Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 3076

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 8

[1-100] - Chương 74: Đại bản doanh khởi nghiệp

Chương 74: Đại bản doanh khởi nghiệp

Buổi duyệt binh thực ra cũng coi được, dù không thích xem đi đều bước thì ngắm gái đẹp cũng đã mắt. Nhưng đến phần hiệu trưởng phát biểu thì sinh viên năm nhất bên dưới lập tức xìu như bóng xì hơi, ai nấy mặt mũi vô hồn, thà ngoáy mũi còn hơn phải nhìn lên sân khấu.

Giang Cần cũng chán đến mức lim dim suýt ngủ, còn chưa kịp mơ gì thì điện thoại rung lên làm cậu tỉnh cả người.

Người gọi đến là Tào Hinh Nguyệt ở khu khởi nghiệp sinh viên, nói đơn đăng ký khởi nghiệp của cậu đã được duyệt, rảnh thì qua lấy thẻ đăng ký, phòng hoạt động cũng đã xin xong, lúc nào cũng có thể sử dụng.

“?”

Không phải nói ít nhất phải một tháng à? Mà tỉ lệ tân sinh viên được duyệt còn thấp nữa cơ mà?

Tớ còn tính ra ngoài trường thuê phòng làm trụ sở đây, ai ngờ được món quà bất ngờ thế này.

Giang Cần ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng vẫn đang thao thao bất tuyệt trên khán đài, thầm nghĩ phải tìm cách chuồn thôi, ngồi đây phí cả buổi sáng, chi bằng đi xem mặt mũi căn cứ khởi nghiệp trông thế nào.

Còn chưa nghĩ ra được cách thì Mã Giang Minh đã hùng hục chạy từ hành lang bên khán đài tới.

“Cậu có hứng thú gia nhập hội sinh viên không?”

“Tớ ý thức chính trị chưa đủ, với lại tớ biết hội sinh viên rồi, quyền lực không bao nhiêu mà việc thì ngập đầu.” Giang Cần khoát tay từ chối thẳng thừng.

Mã Giang Minh không phục: “Nói thế là sai rồi, hội sinh viên khoa Tài chính tụi mình quyền cũng to lắm đấy.”

Giang Cần suy nghĩ một chút: “Vậy tớ hỏi thế này nhé, giờ tớ không muốn nghe hiệu trưởng nói nữa, muốn rời đi, cậu có quyền cho tớ đi không? Chắc là không đâu nhỉ?”

“Chuyện nhỏ! Không nói tới phó chủ tịch như tớ, đến một trưởng ban bình thường cũng có thể nhé.” Mã Giang Minh mặt vênh đầy kiêu hãnh.

“Ghê thật, cảm ơn anh nhiều nha.”

“?????”

Giang Cần thu dọn đồ đạc, ba bước thành một chạy vèo xuống khán đài, vòng ra phía sau sân vận động rồi biến mất, để lại Mã Giang Minh đứng đơ tại chỗ, đầu óc chưa kịp xử lý xong.

Tớ bị lừa à?

Tớ có cho phép cậu ta đi đâu, sao cậu ấy chuồn mất rồi?

Mà hình như cậu ta cũng chưa gật đầu vào hội sinh viên nhỉ?

Rời sân vận động chính, Giang Cần mua hai ly trà sữa rồi đi thẳng đến khu khởi nghiệp sinh viên ở đường học viện số hai, như cá gặp nước, đẩy cửa phòng tổng vụ ra.

Chị Tào Hinh Nguyệt đang sắp xếp tài liệu, vừa thấy cậu đến liền đứng dậy, đưa cho cậu một túi hồ sơ trong suốt và một tấm bảng tên viền trắng, rồi lại đặt lên bàn hai chiếc chìa khóa.

“Cậu may mắn lắm đấy, thầy Diêm đánh giá dự án của cậu rất cao, mấy thứ này là do thầy tự tay giúp cậu xin được, phòng hoạt động ở tầng hai, phòng 208.”

“Thầy Diêm?”

Chị gật đầu: “Ừ, nhưng hôm nay thầy không có ở đây, chắc cậu không gặp được đâu. Nhưng mà không sao, trường mình nhỏ, thế nào rồi cũng gặp.”

“Vậy cảm ơn chị nhiều, mời chị uống trà sữa.”

Giang Cần đưa một ly trà sữa qua, rồi đi về phía anh trai đang ngồi xem phim ở góc.

Có lẽ vẫn còn ám ảnh vụ bị spoil phim lần trước, vừa thấy Giang Cần lại gần, anh chàng lập tức giơ tay che màn hình, cảnh giác nhìn cậu.

“Cậu muốn làm gì?”

“Bình tĩnh, mời uống trà sữa thôi mà.”

Giang Cần mặt đầy vô hại đặt ly trà sữa xuống, mắt liếc nhanh lên góc trái màn hình, Binh sĩ đột kích.

Tốt lắm, biết đoạn chị Ngốc chết rồi là không xem tiếp nữa, ông anh này cũng là người có tình cảm đấy chứ.

Cậu cầm túi hồ sơ ra khỏi văn phòng tổng vụ, lên tầng hai, dò theo số phòng rồi tìm thấy phòng 208.

Vừa mở cửa ra, bên trong là mấy cái bàn dài trắng, trên tường còn dán đầy biểu đồ dạng tuyến. Có điều do để lâu quá nên băng dính bong tróc, vài tờ còn rơi cả xuống sàn.

Giang Cần ghé mắt nhìn qua, thấy hình như trước đây ở đây từng làm một dự án trang web mua theo nhóm, tờ cuối cùng ghi năm năm trước, chắc giờ cũng sập rồi.

Mười phút sau, Tô Nại và Đổng Văn Hào gọi điện xong cũng chạy đến, hai người đi một vòng trong phòng, mắt sáng rực.

“Căn này từ giờ là của tụi mình hả?”

“Trời đất, còn to hơn phòng sinh hoạt của CLB Văn học.”

Hai người lập tức gọi điện cho đám bạn trong nhóm, bảo mang máy tính tới ngay.

Nói thật, làm khởi nghiệp mà có hay không có “đại bản doanh” là khác nhau một trời một vực. Có chỗ cố định rồi, cảm giác thuộc về tập thể tự nhiên cũng có luôn.

“Phải làm biển tên gắn lên cửa chứ?”

“Trang trí tí dây kim tuyến đi, nhìn vẫn trống quá.”

“Tớ thấy nên đặt một cái bình phong ở giữa, tổ nội dung ngồi phía Nam, tổ kỹ thuật ngồi phía Bắc!”

Hai đội bắt đầu hào hứng ríu rít, cảm giác như cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ngày du kích, ôm máy đi xin chỗ từng giảng đường một.

“Boss, cậu thấy tụi mình nên trang trí thêm gì không?”

Tô Nại đẩy gọng kính.

“Tớ thấy điều đầu tiên nên làm là tổng vệ sinh cái đã.”

Giang Cần cười tít mắt, vứt một đống chổi lau nhà lên bàn.

Cả nhóm còn tưởng boss sẽ nói gì đó hoành tráng cổ vũ tinh thần, ai dè vừa nghe xong đã bắt làm việc chân tay, lập tức la oai oái, nhưng ai cũng thấy vui, vì có căn cứ rồi, tụi mình cuối cùng cũng thành một team thật sự.

Cuộc tổng vệ sinh bắt đầu, Giang Cần dẫn đầu xé hết mấy tờ biểu đồ cũ dán tường, nhét luôn vào túi rác, còn mấy bạn nữ thì đi rửa khăn, lau bàn, lau cửa sổ.

Trong lúc đó, Giang Cần lau mồ hôi, gọi Thời Miểu Miểu tới. Cô nàng mặt búp bê, tóc ngắn gọn gàng, nét đẹp rất thanh tú.

“Miểu Miểu, cậu gọi thêm vài bạn nữ, lên tầng hai căn-tin mua đồ ăn trưa về.”

“Ok boss.”

Thời Miểu Miểu cầm tiền Giang Cần đưa, gọi theo Văn Cẩm Duệ, Đông Miêu Miêu bên kỹ thuật và Đinh Ngọc Trân, Lữ Doanh Doanh bên nội dung, năm người cùng rời khu khởi nghiệp đi về hướng căn-tin.

Nửa tiếng sau, phòng hoạt động đã được dọn dẹp gần xong, đám Thời Miểu Miểu cũng mang đồ ăn về. Cả nhóm trải mấy tờ báo cũ lên bàn, bắt đầu mở tiệc.

Thật ra thì, mấy chiêu như vẽ viễn cảnh, tạo động lực đúng là có tác dụng, nhưng chẳng có gì thiết thực bằng ăn một bữa thật vui vẻ tại căn cứ của chính mình sau khi làm việc vất vả.

Cảm giác này chẳng khác gì mùa gặt xong, mọi người ngồi ngay cạnh ruộng ăn trưa, vừa vui, vừa có cảm giác thành tựu.

Dĩ nhiên, website mới khởi động, nói mùa gặt thì còn xa, nhưng ít nhất đã vào guồng.

Ăn xong, ai có tiết thì đi học, ai không có thì về lấy máy tính chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Lúc này, nhóm ngoại biên là Ngụy Lan Lan và Tần Thanh cũng tới, mang theo một tin vui.

Một trung tâm luyện thi IELTS và TOEFL trong trường muốn đặt quảng cáo trên trang web, đã chuyển khoản đặt cọc hai nghìn tệ.

Nghe nói bên trung tâm năm nào cũng đặt quảng cáo ở diễn đàn cũ, nhưng hiệu quả không cao. Năm nay vốn định ngưng rồi, nhưng sau khi thấy Zhihu bọn Giang Cần làm thì lại đổi ý.

Dù sao ngân sách quảng cáo cũng lập rồi, thử kênh mới thì cũng không sao cả.