Chương 25: Ký túc xá nam
Dọn dẹp xong xuôi, vệ sinh sạch sẽ, bốn người ngồi tụ lại, bắt đầu buôn chuyện.
Vì mới gặp nhau lần đầu nên ai cũng còn giữ kẽ, nói năng kiểu đứng đắn mà nội dung thì toàn ba xàm ba láp.
Chu Siêu bảo mình phải học thật giỏi, sau này thi công chức, có được suất biên chế ăn lương nhà nước, rồi đón bố mẹ ở quê lên thành phố dưỡng già, còn thuê người giúp việc chăm sóc cho họ.
Nhâm Tự Cường thì muốn gia nhập hội sinh viên để rèn luyện năng lực, sau này tự khởi nghiệp, trở thành đại boss.
Còn Tào Quảng Vũ thì khỏi bàn, gồng dữ lắm. Gã bảo mình là phú nhị đại, đến học viện tài chính chẳng qua để tiếp thu tư tưởng quản lý tiên tiến, ra trường sẽ kế thừa gia nghiệp, mở rộng cơ nghiệp tổ tông, phát triển lớn mạnh, và không quên gọi mấy đứa trong phòng sau này theo mình làm ăn.
Nói chung, lý tưởng của ai cũng đỉnh khỏi chê, dùng từ "hoài bão ngút trời" để tả còn thấy chưa đủ.
“Anh em, chuyển chủ đề sang mấy chuyện đàn ông hơn được không?”
Giang Cần nghe một hồi thì chịu không nổi, dứt khoát bóc mẽ cái đám này đang cố gồng gánh gói ghém hình tượng.
Chu Siêu im một chút, rồi cười toe: “Tớ thấy chị khóa trên đứng ghi danh ngoài cổng trưa nay xinh lắm luôn!”
“Chuẩn! Chị đó đúng kiểu cực phẩm.” Nhâm Tự Cường gật đầu lia lịa.
“Còn chị bán thẻ nước, chị kích hoạt thẻ sinh viên nữa, đều đỉnh!”
“Nhất là chị bán thẻ nước ấy, chân dài miên man, trắng phau!”
Giang Cần bật cười. Đấy mới là ký túc xá nam đích thực! Ký túc xá nào mà không bàn chuyện gái thì còn gì là ký túc xá nữa?
Tào Quảng Vũ quay mặt nhìn ra cửa sổ, lông mày nhướng nhẹ: “Con gái, tớ thấy chán rồi.”
“?????”
“Tớ yêu tới năm cô hồi cấp ba, giờ thấy hơi bội thực, dạo này lại thích cảm giác độc thân hơn. Mà tụi bây đừng nói chưa yêu lần nào nhé?”
Nhâm Tự Cường lập tức phủ nhận: “Tớ có yêu một người hồi cấp ba, nhưng sau vì học hành nên đành chia tay dứt khoát.”
Chu Siêu khoanh chân, tự tin đáp: “Tớ thì chưa yêu ai, nhưng có hai người theo đuổi. Vì muốn tập trung học nên từ chối hết.”
“Còn Giang Cần?”
“Tớ solo từ trong bụng mẹ.”
“Hả?”
“Tức là từ lúc sinh ra đến giờ vẫn ế.”
Nghe xong câu này, ba người kia lập tức giãn cơ mặt, cười rõ tươi, cảm thấy địa vị của mình trong phòng đã được bảo toàn.
Phải nói thật, người đẹp trai nhất phòng chính là Giang Cần. Không chỉ cao ráo, da còn trắng, nét mặt sắc sảo, kiểu điển trai thư sinh mà mấy cô gái mê chết. Ai dè chưa từng yêu ai.
Tào Quảng Vũ khẽ chậc chậc, cảm thấy sống lưng thẳng hơn, ngực cũng ưỡn ra, khí thế tăng hẳn một bậc.
“Giang Cần à, yêu đương đúng là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng thời sinh viên không yêu ai thì tiếc lắm. Để tớ chỉ cậu vài chiêu.”
“Thật ra theo đuổi con gái dễ lắm, chỉ cần kiên nhẫn với bền bỉ là được.”
“Bình thường tốt với người ta một chút, mua quà này kia, ngày ngày nhắn tin hỏi thăm, gửi chào buổi sáng buổi tối, để cô ấy quen với sự hiện diện của cậu.”
“Dĩ nhiên, lúc đầu người ta sẽ không đáp lại đâu, cậu phải kiên trì. Con gái vốn mềm lòng, chỉ cần mềm một cái là coi như xong một nửa rồi.”
“Như tớ đây, có tiền, tán ai cũng tầm ba bốn tháng là xong, cậu chắc phải lâu hơn tí.”
“Đừng sợ mất mặt, đừng sợ bị từ chối. Có cơ hội là rủ đi ăn, người ta đồng ý là thắng rồi.”
Nghe xong cả tràng “kinh nghiệm tình trường”, khoé miệng Giang Cần giật nhẹ.
Tâm lý mấy cô nàng đỏng đảnh có thị trường là nhờ tụi mày cả đấy, mấy thằng liếm chó!
Cứ đà này, chục năm nữa mô hình “nữ cường nam nhược” sẽ thành tiêu chuẩn rồi chứ đâu! Mà căn nguyên, là từ mấy đứa như mày mà ra!
Nhưng quay sang nhìn, Giang Cần thấy Nhâm Tự Cường với Chu Siêu đang hí hoáy ghi chép lại, tay cầm sổ tay viết như thần nhập.
“?????”
Cuối cùng, Tào Quảng Vũ chốt hạ bằng dáng vẻ thâm sâu bí hiểm: “Quan trọng nhất là, đừng bao giờ ảo tưởng rằng con gái sẽ chủ động rủ cậu đi ăn hay trò chuyện. Giờ con gái giữ kẽ lắm, muốn có chuyện thì mình phải chủ động!”
Lời còn chưa dứt thì điện thoại của Giang Cần rung lên liên tục.
Anh mở khoá máy, thấy có tin nhắn từ Vương Huệ Như, Hồng Nhan và Phùng Nam Thư gửi tới.
“Giang Cần, bọn tớ tới trường rồi, tối nay có rảnh không? Đi ăn cùng bọn tớ nhé?”
“Thôi, tối nay tớ bận.”
“Thật ra là Tư Kỳ muốn gặp cậu, nói là có vài lời cần nói. Nếu không bận thì ra gặp đi.”
“Không tiện đâu, để hôm khác nhé.”
Chỉ cần thấy tên Sở Tư Kỳ là Giang Cần đã thấy phản cảm. Gặp ngoài đường còn muốn giả vờ không quen, chứ đừng nói chủ động ra ăn cùng.
Xử lý xong tin nhắn của Vương Huệ Như, anh quay lại màn hình chính rồi mở khung chat với Hồng Nhan.
“Cậu về ký túc chưa?”
“Ừ, về rồi.”
“Quên nói, được làm bạn với cậu tớ thấy vui lắm.”
“Tớ cũng vậy.”
Giang Cần trả lời ba chữ, nhưng với anh thì cuộc gặp tình cờ này cũng không quá để tâm. Con gái đại học thì nhiều, con trai còn đông hơn, mà đã khác khu thì có khi gặp lần đó là lần cuối.
Anh lại trở về màn hình chính, mở khung chat của Phùng Nam Thư.
“Giang Cần, tớ ở toà 7, tầng 5, phòng 503, giường số 3.”
“Nói chi tiết vậy làm gì, tớ có vào được đâu.”
“Sao thế? Tớ còn muốn khoe màn chống muỗi tự dựng nữa.”
“Ai biết cái ông nội nào đặt ra cái luật đó. Thôi vậy, cậu cứ sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ một chút.”
“Khi nào cậu dắt tớ đi dạo quanh trường?”
“Bốn rưỡi. Cậu canh giờ xuống tầng, tớ qua đón.”
“Mấy người trong phòng đang tám chuyện, tớ không biết nên nói gì.”
“Cứ cười thôi.”
Nhắn xong câu cuối, Giang Cần ngẩng lên thì thấy ba đứa trong phòng đang nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Sao vậy?”
Tào Quảng Vũ nghiêm mặt: “Tớ đang truyền bí kíp tán gái cho cậu mà cậu lại không tập trung nghe!”
“Có nghe mà. Không được ảo tưởng con gái chủ động rủ đi ăn hay trò chuyện. Phải mình chủ động mới có chuyện.”
“Chuẩn luôn! Nghe được thế là hiểu rồi đấy.”
Giang Cần khẽ gật đầu, sau đó nhìn giờ thấy còn mười lăm phút nữa là đến hẹn với Phùng Nam Thư. Anh liền xuống giường thay áo khoác, xỏ giày chuẩn bị ra ngoài.
Ba đứa trong phòng ngạc nhiên, đang tám chuyện hăng mà anh lại im lặng đứng dậy đi.
“Giang Cần, cậu đi đâu thế? Tớ còn chưa chỉ xong mà!”
“Về học sau nhé, có con gái nhắn tớ ra đi ăn với trò chuyện rồi.”
Nụ cười trên mặt Tào Quảng Vũ cứng đơ, ngực nhói lên một phát như vừa bị cướp mất spotlight sau khi build up cả buổi.
Mới nhập học đã được con gái rủ đi ăn?
Không đúng, chắc chắn là bịa. Chắc Giang Cần ngượng vì không có chuyện tình yêu nào để kể nên viện cớ chuồn đi.
Đúng rồi! Chắc chắn là thế! Ký túc xá này, chỉ có mình tao mới đủ tư cách làm "tình thánh"!