Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Magika No Kenshi To Shoukan Maou

(Đang ra)

Magika No Kenshi To Shoukan Maou

Mihara Mitsuki

Kazuki, một kiếm sĩ bậc thầy, đã có được một Enigma từ vị thần điều khiển phép triệu hồi ma thuật, và gia nhập khoa ma thuật của Học viện Kỵ sĩ Quốc gia. Kazuki, người được cho là sẽ cải thiện kiếm th

99 59

The Leviathan of the Covenant

(Đang ra)

The Leviathan of the Covenant

Takedzuki Jou

Một khởi đầu cho "sự khai sinh” của trận thư hùng bậc nhất!

203 15

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

295 3861

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

22 118

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

213 1000

[1-100] - Chương 100: Niềm vui của Tiểu Phú Bà

Chương 100: Niềm vui của Tiểu Phú Bà

Tiểu phú bà muốn được dắt đi dạo, nhưng cậu đâu thể ngày nào cũng dẫn người ta ra hồ Vọng Nguyệt để… xoa chân được, đúng không? Như thế thì quá là… không đứng đắn rồi.

Mà nếu không xoa chân thì trong trường Lâm Đại cũng chẳng có chỗ nào thực sự lý tưởng để giết thời gian cả.

Ra ngoài thì KTV ồn ào hỗn tạp, không hợp với một cô nàng hướng nội như nhỏ.

Trung tâm hoạt động sinh viên mỗi ngày đều chiếu phim, cũng coi như giết thời gian được. Nhưng đa phần lại toàn là phim tình cảm, mà nhỏ thì học cái gì cũng siêu nhanh, Giang Cần sợ dắt đi coi một lần, nhỏ vỡ ra chân lý rồi thì sau này biết làm sao mà đỡ?

Đừng nói Giang Cần, ngay cả Ultraman cũng không chịu nổi đâu!

Thế nên sau khi cân nhắc thiệt hơn, cậu quyết định… cầu cứu.

Trước khi trọng sinh thì Giang Cần cũng chỉ là một con chó FA, sau khi sống lại thì lại thề sống thề chết không yêu đương, mấy chiêu dỗ gái trong tay cậu có đúng vài món, giờ xài một hồi thấy đuối quá, không đủ dùng.

Thế là cậu đi hỏi mấy bạn nữ lớp Tài chính 3 xem có chỗ nào vui vui.

“Giang ca, tối nay có hoạt động gì không vậy?” – cậu nhắn cho Tưởng Điềm.

Tưởng Điềm trả lời gần như ngay lập tức:

“Có chứ, dạo này tụi tớ tối nào cũng ra sân thể dục ngồi đánh bài tán gẫu, cậu có muốn qua chơi không?”

“Đông người không?”

“Cũng tàm tạm, dạo này bắt đầu se lạnh rồi nên ít người ra hơn.”

“Vui không?”

“Cũng được, đánh bài buôn chuyện, tám từ chuyện học đến chuyện tương lai, không khí rất chill luôn.”

“Rồi, lát tớ qua.”

Xem xong tin nhắn cuối, Tưởng Điềm vội đặt điện thoại xuống, nhảy phắt khỏi giường, mở ngăn kéo lôi ra một loạt đồ trang điểm: phấn nén, cọ má, bút kẻ mắt, kẹp mi... rồi hí hoáy dặm lại lớp make-up trước gương.

Nằm giường kế bên, Tống Tình Tình nhìn mà thấy khó hiểu:

“Đêm hôm khuya khoắt còn trang điểm, hẹn hò với ai à?”

“Đâu có~” – Tưởng Điềm vừa quẹt cọ vừa trả lời cho có.

Tống Tình Tình bĩu môi:

“Thích ai thì nói quách ra, dắt ra mắt tụi tớ một lần, tụi tớ còn giúp cậu kiểm tra nhân phẩm!”

“Không có tìm bạn trai gì hết, tối nay chẳng phải hẹn ra sân chơi bài sao? Tớ chỉ đang nghĩ biết đâu tối nay có anh đẹp trai nào trúng tiếng sét ái tình với mình ấy mà.”

“Xì, đã biết cậu không có thành thật. Mới khai giảng chưa được bao lâu mà đã ‘xuân tâm nhộn nhạo’ rồi. Cũng tốt, đỡ phải giành Giang Cần với tớ!”

Tưởng Điềm nghe vậy, bình tĩnh đáp:

“Con gái thì nên xinh đẹp một chút. Không hẳn vì ai cả, nhưng ăn mặc đẹp thì tâm trạng cũng vui hơn mà.”

Giản Thuần ló đầu từ phòng bên cạnh qua:

“Đánh bài mà cũng phải trang điểm? Sân thể dục tối om, có hai cái đèn bé xíu, mắt mũi còn không thấy rõ nữa là.”

“Ủa mà mấy hôm nay không phải Trang Thần cứ đi đánh bài với tụi mình sao? Điềm Điềm, đừng nói cậu để ý Trang Thần rồi nha?” – Tống Tình Tình chợt bật ra suy đoán đầy... drama.

Tưởng Điềm phản pháo ngay:

“Sao có thể được? Trang Thần là của Giản Thuần mà, tớ đâu dám.”

“Đừng, anh ta không phải của tớ đâu. Cậu thích thì cứ lấy, tớ không ý kiến.”

Giản Thuần vừa nói vừa thay đồ. Tuy không chải chuốt nhiều như Tưởng Điềm, nhưng cũng không thể mặc đồ ngủ đi chơi được, dù sao thì Trang Thần cũng không đáng để cô phải sửa soạn gì cả.

Sau khi chuẩn bị xong, ba người cùng nhau rời khỏi ký túc xá.

Tưởng Điềm đi đầu, makeup kỹ càng, đi tới đâu thu hút ánh mắt tới đó. Tống Tình Tình thì mặt mộc hoàn toàn, nhan sắc bình thường nhưng vẫn dễ nhìn hơn nhiều người. Giản Thuần lại là kiểu đẹp trời sinh, dù mặc đồ lười biếng vẫn không che được nét dịu dàng thu hút, như kiểu "cô em nhà bên" khiến người ta thương nhớ.

Vừa đến cổng sân thể dục, ba cô nàng đã thấy Trang Thần đang đợi sẵn. Anh tay trái cầm trà sữa, tay phải xách túi đồ ăn vặt, toàn là phần cho sáu người.

Nhìn là biết, không có tí tiền thì làm gì làm được "nam thần ấm áp" như vậy.

Vào sân, mọi người trải thảm ra ngồi, vừa tán gẫu vừa đánh bài.

Tưởng Điềm thì tỏ ra lơ đãng, ra bài sai mấy lần, khiến Tống Tình Tình không nhịn được mà phàn nàn.

“Cậu bị gì thế Điềm Điềm, mất hồn à?”

“Không có gì đâu, chắc tớ hơi mệt.” – Tưởng Điềm rút hai lá Joker quăng ra.

Đúng lúc này, Giang Cần từ xa bước lại. Vừa tới nơi, cậu khẽ vẫy tay chào, rồi thoải mái ngồi xuống thảm.

Tống Tình Tình không ngờ cậu ấy sẽ tới, lập tức co người nép lại, mặt mộc tự nhiên khiến cô lúng túng phát hoảng. Trong góc nhìn của Giang Cần thì chẳng thấy gì rõ, nhưng Tống Tình Tình vẫn cứ thấy ngượng chín mặt.

“Sao cậu cũng tới đây?” – Giản Thuần vẫn chưa quên vụ bị châm chọc lúc đi ăn lần trước, nên mặt mày lạnh tanh.

Giang Cần ngáp một cái:

“Buổi tối rảnh quá, không có chỗ chơi, đi dạo cho khuây khoả. Có nước không?”

“Uống trà sữa đi.” – Tưởng Điềm chỉ vào túi Trang Thần.

Giang Cần vừa định với tay lấy, thì bị Giản Thuần chặn lại:

“Cậu có thể lịch sự một chút không? Đó là Trang Thần mua cho bọn tớ!”

Trang Thần cũng chen lời:

“Giang Cần, con trai mà đi chơi với bạn gái, không mua đồ ăn thức uống là đã mất điểm rồi. Giờ còn tranh trà sữa của con gái nữa, cậu không ngại à?”

Hay lắm! Quá chuẩn vị rồi! Giọng điệu này nghe xong là muốn đấm ngay lập tức luôn!

Giang Cần rụt tay về, sợ bị “dị ứng lông chó”, rồi liếc qua phía quầy trà sữa gần đó, mắt quét một vòng theo ánh đèn.

Đúng lúc này, từ bóng tối phía xa, một bóng dáng yểu điệu bước tới – phong thái thướt tha, tóc dài bay bay, đường nét khuôn mặt mơ hồ mà thanh tú dị thường, váy phất nhẹ, ngồi xuống ngay bên cạnh Giang Cần.

Thật ra mọi người đều biết Giang Cần và Phùng Nam Thư không phải quan hệ bình thường, nhưng theo tin tức bên lớp Tài chính 4 thì hình như họ vẫn chưa thành đôi, chỉ là “bạn tốt nhất” mà thôi.

Thế nhưng, nhìn hai người ngồi cạnh nhau, đúng là như trời đất hợp lòng, một đôi vừa khít.

Không phải Giang Cần quá đẹp trai xứng với Phùng Nam Thư, mà là cậu ấy có khí chất gì đó đặc biệt, khiến khi ngồi cạnh Phùng Nam Thư không hề bị "lép vế".

“Uống đi.”

Phùng Nam Thư rút ống hút, cắm vào ly trà sữa rồi đưa cho Giang Cần, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn.

Giang Cần khát muốn chết, cả chiều “đấu võ mồm” với thương nhân, lại chén hết nửa hộp cơm mà không uống ngụm nước nào, nên húp một phát hết nửa ly.

“Ngon không?”

“Cũng được, hơi nhạt nhưng giải khát thì tạm ổn.”

Phùng Nam Thư khẽ nhíu mũi, rồi đưa ống hút lên miệng mình mà hút tiếp, ánh mắt lạnh lạnh nhìn về phía mấy người còn lại.

Tưởng Điềm cứng đơ, nụ cười tắt ngúm.

Tống Tình Tình co người lại lần nữa, trong lòng chửi thầm Tưởng Điềm: rõ ràng biết Giang Cần sẽ tới mà không nói gì cả!

Giản Thuần thì cảm thấy mình kém cỏi, ánh mắt có chút mất mát.

Trang Thần liếc nhìn Giản Thuần, rồi lại nhìn ly trà sữa mình mua, lòng đầy tổn thương. Cảm giác bị “out trình” thật sự quá nặng nề!

Giang Cần thì đang tự hỏi: liệu nhỏ có biết mình vừa gián tiếp hôn không nhỉ? Nhưng nhìn vẻ ngơ ngác của nhỏ, có vẻ chẳng cố ý quyến rũ gì cả.

“Ủa, sao không ai nói gì? Không phải bảo đánh bài tán gẫu rôm rả lắm sao?” – Giang Cần quay lại thực tại, cảm thấy mình bị lừa, rõ ràng bảo vui lắm mà giờ thì ngậm miệng như mất sổ gạo.

“Không chơi nữa, lạnh quá, tớ về ký túc đây.”

Giản Thuần ném bài xuống, mặt lạnh rời đi. Trang Thần và Tống Tình Tình lập tức lật đật theo sau. Còn Tưởng Điềm – người vừa trang điểm xinh xắn, giờ cũng thành “bóng đèn toàn tập”, khó chịu toàn thân, đứng dậy cáo từ.

Cả sân còn lại đúng hai người.

Giang Cần tròn mắt nhìn Nam Thư, lại thấy nhỏ lặng lẽ đưa ly trà sữa qua lần nữa, mắt long lanh, ánh nhìn như ấm áp tan chảy.

Trong suốt một tiếng sau đó, không tám chuyện, không bài bạc, không nói gì hết.

Hai người cứ ngồi im bên nhau như thế cho đến lúc trở về ký túc. Vậy mà ánh mắt của Phùng Nam Thư vẫn long lanh vui vẻ như cũ.

Giang Cần tự dưng có cảm giác: Hình như nhỏ này chẳng kén chọn địa điểm gì cả, thế nào cũng thấy vui.

Nhưng mà… rốt cuộc là điều gì khiến nhỏ vui vẻ đến vậy?

Khó hiểu, thật sự quá khó hiểu…