng đời còn lại mình sẽ bị chửi rủa, căm thù và săn lùng.

Cậu đã sẵn sàng cho điều đó, ấy vậy mà giờ đây cậu lại nhận được những lời cảm ơn chân thành.

Rồi cậu nhớ về Izabella. Lúc còn ở quảng trường tại thủ đô, cậu đã xác nhận được rằng cô đã ổn. Dù hiện tại mối quan hệ của họ không hề tốt đẹp, nhưng trước kia cô đã không hề ngần ngại nắm lấy tay cậu, tay của kẻ đã ký kết với ác quỷ, khi cậu đưa nó ra.

Kể từ khi mình lập hợp đồng với Đế vương, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác lần lượt diễn ra.

Khi Kaito thắc mắc về sự may mắn bất ngờ này, một thứ cảm xúc khác cũng dấy lên trong cậu.

Và mình chưa từng nghĩ mình có thể giúp ích cho người khác nhiều đến thế cả.

Kaito Sena đã từng bị quẳng đi trên sàn tatami hệt như một thứ rác rưởi. Cuộc đời cậu vô giá trị hơn cả một con giun. Thật ra, đời cậu đã chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Nhưng giờ mọi thứ đã đổi thay.

Dù cậu đã trở thành kẻ thù của nhân loại, cậu đã giúp ích được cho ai đó, và tạo ra được một con đường cho riêng mình mà không cần phải làm trái lại bất kỳ điều gì mà mình tin tưởng cả. Đó là điều đầu tiên khiến cậu thật sự tự hào kể từ khi đến thế giới này.

Cậu kiêu hãnh đáp lại ánh mắt của những người lính, một hùng nhân lông xám cất tiếng nói.

"Từ giờ trở đi, xin ngài tiếp tục hỗ trợ chúng tôi."

"Ừ, đương nhiên rồi. Tôi sẽ không để tên hung thủ này thoát được đâu. Xin hãy để tôi giúp đỡ những gì mà mình có thể."

Kaito đáp lại, và chàng thú nhân gật đầu. Rồi họ đồng loạt đứng dậy và tra kiếm vào vỏ. Kaito quay sang Lute, người gật đầu mạnh mẽ với cậu.

Không rõ ai là người hành động trước, nhưng cả hai đều đưa tay ra cho nhau.

Bàn tay thú và người nắm lấy nhau khi chủ thể của quỷ dữ và chàng thú nhân cùng thề nguyện chiến đấu bên nhau.

Rồi Lute ngã gục.

Máu bắn lên không trung, Đế vương cười ồ lên.

"...Hở?"

Mắt Kaito mở to. Cậu chưa hề làm gì cả. Chuyện gì đang xảy ra thế? Thậm chí với khả năng của kẻ đã ký kết với quỷ dữ, cậu vẫn hoàn toàn không thể hiểu được tình hình.

Tệ hơn, bi kịch không chỉ dừng lại tại đó. Máu bắn lên khắp chiếc bàn tròn như những cánh hoa khiêu vũ trong không khí. Lần lượt, những người lính mạnh mẽ ngã xuống đất, không phản ứng gì, dù chỉ một chút.

"Ch-Chủ nhân Kaito!"

Lần này, Hina thật sự lôi thanh phủ thương ra. Rồi cô đứng ra trước mặt Kaito.

Khi đó, Kaito bắt gặp ánh kim loại lé lên tại khóe mắt mình.

Kẻ thù không ở trước mặt họ.

Dù sốc đến thế, trực giác đã mách bảo cậu quay lưng lại.

Một suy nghĩ lóe qua tâm trí Kaito.

---Một đóa hoa vừa xuất hiện.

༒༒༒

Trước mặt Kaito là một cô bé đang đứng một mình.

Không chút do dự, cô hùng dũng sải bước qua cánh cửa đang mở.

Bầu không khí yên tĩnh, nghiêm trang của căn phòng đã tan vỡ, giờ đây trở nên hỗn loạn.

Thấy hình bóng của cô bé giữa nó, Kaito bàng hoàng.

Dù sao, vẻ ngoài của cô bé không hề giống với thủ phạm đã mang đến sự điên rồ này chút nào.

Tuổi cô có vẻ nằm ở những năm đầu niên thiếu, nhưng trang phục cô không hề phù hợp với lứa tuổi chút nào vì vẻ khiêu gợi của nó. Hẳn nó đóng vai trò của một bộ đầm nịt trắng tinh khiết, tuy nhiên, phần vải gần như không che chắn được tí da thịt nào. Những sợi nịt da buộc thành hình chữ thập qua phần ngực trần nhợt nhạt của cô - chỉ che chắn lấy phần nguy hiểm - đến mức khiến người ta đặt ra câu hỏi rằng liệu có thể gọi nó là quần áo hay không nữa. Nhưng cô bù đắp lại nó bằng những trang bị khác. Cụ thể, những phần kim loại tô điểm eo và cổ tay, cổ chân khiến cô trông có phần máy móc. Nhưng đồng thời, mái tóc màu mật ong và đôi mắt hồng đã tôn lên thân hình cô một cách phô trương và tuyệt diệu.

Cô trông như một đóa hoa, một nữ hoàng hay một con búp bê đáng yêu nào đó.

Và dưới chân cô là vài con quái vật kim loại.

Một trong số chúng là con thú chỉ làm từ nanh. Con còn lại là một con búp bê máy trông như người nhưng khung cơ thể lại cong vẹo tàn bạo.

Một trong số những con quái vật là con thằn lằn với chân làm từ ống kim loại và cánh làm từ kính. Và con cuối cùng là một bộ giáp hai chân làm từ kim loại, không có lấy một đường nối nào trên cơ thể.

Chúng là những kẻ đã chém và hạ gục các thú nhân. Tất cả đều khác biệt, nhưng khi nhìn tổng thể thì chúng lại mang vẻ đồng nhất lạ kỳ.

Vô thức, Kaito cất lên tiếng lẩm bẩm đau đớn.

"...Deus Ex Machina."

Những thứ đó ngang cấp bậc với cỗ máy kia.

Và chắc chắn cô bé hoàng kim kia chính là chủ nhân của chúng.

Cách mà cô hành xử khiến cô trông như thể nữ hoàng của chúng. Là thế, hoặc có lẽ là kẻ chỉ đạo xiếc hay kẻ điều khiển rối. Nhưng khi nhắc đến rối, bản thân cô bé trông hệt như một con búp bê.

Cô diện vẻ bề ngoài ngọt ngào và lòe loẹt. Nhưng biểu cảm thì lại lạnh lẽo và giá lạnh như băng.

Theo một lẽ, cô như thể thiếu hụt đi phần người.

Thình lình, đôi mắt mang sắc hồng như ngọc của cô đánh sang một bên.

Cuối cùng, Kaito cũng nhớ lại về thảm kịch vừa mới diễn ra. Máu đã bắn khắp căn phòng, và tiếng rên rỉ vọng lên đầy đau đớn.

Nghe thấy những tiếng rên rỉ, Kaito cảm thấy chút nhẹ nhõm.

Họ vẫn còn sống.

Cậu không thể để họ đón nhận thêm bất kỳ đòn tấn công nào nữa. Nhưng với suy nghĩ đó, sự căng thẳng lan khắp cơ thể Kaito. Song, cô bé không thèm để mắt đến những thú nhân đang đau đớn kia dù chỉ một chút.

Sau khi nhìn Hina trong một thoáng, cô quay ánh mắt lại về phía Kaito.

Rồi khi cuối cùng cũng mở miệng ra để nói, những cử động của cô cứng nhắc đến nỗi trông cô hệt như một con búp bê máy.

"Hỡi Linh hồn Vô tội, kẻ mang danh Đế vương. Từ giờ trở đi, quý anh sẽ trở thành người hầu trung thành cho tôi."

Kaito thấy như thể vừa bị ai đó đánh vào đầu. Những lời mà cô bé nói ra giống hệt cô ấy.

Đồng thời, cậu cũng nhận ra.

Cô bé trông tựa như Nhục hình Công chúa.

Kẻ tội đồ độc nhất, vô song.

❖❖❖

Rồi sau khi khiến cho như thể mọi sự dẫn đến lúc này chỉ là màn náo kịch, sau khi khiến cho mọi nỗ lực của họ tan vào mây khói, sau khi khiến cho mọi thứ chìm trong hỗn loạn trong thoáng chốc,

cô bé nói ra tên mình.

"Tôi là Nhục hình Công chúa Jeanne de Rais. Tôi là kẻ đàn áp nô lệ, kẻ cứu nhân độ thế, thánh nhân và con điếm."