Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 62

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 59

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 732

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[301-400] - Chương 306: Sắc Sắc thật bá đạo!

Chương 306: Sắc Sắc thật bá đạo!

Ngày nhập học của tân sinh viên, không chỉ riêng Đại học Lâm Xuyên mà các trường đại học trên toàn quốc cũng đều náo nhiệt như nhau, chẳng hạn như tám khu đại học ở Thượng Hải.

Từ lúc tờ mờ sáng cho đến khi mặt trời đứng bóng, một lượng lớn tân sinh viên lần lượt bước vào khuôn viên trường, những bộ quà tặng tân sinh viên có kèm tài liệu quảng bá của Zhihu cũng được bán hết suất này đến suất khác, tuy không đến mức tranh giành nhưng ít nhiều cũng có cảm giác cung không đủ cầu.

Sinh viên đi học xa nhà hàng nghìn cây số, đồ dùng sinh hoạt đâu thể mang theo hết, mà bộ quà tặng tân sinh viên này lại đánh trúng vào nhu cầu đó.

Còn Giang Cần thì khéo léo lợi dụng cơ hội này làm phương tiện quảng bá, biến kiểu tiếp thị truyền thống từ bị động thành chủ động.

Chỉ là khi các sinh viên mở hộp quà ra, nhìn thấy tờ quảng cáo, quạt tay, móc áo, vỏ dầu gội đầu đều in hình cô nữ sinh "DuangDuangDuang", không khỏi sinh nghi: “Mình thật sự đang học ở một trường chính quy à?”

“Bự thế á? Tôi không tin, tôi phải tận mắt kiểm chứng!”

“Cậu nhìn cái slogan này đi, ‘Lên diễn đàn Zhihu tình cờ gặp tớ’? Má ơi, đây chẳng phải là trang web người lớn à?”

“Nghe nói đời sống đại học sướng lắm, ai ngờ sướng đến mức này, cái này thật sự là cho tôi xem được sao?”

“Chẳng lẽ… đây là bài học nhập môn cho việc trưởng thành của tôi?”

Ở một bên khác, đội ngũ tiếp thị offline của bộ phận phân nhóm Pingtuan cũng đã đến các điểm phụ trách, phân phát quạt quảng cáo cho sinh viên đi ngang qua cổng trường.

Dù đã là cuối hè đầu thu, nhưng thời tiết trên cả nước vẫn nóng hầm hập. Sinh viên thì phải ký tên, đóng học phí, nhận thẻ, qua một loạt thủ tục mệt mỏi, đứng thôi cũng toát mồ hôi như tắm.

Vì thế, quạt tay màu xanh lam in logo Zhihu phát rất nhanh, thậm chí có những sinh viên vì quá đông nên lỡ mất còn quay lại xin thêm một cái.

Khi cả khuôn viên tràn ngập hình ảnh các chiếc quạt Zhihu khẽ đung đưa, cái không khí ấy tự nhiên trở thành chất xúc tác cho chiến dịch marketing.

Ai cũng cầm một cái quạt giống nhau, ai mà không tò mò chứ? Nhất là khi mặt quạt in hình tám hoa khôi trường đứng thành một hàng, đúng kiểu đẹp mắt mê hồn.

Ngọt ngào, gợi cảm, dịu dàng, quyến rũ, ánh trăng trắng… mỗi hoa khôi đại diện cho một chức năng của Zhihu.

Từ trò chuyện kết bạn, chia sẻ nội dung, tâm sự bí mật, đọc truyện online, tin nóng, kết bạn theo sở thích, kết nối cựu sinh viên, nói chung là ngoài việc học, gần như có thể bao trọn mọi nhu cầu online hằng ngày của sinh viên.

Ban đầu các bạn chỉ định lấy quạt để quạt mát, nhưng sau khi dọn xong phòng, đi ăn, dạo chơi, tâm trạng dịu lại thì đa phần đều bị nội dung trên quạt thu hút.

Cũng đúng thôi, vì các cô gái trên đó… đẹp thật sự.

Ngắm xong tám cô nàng mỗi người một vẻ, mắt cũng tự nhiên liếc xuống xem địa chỉ trang web và khẩu hiệu quảng cáo.

Tân sinh viên nhập học thì có việc gì? Làm xong thủ tục, trải xong giường, còn lại toàn là thời gian rảnh, lướt web một chút chắc không quá đáng chứ? Thế là mấy cậu sinh viên vừa liếc qua đã không thoát ra được nữa.

Trang web này, đúng là có sức hút chết người!

Ngoài mấy bài đăng “phúc lợi” hút mắt ngay lập tức, nhờ vào sự nâng cấp nội dung suốt một tháng liền của Đổng Văn Hào, độ chuyên sâu của Zhihu cũng rất cao rồi.

Từ chia sẻ thường nhật, thảo luận chủ đề, truyện dài kỳ cho tới biểu diễn tài năng các thể loại, đều có sức hút mạnh.

Tầm ba giờ chiều, nhiệt độ dịu xuống một chút, tổ trưởng tổ địa phương của đội tiếp thị Zhihu – trụ sở Tùng Giang của phân khu Thượng Hải, lấy ra một túi bút to oạch.

Bên trong là các loại con dấu tích hợp, đầu tròn nhọn, dưới có sẵn mực in.

Tổ trưởng phát cho mười lăm nhân viên mỗi người một cái.

“Cẩn thận nha, đừng để bị bắt.”

“Hiểu rồi!”

Dứt lời, mười lăm người nhanh chóng phân tán đến các trường đại học phụ trách, nhân lúc khung cảnh hỗn loạn khi tân sinh viên nhập học mà lẻn vào khuôn viên trường, mở con dấu ra, rồi ào ào đóng vào bảng tin, sơ đồ chỉ dẫn, bảng chào mừng tân sinh viên, cửa sổ nhà ăn, giảng đường...

【Trang mạng xã hội mà toàn bộ sinh viên đại học đều đang dùng】

【Địa chỉ: **********】

Con dấu chỉ in ra hai dòng chữ nhỏ như vậy, nhưng lại đặc biệt hút mắt, bất kể xuất hiện ở đâu.

Kiểu như bạn đang xem một tờ giấy, sẽ theo phản xạ mà liếc xem dấu mộc hay phần ký tên là gì, đây là phản ứng bản năng của con người. Giang Cần cũng tận dụng điểm này làm chiêu bài tiếp thị.

Nhưng chiến dịch “đóng dấu khắp nơi” này không nhắm đến tân sinh viên, mà là toàn bộ sinh viên trong trường, chỉ cần có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị nội dung trên dấu thu hút.

Đây chính là phương thức dẫn lưu hiệu quả và tiết kiệm nhất, cực kỳ phù hợp với phong cách “thích ăn chùa” của Giang Cần.

“Tổ trưởng, em đóng xong rồi.”

“Em cũng xong rồi, má ơi, suýt bị bảo vệ tóm được, hồi hộp muốn xỉu. À mà ấn của Lữ Cường bị rớt lúc chạy trốn, không biết có gây rắc rối gì không.”

“Không sao, người không bị bắt là được, rửa mặt một cái, lát nữa cả bọn đi ăn mừng. À đúng rồi, nhóm cuối về chưa?”

“Tổ trưởng, em về rồi, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp. Nhưng mà em thấy trên cánh cửa toilet nam ở giảng đường có dòng chữ ‘Tôi là 0, muốn tìm 1’, cái này là gì vậy?”

“Cái đó gọi là hệ nhị phân, dân lập trình mới hiểu, mấy đứa chưa học hết cấp ba biết cũng vô ích.”

Chiến dịch tiếp thị ở tám khu đại học Thượng Hải kéo dài nguyên một ngày, tỉ lệ đăng ký người dùng bắt đầu tăng dần, đến tối thì đột ngột bùng nổ, chỉ trong chớp mắt số người đăng ký mới đã vượt mốc một vạn, tốc độ tăng chóng mặt khiến Tô Nại suýt té ghế.

Lão sếp chó chỉ dùng vài cú DuangDuangDuang mà gây ra hiệu ứng khủng khiếp như vậy, chẳng lẽ bản chất của thế giới này chính là… Sắc Sắc?

Tốt quá rồi, hóa ra trên đời không chỉ mình tôi thích Sắc Sắc!

Tô Nại vừa hát vừa xuất file dữ liệu tăng trưởng, chuyển sang dạng pdf, gửi đến địa chỉ email của các đối tác chiến lược Zhihu mà Giang Cần đã để lại.

Đêm xuống, đèn hoa rực rỡ, khi các tổng giám đốc thương hiệu mở email ra, nhìn thấy biểu đồ đường tăng trưởng gần như dựng đứng đến 90 độ, ai nấy đều sửng sốt.

Cái hiệu suất tiếp thị này có hơi lố không vậy? Năng lực lan truyền của internet mạnh đến thế à? Bảo sao Giang tổng cứ miệng năm miệng mười nói thời đại internet đã đến, tương lai mọi việc buôn bán đều phụ thuộc vào lưu lượng truy cập, xem ra anh ta không hề nói bừa.

Quan trọng là… mới chỉ ngày đầu tiên thôi đấy! Nếu tiếp tục như vậy, chẳng ai biết được cái hồ lưu lượng này sẽ được nuôi to cỡ nào.

Tô Nại: “Sắc Sắc bá đạo thật sự.”

Đối tác chiến lược: “Internet bá đạo thật sự.”

Cũng cùng một dữ liệu, nhưng vì độ chênh lệch thông tin, hai người lại đưa ra hai nhận định khác nhau.

Tô Nại nghĩ tốc độ tăng trưởng người dùng nhanh như vậy là nhờ DuangDuangDuang, các tổng giám đốc thương hiệu thì cho rằng do sức lan truyền vượt trội của mạng internet.

Nhưng thực tế thì sao?

Thực tế là, kế hoạch của Giang Cần cực kỳ phức tạp và tinh vi.

Ngay từ bước đầu tiên là bộ quà tặng tân sinh viên và quạt tay, Giang Cần đã bám sát nhu cầu thật sự để quảng bá, bị động tiếp nhận và chủ động tiếp cận, hiệu quả cách nhau một trời một vực.

Ngoài ra còn có chiêu "đóng dấu khắp nơi", khiến chiến dịch tiếp thị tiếp tục phát huy hiệu quả ngay cả khi địa bàn không còn người nữa.

Thêm nữa là hiệu ứng bắt mắt từ nội dung “Duang”, tạo sự lôi cuốn ngay trong vài giây đầu và chuỗi liên kết Sắc Sắc khiến người dùng không thể dứt ra được.

Điểm mấu chốt cuối cùng, chính là thời điểm tân sinh viên nhập học – thiên thời, địa lợi, nhân hòa, từng chi tiết nhỏ đều được Giang Cần xử lý hoàn hảo, khiến cả chiến dịch tiếp thị vận hành mượt mà như nhung lụa.

Tuy nhiên, do nội dung online là do tổ 208 phụ trách, còn địa bàn tiếp thị offline do phân nhóm Vạn Chúng đảm nhiệm, nên mỗi bên chỉ thấy được một phần, hiếm ai nhìn ra được toàn cảnh bức tranh.

Nhưng “hiếm” không có nghĩa là không ai thấy được.

Mười giờ tối, tại một căn biệt thự trong khu Sơn Trang Thọ Sơn, trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim đặt một xấp tài liệu dày cộp: phân tích nội dung Zhihu, dữ liệu quan sát tiếp thị offline chính xác đến từng phút, kèm hình ảnh hiện trường.

Bên cạnh đống tài liệu đó còn có một hộp quà “tân sinh viên” và một con dấu đầu tròn hình nón.

Tần Tĩnh Thu và Phùng Thế Hoa đang ngồi bên bàn, chăm chú đọc từng trang tài liệu, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhà họ Phùng vốn là thế lực mạnh ở Thượng Hải, Giang Cần đến đây làm tiếp thị thì không thể qua mắt được họ, dù là chi tiết nhỏ cỡ nào, chỉ cần họ muốn biết thì chẳng có gì là bí mật.

Vì thương yêu Phùng Nam Thư, cũng là vì muốn đánh giá cậu con rể tương lai, Tần Tĩnh Thu đã sắp xếp người theo dõi nguyên ngày, ban đầu còn lo họ gặp khó muốn âm thầm giúp, ai dè người được phái đi lại không theo kịp nhịp độ của bên kia.

“Anh thấy sao?”

Tần Tĩnh Thu bặm môi: “Em thấy em đánh giá thấp bảo bối của con bé Nam Thư rồi.”

Phùng Thế Hoa ngẩng đầu nhìn vợ: “Nói sao?”

“Mạng nội bộ trường thì ai cũng có thể làm, miễn là chịu chi, có nội dung thì khả năng thành công cao. Nhưng không ai có tốc độ nhanh bằng cậu ta, kể cả em. Hiệu suất tiếp thị của cậu ta quá khủng, từ năm ngoái đến giờ, chiêu trò liên tiếp, người ta cần ba năm để làm xong thì cậu ta chỉ mất một tháng. Anh biết điều đó nghĩa là gì không?”

“Là gì?”

“Là nhanh, nghĩa là cậu ta luôn đi trước một bước, có thể triển khai được nhiều thứ hơn.”