Chương 540: Sắp bị hun đến ngạt thở rồi
“Phải nói là lần này thắng quá đẹp luôn đó, sếp nên đãi bọn em bữa mới đúng chứ.”
“Chuẩn luôn, ăn mừng là phải có!”
Lộ Phi Vũ lẩm bẩm ở phía sau, cảm thấy ý tưởng của mình quá tuyệt vời, bèn cố tình nói to hơn để ông chủ nghe thấy.
Thời Miễu Miễu đứng bên cạnh cũng nghe được, lập tức tặng cậu ánh mắt khích lệ.
Không còn cách nào khác, Lộ Phi Vũ chính là cái miệng đại diện cho cả tổ 208, có những lời chỉ có loại người ngốc ngốc như cậu ta mới dám nói ra.
Nhưng điều khiến Lộ Phi Vũ không ngờ là, tiếng lầm bầm nho nhỏ ấy lại bị Giang Cần bắt được.
“Hửm? Họp à? Ai nói họp? Lại còn tiệc mừng công?”
Ánh mắt Giang Cần sắc bén hẳn lên: “Tôi vừa xuống máy bay đã vội vã đến họp, nghiện họp à? Là cậu nói đấy à, Lộ? Cậu định bắt nạt tôi nơi công sở sao?”
Lộ Phi Vũ nín thở: “Không có đâu sếp, em không nói gì hết!”
“Vậy là tôi nghe nhầm à?”
“Ừm…”
Lộ Phi Vũ thầm nghĩ hú hồn, chưa được ăn bữa cơm mừng đã suýt nữa bị lôi vào họp hành rồi.
Giang Cần lấy ví ra đập lên bàn, cười hì hì: “Suốt ngày nghĩ đến họp, nghe thôi tôi cũng thấy đau lòng, tối nay ra ngoài tụ tập đi, Lan Lan tổ chức nhé, ăn gì ngon vào, tiền trong ví không xài hết thì đừng quay lại.”
“Em tổ chức á? Sếp không đi à?”
“Tôi không đi, về trường ôn lại chút bài bị bỏ mấy hôm trước…”
Nói đến đây, Giang Cần hơi khựng lại, chợt nghĩ mình đang học năm ba hay năm tư nhỉ?
Thôi kệ, không vấn đề gì, lát nữa lên group hỏi cái là biết ngay.
“Lan Lan sắp xếp cho người đưa tôi về nhé.”
“Vâng ạ, sếp.”
Tiễn Giang Cần đi rồi, Lộ Phi Vũ mới cầm ví lên xem, thấy bên trong là một xấp tiền dày mới yên tâm: “Tưởng chỉ có vài đồng lẻ chứ, mà nói đi, từ bao giờ sếp lại yêu học đến vậy?”
Đổng Văn Hào lắc đầu: “Không hẳn đâu, cậu không thấy một chi tiết à?”
“Chi tiết gì?”
“Sếp từ lúc vào đến giờ vẫn chưa tháo balo, chứng tỏ vốn dĩ không định ngồi lâu, học thì học ở đâu chẳng được? Nhất định đòi về trường, là vì trong trường có người khiến sếp nhớ nhung đó.”
Cuối thu đầu đông, thêm chút gió lạnh, thời tiết Lâm Xuyên se sắt đến nỗi người ta chỉ muốn rụt tay vào túi.
Giang Cần nhắn tin cho Phùng Nam Thư rồi chợp mắt một lúc trên xe, lúc xuống xe thì đã thấy lá phong trong trường rụng vàng khắp nơi, lớp lớp chồng lên nhau, phủ kín cả sân.
Loa phát thanh gần bãi cỏ, cột đèn hay trước cửa siêu thị vẫn đang phát câu “Bạn chỉ ngửi thấy mùi nước hoa của tôi, mà không thấy được mồ hôi của tôi…”
Câu này mà đi kèm hình ảnh thì đỡ hơn, chứ chỉ nghe tiếng thôi thì thật sự hơi quê quê.
Nhưng Giang Cần cũng chẳng dừng lại nghe, cứ thế đi tiếp.
Cùng lúc đó, ở ranh giới giữa ký túc xá nữ khoa Tài chính và con đường chính trong trường, Phùng Nam Thư đã nhận được tin nhắn, đang từ góc phố bước ra.
Cô mặc một chiếc áo khoác Hàn màu kaki, đi đôi boot đen, tóc buông xõa nhẹ hai vai, vóc dáng và khí chất khiến cô trông không giống sinh viên, mà như một cô giáo trẻ xinh đẹp và lạnh lùng.
Loại nhan sắc xuất sắc, nhưng vô cùng cao ngạo.
Giang Cần nhìn thấy cô từ xa qua dãy hành lang đá, bước chân chợt khựng lại.
Trước giờ toàn là anh đến ký túc xá đón cô, tiểu phú bà dính người, cứ gặp là không buông. Hôm nay hiếm hoi mới được ngắm cô từ xa chầm chậm tiến lại.
Đặc biệt trong khung cảnh thu vàng lá rụng thế này, cảnh tượng ấy chẳng khác nào cảnh nữ chính bước ra trong một bộ phim Hàn.
“Con yêu tinh quyến rũ…”
Trong lòng Giang Cần, Phùng Nam Thư luôn là cô gái nhỏ bám người, nhưng nhìn bằng mắt lại luôn có sự đối lập rõ ràng.
Lúc này, tiểu phú bà cũng thấy được Giang Cần, ánh mắt vốn lạnh lùng lập tức sáng bừng, liền chạy như bay tới, tay vẫn còn nhét trong túi áo khoác cũng không kịp rút ra.
Sợ cô vấp ngã, Giang Cần vội đưa tay đón cô vào lòng, lập tức bị hai quả mềm mềm bên trái bên phải đụng trúng một cái rõ đau.
Phùng Nam Thư không nói gì, nghiêng mặt dụi vào ngực anh, đôi mắt long lanh híp lại thành một đường, gương mặt tràn đầy vẻ hưởng thụ.
Trường Lâm Đại vốn không thiếu các cặp đôi, thời tiết có lạnh mấy cũng không cản được hơi ấm tình yêu.
Giang Cần ôm Phùng Nam Thư, liếc sang đường đối diện, thấy nam nữ từng đôi từng đôi đi dạo dưới gió lạnh, đúng là yêu đương đại học, yêu đương đại học…
Rồi cúi đầu nhìn người trong lòng, ừm, tình bạn đại học.
Anh vứt balo xuống đất, đưa tay vuốt ve gương mặt nhẵn mịn của cô rồi bất ngờ cúi xuống hôn luôn, không để ý đến ai xung quanh, cứ thế tấn công đôi môi nhỏ, nếm được chút ngọt dịu mát.
“Cao…”
“Miệng nhỏ không phải để nói chuyện đâu.”
“Anh ơi…”
Phùng Nam Thư cả người mềm nhũn, từ từ nhắm mắt, lông mi khẽ rung rồi chẳng thèm quan tâm gì nữa, hé môi đáp lại, nhẹ nhàng ngân nga một tiếng.
Giang tổng hơi bất ngờ vì sự táo bạo của bản thân.
Bạn thân hôn nhau với người yêu hôn nhau khác nhau một trời một vực, khác biệt lớn nhất là màn dạo đầu.
Bình thường sẽ giả vờ nói chuyện bạn bè cho đàng hoàng, cùng ăn một bữa, tiện tay mua củ khoai nướng…
Hôm nay thì khỏi, vừa gặp là xài “bùa câm” luôn…
Không cần hỏi, đều tại đôi chân.
Giang Cần hôn sâu, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến “tình bạn” đi quá giới hạn.
Ai bảo tiểu phú bà trong mấy ngày anh công tác cứ liên tục gửi ảnh chân cho anh coi, đặc biệt là tấm mặc vớ đen xuyên thấu, còn khẽ cởi nửa chiếc giày da…
Đã có người nói rồi, cởi nửa giày da chính là tương đương vén váy cho xem đồ lót…
Vì trong quan niệm truyền thống, bàn chân của con gái còn riêng tư hơn cả những chỗ khác.
Ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Trương Vô Kỵ cũng dùng chiêu này để chinh phục Triệu Mẫn, làm tiểu quận chúa lạnh lùng mà mê mệt.
Mà nói đi nói lại, nếu chân là nơi riêng tư vậy, hình như mình từng ăn chân tiểu phú bà rồi…
Chẳng lẽ “chân khống” khắc chế “lạnh lùng”? Hay là “lạnh lùng” khắc chế “chân khống”?
Tóm lại đều do đôi chân cả, sở thích của mình giờ cũng tà lắm rồi, cô ấy lần nào nhắm cũng trúng, lại còn chuẩn nữa chứ.
Lúc này, Phùng Nam Thư khẽ mở mắt, ngây ra một lúc, mới dần lấy lại tiêu cự, thấy Giang Cần nhắm mắt, mặt đầy si mê, không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình sắp bị hôn đến nghẹt thở rồi.
“Anh lúc nãy, định nói gì ấy nhỉ?”
“Anh sắp bị hôn chết rồi…”
“Không phải cái đó, là câu trước khi anh hôn em ấy.”
“Cao Văn Huệ với Vương Hải Ni ở phía sau… giờ thì bên cạnh rồi.”
Phùng Nam Thư chỉ sang bên phải mình.
Bốp, bốp, bốp——
Giang Cần nghe ba tiếng vỗ tay rõ to, quay sang thì thấy Cao Văn Huệ và Vương Hải Ni đang trợn mắt nhìn hai người.
Thật ra hai cô nàng này sớm đã biết hai người hay hôn nhau rồi, lần trước chạy bộ đêm cũng thế, vừa không thấy đâu là biết ngay đôi bạn thân lại trốn đi “ăn miệng” rồi.
Nhưng trong tưởng tượng của họ, dù là hôn kiểu bạn bè thì cùng lắm chỉ là chạm môi nhẹ nhàng thôi chứ.
Ai ngờ hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết, trời ơi, Giang tổng đúng là “bạo chúa”, Phùng Nam Thư như sắp bị “hôn gãy cằm”.
“Thì ra đây là bạn thân hả, Giang tổng, em bái phục sát đất, muốn chơi kích thích vẫn là hai người giỏi nhất.”
Vương Hải Ni đã phấn khích đến mức nói năng loạn xạ.
Cao Văn Huệ thì mặt đỏ bừng, tay siết lại: “Giang Cần anh biết không, nhà em mỗi dịp Tết đều mổ heo, một dao chém xuống, con heo vùng vẫy đau đớn, em mềm lòng lắm chẳng dám nhìn.”
“?”
“Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Em muốn nói, cảnh giết heo còn không dữ dội bằng cảnh hôn vừa rồi của hai người.”
Giang Cần cười hì hì: “Mới mấy ngày không gặp, miệng bạn nhỏ Cao lại ngọt rồi, đổi được bằng lương hả?”
Cao Văn Huệ đổi sắc mặt: “Có giỏi thì đừng cắt lương em!”
Giang Cần nhổ một tiếng, rồi quay sang tiểu phú bà: “Sao em không nói với anh trước?”
Phùng Nam Thư híp mắt: “Em mở miệng không ra.”
“Thế sao mấy người không đi chung?”
“Chân em dài hơn.”
Giang Cần im lặng, cúi đầu hôn thêm cái nữa: “Đúng vậy, bọn anh vừa định nghĩa lại từ ‘tình bạn’.”
Rất thản nhiên, chính nghĩa, chẳng chút chột dạ, như thể đang nói “bọn anh có con rồi đấy”.
Giang tổng nghĩ đơn giản, hai người này thường xuyên chơi chung với tiểu phú bà, sớm muộn gì cũng thấy cảnh hôn thôi, giờ thấy rồi thì khỏi phải giấu giấu giếm giếm.
Đã nghe đến yêu đương bí mật, chứ có ai nghe đến tình bạn bí mật chưa? Giấu làm gì, trong sáng mà.
“Má ơi, Giang tổng ông bá thật, lại hôn nữa à?”
“Bạn bè mà như vậy là bình thường, làm gì mà ngạc nhiên, với lại là lại hôn.”
Phùng Nam Thư nghe vậy bèn chỉ tay vào Vương Hải Ni, nghiêm túc nói: “Nói thêm câu nữa thử xem, anh ấy có dám hôn tiếp không.”
Giang Cần nắm tay cô lại: “Đừng nói nữa, đi ăn cơm thôi, anh đói sắp chết rồi, nãy đến trụ sở Pingtuan còn tưởng được đãi bữa, ai dè vừa vào đã bị bắt họp…”
“Ờ…”
Cơm căng tin tuy bình dân nhưng lâu ngày không ăn, giờ ăn lại vẫn thấy ngon.
Giang Cần húp một bát canh vịt già, thì nghe thấy Cao Văn Huệ và Vương Hải Ni liên tục hỏi chuyện.
Không phải muốn làm kỳ đà đâu, mà vì dạo này “văn phong đại diện” đang hot rần rần trên mạng, ai ai cũng viết caption đại diện, nhất là trên Zhihu, như vỡ tổ.
Vả lại hai cô nàng cũng tò mò không biết Pingtuan có bị chơi xấu không.
“Xem như là có bị nhắm tới, nhưng mọi chuyện qua rồi, sau này trời yên biển lặng.”
“Chiến tranh dư luận là chuyện thường trong thương trường, không cần quá để tâm.”
Giang Cần lẩm bẩm thì xoảng, đũa của Cao Văn Huệ rơi xuống đất.
Phùng Nam Thư lúc này đã ăn xong, đưa đũa mình cho cô nàng.
Cao Văn Huệ nghĩ một lúc: “Em không dùng đâu, Nam Thư, không phải em chê, nhưng hồi nãy hai người hôn lâu quá, em sợ ăn phải nước miếng của Giang Cần.”
“?”
“Đưa đây đưa đây.”
Vương Hải Ni lập tức đổi đũa với Phùng Nam Thư: “Em muốn nếm thử nước miếng của Giang tổng.”
Phùng Nam Thư nhăn mặt giành lại: “Không cho.”
Giang Cần ngơ ngác: “Tiểu phú bà, ký túc xá mấy người toàn là thần tiên à?”