Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 63

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 60

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[101-200] - Chương 145: Bà chủ là cao thủ

Chương 145: Bà chủ là cao thủ

“Chơi tiền được không?”

“Không chơi! Tao nghèo rớt mồng tơi, với lại tao thề không đội trời chung với cờ bạc, ma túy!”

Đổng Văn Hào ho khẽ một tiếng: “Bình thường bọn em cũng không chơi tiền đâu, chẳng qua thấy sếp đến nên mới đặc biệt muốn chơi tiền cho có không khí.”

Giang Cần nghe xong, mặt đầy dấu chấm hỏi: “Ồ, thế trong mắt mấy cậu tôi là cái máy nhả tiền à?”

“Không không, là vì sếp thân phận tôn quý, nên tụi em mới muốn chơi kiểu có đẳng cấp chút.”

Khóe miệng Giang Cần giật giật: “Heh, Văn Hào, cậu học cách gài bẫy của tôi rồi hả? Xem ra cũng ra dáng đấy, nhưng vẫn chưa đủ khiến tôi động lòng.”

Lộ Phi Vũ chen lời: “Sếp ơi, bình thường bọn em chơi trò dán giấy lên mặt cũng vui lắm, nhưng sếp mà bị dán giấy đầy mặt thì mất uy nghi quá, mà uy nghi thì không thể mua được bằng tiền đâu.”

“Uy nghi à? Nghe cũng ngầu đấy.”

Giang Cần liếc Đổng Văn Hào: “Nghe chưa? Lão Lộ còn nhanh nhạy hơn cậu, tôi bắt đầu dao động rồi đây.”

Đổng Văn Hào ho khan: “Tuyệt quá, sếp gật đầu chơi tiền rồi, một ván năm tệ nha!”

“Mẹ nó, tôi nói đồng ý hồi nào? Năm tệ một ván đắt bỏ mẹ, tôi ăn kem còn chỉ ăn loại năm xu!”

“Sếp, sếp bị bà chủ quản chặt quá rồi hả?”

“Nói linh tinh! Năm thì năm!”

Giang Cần làu bàu, tay đã bắt đầu xào bài.

Bọn họ chơi một trò bài đặc trưng quê Đổng Văn Hào, năm người chơi, có “hoàng đế” công khai, “thái giám” ẩn danh bảo vệ, liên minh chống lại ba dân thường. Điểm thú vị nằm ở việc hoàng đế không biết ai là thái giám, dễ dẫn đến nghi ngờ lẫn nhau.

Một ván dùng tới bốn bộ bài, hơn hai trăm lá.

Giang Cần vừa nghe xong luật chơi liền tỏ vẻ hiểu rõ, xuống bài cái rụp… và về bét.

“Sếp, thua rồi, trả tiền đi!” Đổng Văn Hào chìa tay.

Giang Cần nhíu mày: “Ghi sổ đi, vội gì, biết đâu ván sau tôi gỡ lại được?”

Lộ Phi Vũ cũng chen vào: “Sếp đừng quên nhé, em cũng năm tệ.”

“Tôi mới chơi một ván mà nợ hai đứa tiền là sao hả?”

“Anh Văn Hào là hoàng đế, em là thái giám, sếp về bét thì phải đền gấp đôi, luật đấy.”

“Cái luật vớ vẩn gì vậy, đen hơn cả tôi.”

Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ nhìn nhau đầy phấn khích. Trò này ai mới chơi lần đầu đều bị cho vào nồi, không hiểu rõ luật nên thua là chắc chắn. Không chơi 8-9 ván thì đừng mong nắm được cách thắng.

“Boss, thua mà cáu là mất phong độ đấy nhé?”

Giang Cần nhếch mép: “Tôi mà thế thì mất mặt quá. Luật chơi mà, tôi hiểu. Rồi rồi, xào bài đi, tôi bắt đầu thấy có cảm giác rồi đấy.”

Mã Ngọc Bảo ho một tiếng: “Người thua phải xào bài, cũng là luật.”

“Vãi!” – Giang Cần rủa, gom bài lại chuẩn bị ván tiếp theo, và lại về bét.

Mấy đứa cười ngặt nghẽo, nhất là Dương Soái, miệng muốn ngoác tận mang tai.

Đúng lúc đó, cửa phòng 208 bị đẩy ra, Giang Cần quay đầu thì thấy một gương mặt xinh xắn ló vào – đôi mắt lạnh lạnh, biểu cảm vừa đáng yêu vừa dữ dằn. Đôi môi anh đào căng mọng dưới ánh đèn như thể chỉ cần cắn nhẹ là có thể chảy nước.

Cả phòng 208 đều ngoái đầu nhìn, mắt sáng rực, đồng thanh: “Chào bà chủ!”

Phùng Nam Thư mỉm cười vui vẻ, sau đó bước vào ngồi cạnh Giang Cần, trông rất ngoan ngoãn.

Có vẻ cô vừa tắm xong, cơ thể thơm mùi hoa nhẹ nhàng. Hơi ấm dịu dàng phảng phất khiến Giang Cần ngứa ngáy trong lòng.

“Muốn chơi không?” – Giang Cần đưa bài.

Phùng Nam Thư ghé sát nhìn: “Tớ không biết chơi, xem cậu là được.”

“Rút bài nào.”

“Sếp, hai ván rồi mà chưa trả tiền đấy nhé. Đã nói trước là thua không được xù.”

Giang Cần nhướng mày: “Tôi mà xù nợ thì mấy cái laptop ở văn phòng này các cậu cứ khuân về hết đi, tôi không ho he tiếng nào.”

Đổng Văn Hào nghệt mặt: “Ờ… hình như mấy cái đó là của bọn em thật.”

“Người một nhà nói gì khách sáo thế, rút bài đi, ván này tôi phải gỡ!”

Cả đám lại lao vào chơi. Ván này giằng co hơn, chỉ có Lộ Phi Vũ là ra bài đầu tiên, còn lại ai cũng đang cân não.

Đến lượt Giang Cần, cậu hơi lưỡng lự vì bộ bài khá cùi, khó mà về nhì, chỉ mong không về bét.

“Lần tới đánh cái này.” – Phùng Nam Thư chỉ một tụ bài.

Hơi thở cô phả vào mặt Giang Cần, thơm thơm ngòn ngọt.

“Bài to nhất đấy, bị chặn là toi.”

“Bọn họ không có bài to hơn đâu.”

“Tớ không tin.”

“Anh ơi, nghe lời em gái đi~” – Phùng Nam Thư ghé sát, gần tới mức miệng gần chạm vào má cậu.

Giang Cần sững người, run tay đánh ra bộ năm con J – lớn nhất.

Cả đám bên kia sầm mặt, lắc đầu: “Bỏ lượt.”

Ván sau cũng thế, cô nàng bảo đánh cái gì là Giang Cần đánh cái đó. Mạnh, chuẩn, nhanh, khiến Đổng Văn Hào câm lặng.

Mã Ngọc Bảo định giấu bài chặn sếp, không ngờ bị Giang Cần xả hết sạch bài.

Chơi vài ván, Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ mỗi người thua hơn chục tệ, mặt mày tái mét.

“Sao, chơi tiếp không?” – Giang Cần nhếch mép.

“Không chơi nữa đâu, bà chủ là cao thủ, tiếp nữa là cháy ví.” – Đổng Văn Hào nói.

Phùng Nam Thư nghiêm túc: “Tớ không biết chơi thật mà.”

“Không phải người một nhà thì không vào chung cửa, toàn chém gió.” – Đổng Văn Hào lẩm bẩm.

Phùng Nam Thư khẽ chớp mắt: “Tớ không biết chơi, nhưng tớ biết tính. Tớ thi đại học được 671 điểm, viết văn được có 12.”

“…???”

Một lúc sau, Đổng Văn Hào ngậm ngùi móc ví, rút ít tiền lẻ đưa cho Giang Cần, rồi lủi thủi dọn bài.

Chơi tiếp thì hóa ra tiền lương do sếp phát bị vợ sếp gom lại, lặp lại mãi – công ty “tăng trưởng bền vững”, tài chính lưu thông… Khác gì rửa tiền chứ?!

Đổng Văn Hào bỏ cuộc, kéo theo Lộ Phi Vũ và Mã Ngọc Bảo cũng rút lui.

Lúc này trời đã tối hẳn, gió lạnh thốc qua khe cửa, mang theo mùi ẩm như sắp mưa.

Giang Cần quay lại thì thấy Phùng Nam Thư vẫn ngồi yên, nhìn cậu không rời.

“Hình như sắp mưa, để tớ đưa cậu về ký túc.”

“Ừm.”

Cậu khoác áo bước ra, ngoái lại thì thấy cô nàng vẫn đứng im như chờ đợi điều gì.

“Đi nào.”

Phùng Nam Thư cúi đầu: “Tớ đi không được.”

“Chân tê rồi à?”

“Bị phong ấn rồi, phải cảm nhận sức mạnh từ tay cậu mới được giải.”

“…?”

Giang Cần hiểu rồi – lại muốn nắm tay nữa đúng không, đồ tiểu yêu quái, chơi bài thì dúi vào người tôi, giờ còn bày trò nữa.

“Thôi được rồi. Nhưng nhắc trước, đợi tôi đi rồi, máy tính của Tô Nại sẽ phát ra tiếng kỳ dị lắm đấy nhé.”

Tô Nại trợn mắt:

Đồ cẩu sếp! Cậu thử ở lại đây mà xem, tôi mà không ngại bà chủ thấy máu, thì ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu!

Thấy Giang Cần đi rồi, ánh mắt Phùng Nam Thư hơi cụp xuống, nhưng vẫn bước theo, giày gõ cộp cộp trên hành lang.

“Gió thế này, chắc Trư Bát Giới tới rồi.” – Giang Cần vừa ra ngoài đã thấy gió lớn nổi lên, rít ù ù như yêu quái náo loạn, lá cây bị thổi tung loạn.

Phùng Nam Thư có vẻ hoảng, cứ đi sát sau lưng cậu.

Giang Cần giảm tốc, đợi cô lên rồi nắm lấy tay cô, siết chặt.

“Giải phong ấn chưa?”

“Rồi.”

Phùng Nam Thư đáp nghiêm túc như thật, cảm giác sợ hãi cũng tan biến.

Hai người đi được nửa đường thì đụng ngay Tào Quảng Vũ và Đinh Tuyết đang nắm tay nhau. Bốn người chạm mắt, không khí hơi lạ.

“Yo~”

“Yo cái đầu mày, biến đi!” – Giang Cần gắt, cắt ngang màn chào hỏi của Tào.

Cậu biết thằng này lại định trêu mình: “Ơ kìa, lại nắm tay rồi cơ à, ai bảo không yêu đương cơ mà?” – cái mặt đáng ăn đập.

Cậu chẳng ngại gì, nhưng cái mặt cà khịa của thằng bạn là chịu không nổi.

“Tên khốn, đi đi!”

Tào Quảng Vũ chửi thầm, kéo bạn gái đi mất.

“Giang Cần.”

“Ừ?”

“Nếu yêu đương rồi cuối cùng vẫn trở thành người xa lạ, tại sao vẫn có nhiều người muốn yêu như vậy?”

Phùng Nam Thư nhìn theo bóng hai người kia, giọng mềm nhẹ.

“Chắc là… vì con người tham cái khoái lạc nhất thời.” – Giang Cần đáp.