Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 60

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 205: Dịch vụ trọn gói

Chương 205: Dịch vụ trọn gói

Giang Cần lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi bắt đầu đếm tiền roạt roạt, trong khi câu hỏi của Vu Sa Sa thì như bắn liên thanh, chẳng ngừng lấy một giây.

“Nam thần ơi, Tống Nam Thư ăn Tết ở nhà cậu à?”

“Nam thần ơi, bao giờ bọn mình ở Lý Công Đại mới được dùng tính năng gom đơn thế?”

“Nam thần ơi, tại sao mỗi lần bọn mình tụ tập cậu chẳng bao giờ đến?”

“Nam thần ơi…”

Giang Cần ngẩng đầu liếc cô một cái, nổi hết da gà: “Vu Sa Sa, cậu đừng gọi tớ là nam thần nữa, nghe cứ rợn rợn. Cậu gọi như hồi cấp ba ấy, gọi tớ là đồ ngốc còn thấy dễ chịu hơn.”

Vu Sa Sa trừng mắt: “Tớ chưa bao giờ gọi cậu như thế nhé, cùng lắm cũng chỉ gọi cậu là mọt sách thôi!”

“Không cần áy náy đâu, cứ vui vẻ mà gọi đi. Như vậy thì sang học kỳ sau tớ tăng tiền thuê nhà mới không thấy cắn rứt. Cậu biết đấy, khu này nhà cho thuê ngày càng hiếm, tớ chỉ tăng một tẹo tẹo thôi.”

“Không được, cậu chính là nam thần, tớ không thể nói dối được.” Vu Sa Sa kiên quyết.

Giang Cần nhìn cô một cái, không nhịn được tặc lưỡi: “Con gái thời nay sao lại sáng mắt đến thế không biết.”

“Vậy nam thần giảm cho tớ tí tiền thuê nhà nhé?”

“Ha ha, đùa à? Đấy chẳng khác nào lấy mạng tớ. Không đời nào.”

Nói dứt câu, Giang Cần thu lại nụ cười, mặt lạnh như tiền, đúng chuẩn máy đếm tiền vô cảm.

Vu Sa Sa thì không mấy bận tâm sự tuyệt tình của cậu, vì tiền nhà là bố mẹ cô trả. Mà lúc nãy cô cũng chỉ buột miệng hỏi bâng quơ thôi.

Nhưng câu “nam thần” kia, đúng là không ai gọi nghe thuận tai như Giang Cần.

Thế nào là nam thần?

Không phải kiểu vừa giơ tay là đồng hồ xịn, vừa mở miệng là tiếng Anh chuẩn như tây.

Cũng không phải loại nhân vật trong tiểu thuyết mạng, suốt ngày lạnh lùng kiêu ngạo, tưởng mình là trung tâm vũ trụ nhưng thực chất là không biết điều.

Nam thần thực sự là người làm gì cũng thạo, lúc hài hước thì dí dỏm hơn ai hết, lúc khiêm tốn thì chân thành không ai bì, lúc cần phô trương thì chẳng ai nổi bật bằng, mà lúc lạnh lùng thì cũng cực kỳ dứt khoát.

Người như vậy vừa cho người khác thấy sự chững chạc, lại vừa khiến người ta thấy đáng yêu, trẻ trung.

Dù gọi là khéo léo hay là chơi bời đi nữa, thì bản chất vẫn là một kiểu khí chất thong dong trước mọi chuyện.

Loại người này mặc vest thì có thể bước vào tiệc rượu sang chảnh, mặc áo ba lỗ, quần đùi, xỏ dép lê vẫn ung dung đi dạo ngoài phố.

Vì người thực sự mạnh mẽ, chưa bao giờ cần phải dựa vào vẻ bề ngoài để giành lấy sự tán thưởng.

Giống như lúc này đây, Giang Cần chẳng hề che giấu tình yêu với tiền bạc, nhưng chẳng ai thấy cậu thô tục chút nào.

“Xong rồi, đủ tiền rồi.”

“Nam thần, muốn ở lại tám chuyện chút không?”

“Không, thời gian của tớ rất đắt giá.”

Cất gọn “tiền yêu quý” xong, Giang Cần phất tay chào, quay lưng xuống lầu.

Vu Sa Sa nhìn theo bóng cậu, vừa vào phòng khách đã nghĩ: Câu vừa rồi, phải là Giang Cần nói mới ra đúng chất. Nếu mà đổi thành Tần Tử An, chắc lại thành kiểu con nít mặc đồ người lớn, buồn cười chết được.

Người với người, đúng là khác nhau thật.

Cô đóng cửa lại, quay sang nhìn Sở Tư Kỳ, phát hiện cô ấy vẫn còn ngẩn ngơ nhìn về phía cửa, hai tay siết chặt, ngón tay trắng bệch.

Không thể hoàn toàn đặt mình vào hoàn cảnh đó, nhưng Vu Sa Sa thừa biết, cô bạn hoa khôi của mình chắc là đang hối hận muốn xanh ruột rồi.

“Quay người cái là đi liền, đúng là người máu lạnh vô tình, nhưng mà mua nhà cho thuê, điều hành quán bar, lập web tổ chức thi đấu, còn làm thương mại điện tử đi bàn hợp tác nữa, cậu ấy thật sự rất lợi hại.”

“Tầm nhìn của bọn mình, cuối cùng vẫn không bằng Phùng Nam Thư.”

“…”

Sở Tư Kỳ mím môi, im lặng thật lâu không nói gì.

Tết rồi cũng nhanh trôi, mà với một Giang “lạnh lùng” Cần – “Ngô Diệc Phàm của đảo Jeju” – đang vội mở rộng bản đồ thương mại, thì kỳ nghỉ càng ngắn hơn nữa, vì cậu quyết định quay lại trường sớm hai ngày.

Nhưng đi một mình thì không được, đường xa không ai nói chuyện, buồn chết đi được, kể chuyện chém gió cũng chẳng ai tung hứng.

Thế là cậu gọi cho Quách Tử Hàng.

Thằng mập đen dạo này ở nhà sung sướng, chả buồn quay lại.

Chuyện này cũng dễ hiểu, vì tình cảm của mẹ dành cho con đi học xa thường trải qua ba giai đoạn: đầu tiên là nồng nhiệt hết cỡ, tiếp đến là chán như con gián, và cuối cùng là bịn rịn không nỡ rời xa.

Thế nên mấy ngày cuối kỳ nghỉ, Quách Tử Hàng lại biến thành bảo bối trong nhà, ăn chơi lười biếng cũng chẳng ai mắng.

Nó không có tham vọng làm ăn như Giang Cần, lại nghĩ kỳ nghỉ cô quản cũng không có mặt, quay lại sớm cũng chẳng được gì, nên bèn đề xuất Dương Thụ An đi cùng.

Giang Cần nghĩ thấy cũng hợp lý, đến mười ba Tết thì cả hai đều nhận được tin nhắn xuất phát, không ai bị bỏ sót.

“Mẹ ơi, con về trường đây!”

“Thật quay lại sớm vậy à? Trường còn chưa khai giảng mà, quay về làm gì?”

Giang Cần đeo balo, nhét điện thoại với chìa khóa vào túi: “Con là học bá, phải quay lại sớm để học hành chăm chỉ, nghiền nát bọn nó!”

Viên Hữu Cầm nheo mắt: “Mẹ nhớ hồi con ở nhà bà ngoại, con nói danh hiệu học bá đó là tự phong mà?”

“Không thể nào, chắc mẹ nghe nhầm rồi, con không nhớ mình từng nói thế.”

Giang Cần nghiêm túc nói xong, quay người mở cửa chạy vù xuống lầu.

Mấy chuyện tình cảm linh tinh đã bị đồn khắp nhà bà ngoại rồi, chắc trung tâm tình báo thôn Nam Nhai đã tám suốt mấy ngày, cái danh học bá này tuyệt đối không thể để sứt mẻ.

Ra khỏi khu chung cư, Quách Tử Hàng và Dương Thụ An đã có mặt, đang cãi nhau chí chóe bên vệ đường.

“Tớ nghe nói là cậu tiến cử tớ đi cùng à?”

“Không có không có, hiểu lầm thôi, cậu đừng nhe răng, tớ nhìn thấy sợ lắm.”

“Lão Quách, cậu chơi không đẹp chút nào, cậu muốn ở nhà thêm mấy hôm thì chẳng lẽ tớ không muốn chắc?”

Dương Thụ An nhổ bãi nước bọt, suýt nữa quay về nhà vác cái đùi cừu đập cậu ta một phát.

Nhưng khi Giang Cần vẫy tay gọi, hai người kia lập tức biến thành “chó săn”, không hề để lộ một tí khó chịu nào, tranh nhau leo lên xe, đúng chuẩn EQ đỉnh cao.

Thực ra thì suy nghĩ của họ cũng đơn giản thôi: đã phản kháng không nổi thì cứ tận hưởng cho rồi.

Sau hai tiếng di chuyển, ba người đến Lâm Xuyên.

Điểm đến đầu tiên của Giang Cần là trung tâm thương mại Vạn Chúng, vì mấy hôm trước Hà Ích Quân có gọi điện nói cải tổ đã bắt đầu, hỏi cậu bao giờ rảnh ghé qua chỉ đạo tí.

Theo dự tính ban đầu, tính năng gom đơn sẽ được thử nghiệm ở Lý Công Đại và Sư Phạm trong khoảng hai ba tháng.

Đến lúc đó, việc cải tổ của Vạn Chúng đã đi vào guồng, gom đơn vào cửa hàng sẽ dễ dàng kết nối, chuyển mượt như chơi cầu trượt.

Giống như tiệm trà sữa Hỷ Điềm từng giúp diễn đàn hút người, Vạn Chúng chính là bước quan trọng để Giang Cần vươn ra toàn thành phố Lâm Xuyên.

Thế là Giang Cần lập tức đồng ý lời mời của Hà Ích Quân.