Chương 31: Lạc lối giữa trận mưa lời khen
Dù có đến một nghìn người thì cũng sẽ có một nghìn kiểu gu trai gái khác nhau, nhưng luôn có người cho rằng gu của mình mới là chân lý.
Ví dụ như việc: "Cậu thấy Tống Tình Tình xinh hơn Giang Thiềm à?"
Phì!
Cái miệng của Cao Quảng Vũ vểnh lên gần bằng cạp quần mùa đông, càng nghĩ càng thấy không cam tâm, bèn quay sang hỏi ý kiến Giang Cần, nghĩ bụng chỉ cần được lão Giang gật đầu, mình coi như chính thống.
Nhưng Giang Cần thì có thèm nhìn đâu, mà không nhìn thì lấy gì phát biểu, thế nên chỉ qua loa ừ đại.
“Ờ đúng đúng, cậu nói đúng đấy.”
Cao Quảng Vũ lập tức đắc ý: “Thấy chưa, ngay cả lão Giang còn công nhận Giang Thiềm là số một, hai ông đúng là mù thẩm mỹ!”
“Lão Giang cậu bị gì vậy? Tống Tình Tình mới là nhất rồi còn gì!” Nhậm Tự Cường ra mặt phản đối.
Chu Siêu cũng nhăn nhó chen vào: “Ê lão Giang, cậu không thích con gái à? Tớ thấy cậu chẳng hứng thú gì luôn ấy.”
Giang Cần duỗi lưng, lười biếng tựa vào ghế: “Con gái à, chỉ tổ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tớ thôi.”
“Kiếm tiền? Đừng nói là cậu định dùng cả thanh xuân để đi làm thêm nha?”
“Làm thêm cái đầu bọn cậu ấy. Bọn chim sẻ như tụi bay thì hiểu gì được chí hướng hồng hoàng của tớ.”
Nhậm Tự Cường suy nghĩ một lúc, rồi nhếch miệng: “Hiểu rồi, hoá ra lão Giang không tự tin!”
Chu Siêu cũng bừng tỉnh: “Bảo sao hồi cấp ba không yêu ai, chắc sợ bị từ chối. Cậu không cần nhắm Tống Tình Tình đâu, cô đó quá tầm rồi. Với ngoại hình của cậu, mấy cô bình thường là chắc kèo rồi.”
??
Đây là đọc hiểu mà không thèm nhìn đề à? Tao có nói thế không trời?
Nhưng Giang Cần cũng tò mò thật, quay đầu liếc thử Tống Tình Tình một cái.
Công nhận kỹ thuật trang điểm của cô nàng tốt phết, không bị mốc, không dày phấn như mấy em gà mới tập tành, nhưng nếu xét thẳng mặt mộc thì cùng lắm cũng cỡ 6 điểm, ngang ngửa với Vương Huệ Như thôi.
Còn Phùng Nam Thư thì khỏi nói, một yêu quái mặt mộc full điểm.
Chữ Tư Kỳ thì chắc chắn vượt mặt Tống Tình Tình, ngay cả cô nàng Hồng Nhan mới quen hôm qua cũng ăn đứt.
“Lão Giang, lão Giang?”
“Hả?”
Nhậm Tự Cường nheo mắt: “Còn bảo không thích, nhìn say mê như thế mà không nhận à?”
Giang Cần nhếch miệng: “Ờ, tớ đắm đuối luôn rồi đấy.”
“Nhưng thôi quên đi, kiểu con gái đó chắc chắn đã có bạn trai rồi. Tìm ai nhẹ nhàng, dịu dàng chút là được rồi.”
Giang Cần quay sang nhìn Nhậm Tự Cường, có chút ngạc nhiên: “Ý tưởng này khá lắm, tớ ủng hộ cậu.”
Buổi gặp mặt tân sinh viên kết thúc, cả lớp lục tục kéo nhau theo giáo viên chủ nhiệm đến phòng hành chính lấy đồng phục quân sự.
Cao Quảng Vũ cao chưa tới mét bảy hai, mặc size 175 là chuẩn bài. Nhưng vì có mấy bạn nữ đứng cạnh nên mặt mũi cậu ta không chịu nổi, cứ đòi lấy size 180, ai khuyên cũng không nghe.
“Ông Cao, làm ơn thành thật tí đi?”
“Tôi có không thật đâu? 180 là vừa mà!”
Và thế là cảnh cười bò diễn ra, nhất là khi ông Cao đứng cạnh Lưu Hiểu Quyên cao bằng y chang, còn quay sang hỏi ngô nghê: “Cậu cũng cao 1m80 à?” Làm cô gái người ta ngượng chín mặt.
Lấy đồng phục xong, cả đám về ký túc, quyết định kéo nhau đi ăn mừng nhập học.
“Ông Cao là con nhà giàu, bữa đầu tiên để ông bao nhé?” Nhậm Tự Cường vỗ vai nói.
“Cút, tại sao lại là tôi?”
“Ông cứ bảo nhà ông mở công ty, tiền chảy như suối, chẳng lẽ mời anh em một bữa không nổi?”
Thực ra thì Cao Quảng Vũ dư sức bao, nhưng vừa bị khịa vụ chiều cao xong, giờ bắt mời nữa thì tức lắm, không chịu.
Thấy vậy, Giang Cần lặng lẽ ngoắc hai thằng kia lại: “Muốn Cao mời không?”
“Muốn! Ăn chùa vui mà!”
“Mỗi người nộp cho tớ mười đồng, tớ lo phần còn lại.”
Hai đứa kia liếc nhau một cái, móc tiền đưa ngay.
“Tí nữa cứ nhìn ánh mắt tớ mà hành động.”
Giang Cần bỏ tiền vào ví, rồi rút ra một tờ hai mươi, đi phía trước như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kết quả, vừa ra khỏi cổng trường, Cao Quảng Vũ dừng chân, ánh mắt sáng rực, hét lên: “Má ơi, nhặt được hai chục! Anh em ơi, tôi nhặt được hai chục đồng!”
“Ghê thế! Mới nhập học mà đã có lộc, chắc ông học hành hanh thông, tình duyên cũng đỏ chót luôn!” Giang Cần phản ứng cực nhanh, hô hoán khen ngợi nhiệt tình.
Chu Siêu và Nhậm Tự Cường cũng nhập vai: “Móa, sao tôi không có vận may thế này? Đây là hiệu ứng của trai giàu chăng?”
Cao Quảng Vũ nghe tới “cao phú soái” là đơ luôn, nội tâm phê pha: “Đúng rồi, mình đúng là nhân trung chi long!”
“Chắc chắn rồi, tôi cá ông sắp có bạn gái tới nơi!”
Nhậm Tự Cường cũng tranh thủ đạp thêm một cú: “Ông Cao, bốn đứa mình đi chung, mà chỉ có ông nhặt được tiền, ông không mời thì ai mời?”
Giang Cần đập vai hắn: “Chuẩn luôn, không mời là sai đấy!”
“Được rồi, tôi mời, mời hết!”
“Cao ca uy tín!”
“Cao ca xịn xò!”
Cả đám kéo nhau đến Nam Sơn Tửu Lầu, gọi hết 120 đồng tiền đồ ăn. Cao Quảng Vũ ăn mà cứ cảm thấy lấn cấn gì đó, nghĩ mãi không ra.
“Tự nhiên kiếm được 20, lại chi 120, tính ra tôi lỗ tới 100 hả?”
Không sao, đừng tính kiểu đó, vì 20 đồng đó là tiền may mắn, còn số kia là… phí ngu.
Ngay lúc đó, điện thoại Giang Cần reo lên, là Hồng Nhan nhắn tin QQ.
“Tụi mình báo danh xong rồi, đi ăn không?”
Anh chợt nhớ ra một chuyện: Chết cha! Mình tưởng cô ấy hẹn tối cơ mà… lộn rồi!
Giờ đang ăn với đám bạn, sao dứt ra được?
Lỡ bỏ anh em để đi hẹn hò, đảm bảo sẽ bị xì xầm suốt 4 năm học.
“Nam Sơn Tửu Lầu ở phố đi bộ được không? Nghe bảo đồ ăn ở đó ngon lắm.”
“Được nha, tớ đi liền. Chờ tớ với!”
“Khoan, còn chuyện này nữa.”
“Gì vậy?”
“Tớ đi với mấy đứa bạn, cậu có p
hiền không?”
“Không đâu, để tới gọi mấy đứa bạn tớ theo cùng nhé?”
“Quá được.”