Chương 546: Dỗ phát là ngoan ngay
Xem phim xong cũng gần chín giờ tối, mọi người lần lượt ra khỏi rạp, còn Giang Cần thì một đường đuổi theo cô nàng dấm chua bé nhỏ nhà mình ra tận sảnh lớn.
Cô nàng nhà giàu ngốc nghếch chạy loạn phía trước, thấy ngã rẽ là quẹo liền, cuối cùng bị Giang Cần chặn ngay lối vào lối thoát hiểm.
Bị bắt rồi, cô nàng đảo đảo mắt, còn định cúi người chui dưới cánh tay Giang Cần để trốn đi, ai ngờ vừa khom người, cái mông tròn trịa đã bị đập cho một cái, lập tức ngoan ngoãn hẳn, môi còn mím lại tỏ ra hờn dỗi.
“Em biết chuyện anh với Sở Tư Kỳ hồi cấp ba kiểu gì vậy?”
“Nghe bạn học quanh em nói thôi.”
Phùng Nam Thư vừa xoa mông trái, vừa ấm ức trả lời.
Chuyện Giang Cần tỏ tình rồi lại đòi lại thư tình lan truyền khắp trường hồi đó, cô không giao du nhiều chứ đâu có điếc.
Giang Cần nhìn đôi mắt lấp lánh của cô: “Thì ra hồi cấp ba em cũng nhiều chuyện vậy à.”
“Chỉ nghe lén một xíu xiu lúc họ bàn chuyện về anh thôi.”
“Đồ mê trai, mới tí tuổi đầu đã thèm anh rồi!”
Giang Cần kéo cửa lối thoát hiểm ra: “Vào đây, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Phùng Nam Thư chớp mắt nhìn vào lối đi tối om chỉ le lói ánh sáng xanh, lim dim mắt lại: “Lại sắp bị hôn đến chết rồi…”
Tình bạn là thứ rất vi diệu, bạn thân lại càng vi diệu hơn.
Ai từng có bạn thân sẽ hiểu, đôi khi họ giận dỗi chỉ là kiểu làm nũng khác thôi, hôn phát là xong, hay đúng hơn, hôn phát là đần người luôn.
Như Phùng Nam Thư đây, mặt thì lạnh, mắt thì ngầu, nhưng vừa bị Giang Cần hôn cái là mềm nhũn ngay.
Gì mà tổng tài lạnh lùng, thực ra là thiếu hôn thôi.
Giang Cần vừa bóp cái mông căng tròn, vừa cảm nhận đôi môi ngọt lịm mềm mại của cô, dễ dàng dỗ cho cô nàng dấm chua ngừng dỗi.
Hồi thi đại học, đề văn yêu cầu viết về tình bạn, cụ thể là vai trò tích cực của bạn bè đối với học tập và cuộc sống.
Phùng Nam Thư viết có mười mấy điểm, trượt mất thủ khoa.
Nhưng nếu là bây giờ đi thi, có khi cô còn không được điểm nào, vì bạn thân thì bị… chơi te tua rồi.
Cùng lúc đó, bên trong sảnh, một nhóm trai tráng khác cũng vừa xem phim xong bước ra.
Có đứa khóc lóc thảm thiết như cha chết, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Có đứa thì im lặng nhìn ra màn đêm bên ngoài, mắt đỏ hoe, không biết nhớ lại đoạn thanh xuân nào.
Bạn gái đi cùng chẳng ai xót xa, khoanh tay, mặt lạnh, hỏi gắt:
“Khóc vậy là vì ai hả?”
Còn mấy ông độc thân thì đứng bên hóng hớt, hả hê lắm.
Đám này từ lúc bắt đầu biết yêu đến giờ toàn ế, nhìn đám có bồ mà còn xem phim thất tình là thấy ngứa mắt lắm rồi!
Đáng đời! Có người yêu rồi mà còn đi coi phim thất tình, bị chửi là đúng!
Đấm đi, chia tay đi, thế mới vui!
Nhưng không biết bắt đầu từ cặp nào, các đôi bỗng nhiên ôm nhau hôn lấy hôn để, khiến mấy ông ế mắt trợn trừng.
Ủa không phải mới cãi nhau đòi chia tay hả? Sao vài phút đã liếm nhau rồi? Thần kinh à?
Lúc này, một anh chàng họ Tào cũng đang gục mặt khóc rấm rứt gần lối thoát hiểm, bị Đinh Tuyết bắt gặp, liền bị đập cho một trận.
“Khóc ghê thế? Nhớ ai hồi đó à?”
“Không… không nhớ nổi nữa… mới là… mới là thảm nhất…”
Tào thiếu gia sụt sùi không ra hơi: “Mẹ nó, anh mới phát hiện, thì ra mình chỉ là vai phụ bên cạnh nam chính!”
Đinh Tuyết nhìn anh ta: “Cái thằng thấp nhất đó hả?”
“Không! Là thằng cao nhất trong đám vai phụ!”
Người ta xem phim thì nhập vai nam chính, nhớ lại mối tình đã bỏ lỡ. Còn thiếu gia này thì nhập vai nam phụ, nhớ lại những ngày chạy theo người ta không tới.
Anh ta ngoan cố nhất cũng chỉ dám nhận mình là vai phụ cao nhất thôi.
Lúc nào cũng tự hỏi sao mình không giống con nhà giàu, nhưng nghĩ kỹ thì cả mơ cũng chẳng dám mơ to, giống thiếu gia mới lạ!
Ngay lúc đó, Đinh Tuyết bỗng mím môi, ấn anh ta lên tường: “Khóc cái gì mà khóc, ở chỗ khác anh là vai phụ, là thằng thấp, nhưng ở chỗ em, anh luôn là nam chính, là của em.”
“……”
Tào thiếu gia dụi mặt vào lòng Đinh Tuyết, phát ra tiếng nức nở khiến cô khó chịu vô cùng, cúi đầu hôn cho phát, đến mức cửa lối thoát hiểm rung bần bật.
Nhưng chẳng mấy chốc, Đinh Tuyết phát hiện điều kỳ lạ.
Rõ ràng cô không dùng nhiều sức nữa mà cửa vẫn rung, rung cực mạnh, như sắp bị ai phá ra vậy.
Có người bên trong!
Cô lập tức cảnh giác, định hé hé nhìn vào, nhưng kéo mãi không ra.
Đúng lúc đó, bên trong vang lên tiếng cạch, như là then cửa vừa mở, Giang Cần nắm tay Phùng Nam Thư đi ra trong ánh mắt kinh ngạc của Đinh Tuyết.
Giang Cần cũng không ngờ lại gặp hai người này, quay sang nhìn Tào thiếu gia đang thở hổn hển tựa vào cửa, rồi liếc ánh mắt long lanh ướt át kia, trong lòng thầm kêu trâu bò.
Cặp này, giới tính đảo lộn rồi à?
“Bọn cậu làm gì trong đó vậy?”
“Hôn nhau tí thôi.” Giang Cần xoa khóe miệng, lau nước dãi của Phùng Nam Thư.
Cái lưỡi nhỏ kia ngày càng linh hoạt, cứ lung tung khắp nơi, bắt không nổi nữa rồi.
“?”
Đinh Tuyết ngẩn ra năm giây, quay sang nhìn Tào Quảng Vũ: “Bạn thân mà cũng hôn nhau được hả? Còn hôn kiểu ngang nhiên thế kia? Nhìn mặt cậu ta kìa, trơ trẽn chưa!”
Tào Quảng Vũ mắt lim dim: “Lão Giang nói, thần bạn thân cho phép họ hôn nhau.”
“Cái gì? Trên đời này có cái thần bạn thân quái quỷ gì à?”
“Lão Giang nói từng gặp rồi.”
Giang Cần nhìn Đinh Tuyết: “Không tin à? Đêm nay anh sẽ báo mộng, để thần bạn thân biến hai người thành bạn thân.”
Tào Quảng Vũ giật mình sợ hãi: “Đừng đừng đừng lão Giang, cô ấy tin rồi, tin rồi!”
“Tôn trọng thần bạn thân một chút!”
Lúc này, Nhâm Tự Cường và Vương Lâm Lâm cũng đi ra, ai nấy im lặng, ánh mắt đầy hoài niệm, rõ ràng cũng có chuyện.
Thế là sáu người tìm một dãy ghế trống ngồi xuống, tâm trạng vẫn còn đắm chìm trong dư âm của bộ phim, cứ như bị kéo về quá khứ.
“Thật ra tiếc nuối cũng là một vẻ đẹp, giấu trong lòng là được rồi, đừng để nó ảnh hưởng đến cảm xúc hiện tại.” Giang Cần nói với vẻ thản nhiên, quên mất bên cạnh có một bình dấm chua.
Phùng Nam Thư lạnh lùng gật đầu: “Anh giấu trong lòng, lén lút nhớ lại, không cho em biết.”
Giang Cần véo má cô: “Anh nói lại lần nữa, anh không có, đừng nói bậy!”
“Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm, nói là biết rồi anh ơi.”
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn: “Biết rồi anh ơi.”
Đúng lúc này, cả nhóm thấy một xác sống lê lết đi ra từ rạp chiếu.
Tào Quảng Vũ gãi cằm: “Nhìn giống Trang Thần.”
Nhâm Tự Cường cũng nhìn theo: “Là Trang Thần đấy, phía sau còn có Trương Quảng Phát.”
Mấy hôm trước Trang Thần nổi giận với Giản Thuần, về nhà rồi hối hận, nhưng vì sĩ diện nên không dám xin lỗi, định mượn dịp phim ra rủ cô đi xem để nói mấy lời nhẹ nhàng.
Anh ta nghĩ mình nghĩ nhiều quá, mất cái móng tay bên phải chứ có gì to tát đâu.
Nhưng Giản Thuần từ chối, nói sẽ đi với mấy chị em trong ký túc xá, thế là Trang Thần đưa vé còn lại cho Trương Quảng Phát.
Lúc xem phim, Trang Thần im lặng rơi nước mắt, tự đưa mình vào vai nam chính, càng xem càng đau lòng.
Đặc biệt là cảnh đám cưới cuối phim, khi nữ chính lấy người khác, anh ta có cảm giác như thật sự mất Giản Thuần, khóc không thành tiếng.
Thế gian này, chia ly đáng sợ nhất chính là một ánh nhìn, mà thấy tương lai bên cô đã vĩnh viễn biến mất.
Rồi đến đoạn nam chính lên sân khấu, hôn lấy hôn để chú rể, đầu óc Trang Thần toàn là hình ảnh của Giang Cần và miệng của Giang Cần.
Trương Quảng Phát thì chẳng có cảm xúc gì, xem như giải trí, đặc biệt là đoạn cuối, nhìn lại Trang Thần bây giờ, thấy y như gã đội mũ xanh.
Nhưng rất nhanh, Trương Quảng Phát thấy nhóm Giang Cần, liền kéo Trang Thần qua, từ sáu người thành tám.
Giang Cần nhìn bộ dạng u ám của Trang Thần, cứ như thấy lại bản thân mình ngày trước, bỗng muốn mắng cho một trận, như thể trút giận lên chính mình của quá khứ.
Nhưng với kinh nghiệm của anh, mắng là vô ích, nếu mắng mà tỉnh ra được thì đời đã chẳng nhiều người si tình đến thế.
“Thật ra yêu đương đại học chẳng có gì tốt, không bằng làm bạn. Nhiều đôi yêu nhau hồi đại học, ra trường là không thèm nhìn mặt, thậm chí gặp lại cũng giả vờ không quen.”
“Nhưng bạn thân thì khác, tình bạn thời đi học là quý giá nhất, nhiều năm sau gặp lại, không những không nhạt đi mà còn thân thiết hơn.”
Giang Cần nói đến đây, bỗng nghiêm mặt: “Cho nên, nhiều ông chồng không muốn vợ đi họp lớp, sợ bạn cũ đột nhiên thân lại, rồi cuối cùng thành ‘chúng tôi có một đứa con’.”
Cả nhóm: “???”
Trang Thần thì như bị đánh trúng tim đen, trong đầu toàn là hình ảnh yêu mà không được, cảm thấy thế giới trở nên xám xịt.
Hơn nữa, vì luôn nhìn Giang Cần bằng cặp kính tình địch, nên lời an ủi của Giang Cần vừa thốt ra “chúng tôi có một đứa con” là anh ta bật dậy đi thẳng.
Giang Cần ngẩn người: “Thằng ngu này lại sao nữa?”
“Không biết, chắc là tưởng tượng ra cảnh gì vui lắm.”
“Thôi kệ, đi kiếm chỗ ăn cái đã.”
Giang Cần đứng dậy, giúp Phùng Nam Thư cài lại cúc áo, rồi quay sang gọi quản lý đứng gần đó: “Đi kiếm cái bàn sáu người, tối nay tụi tôi ăn lẩu ở đây.”
Quản lý gật đầu: “Vâng Giang tổng, tôi sắp xếp ngay.”