Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

189 2043

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

27 57

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

150 881

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

137 1458

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

140 520

1-100 - Chương 3: Kiếm tiền thật sự không dễ

Chương 3: Kiếm tiền thật sự không dễ

Rời khỏi khu Phồn Hoa Lý, Giang Cần đạp xe thẳng về nhà.

Một căn hộ ba phòng rộng 120 mét vuông, bên trái là phòng khách, bên phải là bếp. Nơi đây gần như lưu giữ tất cả ký ức đẹp nhất của anh.

Mẹ ruột, bà Viên đang đeo tạp dề nấu cơm. Âm thanh băm chặt vang rền trên thớt, vừa nghe là biết đang làm món có xương.

Cha ruột, ông Giang ngồi ghế salon đọc báo, miệng khe khẽ ngân nga bài “Làn mây quê hương”, dép lắc lư trên đầu ngón chân.

Cảm nhận không khí ấm áp quen thuộc ấy, Giang Cần bỗng thấy xúc động.

Bao năm phiêu bạt nơi Thâm thành, bản thân chẳng khác gì chiếc lá trôi dạt, mà nơi đây chính là cội rễ không gì thay thế được, là nhà.

Đặc biệt là khi thấy cha mẹ trẻ ra mười mấy tuổi, cảm giác thật sự quá kỳ diệu.

"Con về rồi đây!"

Bố Giang nheo mắt liếc cậu một cái, hỏi:

"Thi xong rồi à?"

Mẹ Viên cũng ló đầu ra khỏi bếp:

"Sao rồi? Có tự tin không?"

"Một chân đã bước qua cánh cổng trường top rồi ạ."

"Cái thằng này, nói chuyện y như thật!" Mẹ Viên bán tín bán nghi nhìn con trai.

Bố Giang thì hào hứng vỗ đùi:

"Dám nói thế chắc là có cơ sở rồi. Tối nay hai bố con mình làm một chầu!"

"Bố à, con đã suy nghĩ kĩ rồi, hè này con sẽ khởi nghiệp, không thể lãng phí một ngày nào nữa."

"Khởi nghiệp á?"

"Tức là đi kiếm tiền."

Mẹ Viên ngẫm nghĩ một chút:

"Thế thì tí ăn cơm xong rửa bát đi. Một cái bát cho con 5 tệ, cái nồi 10 tệ."

Giang Cần thở dài:

"Con rửa cũng được, nhưng mẹ gom lại trả con 300 tệ một lượt nhé?"

Bố Giang ngẩng đầu:

"Có kèo thơm thế à? Thế bố làm với!"

"Thôi đi ông. 300 tệ mua được bộ nồi mới rồi. Tôi rửa cả đời có ai đưa tôi 300 tệ không? Mau đi rửa tay ăn cơm!"

"Haiz, khởi nghiệp còn chưa bắt đầu mà đã thấy phá sản rồi."

Giang Cần lẩm bẩm rồi đi rửa tay, sau đó cùng bố mẹ ăn tối.

Trước khi ngủ, mẹ Viên bước ra từ phòng ngủ, dúi vào tay con năm tờ tiền mới toanh.

Bà cũng biết, học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp như con ngựa hoang sổ chuồng, tụ tập, ca hát đều tốn tiền. Ban nãy nói cứng là thế chứ lòng lại mềm nhũn.

Nhìn 500 tệ trong tay, lòng Giang Cần chợt chùng xuống.

Doanh nhân nào khởi nghiệp với 500 tệ chứ? Nhưng có 500 vẫn hơn không có gì.

"Mẹ Viên à, từ giờ mẹ chính là mẹ của Chủ tịch tập đoàn đấy nhé."

"Đừng hòng lừa tôi. Cậu biết tự nuôi thân là tôi mừng rồi. À, trưa nay tôi nhờ bác cả hỏi giúp, mấy hôm nữa con đến học lái ở Trung tâm Chính Phương nhé?"

"Chuyện học lái xe để sau đi. Giờ con có việc quan trọng hơn cần làm."

Cầm tiền xong, anh quay về phòng, bật máy tính tìm nick QQ của Quách Tử Hành, hẹn sáng mai gặp ở phố trung tâm.

Quách Tử Hành hỏi đi làm gì, anh không trả lời, chỉ bảo trong tay có 500 tệ, khiến bên kia gào lên gọi anh lia lịa.

Hẹn xong kế hoạch ngày mai, Giang Cần mở Baidu, định lên mạng xem lại các chính sách cải tạo, biến động thị trường, cổ phiếu, lạm phát… để phục hồi trí nhớ và chuẩn bị cho việc làm giàu.

Nhưng chưa kịp vào trang nào, ánh mắt anh đã dừng lại ở danh sách bạn bè QQ.

Khung chat với Sở Tư Kỳ lại đang được ghim ở trên cùng?

Anh đưa chuột tới, gỡ ghim, khóa không gian cá nhân, đổi luôn cái avatar cũ sến súa.

Sau đó, tiện thể kiểm tra dòng trạng thái của mình. Vừa nhìn xong đã muốn úp mặt vào bàn.

“Tớ yêu cậu, liên quan gì đến cậu đâu?”

Trời ơi quê quá, anh vội xóa sạch, đổi thành một câu trong Yesterday Once More cho đỡ ngượng.

Vừa sửa xong thì avatar của Sở Tư Kỳ, nãy còn xám, đột nhiên sáng lên. Chớp nháy liên tục, là đang gửi tin nhắn.

Anh tiện tay mở ra xem, rồi lắc đầu tắt luôn.

Cô ấy hỏi vì sao anh khóa không gian, còn bảo anh mau mở lại để cô vào xem cho vui.

Cái gì mà vào xem không gian? Lâu lắm mới nghe lại, đúng là phong cách cổ xưa quá rồi.

...

Sáng hôm sau trời xanh không gợn mây, nắng nhẹ gió hiền.

Giang Cần đạp xe đến phố đi bộ phía Đông Bình Dương.

Đây là con phố sầm uất nhất Giang Châu. Trước khi khu chợ cũ được cải tạo, nơi đây là thiên đường của các tiểu thương, cạnh tranh cực gắt. Vì vậy hàng hóa bán ở đây khá rẻ.

Quách Tử Hành vì mong mỏi số tiền trong túi Giang Cần nên đạp xe như bay. Khi tới nơi đã mồ hôi đầm đìa.

"Anh Cần, 500 kia anh định tiêu sao? Em chưa từng vào bar. Hay mình đi thử?"

"Mơ đi. Thấy ông chú bán cơm hộp kia không? Qua hỏi giá cái đã."

Quách Tử Hành nhìn theo tay chỉ, mặt tái đi:

"Trưa nay mình ăn cơm hộp á?"

Giang Cần nheo mắt không nói rõ:

"Đi hỏi giá đi. Yên tâm, không để cậu đói đâu."

"Ờ."

Cậu bạn lầm lũi đi hỏi. Thời giá năm 2008 vẫn rẻ. Cơm hộp kèm khoai tây 2 tệ, thêm thịt vụn 3 tệ, có đùi gà là 5 tệ, đùi gà cộng trứng chiên là 6 tệ.

Giang Cần nhìn đồng hồ, cân nhắc một lát rồi đưa cho chú bán cơm 200 tệ, bảo cứ làm nhiều lên, khỏi hỏi.

Anh lấy hai thùng giấy, chất cơm hộp vào rồi kéo theo Quách Tử Hành đến khu phố có hàng loạt tiệm net.

Vào một tiệm net, anh rút bao thuốc mua dọc đường đưa cho quản lý, sau đó bắt đầu chào bán cơm hộp.

Lũ học sinh thức đêm chơi net lúc này đói muốn xỉu, lại lười ra ngoài, thấy cơm hộp mang đến tận nơi là mắt sáng như đèn pin.

Cơm hộp tuy không sang nhưng ăn còn ngon hơn mì gói. Thế là:

Loại 2 tệ bán 4 tệ Loại 5 tệ bán 7 tệ Loại 6 tệ bán 9 tệ

Trừ hai hộp đùi gà trứng chiên còn lại, tất cả đều bán sạch.

Từ 7 giờ sáng tới 1 giờ trưa, hai người chạy đi chạy lại ba vòng, đổi năm tiệm net, còn tăng giá hai lần.

Quách Tử Hành mệt xỉu, mồ hôi như mưa. Giang Cần cũng ướt đẫm lưng, ngồi lề đường đếm tiền.

200 tệ vốn thu về 378 tệ. Còn dư hai hộp, vừa hay mỗi người một phần.

Thật ra làm vụ này không vì kiếm lời mà để kiểm chứng tư duy. Kết quả chứng minh là có thể kiếm được tiền, nhưng lợi nhuận quá thấp.

Với vốn 200 tệ, chẳng thể đòi hỏi lãi bạc ngàn.

Anh trước giờ chưa làm ăn buôn bán, hôm nay chỉ là thử cho biết mùi.

Nói thật hơi lỗ, riêng thuốc lá tặng đã hết năm hộp, mất hơn trăm tệ. Chưa kể nửa ngày mệt bở hơi tai, cuối cùng chỉ lãi hơn 70 tệ.

Nhưng nếu có vốn lớn hơn, buôn hàng có giá trị hơn thì sao? Vẫn có thể nhân đôi.

Giang Cần rút 50 tệ đưa Quách Tử Hành. Thằng nhóc lập tức tỉnh táo, nắm chặt tiền líu ríu cảm ơn.

"Anh Cần, mai làm tiếp không?"

"Làm cái đầu cậu. Anh mệt muốn chết, kiếm được có hơn 70 tệ, chia cho cậu 50, còn lại chỉ đủ mua bao thuốc."

Miệng thì cằn nhằn, nhưng trong đầu anh vẫn luôn nghĩ về câu hỏi: Làm sao có được khoản vốn đầu tiên?

Trong truyện mạng, đám trọng sinh toàn làm giàu thần tốc. Sao đến lượt mình lại vất vả vậy?

Hay về nhà khuyên bố mẹ bán nhà, lấy tiền mua bitcoin với cổ phiếu Maotai?

Đúng lúc đó, chú bán cơm cầm cái xẻng đi tới, nhìn Giang Cần một lúc rồi ghé sát lại, đưa cho anh một điếu thuốc.

"200 tệ cơm hộp đó, cậu bán được bao nhiêu?"

Giang Cần nhận lấy, mặt tỉnh bơ:

"460."

Quách Tử Hành bên cạnh há hốc. Ơ không phải mới nãy nói 378 tệ sao?

Nhưng thấy anh vẫn bình tĩnh, cậu đành nuốt nước bọt, cúi đầu im re.