Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

151 915

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

189 2050

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

27 88

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

137 1466

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

(Đang ra)

Bạn có thích nhân vật chính Romcom không?

Rinae Chikai

Akashi Yuto luôn thắc mắc điều đó.“Sousuke~, hôm nay cậu cũng ngầu lắm đó~, tớ yêu cậu lắm~”“Rồi rồi, cậu lúc nào cũng nói vậy nhỉ.

140 532

1-100 - Chương 6: Giang Cần nhất định sẽ hối hận

Chương 6: Giang Cần nhất định sẽ hối hận

"Tư Kỳ, cậu sao thế? Khóc à?"

"Giang Cần thay đổi rồi. Trước đây cậu ấy đâu có như vậy với tớ. Tớ không cho cậu ấy đi mà vẫn bỏ đi, rõ ràng là cố ý chọc tức tớ!"

Sở Tư Kỳ cắn môi, nước mắt lưng tròng, ngực phập phồng. Càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Từ nhỏ tới lớn, cô luôn là tâm điểm, được bố mẹ chiều, thầy cô cưng, bạn bè vây quanh. Thế mà hôm nay, trong ánh mắt của Giang Cần, cô lại thấy một tia chán ghét. Điều đó khiến cô rất tổn thương.

Cô vẫn luôn nghĩ mình là một cô gái tốt bụng, dù đã từ chối Giang Cần nhưng vẫn không tuyệt tình, còn động viên cậu ấy tiếp tục cố gắng, cho chút hy vọng và ấm áp.

Vậy mà cậu ta chẳng biết ơn, còn nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét. Như vậy có quá đáng không chứ?

Trước đây ngày nào cũng tìm cách nhắn tin nói chuyện, chỉ cần cô trả lời "ừ" hay "ồ" là đã mừng húm. Vậy mà bây giờ cô chủ động rồi, cậu ấy lại tỏ ra không thèm để ý!

"Huệ Như, tớ biết là đã từ chối cậu ấy, nhưng cậu ấy nói bỏ là bỏ, chẳng phải quá đáng sao? Rõ ràng tớ đã cho cậu ấy hy vọng rồi mà!"

"À... chuyện này..."

Vương Huệ Như không biết nên phản hồi thế nào.

Nói thật, người ta tỏ tình bị từ chối thì dừng lại là chuyện bình thường.

Nhưng Sở Tư Kỳ cứ nói "hy vọng" với "tiếp tục cố gắng" là sao? Rốt cuộc muốn gì?

"Cậu... có phải thích Giang Cần rồi không? Chỉ là muốn thử lòng cậu ấy nên mới từ chối trước?"

"Không đời nào! Tớ thừa nhận là có chút thiện cảm, nhưng còn lâu mới đến mức đó! Ít nhất cũng phải theo đuổi thêm một thời gian nữa!"

"Vậy... cái 'thêm một thời gian' đó là bao lâu?"

"Tớ cũng không biết. Nhưng cậu ấy phải thể hiện hết thành ý, cho đến khi tớ rung động mới tính tiếp."

"Tư Kỳ, giả sử trong thời gian đó, cậu gặp người mình thích hơn thì sao?"

"Thì tất nhiên là chọn người mình thích hơn rồi."

"Vậy còn Giang Cần?"

Sở Tư Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

"Chỉ có thể nói là không có duyên thôi. Không trách tớ được."

Vương Huệ Như nghe mà lạnh sống lưng:

"Cậu không thấy nếu thật sự như vậy, Giang Cần sẽ rất tội sao? Theo đuổi cậu suốt bao lâu, rồi lại thấy cậu yêu người khác."

"Thế thì làm sao? Tớ không thể vì cậu ấy kiên trì mà phải bỏ qua người mình thật sự thích."

Vương Huệ Như đầu óc quay cuồng. Lý lẽ nghe thì không sai, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là làm khổ người ta.

Nhưng vì là bạn thân, cô không thể bênh Giang Cần, nên chỉ có thể an ủi:

"Yên tâm đi Tư Kỳ, tớ nghĩ Giang Cần chỉ giả vờ thôi."

"Giả vờ?"

"Ừ, chắc cậu ấy bị cậu từ chối nên tự ti, sĩ diện nữa, nên mới giả vờ lạnh nhạt. Chứ vài hôm nữa lại chủ động tìm cậu cho xem."

Nghe vậy, Sở Tư Kỳ lập tức ngừng khóc, sự kiêu ngạo lại trỗi dậy:

"Cho dù cậu ấy có hối hận thật, tớ cũng sẽ không cho cậu ấy cơ hội nữa!"

Vương Huệ Như gật đầu phụ hoạ:

"Đúng, đừng để cậu ấy có cơ hội!"

"Nhưng... cậu nghĩ cậu ấy bao giờ thì hối hận?"

"Cậu thật sự muốn thấy cảnh cậu ấy hối hận sao?"

Sở Tư Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu:

"Cậu ấy quá đáng lắm! Làm tổn thương cảm xúc và lòng tự trọng của tớ. Chỉ khi nào cậu ấy quay lại xin lỗi rồi bị tớ từ chối, tớ mới thấy hả giận!"

Vương Huệ Như không biết nên đáp gì nữa, thầm thở dài.

Cô hy vọng Giang Cần đừng quay lại, rút lui lúc này là tốt nhất. Nếu không, chuyện phía sau có thể sẽ rất khó coi.

Nhưng cô không hề biết rằng, chính vì Giang Cần đã từng trải qua tất cả, tận mắt thấy những hồi ức tuổi trẻ bị dẫm nát, nên anh mới không còn chút thiện cảm nào với Sở Tư Kỳ.

Tình yêu mà, chẳng có lý lẽ gì cả.

Có khi bạn yêu ai đó rất lâu, hết mực cưng chiều, mà còn chưa từng nắm tay. Vậy mà một ngày kia, có người khác chỉ cần vài câu ngọt ngào là chiếm trọn trái tim người ấy.

Lý lẽ với tình yêu à?

Tình yêu chỉ tặng bạn một cái bạt tai đau điếng thôi.

...

Lúc này, Giang Cần đã về tới khu tập thể. Anh dựng xe xong thì ngồi vào ghế đá trong vườn nhỏ, bắt đầu trầm ngâm.

Mà sự trầm ngâm này chẳng liên quan gì tới Sở Tư Kỳ. Thật sự không liên quan. Trong đầu anh giờ chỉ nghĩ tới chuyện làm sao kiếm được khoản vốn đầu tiên.

Kỳ nghỉ hè dài thì cũng không dài, ngắn thì cũng không ngắn. Theo lý thì có thể thong thả làm từng bước.

Nhưng khởi nghiệp phải càng sớm càng tốt, khoản vốn ban đầu cực kỳ quan trọng, cần phải tìm cách nhanh chóng.

Suy đi tính lại, anh thấy có lẽ nên hỏi bố mẹ một chút. Vậy là anh đứng dậy lên nhà, tìm tới mẹ Viên đang vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần.

"Mẹ, nhà mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm vậy? Cho con mượn một ít được không? Vài vạn tệ cũng được, mười mấy vạn thì càng tốt."

Bà Viên lục dưới bàn rồi dúi vào tay anh hai quân bài mạt chược: một quân tám vạn, một quân chín vạn:

"Tiết kiệm đấy, tiêu cho hợp lý vào nhé."

Khoé miệng Giang Cần giật giật:

"Mẹ, đến bài mạt chược mà mẹ cũng tiếc không cho con hai con chín vạn à?"

"Thôi ông tướng, nhà mình làm gì có tiền tiết kiệm? Đừng nói mười mấy vạn, bán cậu đi còn chưa được từng đó."

Lúc này, bố Giang mới ngẩng đầu nhìn con trai, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, còn thở mạnh hơn bình thường. Giang Cần lập tức sáng mắt.

Đúng là cha già vẫn già gân. Nhìn kiểu gì cũng thấy ông đang do dự xem có nên móc tiền riêng ra cho mình không.

"Bố, bố có điều gì muốn nói với con không?"

"Không có gì đâu, con cứ đi chơi đi."

"Không cần giấu, bố cứ nói thẳng, con đã chuẩn bị tinh thần rồi."

"Ờ... con có thể rót cho bố ly trà được không?"

"?????"

Ba phút sau, Giang Cần bưng ly trà trở về phòng, cả người như vừa bị dội nước lạnh.

Anh tự trách mình bị mỡ heo che mắt mới mong chờ gì từ bố.

Ông Giang nổi tiếng sợ vợ, có đúng năm tệ tiền riêng là ngủ cũng không yên, lấy đâu ra mà cho mượn mấy vạn.

Thôi thì việc lớn làm không nổi, việc nhỏ vẫn phải làm. Tiền nhỏ cũng là tiền, góp gió thành bão. Khởi nghiệp mà, bước đầu bao giờ cũng khó.

Trông chờ người khác là điều không thực tế.

Vay tiền bạn bè? Giờ xung quanh toàn học sinh cấp ba, trong túi có năm tệ là ghê gớm rồi, đào đâu ra tiền cho vay?

Vay ngân hàng? Cũng tính rồi, nhưng thủ tục rườm rà, mà đời trước bị đè bởi tiền vay mua nhà đến suýt ngộp thở, nên anh có nỗi sợ bản năng với chuyện vay mượn.

Giang Cần cởi đồ, lên giường nằm, định ngủ một giấc đã. Ngày mai phải ra ngoài

tìm cơ hội khác, ít nhất cũng phải nhân đôi số tiền bảy trăm đang có.

Trọng sinh để khởi nghiệp, nói thì dễ, làm thì chẳng đơn giản chút nào.