Chương 210: Phải có danh phận trước đã
"Giang Cần, tớ muốn nuôi chó con..."
Chạng vạng tối, Phùng Nam Thư ngồi ở bên hồ, mắt đẹp lim dim, cứ lẩm bẩm nói muốn nuôi chó, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thể sắp ngủ gật đến nơi.
Từ sáng sớm cô đã lên đường, đến Lâm Xuyên xong lại ngồi đợi để gặp Giang Cần.
Ăn trưa xong, Giang Cần lại dắt cô đi dạo một vòng lớn trong trường, trong lúc đó, cô còn ưỡn mông ra lục lọi mấy bụi cây trong sân trường tìm chó hoang.
Với tình hình này, tiểu phú bà mà không buồn ngủ mới lạ.
Mà ai có kinh nghiệm rồi đều biết, mát-xa lòng bàn chân mà chuẩn thì đúng là có thể khiến người ta ngủ gục trong một nốt nhạc.
Giang Cần buông tay, thả đôi bàn chân mềm mại của cô ra, rồi giúp cô mang giày vào.
"Đi thôi, đưa cậu về ký túc xá ngủ."
"Anh ơi, dắt em."
Giang Cần kéo cô đứng dậy khỏi băng ghế ven hồ, nắm lấy tay cô nhét vào túi áo mình, rồi dắt thẳng một đường đến ký túc xá nữ.
Dùng từ “dắt” rất chuẩn, vì lúc này tiểu phú bà buồn ngủ đến mức người ta đưa đi đâu thì theo đó, như một con cừu nhỏ.
Mà có khi cậu dắt cô đi bán, bán xong dúi tiền vào tay cô, cô còn có thể ngơ ngác đếm lại rồi hoàn tiền cho cậu nữa kìa.
"Mắt díp cả lại rồi, mau lên ngủ đi."
"Chúc ngủ ngon, Giang Cần."
Phùng Nam Thư vừa dụi mắt vừa vẫy tay tạm biệt, nhìn theo bóng lưng Giang Cần khuất dần vào bóng đêm rồi mới lạch bạch lên lầu, lập tức bị hai chuyên gia ăn dưa trong phòng hỏi han đủ điều.
Năm phút sau, Giang Cần cũng về đến ký túc xá nam.
Ngày mai là khai giảng chính thức, sinh viên quay lại trường gần như đã đủ, hành lang đông nghịt người — nào là đi lấy nước, giặt đồ, chém gió, hút thuốc, cái gì cũng có.
Giang Cần bước vào phòng 302, vừa mở cửa đã thấy Tào Quảng Vũ và Chu Siêu đang buôn chuyện, còn Nhâm Tự Cường mới trở lại từ trưa thì đang ngồi yên lặng bên bàn, tay cầm một tờ tài liệu ôn tập.
Phải, cậu ta trượt môn.
Cả phòng 302, chỉ có Giang Cần suốt ngày bận khởi nghiệp là không trượt, Tào Quảng Vũ suốt ngày yêu đương cũng không trượt, Chu Siêu cắm đầu đọc truyện cũng không trượt.
Chỉ có mỗi Nhâm Tự Cường là trượt, trên người tỏa ra luồng oán khí dày đặc.
"Đm, mấy ông toàn đồ khốn."
"Huhu, nói nào là chơi mạt chược cởi đồ, nào là rủ tôi đọc truyện cùng, rồi bảo trí nhớ kém nên phải học sớm, kết quả chỉ có mỗi tôi... là người thật thà..."
Giọng cậu ta đầy uất ức, chửi chửi một hồi lại nhớ tới lần trước gặp Phan Tú ở phòng tự học.
Hôm đó Lão Tào không muốn học nữa, rủ cậu ta đi net.
Cậu ta thẳng thừng từ chối: "Tôi phải học!" khí thế lúc đó, dáng vẻ lúc đó, đúng kiểu chính khí lẫm liệt!
Vậy mà giờ, nguyên phòng chỉ có mình cậu ta – người nói muốn học – là trượt, đúng là mất mặt quá thể.
"Lão Nhâm sao vậy?"
"Trượt môn đó."
Giang Cần đi đến vỗ vai cậu ta: "Đừng buồn nữa lão Nhâm, mai tôi bảo Lão Tào mời cậu ăn sáng."
"Cảm ơn Giang ca, chỉ có anh là quan tâm em thật lòng." Giọng Nhâm Tự Cường đầy chân thành.
Mồm thì chửi nhưng trong lòng Nhâm Tự Cường cũng có tí tự giác.
Giang Cần có Phùng Nam Thư giúp ôn bài, cái đó ghen tị cũng vô ích, nhưng Tào Quảng Vũ với Chu Siêu thì đúng là học cùng lúc với cậu ta.
Kết quả hai tên kia đều qua, chỉ mỗi mình trượt, trách ai được?
Chẳng qua là bản lĩnh chưa đủ, học không hiệu quả thôi.
"Lão Tào, mai nhớ mời Lão Nhâm ăn sáng, người ta cảm ơn tôi rồi đấy."
Giang Cần đi vệ sinh xong quay lại, thuận miệng dặn một câu với cậu công tử Tào Quảng Vũ trông chả có gì nổi bật.
"Đm, vì cái gì chứ?"
Tào Quảng Vũ ngơ ra, trong bụng gào thét: mời bữa sáng thì cũng không sao, vài đồng bạc thôi có đáng gì, nhưng tại sao tiền là tôi bỏ, công cảm ơn lại thuộc về ông?
Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, không một gợn mây.
Giang Cần ăn sáng ở căng-tin, tiện thể xem thời khóa biểu, phát hiện buổi sáng chỉ có môn phụ nên liền nhờ Lão Tào điểm danh giúp.
"Ông khai giảng mà đã trốn học rồi à?"
"Có việc phải đi, không kịp về, thế này đi, hôm nay tôi mời bữa sáng."
Ba người đang ăn sáng sững lại, liếc nhìn nhau, rồi lập tức kéo cậu đi gọi ba suất combo đắt lòi, ăn uống cực kỳ vui vẻ.
Không phải là không ăn nổi, mà là được ăn chùa thì nó ngon lạ kỳ!
Ăn sáng xong, Giang Cần lái xe ra khỏi Lâm Xuyên Đại học, tới cổng đông Sư phạm, rồi men theo đường chính đi vào trong.
Đến trung tâm hành chính của trường, Giang Cần mở cốp sau, xách túi trà sữa "Hỉ Điềm" bước vào văn phòng.
"Thầy Lý, trà sữa mới của tiệm em, vị Trung Hoa chính tông."
"Ồ? Trà sữa cũng có vị Trung Hoa à, trách sao làm ăn phát đạt, dám nghĩ dám làm, biết đổi mới, phẩm chất này rất đáng khen!"
Thầy Lý cất túi trà sữa vào ngăn tủ, rồi dẫn cậu đi đến một cửa tiệm nằm trong khu phố thương mại trong trường.
Cửa tiệm này đã hết hợp đồng từ trước Tết, không gia hạn nữa.
Trùng hợp là lúc vừa chấm dứt hợp đồng không lâu, thầy Lý nhận được một món quà nhỏ từ Giang Cần.
Lịch bàn, lót ly, bật lửa, ô dù, giá sách — loè loẹt đủ thứ, chẳng cái nào giá trị.
Nhưng dù đồ không đáng bao, mấy cái logo trên đó lại khiến Lý Hoa lập tức nhớ đến Giang Cần, nhớ đến cậu sinh viên làm dự án “cần cù học tập”.
Ấn tượng ban đầu vốn không tệ, cộng thêm dự án này từng lên báo, được sở giáo dục khen ngợi — nếu do thầy đứng ra đưa vào Sư phạm thì chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích.
Vậy là thầy quyết định giữ lại cửa tiệm đó cho Giang Cần.
Cho ai thuê chẳng là thuê, nhưng cho Giang Cần thì được thêm cái danh “cần cù học tập”, tội gì không?
"Cậu xem chỗ này được không?"
Giang Cần liếc một cái: "Chỗ này đi, vài hôm nữa em cử người qua tiếp nhận."
Lý Hoa hơi bất ngờ: "Dứt khoát vậy luôn?"
"Chỗ thầy chọn còn có thể sai à? Nếu không phải ký hợp đồng phải có mặt, em còn chẳng cần nhìn luôn ấy chứ."
Miệng Giang Cần ngọt như mía lùi, ký hợp đồng cái roẹt, nhanh gọn dứt khoát.
Sắp tới cần đẩy mạnh quảng bá diễn đàn, cái tiệm này thực ra không quan trọng lắm, to nhỏ mới cũ gì cũng được, miễn quảng bá ra kết quả là xong.
Hơn nữa, lấy lòng Lý Hoa còn vì một mục đích khác: hy vọng thầy sẽ nhận làm giảng viên đối ứng cho dự án.
Nhưng thầy từ chối thẳng.
Làm người phụ trách dự án thì lợi nhiều, Lý Hoa hài lòng, nhưng làm người đối ứng thì không dễ — phải thật sự chịu trách nhiệm.
Lấy trường Công nghệ làm ví dụ: Hồ Mậu Lâm là người phụ trách dự án, còn Trương An Dân là người đối ứng.
Mai này dù Giang Cần làm ăn lớn, được báo đài khen ngợi, thì cũng là Hồ Mậu Lâm lên sóng, Trương An Dân nhiều lắm mới được nhắc sau.
Nếu không phải vì Trương là học trò của giáo sư Nghiêm, thì cũng chẳng ai muốn nhận cái việc vừa vất vả vừa chẳng được gì đó, huống hồ là Lý Hoa.
"Giang Cần, cậu đây là dự án khởi nghiệp sinh viên, không phải công ty ngoài, không cần người đối ứng cũng được, yên tâm đi."
"Vâng ạ, thầy Lý, em nghe lời thầy."
Giang Cần không cố nài, tán gẫu thêm một lát rồi rời khỏi Sư phạm, sắc mặt hơi bực.
Dự án khởi nghiệp không cần người đối ứng thì đúng là đúng, nhưng không có thầy cô trong trường che chở, sau này xảy ra chuyện thì phiền lắm.
Cậu vừa nghĩ vừa chạy đến trường Công nghệ, gặp thầy Tôn Xuân Minh.
Giống như thầy Lý ở Sư phạm, thầy Tôn cũng tìm được mặt bằng cho cậu, nhưng nghe đến chuyện làm người đối ứng là xua tay.
Làm lãnh đạo trường nhiều năm, lại thường xuyên dẫn đoàn đi học hỏi, cả hai thầy đều hiểu quá rõ được mất lợi hại.
“Không được rồi, hai trường đều không có người đối ứng thì hỏng bét.”
“Phải nghĩ cách thôi…”
Sáng hôm sau, Giang Cần thức nguyên đêm suy nghĩ, lái xe đến xưởng quảng cáo Thịnh Thị, hỏi về tiến độ bảng hiệu và vật tư của chi nhánh Hỉ Điềm, rồi đặt gấp hai tấm cờ lưu niệm và hai cuốn giấy chứng nhận.
Trên cờ viết hai dòng chữ lớn:
Toàn tâm toàn ý thúc đẩy công tác cần cù học tập, tận tụy tận trách, xứng danh nhà giáo.
Phần chữ lớn trên giấy chứng nhận là:
Trường đại học XX tuyên dương thầy/cô XX vì có cống hiến xuất sắc cho dự án cần cù học tập, đặc biệt trao tặng danh hiệu “Giáo viên hướng dẫn ưu tú”.
Phần chữ nhỏ là:
Gieo mộng nơi giảng đường, hết lòng vì sinh viên, giúp đỡ kẻ khó, đào tạo nhân tài khắp bốn phương.
Cầm cờ và chứng nhận quay về Lâm Xuyên, Giang Cần tìm đến Trương Bách Thanh, hy vọng hiệu trưởng có thể đóng dấu xác nhận giúp.
"Thằng nhóc này, lại định giở trò gì nữa đây?"
Giang Cần kể đơn giản tình hình: "Họ không chịu làm người đối ứng cho em, nên em định tự gán cho họ cái danh tương đương, coi như là đường lui sau này."
"Toàn mấy chiêu ở đâu học được vậy hả?"
"Chắc là di truyền từ mẹ em..."
Giang Cần lại nhớ đến cái bao lì xì mà Phùng Nam Thư nhận được đêm Giao thừa. Theo phong cách của mẹ cậu, bất kể có phải con dâu thật không, cứ lì xì trước đã, danh phận tính sau!
Trương Bách Thanh nghĩ ngợi: "Con dấu của trường thì không tùy tiện đóng được. Thế này đi, cậu qua chỗ Cố Xuân Lôi, bảo cô ấy đóng dấu của trung tâm tuyên truyền."
"Trên đó có tên Lâm Xuyên Đại học không ạ? Em sợ tên nhỏ người ta không để ý."
"Yên tâm, chắc chắn có."
"Cảm ơn hiệu trưởng!"
"Khoan, quay lại đây đã, tôi còn chuyện muốn nhờ!"
Giang Cần chạy ra tới cửa lại quay đầu: "Hiệu trưởng cứ dặn ạ."
Trương Bách Thanh húng hắng ho, hạ giọng: "Cái bí quyết làm bánh chẻo gia truyền nhà cậu, không thể cho tôi một bản được à? Cậu biết Tết này tôi sống sao không? Ăn bánh chẻo là lại nhớ tới cái hôm Đông chí..."
"Con thề rồi, tuyệt đối không thể tiết lộ bí quyết gia truyền, không thì sau này ế vợ luôn, nhưng hiệu trưởng đã mở lời, con đành phá lệ làm việc trái với tổ tiên thôi..."
"Thằng nhãi này, miệng mồm chả câu nào thật!"
Giang Cần lấy điện thoại ra, cười toe rồi chuyển tin nhắn qua.
Trương Bách Thanh nhận được công thức, xem qua hai dòng thì đột nhiên khựng lại.
Ơ?
Sao trong này còn có cả cách làm gà xào cay?