Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 59

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[201-300] - Chương 203: Con dâu của tôi, tôi nói là được

Chương 203: Con dâu của tôi, tôi nói là được

Trong phòng khách, TV đang chiếu chương trình Gala mừng xuân, dưới bếp lách tách nước sôi nấu bánh chẻo, ngoài cửa sổ là đèn đường vừa lên, từng bông tuyết vỡ vụn chao nghiêng rơi xuống giữa bóng đêm.

Giang Cần bưng từng bát bánh chẻo nóng hổi đặt lên bàn ăn, lau tay xong thì ngồi xuống bên cạnh người bạn thân nhất.

Phùng Nam Thư thì cầm đũa ngồi ngoan ngoãn, má phúng phính, mắt long lanh.

Dưới ánh đèn, Viên Hữu Cầm ngắm hai đứa mà lòng thấy êm dịu lạ kỳ, chẳng biết tại sao, càng nhìn càng vừa ý. Bà liền quay sang bếp nhỏ giọng rủ rỉ với Giang Chính Hoành đang kho cá:

“Lão Giang à, con trai ông dắt người về cho tôi rồi đấy.”

“Thật dắt về rồi hả?”

“Ừ, đang ngồi ngoài kia kìa. Ông cứ nấu tiếp đi, tôi vào phòng lấy bao lì xì cho con bé.”

Giang Chính Hoành cầm muôi liếc bà một cái: “Bà sốt sắng thế? Không phải nói là bạn thôi à?”

Viên Hữu Cầm nghĩ ngợi rồi nói: “Tết nhất mà, dù không phải bạn gái, lì xì một cái cũng đâu quá đáng? Tôi thấy con bé ngoan thế mà mừng trong bụng, cho bao lì xì có sao đâu.”

“À, tôi hiểu rồi, bà muốn đặt cọc trước chứ gì?” Giang Chính Hoành vạch trần.

“Cọc với không cọc gì, con bé gọi tôi một tiếng ‘dì’, thì tôi cũng là bề trên rồi chứ sao.”

“Người ta thường nói mẹ chồng nàng dâu khó hòa, bà thì ngược lại, mới gặp cái là muốn kéo về làm dâu liền, lần này thì vừa ý quá rồi nhỉ.”

Viên Hữu Cầm không kìm được cảm thán: “Nuôi thằng con lớn như vậy, đùng một cái dắt con gái về đúng đêm Giao thừa, trong lòng tôi vừa rối vừa mừng, ông không thấy thế sao?”

Giang Chính Hoành thêm nước vào nồi, đậy nắp lại: “Cũng có tí rối rắm, nhưng tôi khuyên bà nên hỏi rõ trước, đừng mừng hụt.”

“Hỏi ai? Hỏi Giang Cần á? Thằng nhãi đó miệng chẳng bao giờ nói thật được câu nào.”

“Cũng đúng, nhưng trước nay nó giấu như mèo giấu cứt, nay sao lại hào phóng dắt người về?”

Viên Hữu Cầm hạ giọng: “Nói là nhà không ai về ăn Tết, ăn cơm một mình buồn quá.”

Giang Chính Hoành nghe xong cảm thấy hợp lý: “Nếu là vì thế mà dắt về, vậy chứng tỏ còn chưa chính thức ra mắt, tôi khuyên bà đừng quá nhập vai.”

“Tôi muốn ai làm con dâu là do tôi quyết, Giang Cần có quyền lên tiếng à?”

“…”

Bà Viên lau tay, quay về phòng lấy bao lì xì chuẩn bị cho Giang Cần, rồi quay lại bàn ăn, đưa tận tay Phùng Nam Thư.

“Nam Thư, năm mới vui vẻ, dì tặng con bao lì xì này, chúc con năm nào cũng bình an, mỗi ngày đều vui vẻ.”

“Dì là người tốt nhất quả đất luôn ạ.”

Phùng Nam Thư nhận lấy bao lì xì, liếc nhìn Giang Cần một cái, rồi cẩn thận cất vào túi, còn dùng tay vỗ nhẹ hai cái như sợ bị rơi mất.

Giang Cần cắn một miếng bánh chẻo không chấm giấm, trong lòng thầm nhủ: Quách Tử Hàng ơi là Quách Tử Hàng, trước đây cậu mang gà nướng tới chẳng qua là lãng phí công sức thôi.

Ai cũng là bạn thân đúng không?

Mà tôi với cậu còn quen từ tiểu học, tính ra cũng là thanh mai trúc mã đó chứ?

Vậy sao tiểu phú bà lần đầu đến nhà đã được lì xì, còn cậu tới lui bao lần rồi mà đến tờ giấy đỏ cũng không thấy?

Cậu phải tự soi lại mình đi thôi.

Một lúc sau, món kho cũng chín, Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành ra bàn, vui vẻ mời cả nhà ăn cơm.

Dù năm nay ăn bánh chẻo không có giấm, nhưng niềm vui vẫn chẳng hề giảm đi chút nào.

“Xuân vãn năm nay còn có Triệu Bản Sơn kìa?”

“Năm nào chả có ổng, không có thì đâu còn gọi là Xuân vãn.” Giang Chính Hoành nhấp ngụm rượu.

Giang Cần vừa ăn bánh chẻo, vừa nhìn tiết mục Không Kém Gì Tiền trên TV, không khỏi cảm thán: “Biết đâu chừng thêm vài năm nữa là chẳng thấy ông ấy đâu nữa.”

“Xuân vãn mấy năm nay càng lúc càng nhạt, nếu tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn mà cũng không còn, thì chẳng còn gì đáng xem nữa.”

“Nam Thư, ăn nhiều chút rau đi con.” Viên Hữu Cầm chẳng mấy quan tâm đến chương trình, chỉ chú ý tới Phùng Nam Thư.

Dù còn chưa chắc chắn con bé là con dâu tương lai, nhưng bà không nhịn được, liên tục gắp đồ ăn cho tiểu phú bà.

Bà thực sự rất muốn có con gái, chắc nhà nào chỉ có con trai cũng đều có cảm giác đó thôi, cứ thấy con gái là ngoan ngoãn dễ thương, con trai thì nghịch ngợm quá trời, chỉ tiếc Giang Cần là con đầu lòng, giấc mơ ấy không thành hiện thực.

Còn lúc này, Phùng Nam Thư quả thực hoàn toàn đáp ứng mọi hình dung về một cô con gái ngoan ngoãn trong lòng Viên Hữu Cầm, ai cho gì ăn nấy, nhìn thôi cũng thấy dễ nuôi.

Giang Cần dứt mắt khỏi TV, nhìn tiểu phú bà: “Bình thường đâu có ăn từ tốn vậy đâu? Nay làm tiểu thư thục nữ rồi à?”

“Tớ xưa giờ vẫn ăn thế mà.” Phùng Nam Thư nghiêm túc.

“Không tin được, cậu là đồ ham ăn, ớt cay còn dám ngốn từng miếng to.”

“Giang Cần, cậu là đồ xấu xa!”

Viên Hữu Cầm đập bàn bồm bộp: “Giang Cần, con no quá rảnh rỗi rồi đúng không, suốt ngày chọc con bé làm gì hả?”

“?????”

Hay là con đi về luôn đây?

Coi bộ nhà này mỗi con là người ngoài rồi.

Giang Cần âm thầm gào thét trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra, sợ phá hỏng bầu không khí ngày Tết, đành ngậm miệng, cúi đầu ăn bánh chẻo.

Phùng Nam Thư mím môi, ánh mắt đầy vui vẻ, như con mèo được vuốt ve đến sướng rơn, mắt long lanh phản chiếu ánh đèn ấm áp.

Sau đó, cuộc trò chuyện càng thêm thú vị.

Viên Hữu Cầm hỏi hai đứa quen nhau thế nào, tiểu phú bà rất thật thà: “Anh Giang đá cháu.”

Viên Hữu Cầm phán gọn lỏn năm chữ: “Đập gãy chân nó!”

Giang Cần ngồi bên nhấp trà nghe xong, cảm thấy đầu gối lành lạnh, chắc là bệnh đau khớp lại tái phát.

Thật ra Viên Hữu Cầm còn muốn hỏi sâu hơn, nhưng trước đó Giang Chính Hoành đã phân tích rồi.

Con gái nhà người ta lần đầu đến nhà, mà còn chưa chính thức, hỏi nhiều thì không hay, chi bằng cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Là của mình thì không cần giành cũng không chạy thoát được.

Viên Hữu Cầm thấy có lý, nên cũng không hỏi thêm.

Đến tối khuya, chú Cống lái xe tới đón Phùng Nam Thư, đứng vẫy tay dưới vườn hoa, Giang Cần đưa cô xuống lầu.

Dù có luyến tiếc mấy cũng không thể để cô ở lại qua đêm.

Viên Hữu Cầm vẫn còn đứng trên ban công, nhìn bóng dáng Phùng Nam Thư chui vào xe, trong lòng bỗng hụt hẫng. Nếu con bé có thể ở lại thì tốt biết mấy, sáng mai còn cho họ hàng bạn bè đến chơi ngắm cho đỡ thèm.

“Cậu Giang, vậy tụi tôi xin phép đi trước.”

“Chờ chút chú Cống, phiền chú vài phút, cháu có chuyện muốn hỏi.”

Chú Cống quay lại: “Sao thế cậu?”

“Cháu tò mò, tại sao không ai ăn Tết cùng Nam Thư vậy ạ?”

“Thật ra lão gia muốn cô về Thượng Hải ăn Tết, nhưng tiểu thư không chịu. Tính ra nay là năm thứ tư rồi, năm nào cô ấy cũng ăn Tết một mình.”

Giang Cần nhớ lại tờ thông tin từng xem: “Cháu thấy trong hồ sơ ghi là… mẹ của tiểu phú bà không còn?”

Chú Cống gật đầu: “Vâng, đúng vậy cậu Giang.”

“Giờ có mẹ kế rồi?”

“Vâng, đúng vậy cậu Giang.”

“Hiện giờ ăn Tết ở Thượng Hải là ba và gia đình mẹ kế?”

“Vâng, đúng vậy cậu Giang.”

“Mẹ kế của Phùng Nam Thư là người ghê gớm lắm phải không?”

“…”

Chú Cống ngập ngừng, cúi đầu không nói.

Giang Cần cũng hiểu, hỏi đến đây là khó tiếp tục rồi. Là tài xế, chú Cống không thể tùy tiện đánh giá chuyện nhà chủ, càng không thể nói xấu người trong nhà họ.

Nhưng sự im lặng ấy, đã là câu trả lời.

“Bao giờ chú đi Thượng Hải?”

“Sáng mai, tôi với thư ký Lương sẽ đi cùng, cậu Giang cứ yên tâm.”

Giang Cần nhìn qua cửa kính, thấy Phùng Nam Thư cũng đang dán mắt vào cửa sổ nhìn lại.

“Chú Cống, tiểu phú bà… là tự nguyện về bái Tết à?”

Chú Cống gật đầu: “Không chỉ bái lão gia đâu, còn có ông bà nội, chú thím. Nhất là thím cô, năm nào cũng nhắc cô mãi, từ đầu tháng Chạp đã đòi gặp rồi.”

“Vậy thôi, cháu không hỏi nữa.”

“Cậu Giang đúng là không chịu được khi tiểu thư bị ấm ức.”

Chú Cống thầm vui trong bụng, lái xe chầm chậm hòa vào bóng đêm bất tận.

Cùng lúc đó, tiếng pháo giòn tan vang lên, đưa không khí Tết lên đến đỉnh điểm.

Giang Cần nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm. Xem ra lệnh cấm pháo chỉ áp dụng cho nửa đầu đêm thôi.

Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi, cả thành phố Tế Châu phủ trắng một màu.

Từ bảy giờ sáng, nhà họ Giang bắt đầu có người đến chúc Tết, khách khứa nườm nượp ra vào, không khí nhộn nhịp vô cùng.

Khu Hồng Vinh vốn là khu tái định cư, cơ sở vật chất tạm tạm, nhưng cái hay là người thân quen ở gần, qua lại chúc Tết cực kỳ thuận tiện.

Hôm nay, Viên Hữu Cầm cực kỳ vui vẻ. Nghe người ta bàn chuyện con dâu thế nào, cháu đích tôn ra sao, bà không những không khó chịu, còn chen vào góp ý rất hăng.

Phải biết, từ sau khi chị Lý sinh được cháu trai rồi đi khắp nơi khoe khoang, Viên Hữu Cầm vẫn luôn tránh né mấy đề tài này. Nhưng hôm nay thì lại muốn tham gia cực kỳ.

“Tôi thấy con dâu phải ngoan.”

“Tôi thấy con dâu phải cao.”

“Tôi thấy con dâu phải trắng.”

Một vài bà mẹ chồng bất hòa với con dâu thì bật cười: “Cô Viên đúng là mơ đẹp quá, chắc tối qua uống hơi nhiều, giờ còn chưa tỉnh?”

“Giang Cần, dạo này học hành sao rồi? Lên đại học rồi đừng nghịch quá nha.”

“Mẹ ơi mẹ! Cúp thưởng của con đâu, mau đưa đây! Con khoe cho ông cậu xem, cho biết thế nào gọi là ‘ngôi sao học tập’!”

Giang Cần vừa rót trà vừa hét lớn trong nhà, dáng vẻ hống hách không để đâu cho hết.

Cúp truyền tay hết người này đến người kia, ai cũng gật gù khen ngợi, “ngôi sao học tập” được tán tụng đến rạng rỡ.

“Còn có báo nữa, mẹ, mang báo Tuổi trẻ Lâm Xuyên ra đây!”