Chương 97: Cậu ấy tên là Giang Cần?
“Nam Thư, thật sự không muốn ra ngoài ở à?”
Trong xe, người phụ nữ dịu dàng quay đầu nhìn Phùng Nam Thư, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều.
“Ở đây là được rồi ạ, bạn cùng phòng của em rất tốt.” Phùng Nam Thư nhẹ nhàng trả lời.
Người phụ nữ đưa tay véo má cô bé một cái, làn da mịn màng mát lạnh: “Thế mẹ về đây nha? Nhớ mẹ thì gọi điện nhé, ở trường nhớ cười nhiều lên, hòa thuận với bạn bè, quan trọng nhất là phải biết tự chăm sóc bản thân.”
Phùng Nam Thư hít sâu một hơi: “Con làm được mà!”
“Nhưng mẹ bắt đầu nhớ con rồi, hay là ở lại với con thêm một lát nhé? Mẹ nghe nói căn tin của Lâm Đại khá ngon đó, hay mẹ ở lại ăn trưa cùng con?”
“Lát nữa... Lưu Văn Huệ đến, bọn con hẹn ăn trưa rồi ạ.” Phùng Nam Thư nghiêm túc bịa chuyện.
“Vậy à, vậy con đi đi.” Người phụ nữ đưa tay xoa đầu cô.
Phùng Nam Thư xuống xe, vẫy tay tạm biệt rồi bước nhanh vào ký túc xá.
Thấy cô lên cầu thang rồi, người phụ nữ bỗng quay lại hỏi chú Cung: “Cậu con trai vẫy tay với chúng ta vừa nãy trông cũng được phết nhỉ?”
“Bà nhìn thấy à?” Chú Cung sững người.
“Chú đạp ga muốn văng cả lốp xe, tôi không cảm nhận mới lạ đấy.”
“Đó là bạn của tiểu thư, lão gia cũng biết, chắc là thấy chúng ta nên muốn chào hỏi thôi.”
Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Cái tên Giang Cần nghe cũng bình thường thật, trông cũng đúng là người bình thường.”
Chú Cung trừng mắt không dám tin: “Sao bà biết tên cậu ấy?”
“Con bé nó nói mớ trong lúc ngủ đó, bảy ngày nhắc tám lần.”
“Có ngày nhắc hai lần ạ?” Chú Cung thấy kỹ năng toán học của mình đang phát huy.
“Có hôm nó ngủ cả trưa.” Người phụ nữ nhìn ông.
Chú Cung lau mồ hôi: “Tổng giám đốc Tần, chuyến bay sắp đến giờ rồi, ta đi thôi, kẻo trễ.”
“Ừ, đưa tôi ra sân bay đi.” Bà thu ánh mắt lại, giọng nhẹ nhàng.
Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư trong ký túc xá đã thay đồ xong, đôi mắt sáng lên, lôi điện thoại ra gửi tin nhắn "dắt đi" cho Giang Cần.
Thực ra cả Lâm Đại hai người đã dắt nhau đi hết rồi, chỉ còn rừng phong là chưa vào. Mà chỗ đó ngoài vài cặp đôi không đứng đắn thì ban ngày vắng tanh, chẳng có gì để đi.
Giang Cần quyết định hôm nay dắt nhỏ đi ra trung tâm thành phố chơi, đi siêu thị, xem phim gì đó, miễn sao làm nàng vui là được.
Mười phút sau, Phùng Nam Thư lon ton xuống lầu, từ xa đã thấy bóng Giang Cần.
“Ngày nào cũng đòi dắt đi, cậu là sinh viên nữ đấy, nhiệm vụ hàng đầu là học hành, biết chưa?”
Giang Cần đứng trước mặt cô, thấy hôm nay cô mặc quần jeans màu bạc phếch, áo hoodie trắng, tóc dài cột đuôi ngựa gọn gàng, môi hồng mắt sáng, mặt mũi xinh xắn vừa dịu dàng vừa lạnh lùng.
“Tớ thi đại học được 671 điểm.” Phùng Nam Thư ưỡn ngực, mặt không cảm xúc.
Giang Cần im lặng một lát: “Cũng chẳng ích gì, điểm cao thế nhưng lên đại học là vô dụng rồi, học kỳ này kiểu gì cũng trượt môn.”
“Không trượt thì tặng một lần đi xe thú nhún được không?”
“Cậu nghĩ đẹp nhỉ, gọi chú Cung qua đi, bảo đưa mình ra trung tâm, hôm nay cho cậu mở mang tầm mắt thế nào là ‘thế giới hoa lệ’.”
“Chú Cung đưa người rồi.” Phùng Nam Thư chớp mắt.
Giang Cần khẽ nhíu mày, chỉ bốn chữ thôi mà cậu đã nhận ra chút bất thường.
Chẳng trách ban nãy chiếc Bentley phóng nhanh vậy, hóa ra trong xe còn người khác. Chú Cung cố tình phóng vèo là vì không muốn người trong xe thấy cậu?
Mà Phùng Nam Thư nghỉ lễ ở Thượng Hải cả tuần, vậy người đó hẳn từ Thượng Hải đi cùng về.
Tóm lại: người trong xe chắc là người thân của Phùng Nam Thư.
Giang Cần bỗng thấy… lạnh gáy.
Cậu là bạn thân nhất của Phùng Nam Thư, chắc chắn sẽ bị giới thiệu với người nhà. Mà nhỏ này nổi tiếng thật thà, kiểu gì cũng bô bô cái gì mà “bạn con nghèo lắm, thích nhìn ngực, mê massage chân”… thế thì tiêu rồi.
“Nghĩ lại chẳng muốn đi đâu nữa, cậu về trước đi, tớ qua Bảo… à không, qua Nhân Thọ mua bảo hiểm.”
Phùng Nam Thư bước chậm lại, nói khẽ: “Vậy mai đi được không? Em còn cố được một ngày nữa, nhưng chín ngày thì chịu rồi.”
“…”
“Đi một chút thôi mà.” Cô nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh.
Giang Cần bật cười: “Tớ đùa đấy, đi thôi, không có Bentley thì ngồi xe buýt vậy.”
Nghe vậy, mắt Phùng Nam Thư sáng rỡ, lon ton chạy theo.
Hai người ra khỏi trường, lên chuyến 203. Vì là ngày nhập học, hướng đi trung tâm thành phố không đông.
Phùng Nam Thư ngồi cạnh cửa sổ, đôi lông mi cong khẽ rung, mắt nhìn đường phố lướt qua, cảnh vật như ánh sáng vội lướt, để lại niềm vui lấp lánh.
“Phùng Nam Thư, cậu có thích massage chân không?” Giang Cần hỏi tỉnh bơ.
“Em chưa từng thử.”
“Sao chưa? Vì sức khỏe của cậu, tớ massage chân cho cậu mỗi ngày đấy nhé. Massage chân giúp giảm mệt mỏi, kháng viêm, thúc đẩy trao đổi chất, điều hòa nội tiết, bổ dương, trị lạnh tay chân, hiểu không?”
Giang Cần đổi trắng thay đen, biến “nghiện sờ chân” thành “vì sức khỏe”, để nếu sau này nhỏ có lỡ miệng trước người nhà thì còn cứu vãn được.
“Ừ, em hiểu rồi.” Phùng Nam Thư gật đầu ngoan ngoãn.
Giang Cần cười cười: “Nhưng nhớ kỹ, kỹ thuật này thất truyền rồi, chỉ mình tớ biết.”
Phùng Nam Thư lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt vừa sáng vừa long lanh.
Nửa tiếng sau, cả hai tới phố đi bộ nổi tiếng nhất Lâm Xuyên. Có đủ từ quần áo, trang sức, hàng rong, đồ ăn, KTV, bi-a, bar…
Đi được nửa vòng, Phùng Nam Thư đã thấm mệt, ánh mắt bỗng dừng ở một tiệm game tên Đại Phú Hào, bị đống máy chơi game màu mè hấp dẫn.
Giang Cần dẫn cô vào, đổi một rổ xu, bảo cô muốn chơi gì thì chơi.
Thật ra mấy tiệm game hồi đó chẳng hợp với mấy nàng ngây thơ lắm, vì chủ tiệm ít khi nhập máy nhảy, toàn game đối kháng với đấm bốc.
Phùng Nam Thư cũng không ham thắng thua, chơi linh tinh thôi.
Giang Cần ngồi nghỉ một chút, tiện quan sát dòng người để nghĩ bước phát triển tiếp theo cho website.
Đột nhiên — rầm!
Tiếng động khiến cả tiệm game ngoái đầu. Phùng Nam Thư đang giữ tư thế đá ngang rất chuẩn, trước mặt là máy thử lực bị đá rung bần bật, con số trên màn hình cứ thế nhảy vọt.
Máy rung, cả cái thân máy cũng rung theo!
Thú thật, Phùng Nam Thư vốn đã rất nổi bật, từ lúc vào tiệm đã khiến nhiều thanh niên định tiến tới làm quen.
Nhưng sau cú đá này, cả tiệm… im bặt.
Và im lặng nhất, chính là Giang Cần.