Jan bị trói lại và ép quỳ gối trên mặt đất. Khuôn mặt anh ấy bị đánh đập nặng tới nỗi bố mẹ cũng không thể nhận ra.
"Mình đã làm hỏng tất cả mọi thứ.
Jan lẩm bẩm một mình khi đang cúi đầu. Anh ấy đã vô tình chém chết con trai của lãnh chúa. Anh chỉ đơn giản vung thanh kiếm lên, và nó đã chém bay đầu cậu ấy.
Ngồi trước mặt anh là lãnh chúa và vị khách của ông ấy. Lãnh chúa là một người đàn ông trung niên với vóc dáng đầy đặn. Ngược lại, khách của ông là một người đàn ông to lớn với khí chất sặc mùi chiến trường. Khuôn mặt của ông ấy có nhiều vết sẹo hơn cả vết nhăn.
"Con trai của ta đã bị hắn giết."
Vị lãnh chúa lên tiếng, ông ấy đang nói chuyện với vị khách.
"Ông không còn đứa con trai nào khác ngoài nó sao?"
"Đấy không phải vấn đề. Tên đầy tớ hèn hạ này đã giết chết đứa con trai đầu lòng của ta!"
"Ta tin chắc rằng con trai kia của ông đã cố gắng giết người đầy tớ kia để thể hiện trước mặt ta. Nếu nó trở thành lãnh chúa, ta chắc rằng nó sẽ giết sạch cả nhà ngươi. Ngươi nên thấy may mắn vì nó đã chết."
"Sao ngươi dám nói như vậy!"
Lãnh chúa trở nên tức giận vô cùng nhưng vị khách của ông chỉ khẽ cười.
"Thành thật mà nói, ta thấy đứa con trai thứ hai của ông thông minh hơn rất nhiều. Ta chắc rằng nó sẽ là một vị lãnh chúa tốt."
Khi vị khách nói vậy, vị lãnh chúa vuốt cằm và suy nghĩ. Jan, người vẫn đang lắng nghe, gật đầu và lên tiếng.
"Tiểu thiếu gia thông minh hơn nhiều so với anh trai mình. Cậu ấy chắc chắn hợp làm lãnh chúa hơn."
"Ngươi nói cái gì?"
Nghe thấy câu nói của Jan, vị lãnh chúa đứng bật dậy và lao nhanh tới chỗ anh.
Thôi xong rồi!
Ông ta lao tới đá mạnh vào hàm Jan và bắt đầu liên tục giẫm đạp lên đầu Jan. Nhiều lời nguyền rủa và tục tĩu hướng thẳng tới Jan.
"Chết chắc rồi. Đáng lẽ mình không nên nói như vậy."
Jan quan sát mọi thứ xung quanh với đôi mắt yếu ớt. Rất nhiều khuôn mặt sửng sốt đang hướng vào anh. Mọi thứ tệ rồi đây. Jan thường bị mọi người nói là kẻ không biết đọc bầu không khí.
Cơ thể anh dần tê liệt sau những trận đòn. Anh chỉ cảm thấy những tiếng thình thịch đục ngầu vang vọng khắp cơ thể. Jan cuộn tròn người lại và rên rỉ.
"Thằng chó chết, chó chết, hèn hạ , vô ơn, khốn nạn!"
Lãnh chúa vẫn vô cùng tức giận khi quay trở lại chỗ ngồi. Vị khách đứng dậy và ngồi xổm xuống trước mặt Jan.
"Này, ngươi còn sống không?"
"Như ngài thấy đấy, tôi vẫn còn thở."
Jan mím môi trong tiếng ọc máu. Vị khách tiếp tục đặt câu hỏi.
"Ngươi tên là gì?"
"... Tôi tên là Jan."
"Ngươi có biết ta là ai không?"
"Tôi không biết rõ về ngài lắm, nhưng ngài chắc chắn là một người vô cùng tuyệt vời. Ngài cũng sở hữu một khuôn mặt đẹp trai đầy sức quyến rũ."
Đó là một nỗ lực nịnh nọt để sống sót. Jan tuyệt vọng mấp máy đôi môi rách nát của mình.
"Ha ha, ta chưa từng nghe điều ấy từ bất cứ người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến đàn ông. Tên ta là Vermain."
"Tên của ngài cũng thật đẹp."
Vermain vỗ nhẹ lên mái tóc đẫm máu của Jan và đứng dậy. Ông ta nhìn về hướng lãnh chúa.
"Ta sẽ đưa tên này đi," ông ấy nói "và nếu ta đưa hắn ta đi, hắn ta chắc chắn cũng sẽ chết. Điểm khác biệt là hắn ta sẽ chết bây giờ hay chết sau đó."
"Nhưng......."
"Có vẻ như ông đã quên, tôi có quyền bắt tội phạm phải gia nhập quân đội."
Lãnh chúa khẽ cắn môi nhưng rồi cũng đành chấp nhận.
"Khi ngươi nói tới việc này, ta thấy thế cũng được."
Jan vẫn luôn cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện mặc dù tai anh đã bị đánh tới nỗi ù đi.
"Mình còn sống, mình sẽ sống.
Anh khẽ mỉm cười dù nó vô cùng đau đớn. Jan cố gắng lắm mới có thể đứng dậy và quỳ xuống.
"C-cảm ơn ngài. Ngài đẹp trai quá."
"Ừ, đừng nói điều ấy nữa. Ta không muốn quá thân thiết với ngươi đâu."
"Dù sao thì ngài cũng đã cứu mạng tôi. Tôi nguyện đi theo ngài tới bất cứ nơi đâu."
"Lời này của ngươi giúp sẽ mọi thứ dễ dàng hơn. Chúng ta sẽ đi về phía tây."
"Ý ngài là ta sẽ tới biên giới ư? Ngài biết không, chuyên môn của tôi thực ra là chặt củi."
"Hmmm, chúng ta chỉ đi xa hơn về phía tây một chút thôi, ngươi có hiểu ta đang nói gì không?"
"Ngài chỉ đang đùa, phải không?"
"Ngươi vừa mới bị bắt đi lính.... Hmm, không, nói thế có phần không đúng, ngươi đã tự nguyện nhập ngũ. Chào mừng đến với Quân đoàn thứ Tám."
Quân đoàn thứ tám chịu trách nhiệm bảo vệ vùng cực tây của Đế chế. Kẻ thù chính của họ là đán quái vật và quỷ dữ tợn.
Hoàng đế đặt tên cho họ là Bảo vệ quân, nhưng họ thường được biết đến với tên gọi Quân đoàn Vật tế thần.
Khẩu hiệu chiến đấu của họ là "Ăn sáng ở địa ngục, ăn tối trên thiên đường".
Jan rời khỏi vùng đất nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Anh đi theo Vermain về phía tây lục địa. Jan không có bất cứ sự lựa chọn nào khác. Nếu không nhập ngũ, cậu sẽ bị lãnh chúa giết ngay lập tức.
"Đây là thuốc mỡ bôi lên vết thương. Bôi hàng ngày cho đến khi hết sưng."
Vermain ném cho Jan lọ thuốc mỡ đựng trong một chiếc hộp sắt phẳng.
"C-Cảm ơn ngài."
Jan bôi thuốc mỡ vào vết thương đã sưng tấy của mình. Đó là một loại thuốc mỡ màu xanh nhạt thấm vào da ngay khi bôi. Nó giúp cơn đau của cậu giảm đi đáng kể.
"Cậu thấy thứ này thế nào?"
"Thứ này thật thần kỳ. Tôi cảm thấy mình gần như đã hồi phục hoàn toàn."
Sau khi bắt đầu lên đường, Vermain hỏi Jan một loạt câu hỏi. Jan cố gắng tính số tuổi của mình bằng cách gập các ngón tay của mình lại.
"Năm nay tôi có lẽ khoảng mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Tôi thường không quan tâm tới nó cho lắm."
"Còn bố mẹ cậu thì sao?"
"Cha tôi đã bỏ nhà đi khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi mất vì một căn bệnh. Lãnh chúa đã nhận tôi làm người hầu khi tôi thành trẻ mồ côi, giờ nghĩ lại, tôi đã đền đáp công ơn ấy bằng một tội lỗi cực lớn."
Jan gã má bị thương của mình theo thói quen rồi nhăn mặt vì đau đớn.
"Sau bao nhiêu năm làm đầy tớ, ngươi đã đền đáp đầy đủ tất cả công ơn ấy rồi."
"... À mà, trông ngài có vẻ là một quý tộc, vậy tại sao ngài không cưỡi ngựa mà lại đi bộ?"
"Tại sao một người đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh lại phải đi mượn sức của một con vật khác? Ta đã có đôi chân đáng tin cậy của chính mình rồi mà."
Mắt Jan mở to. Cậu không chắc lời nói ấy có nghĩa gì, nhưng nó chạm đến trái tim của cậu.
"Thật thú vị..."
Cảm nhận được ánh mắt của Jan đang nhìn mình, Vermain vuốt ngược mái tóc đã có chút bạc ở phần ngọn. Xương quai hàm lộ của ông ấy lộ ra trông thật nặng nề và sắc nét. Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên sắp bước vào tuổi già.
Jan và Vermain rẽ vào một con đường mòn trên núi. Họ gần như có thể cảm nhận được độ ẩm của những chiếc lá rụng bốc lên từ mặt đất đến chóp mũi.
*Xào xạc
Jan nhìn chằm chằm vào những cành cây và bụi cây đang đung đưa. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của những người khác xung quanh mình.
"Thưa ngài! Chúng ta đang bị bao vây bởi lũ cướp!"
Jan hét lên. Vermain gật đầu một cách thản nhiên.
"Ta hiểu rồi, trước giờ ngươi chưa từng thấy cướp à?"
"Một thằng đầy tớ như tôi thì có việc gì mà phải gặp một tên cướp chứ? Mẹ kiếp!"
Lũ cướp xuất hiện. Bọn chúng có bốn tên. Chúng cầm vũ khí thô sơ và nhìn Jan và Vermeer với vẻ đe dọa.
"Hãy đưa cho bọn ta mọi thứ các người có, bọn ta sẽ tha mạng cho các người!"
Vermain lùi lại một bước và đẩy Jan về phía trước.
"Ta muốn ngươi chiến đấu với bọn chúng, Jan."
"Cái gì, tôi á?!"
Vermain ném thanh kiếm về phía Jan. Jan nhanh chóng bắt lấy chuôi kiếm.
Cậu ấy đứng dậy và nhìn Vermain với vẻ không tin nổi, tạm thời không còn để ý đến lũ cướp.
"Ta đã già rồi", Vermain nói, "và chỉ cần một chuyển động nhỏ cũng khiến khớp xương của ta đau nhức, vì vậy ta trông cậy vào ngươi. Nếu ngươi thua, cả hai chúng ta đều sẽ chết".
"Cái gì?! Chết tiệt, mẹ kiếp!"
Jan lóng ngóng cầm thanh kiếm một cách vụng về, bọn cướp nhìn cậu rồi cười khúc khích.
"Này, ngươi thực sự muốn làm thế sao? Ta đã nói là bọn ta sẽ để các ngươi đi nếu các ngươi giao nộp đồ đạc của mình mà. Ngươi thực sự muốn kết thúc cuộc đời mình một cách nhanh chóng, đúng không. Bọn ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hạ vũ khí xuống và nằm xuống đất."
Jan giật mình rồi quay lại lại nhìn Vermain. Vermain đang đứng khoanh tay nhìn cậu.
"Thưa ngài, tôi nghĩ bọn chúng nói đúng, chúng ta hãy đầu hàng."
"Đừng nói những lời hèn nhát như vậy. Nào, bọn cướp, tới đây đi, chúng ta đã sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử!"