May mắn là con bé không bị thương.
[Ba mẹ em đâu rồi? Nếu em lạc họ thì anh có thể tìm giúp em.]
[Không sao đâu ạ. Ba mẹ em chắc là ở quanh đây thôi.]
Sau đó cô bé quay đầu và biến mất vào trong đám đông như thể đang bỏ chạy vậy.
[Gì vậy trời? Mình đáng ghét đến thế cơ à?]
Quanh đây đầy rẫy lolicon, nên ít nhất tôi muốn bảo vệ cô bé cho đến khi tìm được ba mẹ của em ấy... mà thôi, chắc không có kẻ nào đủ gan để động thủ đâu, vả lại giờ mà đuổi theo con bé thì tôi lại mang danh lolicon mất.
[...Ngày xưa, Sakura cũng đáng yêu như thế.]
Suy nghĩ vu vơ, tôi quay đầu lại nhìn về phía Sakura và Karasuma vẫn đang lời qua tiếng lại không ngớt.
Đến cuối ngày mà bọn tôi vẫn chả tìm được gì tung tích của Lolicon slayer, thành ra cả bọn quyết định giải tán sớm.
[Furuya Haruhisa, anh trông có vẻ mệt mỏi, nhưng cũng nên anh uống cho đàng hoàng đi.]
Trước cửa phòng 406 và 407.
Hàng xóm của tôi, Sakura nói một câu “quan tâm” cùng ánh mắt tràn đầy kinh bỉ và bước vào phòng. Nhờ ơn ai mà tôi thành ra thế này hả...?
Vào phòng, tôi còn chả đủ sức mà thay đồ, cứ thế mà ngã bộp lên giường.
Tôi chỉ muốn ngủ một giấc để quên hết đống rắc rối gần đây. Sakura đã bảo tôi nên ăn uống đàng hoàng, nhưng... đáng lẽ tôi nên tạt qua cửa hàng tiện lợi trên đường về nhà mới phải.
Trong dòng suy nghĩ, ý thức tôi dần mờ mịt đi—
Furuya-san, Furuya Haruhisa-san, không được đâu! Cậu phải đảm bảo cho thân dưới được khỏe mạnh chứ.
Cái gì thế?
Sau một thời gian dài, giọng của một cô gái xuất hiện trong giấc mơ của tôi sau khi bị dính lời nguyền Cực đỉnh trừ tà vang lên lần nữa.
Ôi, trong cơn mê, tôi chợt nhận ra rằng đây là lần đầu mình nghe thấy giọng nói này rõ ràng đến vậy.
Tuy nhiên, giấc mơ đầu tiên sau một thời gian dài này lại vô cùng kỳ quái.
———Furuya-san! Cậu có nghe không đó!?
Cái gì!?
Trong một không gian trắng bạch như giữa biển mây vô tận, có một thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện.
Hình dáng một cô gái lơ lửng bập bềnh giữa không trung đang nhìn tôi.
Cô có làn da ngăm, mái tóc bạc, đôi mắt màu vàng óng phát ra ánh sáng mà một người bình thường không thể có, và một chiếc đuôi kỳ lạ với một trái tim đính phía cuối.
Cô đang mặc một trang phục nữ tu. Tuy nhiên, không biết do bị may ngắn quá, hay là bộ ngực đồ sộ và cặp mông đẫy đà vẽ nên những đường nét khiêu gợi mà bộ trang phục có vốn thể hiện sự thuần khiết lại đang trở nên vô cùng dâm dục.
Ngoại hình bí ẩn của cô gái này vừa quyến rũ lại vô cùng đáng yêu, khiến ai nhìn thấy cũng phải vô thức say đắm. Cô toát ra bầu không khí có phần gian manh, nhưng trái với cái vẻ ngoài kỳ lạ, khuôn mặt cô lại tràn đầy tuyệt vọng.
—Tôi đã giữ chân được cô ta, nhưng không giữ được cả đời đâu! Nhanh thức tỉnh thân dưới của cậu đi!
Cô vừa mới chơi đá xong à? “Thức tỉnh thân dưới” là cái giống gì?
Trong cơn mê, tôi cố gắng đáp lại cô gái da ngăm.
Tuy nhiên, có lẽ như tôi sắp tỉnh lại, giọng nói cô gái ấy dần trở nên xa dần, xa dần—
[Giấc mơ vừa nãy là sao nhỉ?]
Tôi chợp mắt có tí thôi mà mặt trời đã bắt đầu ló dạng rồi.
Chắc do ngủ ngon nên lúc thức dậy, tôi cảm thấy rất tươi tỉnh. Lúc sau, tôi chau mày cố nhớ lại những gì mình vừa mơ.
[Giọng nói... vẫn chẳng thể nhớ nổi nó nói gì cả. Thôi kệ.]
Dù rất mơ hồ nhưng có vẻ đó là giọng con gái...
Chắc là do nhiều giấc mơ trộn lại mà thành. Có khi cô gái đó và Cực đỉnh trừ tà không liên quan gì đến nhau đâu.
Có điều,
[Nếu Cực đỉnh trừ tà có gì thay đổi thì báo ngay cho chị.]
Nhớ lại lời Kaede nhắc nhở, tôi liền với ngay cái điện thoại dù trời vẫn còn sớm.
Nhưng sau đó, cái giấc mơ kỳ lạ đó gần như bốc hơi khỏi đầu tôi.
[…Hả?]
Mở điện thoại lên, thứ đập vào mắt tôi là một màu da người bao phủ toàn bộ bề mặt màn hình.
Hình nền trên màn hình khoá đã bị đổi thành một cô bé khoả thân bị quấn băng gạc đôi “chỗ”—không rõ tại sao, nhưng tôi lại không thể rời mắt khỏi tấm hình này.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại