Demon Sword

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

26 69

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

22 219

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

103 10365

Web novel - Chương 04

Jan và Vermain bước vào phòng khách của lãnh chúa. Một người đàn ông trung niên, dáng người mảnh khảnh, đứng dậy chào Vermain.

"Vermain, lâu quá không gặp!"

"Ngài Lant, ngài dạo này thế nào?"

"Ta vẫn ổn, nhờ có cậu cả đấy."

Cả hai trao nhau những lời chào hỏi thân tình như những người bạn cũ. Họ trò chuyện với nhau, háo hức muốn kể cho nhau nghe những chuyện mà mình đã trải qua.

‘Ngài ấy trông thật lịch lãm .’

Jan chăm chú nhìn gương mặt của Bá tước Lant. Có vẻ ông cũng xấp xỉ tuổi Vermain. Đôi mắt sáng của ông toát lên vẻ dễ chịu. Gương mặt ông còn sắc nét hơn cả những bức tượng trong phòng.

"Nhìn ngài vẫn còn phong độ lắm."

"Haha, ta già rồi. Đến cả con gái còn bảo ta bắt đầu có 'mùi người già'. Nhắc mới nhớ, cậu thanh niên kia là ai vậy?"

Bá tước Lant nhìn Jan và hỏi.

"Cậu ấy là người sẽ gia nhập vào đội quân của tôi. Còn hiện tại cậu ta đang làm cận vệ cho tôi."

"Ra là vậy. Chính nhờ có những anh hùng như ông mà chúng tôi mới có thể yên giấc mỗi đêm! Thôi, ta không muốn làm phiền hai người nữa. Hãy đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người chuẩn bị hai bồn tắm và một bữa ăn thịnh soạn."

Bá tước Lant ra hiệu cho người hầu của mình. Bọn họ bước tới nhận hành lý của Vermain và Jan.

"Jan, cậu nghĩ Bá tước Lant hiện tại bao nhiêu tuổi?"

"Tôi đoán ông ấy bằng tuổi ngài."

"Bá tước Lant hơn ta gần hai chục tuổi rồi. Con trai cả của ngài ấy đã trạc tuổi ta cơ mà. Ngài ấy phải đáng tuổi cha ta rồi."

“Phù, phù thủy…?”

Vermain vội lấy tay bịt miệng Jan và thì thầm:

"Ta cần cậu làm một việc. Hãy đi điều tra Bá tước một cách kín đáo."

"Ngài cứ để đó cho tôi."

Đôi mắt Jan ánh lên sự quyết tâm.

‘Nhưng mà… thế nào là một cuộc điều tra kín đáo vậy?’

Jan choáng ngợp bởi sự tiếp đãi mà anh nhận được. Người hầu múc nước nóng để giữ cho bồn tắm không nguội, còn bữa tối thì thịnh soạn như thể gom hết tất cả của ngon vật lạ trên đời.

Được tắm rửa sạch sẽ, ăn no và nằm trên một chiếc giường êm ái, Jan cảm thấy không còn gì để ao ước.

‘À, mình quên mất chưa hỏi thế nào là một cuộc điều tra kín đáo.’

Jan nghĩ về Bá tước Lant rồi nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, trời đã sáng.

Được thức dậy trên một chiếc giường tốt thật là sảng khoái. Jan cảm thấy mọi mệt mỏi của chuyến đi đều tan biến. Lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy khỏe như vậy.

‘Không biết điều tra kín đáo là gì, nhưng chắc là mình cần đi tìm hiểu gì đó?’

Jan ăn bữa sáng do người hầu mang đến, mặc áo khoác, không quên thắt đai và đeo kiếm.

“Keng.”

Jan cảm nhận được sức nặng đè lên thắt lưng.

‘Vậy là đây là thanh kiếm của mình…’

Cậu rút kiếm ra một chút. Lưỡi kiếm vang lên tiếng ngân, để lộ hoa văn lượn sóng.

‘Một kẻ thấp hèn như mình sao lại được tặng thứ vũ khí tốt thế này…'

Lòng Jan nặng trĩu vì áp lực từ món quà quá đỗi lớn lao.

Jan tới phòng Vermain nhưng không thấy ai. Cậu hỏi một người hầu đi ngang qua và biết được Vermain đang họp với Bá tước.

"Hừm."

Jan lang thang quanh lâu đài. Không ai ngăn cản cậu cả.

Cứ thế, cậu đi tới sân sau. Ở đó có một người hầu đang bổ củi.

"Ồ, cậu ta làm sai cách rồi."

Jan lẩm bẩm khi quan sát. Người hầu đó còn nhỏ hơn Jan, có vẻ chỉ mới bắt đầu làm việc.

Jan nhìn người hầu ấy từ xa với chút đồng cảm.

“Bịch!”

Cậu bé vung rìu lệch hẳn và ngã nhào. Củi cậu bổ cũng méo mó, vừa mất thời gian vừa có thể khiến cậu gặp rắc rối dù đã cố gắng.

Jan không thể khoanh tay đứng nhìn mãi được.

"Này, cậu có muốn nghe vài lời khuyên từ tôi không?"

Jan bước tới sau lưng cậu bé. Cậu bé nhìn Jan ngạc nhiên, mắt lướt qua bộ đồ gọn gàng và thanh kiếm bên hông.

"A-a, anh là hiệp sĩ à?"

"Hiệp sĩ?"

"Không phải sao? Em cứ tưởng anh là hiệp sĩ."

Môi Jan hơi cong lên. Mũi cậu phập phồng khi cố nhịn cười.

"Hừm, hehe, hiện tại thì chưa phải, nhưng có lẽ sau này tôi sẽ thành hiệp sĩ. Cứ gọi tôi là Jan. Nhưng cậu mà bổ củi kiểu đó là hỏng lưng đấy."

Jan giật lấy cái rìu khiến cậu bé ngơ ngác. Anh xoay chiếc rìu trên tay rồi bổ một nhát xuống.

“Rắc!”

Thanh củi bị bổ ra như cắt bơ. Đó là một hành động có thể khiến bất cứ ai kinh ngạc 

"Ồ!"

"Cũng không khó lắm. Nếu tập trung, cậu sẽ thấy đường để chẻ xuống, cứ theo đó mà bổ. Nếu lưỡi rìu vào sai chỗ thì dù mạnh cũng không ra gì. Cứ thả lỏng và để tự nhiên."

Lần này Jan bổ chậm lại nhưng củi vẫn cứ tách đôi một cách trơn tru.

"Ồ, kỳ diệu thật! À, 'đường' mà anh nói có phải là vân gỗ không?"

"Ờ, đại khái vậy. Thử đi."

Jan dạy cậu bé cách bổ củi. Dáng đứng vụng về ban đầu của cậutrông đã khá hơn. Jan đứng sau khoanh tay, gật gù tán thưởng.

“A!”

Lúc này Jan mới nhớ ra nhiệm vụ của mình.

‘Không phải lúc làm việc này đâu............... ngài ấy đã ra lệnh cho mình đi điều tra mà.’

Cậu đã bị cuốn vào việc dạy bổ củi cho cậu bé.

Jan uống một ngụm nước từ thùng gỗ, nghỉ lấy hơi. Khi nhìn quanh, cậu thấy một cô gái đang đi tới. Cô ấy ăn mặc rất đẹp nên cậu chắc rằng cô không phải một người hầu.

‘Cô ấy đang đi về phía này.’

Cô gái ấy đi thẳng về phía sân sau 

"À, đó là tiểu thư út."

Cậu bé nhận ra cô. Người có thể được gọi như vậy hẳn là một trong những cô con gái của Bá tước Lant.

‘Con gái của Bá tước Lant.’

Lại gần, Jan có thể thấy những nét tương đồng giữa hai người. Hơn nữa, cô cũng xinh đẹp lạ thường giống như cha mình.

'Cô ấy đẹp quá. Cả đời tôi chưa từng thấy ai đẹp như vậy.'

Jan không thể rời mắt khỏi cô ấy.

"Tránh mắt của ngươi ra!"

Người cận vệ phía sau cô gái hét lên. Jan bị hớp hồn trước vẻ đẹp của cô nên không hề nhận ra sự hiện diện của anh ta.

"Không sao đâu. Đây là cận vệ của ngài Vermain."

Cô gái giơ tay ra hiệu cho cận vệ của mình dừng lại.

"À, ừm, tôi là... Jan."

Cô gái mỉm cười khi Jan lúng túng giới thiệu. Cô khẽ nhún váy chào.

"Tôi là Clovelle, thuộc gia tộc Lant."

Từng lời nói và cử chỉ của cô đều toát lên vẻ thanh nhã. Giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển như khiêu vũ.

"Tôi đã theo dõi từ nãy. Anh khiến tôi không thể không mỉm cười. Nhìn cách anh đối xử với người hầu, tôi đoán anh hẳn là một người rất tốt bụng. Người ta vẫn bảo, người sẵn sàng đối xử tử tế với cấp dưới mới thật sự là người có phẩm cách."

"Tôi, tôi nghĩ tôi cũng khá tốt...,nhưng,ừm..., cô vẫn quá khen rồi..."

Jan lúng túng đáp lại. Clovelle mỉm cười dịu dàng trước sự lúng túng đó.

"Nếu anh rảnh, ta có thể cùng trò chuyện một chút chứ?"

"Tôi... rảnh cả ngày luôn!"

Jan đáp vội, phớt lờ ánh nhìn lạnh lùng từ người cận vệ.

Clovelle dẫn Jan đến khu vườn của lâu đài. Khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng và rực rỡ sắc hoa. Mỗi loài hoa đều tỏa ra hương thơm khác nhau.

Họ ngồi xuống bàn đá ở giữa khu vườn. Người cận vệ đứng ngoài, không xen vào cuộc trò chuyện của họ.

'Thì ra đây chính là cuộc sống của giới quý tộc.’

Jan đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy bối rối vì chưa từng ở trong hoàn cảnh như vậy.

"Tôi là con út, cha tôi cưng chiều quá mức nên tính tình tôi có chút hơi hư hỏng. Nếu tôi có lỡ thô lỗ thì mong anh bỏ qua cho."

Clovelle lè lưỡi tinh nghịch. Trái tim Jan đập loạn khiến cậu không thể tỉnh táo được.

‘Không thể tin nổi trên đời có người đáng yêu thế này…’

Cô như thể thiên thần tới từ thiên đường. Chỉ cần nghe cô nói thôi cũng khiến Jan thấy bình yên.

"…Giờ tôi muốn nghe câu chuyện của anh."

Clovelle nghiêng người về phía Jan. Hương thơm nhẹ nhàng từ người cô tỏa ra bay về phía anh.

"T-tôi á? Ờ, ừm... Tôi chỉ là một người tình cờ đi theo ngài Vermain thôi..."

"Nhưng tôi vẫn muốn nghe. Tôi rất tò mò về anh, Jan."

Đôi mắt Jan mở to. Lời nói của Clovelle cứ vang vọng mãi trong đầu cậu.

‘Tôi rất tò mò về anh.’

Jan đỏ bừng mặt, không biết phải làm gì với đôi môi đang run của mình. Cậu bắt đầu kể về cuộc gặp gỡ với Vermain.

"Tôi cũng không ngờ một người học kiếm từ nhỏ lại chết dễ dàng đến vậy. Lúc đó tôi chỉ nghĩ ‘Thôi rồi, đời mình tiêu thật rồi!’"

Jan dừng lại, nhìn phản ứng của Clovelle. Cô nuốt nước bọt, tay siết lại, chờ phần kịch tính của câu chuyện.

‘Sao lại có người dễ thương thế này được chứ? Không thể tin nổi.'

Thấy Jan chưa kể tiếp, Clovelle lên tiếng đoán:

"Vermain đã cứu mạng anh phải không?"

"Đúng vậy, ngài ấy là ân nhân của tôi."

Đây là lần đầu tiên Jan nói chuyện với một cô gái bằng tuổi mình. Cuộc trò chuyện trôi chảy một cách kỳ lạ.

"...Vậy tại sao anh và ngài Vermain lại tới đây?"

"À, cái đó…"

Jan định nói rồi lại thôi.

‘Nếu Bá tước Lant là phù thủy, ông ấy cần phải bị trừng phạt.’

Lời của Vermain vang lên trong đầu. Có lẽ không nên để con gái của Bá tước biết chuyện.

"Hm?"

Clovelle nghiêng đầu chờ Jan trả lời. Jan lúng túng, không biết nên nói gì:

"À, thì, tôi đang làm một… cuộc điều tra... một cuộc điều tra kín đáo."

"À, vậy là anh đang có một cuộc điều tra kín đáo phải không?"

Clovelle vỗ tay cười tươi.

"Đúng, đúng vậy! Đây là một việc rất quan trọng, ngài Vermain đã tin tưởng giao nó cho tôi!"

"Tuyệt thật đấy."

"Ha… heh."

Jan cảm thấy một luồng rung cảm nhẹ nhàng. Anh cảm thấy mình có thể táo bạo hơn. Có vẻ như anh không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.

"Này Jan."

Clovelle cúi sát mặt về phía Jan. Hơi thở của cô phả nhẹ lên sống mũi cậu.

"A-a, tiểu thư?"

"Tôi đang muốn hôn anh, còn anh thì sao?"

"Tôi... tôi cũng..."

Jan chưa kịp nói hết. Đôi môi mềm áp lên môi cậu. Dường như chúng đã tan chảy và hòa làm một. Đầu lưỡi cô khẽ lướt nhẹ môi cậu.

Jan vô thức hé môi, đón nhận lưỡi cô.

Vị ngọt như mật lan ra khắp miệng.

Jan phải cố gắng kìm nén bản năng muốn ôm lấy eo Clovelle.

"Haah."

Clovelle lùi lại rút môi ra. Một sợi nước bọt mảnh óng ánh dưới ánh sáng. Jan nhìn cô, không thốt nên lời.

‘Vì người con gái này… tôi có thể làm mọi thứ.’

Jan siết chặt bàn tay đang run rẩy.

"Jan, hãy giết Vermain giúp tôi."

Clovelle lau môi bằng mu bàn tay, mỉm cười tinh quái, rồi chờ phản ứng từ Jan.

"Cái gì? Tôi... tôi không thể làm thế được. Cô đùa đáng sợ thật đấy."

Clovelle nhìn Jan không nói lên lời. Một nếp nhăn thoáng xuất hiện giữa đôi mày, rồi biến mất ngay lập tức.

"Tôi đùa thôi mà."

Cô lại mỉm cười, nghiêng đầu.

"Nh-nhưng nụ hôn vừa nãy… chẳng phải… ý là… dù hiện tại tôi chưa có gì, nhưng tương lai tôi hứa sẽ xứng đáng với tiểu thư!"

"À, được thôi. Tôi rất mong chờ về điều ấy, Jan."

Clovelle đứng dậy.

"Clovelle! Ngày mai chúng ta lại gặp nhau được không?"

Jan reo lên, đầy hy vọng. Clovelle đứng quay lưng, không đáp.

Một lúc sau, cô quay đầu lại mỉm cười nhìn Jan.

"Ngày mai ư? Không đâu, tối nay ta gặp lại nhé."

Mắt Jan mở to, răng nghiến chặt vì quá vui sướng. Cậu suýt nữa hét lên vì sung sướng.

“Tối nay, mình sẽ trở thành đàn ông thật sự.”

Đoạn này theo t hiểu thì main ngày xưa vô học nên ko hiểu Vermain nói gì