Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

67 302

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

67 671

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

238 3054

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

65 1306

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

(Đang ra)

Công Chúa Tử Thần Freesia Không Biết Nói Lời Từ Biệt

Keishi Ayasato

Hành trình của nàng để thấu hiểu cái chết và những sợi dây ràng buộc sự sống vẫn tiếp diễn, cho đến khi nàng chạm tới khoảnh khắc định mệnh mà ở đó mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.

2 8

[1-100] - Chương 73: Xung đột

Chương 73: Xung Đột

Giữa tháng Chín, kỳ quân sự cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả tân sinh viên của Lâm Đại đều tụ họp tại sân vận động trường chính để luyện tập tổng duyệt lần cuối.

Khung cảnh náo nhiệt như trẩy hội, đông nghẹt người, quy mô hoành tráng không tưởng.

Khoảng một phần năm trong số đó tham gia duyệt binh, còn bốn phần năm ngồi trên khán đài làm khán giả. Tuy nhiên, khán giả trên khán đài lại chẳng mấy hứng thú với màn duyệt binh, ngược lại ai nấy đều quan tâm hơn đến cuộc chiến giành ngôi hoa khôi, ai cũng ôm khư khư cái điện thoại, miệng lẩm bẩm bình luận.

Mà người đã khởi xướng cuộc chiến hoa khôi ấy — Giang Cần, lúc này đang ngồi tận hàng cuối cùng của khán đài, bị Cao Văn Huệ tra hỏi tới tấp.

“Sao cái tên Phùng Nam Thư lại là từ cấm trong diễn đàn của cậu thế hả?”

“Hết cách rồi, cô ấy xinh đến mức phạm quy.” Giang Cần nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

Cao Văn Huệ ghen đến muốn gãy răng: “Cậu vừa khen vừa đá đểu người ta đúng là cao tay, chả trách Nam Thư cứ dính lấy cậu suốt ngày. Nhưng tớ phản đối, một cuộc thi không có Phùng Nam Thư thì còn công bằng cái nỗi gì?”

“Chị gái à, tớ nghĩ ra chủ đề hoa khôi là để kích thích sự thảo luận, mà đã có tranh luận thì mới có nhiệt. Bây giờ các nữ thần ở các viện ngang tài ngang sắc, ai cũng không phục ai, thế là nhiệt độ cứ tăng đều đều. Nhưng nếu Nam Thư mà vào cuộc, thì game over luôn. Còn ai dám nhận mình là hoa khôi nữa chứ? Không phải tự dập tắt ngọn lửa à?”

“Cậu lôi ra bao nhiêu thành ngữ thế, định ôn thi cao học à?” Cao Văn Huệ không phục ra mặt.

Cái cảm giác ấy thật sự rất khó chịu, giống như có một cô bạn cùng phòng đẹp như tiên nữ mà mình không được khoe ra, nghẹn đến phát hoảng.

Cao Văn Huệ mặt đầy chữ: Tớ muốn khoe, tớ muốn khoe, tớ muốn khoe.

“Tiểu Cao à, thật ra cậu chưa nghĩ thấu đáo đâu. Nếu cuối cùng diễn đàn bình chọn ra hoa khôi số một mà còn không đẹp bằng bạn cùng phòng của cậu, trong lòng cậu không phải càng sướng hơn à?”

Cao Văn Huệ thử tưởng tượng một chút, rồi nhíu mày: “Nhưng đó là kiểu sung sướng trong lòng, không ai biết thì sướng cái nỗi gì!”

Đúng lúc này, Phạm Thục Linh bỗng quay đầu lại: “Giang Cần, cái cô đang hot nhất cuộc thi hoa khôi là Sở Tư Kỳ là bạn gái cũ của cậu đúng không?”

“Hả?”

“Tớ thấy hôm trước ở phố Nam, cô ấy với người xếp hạng ba là Hồng Nhan cãi nhau vì cậu đấy. Cậu cũng có mặt mà.”

Giọng Phạm Thục Linh khá to, hoặc có thể là cố tình, khiến đám con trai lớp Tài chính 4 đồng loạt quay đầu nhìn Giang Cần, da đầu ai nấy đều tê rần, thậm chí nghiến răng nghiến lợi.

Tiên nữ đẹp nhất trường dính lấy cậu ta thôi đã là quá đáng, sao cả hai nữ thần hot nhất khoa Luật cũng có liên quan đến cậu ta nữa hả?

Thằng chó này đang chơi game thu thập nhân vật hay gì đấy?

Dựa vào cái gì?

Từ lúc Phùng Nam Thư nhờ cậu ta mở nắp chai nước, tất cả nam sinh đều đang suy nghĩ về vấn đề này.

Phải nói cậu ta đẹp trai thì cũng đúng, nhưng đẹp hơn cậu ta đâu phải không có. Sao những nữ thần lạnh lùng ấy vừa gặp cậu ta liền thay đổi hoàn toàn vậy?

Giang Cần lúc này cũng hơi ngộ ra, chẳng trách hôm ăn cơm Phạm Thục Linh mặt cứ khó coi, thì ra là vì chuyện này.

“Hôm đó chỉ là một bữa tụ tập bạn bè đơn giản thôi mà.”

“Đồ tra nam!”

Vừa nói xong, bên phải khán đài bỗng truyền đến một tràng ồn ào, một chai nước khoáng bay vèo qua, đập vào tấm chắn sau khán đài, vang lên một tiếng "bốp" cực lớn.

Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy bốn nam sinh đang lao vào nhau đánh đấm, bên cạnh có một cô gái đang la hét, mấy nam sinh ngồi gần đó cũng mắt trừng trừng, có vẻ sắp nhập cuộc.

Các cán bộ Hội sinh viên phụ trách giữ trật tự cuống cuồng chạy đến, miệng hét “Dừng tay!”

“Chuyện gì đấy?”

“Có một thằng bên khoa Thiết kế sang khu tụi mình chiếm chỗ, đụng chạm với người khoa mình. Có một bạn nữ khoa mình ra tay hơi mạnh, cào xước mặt thằng đó luôn rồi.”

Giang Cần đứng dậy định ra ngoài, Phạm Thục Linh nhìn cậu một cái: “Cậu đi đâu, chuyện vừa rồi chưa nói xong!”

“Tớ đi tè, cậu muốn đi chung không?”

“Cút!”

Giang Cần cười toe toét, men theo lối nhỏ bên hông khán đài đi ra ngoài, nhà vệ sinh nằm ngay sau khu đang gây lộn. Cậu chen hai lần mà không qua nổi, đành phải đứng chờ một bên.

Cùng lúc đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên khoa Thiết kế đang đứng giữa trận, gào lên mắng xối xả, khăng khăng đòi khoa Tài chính phải xin lỗi trước. Chu Phượng và mấy cán bộ khác thì lý lẽ đầy mình, nhưng nói to thế nào cũng không át nổi tiếng cô kia.

Mà rõ ràng, mặc kệ ai to tiếng hơn, cả hai bên đều không ai chịu xin lỗi trước.

Đùa à, đây là lễ duyệt binh đấy, xung quanh toàn tân sinh viên đang nhìn, nếu cán bộ Hội sinh viên lại cúi đầu với khoa khác thì sau này còn ai nể, công việc còn làm được gì?

“Bên cậu đến khu tụi tớ chiếm chỗ, đương nhiên cậu phải xin lỗi trước!”

“Chiếm chỗ thì sai thật, nhưng các cậu ra tay trước, bảo tụi tớ xin lỗi trước thì đừng hòng!”

“Các cậu khoa Thiết kế không nói lý hả?”

Nhìn hai bên sắp lao vào nhau lần nữa, Giang Cần không nhịn được nữa: “Đủ rồi, có thể đừng cãi nữa không, ông đây sắp tè ra quần rồi. Chút chuyện vớ vẩn này mà cũng lôi ra cãi à?”

Nghe giọng cậu, hai cán bộ Hội sinh viên lập tức quay đầu lại nhìn.

“Là đàn ông con trai mà đi chiếm chỗ khu người ta? Mông cậu to đến mức ghế bên khoa Thiết kế không đủ cho cậu ngồi à? Thật là giỏi giang ghê, mấy cậu xin lỗi trước đi.”

Nghe vậy, cán bộ khoa Tài chính ai nấy nhíu mày, Giang Cần nói cũng có lý, nhưng bên kia lại cứ khăng khăng vin vào chuyện “ra tay trước”, chắc chắn không chịu xin lỗi đâu.

Quả nhiên, cậu bị cào mặt chẳng có chút ý định xin lỗi, còn hậm hực muốn chửi tiếp.

Giang Cần nhíu mày, nhìn cô gái buộc tóc đuôi ngựa bên Thiết kế: “Tuyết Mai, lý lẽ không đúng thì phải nhận sai, dù là làm việc hay học hành cũng thế cả.”

“Được rồi, ai bảo cậu là boss.” Lộ Tuyết Mai cắn răng, quay sang tên con trai bên cạnh, “Xin lỗi người ta đi.”

“Tớ…” Cậu con trai bị cào mặt cắn răng nghiến lợi, vô cùng không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn lầm bầm một tiếng “xin lỗi”.

Giang Cần quay sang phía Tài chính: “Người cào cũng nên xin lỗi đi, với lại bên Tài chính cử người đưa bạn kia qua phòng y tế xem thử, dán miếng băng cá nhân hay gì đó, đừng để ảnh hưởng đến chuyện tìm bạn gái.”

“Để tớ đi.”

Bộ trưởng tuyên truyền khoa Tài chính là Từ Tuấn Lập vừa nhìn đã nhận ra Giang Cần chính là thiếu gia ngồi Bentley hôm đó, cậu vốn đã muốn tìm cơ hội làm quen, chuyện nhỏ như vậy đương nhiên là phải nể mặt.

Thấy người của khoa Tài chính chủ động đưa bạn bị thương đi, Lộ Tuyết Mai cũng nguôi giận, không nói thêm gì nữa.

Thế là một cuộc xung đột tưởng chừng như sắp nổ lớn đã nhanh chóng kết thúc. Giang Cần ba bước thành hai, vào nhà vệ sinh, lúc đi ra trông thoải mái thấy rõ.

“Kia không phải bạn trai của Phùng Nam Thư à?” Chủ tịch Hội sinh viên khoa Tài chính Chu Phượng ngơ ngác, “Tụi mình cãi nãy giờ không xong, cậu ta nói có mấy câu là xong luôn?”

Phó chủ tịch Mã Giang Minh gãi đầu: “Có thể là vì cậu ta nói có lý, bên Thiết kế bị thuyết phục rồi?”

“Cậu say rồi hả? Những lời cậu ta nói tớ cũng nói rồi mà, không chỉ một lần!”

“Thế thì tớ chịu.”

Chu Phượng càng lúc càng khó hiểu: “Khoa Thiết kế không nói làm gì, Từ Tuấn Lập là bộ trưởng, sao cũng nghe lời một tân sinh viên như cậu ta?”

“Thì tớ càng không hiểu.”

“Vậy ai là chủ tịch Hội sinh viên khoa mình?”

“Tất nhiên là cậu rồi, chị Chu.”

“Thế Giang Cần là ai?”

“Một tân sinh viên bình thường như bao người khác.”

“Nhưng sao tớ lại thấy cậu ta còn giống chủ tịch hơn cả tớ?”

“Ảo giác thôi, đều là ảo giác.”

Chu Phượng suy nghĩ một lúc: “Mã Giang Minh, lát nữa cậu đi hỏi thử xem, cậu ta có muốn vào Hội sinh viên không.”

“Chắc chắn là muốn chứ còn gì nữa, tớ chưa thấy ai không muốn vô Hội sinh viên cả.” Mã Giang Minh vỗ ngực cam đoan.