Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 58

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[301-400] - Chương 301: Phùng Nam Thư trong chiến đấu phục

Chương 301: Phùng Nam Thư trong chiến đấu phục

Công việc chụp ảnh vẫn đang tiếp diễn, căn phòng 207 được biến thành studio tạm thời, tiếng máy ảnh lách cách vang lên không ngớt.

Tuy mấy bạn hoa khôi này chẳng ai là người mẫu chuyên nghiệp, nhưng có lẽ do bản tính yêu cái đẹp, hoặc cũng có thể là do tâm lý ganh đua, nên ai nấy đều ra dáng rất chuyên nghiệp, động tác cực kỳ chuẩn.

Dĩ nhiên, mấy chuyện như ai chụp trước ai chụp sau, ai ăn ảnh ai không, ai chụp phát ăn ngay ai phải chụp lại, thì tám vị hoa khôi chẳng bao giờ dứt được mùi thuốc súng.

Người ta bảo ba cô gái là một vở kịch, giờ tới tám cô, đừng mơ yên ổn nổi.

Trong số đó, Chu Tư Kỳ là người ngang ngược và chanh chua nhất, không thèm nhường ai. Ngay ngày đầu chụp ảnh, suýt nữa thì cãi nhau to với Lưu Y Y vì tranh thứ tự chụp, đã thế còn nhìn nhau bằng nửa con mắt với đệ nhất hoa khôi của đại học Công nghệ, Thôi Nghiên.

Nhưng mỗi lần Giang Cần xuất hiện, Chu Tư Kỳ lại ngoan hẳn, dịu dàng dễ bảo đến phát sợ, giọng nói mềm như tơ, khiến Lưu Y Y và Thôi Nghiên tức muốn nổ phổi.

Gì đây? Vừa thấy kim chủ là vội bày ra vẻ ngoan hiền, muốn khiến người ta tưởng tụi này mới là loại chanh chua khó chiều hả?

Má, con nhỏ này đúng là... giả tạo muốn chết.

Tất nhiên, không chỉ Lưu Y Y và Thôi Nghiên thấy được điều đó, mà ai ở đó cũng đều hiểu, hoa khôi của Lâm Đại này rõ ràng đang cố tình làm màu, mong để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng kim chủ.

Nhưng biết làm màu thì tụi này không biết chắc?

Thế là mỗi lần Giang Cần đến, hiện trường liền ngập trong tiếng nũng nịu, người thì gọi “Tổng Giang ơi~”, người thì gọi “Anh Cần~”, có người thậm chí gọi thẳng “Kim chủ ơi~”, suýt nữa khiến Chu Tư Kỳ tức xỉu.

Còn Giang Cần thì cũng chẳng phản cảm với cảnh tượng này, chỉ là bị xoay đến hoa mắt chóng mặt.

Mẹ nó, uống rượu ngàn ly không say, cuối cùng lại bị “sữa” làm cho choáng váng, mà để lộ ra ngoài thì mất mặt chết mất.

Người ta nói vạn vật tương sinh tương khắc, quanh mãnh thú độc trùng luôn có thuốc giải. Giang Cần nhìn đám "trồi sụt" trước mắt, thầm nghĩ: Hay là phải dò tìm xem thuốc giải ở đâu mới được?

Ngày đầu chụp ảnh, mâu thuẫn nổ ra không ngớt. Dưới sự dẫn đầu của Chu Tư Kỳ, màn đọ sắc giữa các hoa khôi giờ đã chuyển sang đọ ai thân thiết với Giang Cần hơn.

Tích cực nhất là Lưu Y Y và Thôi Nghiên, cứ nhân lúc nghỉ giữa các cảnh là tranh thủ bắt chuyện với Giang Cần, giọng điệu mềm mại mà không làm quá, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu.

Mấy nam sinh đi cùng hoa khôi bắt đầu ngứa mắt.

Mẹ kiếp, chụp vài tấm ảnh thôi mà định cướp vợ ông à? Cái kiểu phát triển cốt truyện này sao giống mấy bộ phim Nhật “đặc biệt” thế không biết?

“Bảo sao ông chủ không dám dẫn bà chủ tới, đúng là biết điều.”

“Lợi lộc bị ổng vơ sạch, tụi mình rốt cuộc chỉ là mấy thằng chạy vặt.”

Lộ Phi Vũ với Dương Soái cũng tức phát điên, thấy tiền công kiếm được đúng là không đáng, chẳng khác nào rơi vào bẫy của giới tư bản.

Tất nhiên, chuyện đùa với hoa khôi thì vui đấy, nhưng Giang Cần cũng chẳng thực sự có ý đồ gì, chỉ giữ đúng tinh thần “chiêm ngưỡng”. Chiêm ngưỡng vòng một, chiêm ngưỡng đôi chân, chiêm ngưỡng bàn chân, rồi lại chiêm ngưỡng bàn chân, lại tiếp tục chiêm ngưỡng bàn chân. Một quý ông chính trực chính tông.

Dù vậy, ngoài việc “ngắm chân”, phần lớn thời gian Giang Cần vẫn tập trung lên kế hoạch đẩy mạnh hoạt động thị trường.

Sáng hôm sau, Trương Chí Hoa từ siêu thị học viện mang đến một chiếc hộp nhựa trong suốt.

Loại hộp này giống hệt loại hay bán ở siêu thị, màu trắng trong, dùng để đựng quần áo giày dép. Chỉ khác là siêu thị bán loại trống không, còn cái hộp cô ấy mang tới thì đầy ắp.

Trong đó có móc treo quần áo, bình nước, quạt cầm tay, dép đi trong nhà, nước giặt, xà phòng trong, khăn giấy, miếng dán thẻ, bản đồ vẽ tay khuôn viên trường Lâm Đại, đều là những vật dụng thiết yếu cho tân sinh viên.

“Đây là combo khuyến mãi em chuẩn bị hằng năm vào mùa nhập học, rất được tân sinh viên ưa chuộng, bán chạy lắm.”

“Còn cái túi bên tay kia là gì?” Giang Cần chỉ vào túi kia của cô.

Trương Chí Hoa lập tức mở túi ra: “Một ít cốc đôi mới ra, dép đôi nữa, còn có bút trung tính đẹp mà đắt muốn chết, đèn bàn siêu xinh mà giá cũng kinh khủng, à mà chị chủ tới chưa?”

“…”

“Chưa tới.”

Biết chị chủ chưa đến, Trương Chí Hoa tiếc hùi hụi, chẳng kiếm được đồng nào, đành tiu nghỉu rời khỏi khu khởi nghiệp. Còn Giang Cần thì rơi vào trầm tư — tôi làm chó cũng được đi, nhưng sao ai quanh tôi cũng dần biến thành chó thế này?

Gần chó thì hóa cầm thú? Có khi nào thật sự ứng nghiệm luôn rồi không?

Đúng lúc này, Lộ Tuyết Mai và Ngụy Lan Lan được gọi về, vào phòng 208.

“Anh gọi bọn em có việc gì vậy?”

“Xem cái này đi.” Giang Cần đẩy chiếc hộp nhựa trắng đục sang.

Lộ Tuyết Mai và Ngụy Lan Lan nhìn nhau: “Đây chẳng phải quà tặng tân sinh viên à?”

“Tôi định nâng cao độ chính xác của kế hoạch thị trường, tập trung vào tân sinh viên khóa này. Bọn họ đang phải thích nghi với môi trường mới, là nhóm dễ tiếp nhận cái mới nhất, quảng bá Zhihu vào lúc này sẽ mượt hơn.”

“Anh định in poster quảng cáo lên mấy món này luôn hả?”

“Đúng vậy, giờ đã có một phần hình ảnh rồi, em thiết kế một bộ phù hợp, bên STHS sẽ in thử một lô.”

Ngụy Lan Lan bỗng ngẩng đầu nhìn Giang Cần: “Anh, nếu mỗi người tặng một hộp thế này thì chi phí có hơi cao không?”

Giang Cần lắc đầu: “Em hiểu sai ý tôi rồi. Không phải phát miễn phí, mà là trở thành nhà cung cấp cho các siêu thị trường đại học. Em thử nghĩ đi, nếu em là chủ siêu thị, có người tới bảo sẽ cung cấp miễn phí quạt hay bình nước cho combo quà tặng tân sinh viên, em có từ chối không?”

“Miễn phí thì ai chẳng muốn?”

“Thế nên chúng ta dùng sản phẩm của mình thay thế món họ định bán, lại không thu tiền. Miễn trong mỗi hộp có một món mang logo mình, quạt cũng được, bình nước cũng được, thậm chí dép cũng được, thế là tụi mình thắng rồi.”

Ngụy Lan Lan đã hiểu: “Nhưng mà khai giảng tới nơi rồi, giờ muốn liên hệ hết các siêu thị khu đại học Thượng Hải thì thời gian hơi gấp.”

“Không sao, bộ phận thương mại giờ đã có mặt ở Thượng Hải rồi, chuyện đó để họ lo, tụi em chỉ cần xử lý hàng hóa là được.”

“Rõ rồi anh.”

“Giờ bàn luôn về ý tưởng chính cho poster quảng bá đi, thời gian gấp lắm, không thể trì hoãn nữa.”

Đúng lúc ba người đang chuẩn bị brainstorm, bỗng nghe bên phòng 207 có tiếng la hét, Lộ Phi Vũ lập tức chạy vào báo, lại đánh nhau rồi.

“Sao nữa đây?”

“Là vì Trương Tử Huyên trông khá đặc biệt, tụi em chuẩn bị cho cô ấy bộ đồ khác một chút để tôn lên nét riêng, mà mấy hoa khôi khác lại thấy như vậy thì tụi mình như vai phụ, thế là khó chịu.”

“Kệ đi, mấy đứa con gái xinh đẹp mà, mặt mũi càng ngang ngửa thì càng khó làm bạn. Một ngày cãi nhau tám lần cũng quen rồi. Em ra khuyên thử, không được thì cứ để tụi nó cãi xong.”

Lộ Phi Vũ nhận lệnh, vội quay về 207, nhưng hiển nhiên lời khuyên chẳng tác dụng gì, tiếng cãi vẫn tiếp tục.

Giang Cần ra hiệu đóng cửa, tiếp tục bàn chuyện quảng bá.

Không có ý tưởng quảng bá đủ ấn tượng thì dù sản phẩm có nổi bật cũng vô dụng, nên mấy trò mèo đó không đáng để anh tốn thời gian.

Nhưng ngay khi họ vừa thống nhất được phong cách poster, tiếng cãi nhau ở 207 bỗng nhiên biến mất, ba người họ cũng ngừng bàn bạc, cả khu khởi nghiệp lập tức rơi vào im lặng kỳ quặc.

Cảm giác này rất quen thuộc, giống như hồi cấp ba, trước giờ học là cả lớp rôm rả nói chuyện, rồi đột nhiên im bặt như thể có thiên sứ bay ngang qua.

Có lẽ là mệt rồi? Giang Cần chẳng nghĩ nhiều, tiếp tục bàn ý tưởng thiết kế, chốt sản phẩm.

Nửa tiếng sau, mọi thứ ổn thỏa, Giang Cần vươn vai, tò mò đi sang 207.

Anh tưởng sau trận cãi nhau vừa rồi, bầu không khí trong phòng sẽ căng thẳng lắm, không đến mức đình công thì chắc cũng có người không hợp tác, ai ngờ trong phòng ai cũng rất hợp tác, bảo làm gì thì làm cái đó.

Đặc biệt là Chu Tư Kỳ, tư thế kiêu căng biến mất sạch, ngoan ngoãn như chim cút.

Ngay cả Thôi Nghiên, người hay liếc mắt đưa tình với anh, cũng hoàn toàn ngó lơ anh lần này.

Giang Cần hơi sững lại, đảo mắt nhìn quanh, rồi bất ngờ trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở góc đông nam.

Cô mặc váy dài màu đen, thắt lưng đỏ, tóc dài tới eo, vừa lạnh lùng vừa ngơ ngác, đôi mắt trong veo ướt át, hàng mi cong vút, chăm chú nhìn vào hiện trường chụp ảnh. Ngũ quan xinh đẹp đến mức khiến người khác thấy tự ti.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Cần thầm nghĩ, mình bị ảo giác hả ta? Sao lại thấy được Phùng Nam Thư trong chiến đấu phục?

Anh lại quay nhìn mấy hoa khôi, thấy dưới ánh mắt “nữ đại gia” kia, ai nấy đều ngoan như mèo con, bảo gì nghe nấy, chỉ là nét mặt hơi gượng, cứ như bị khí thế của người kia đè đến không ngóc đầu lên nổi.

Con gái là vậy đấy, nhan sắc ngang nhau thì chẳng ai phục ai, nhưng chênh lệch quá thì lại tự ti.

Mà trong trường hợp bị đè bẹp hoàn toàn thế này, cãi nhau chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.

Lưu Y Y cũng bỗng nhiên hiểu ra nút thắt trong lòng mình suốt cả năm nay, rốt cuộc vì sao bản thân lại bị phòng 208 gán mác “yểu điệu”.

“Sao cậu tới đây?”

“Chú Cung suốt ngày nhắc đến ở đây, nhớ đến phát khóc luôn, mà tớ thì không biết gì hết.” Phùng Nam Thư làm mặt ngơ ngác ngốc nghếch.

Giang Cần thầm nghĩ, cậu cứ xạo đi, tưởng tớ tin chắc? Làm gì có tài xế nào đòi đi đâu mà kéo cả tiểu thư đi cùng chứ: “Cậu ăn gì chưa?”

“Ăn bánh chẻo với đậu phộng dầm giấm chua rồi.”

“…”

Cùng lúc đó, Lộ Phi Vũ đang đứng ở góc phải phía sau, nhón chân kéo váy, rón rén rút lui khỏi phòng 207.

Má, chỉ vì trong group chat lỡ gõ một câu [Ông chủ suốt ngày ngồi 207 ngắm hoa khôi, thật quá đáng], mà chị chủ kéo tới tận nơi. Dù EQ hơi thấp, nhưng cảm giác nguy hiểm thì anh vẫn còn đấy, nhanh chân chuồn lẹ là thượng sách.