Lớp sáng vừa kết thúc là tôi chạy thẳng vào phòng vệ sinh đối diện lớp B của Soya.
“Đợi đã Furuya Haruhisa, anh chạy khỏi tôi là có ý đồ gì hả?”
Sakura, ‘bạn’ cùng lớp của tôi, hét lên và nhanh chân đuổi theo.
Kobayashi, Karasuma và những người khác thấy vậy liền đồng thanh “Đúng rồi, giỏi thì đừng có chạy!”, “Tên khốn, ‘gái nằm trên thớt’ còn không biết hưởng thụ!”, “Vừa hèn vừa đê tiện!” và hàng đống những câu chửi rủa khác.
Lũ khốn này sau khi dính phản nguyền vẫn chứng nào tật nấy!
“Sao cơ? Anh chỉ đi vệ sinh thôi mà. Em nói thế người ta hiểu lầm chết.”
Tôi phắn vào một buồng riêng trong nhà vệ sinh và gọi cho Soya, bỏ lại sau lưng những lời cằn nhằn của Sakura.
“Hử? Có chuyện gì sao Furuya-kun? Đằng nào bọn mình cũng phải làm việc cùng nhau chiều nay, cậu gọi làm gì?”
“À, phải ha…”
“?”
“Hay là bọn mình tách ra đi, vụ truy tìm lolicon ở Harugahara ấy?”
“Tách ra à?”
“Chính cậu đã nói là ở đó có nhiều lolicon quá nên không biết phải theo dõi ai hết mà. Đã thế thì tách ra làm hai nhóm sẽ hiệu quả hơn đấy! Với lại, cậu cũng sẽ thoải mái hơn vì không bị Sakura dòm ngó nữa, vì đằng nào mục tiêu của con bé cũng chỉ là tớ thôi phải không?”
“Hả? Cậu nói cũng đúng…”
Đây chính là một cái cớ mà tôi đã phải vắt hết óc suy nghĩ trong giờ học mới ra được đấy.
Để mà nói thì nó cũng hơi vô lý, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao thôi.
“Còn nữa, tớ có việc đột xuất, nên đành phiền cậu với Karasuma chịu khó đến Harugahara trước vậy.”
“Thật sao? Vậy bọn mình phải chọn điểm tập hợp mới được.”
“Ấy, không, như thế có hơi bất tiện nhỉ? Thế này đi, tớ sẽ theo dõi tên lolicon hay diễu hành trong bộ cosplay loè loẹt để quảng cáo cho cửa hàng, còn nếu tìm không thấy thì tớ sẽ đến gặp và bảo cậu phải theo dõi ai.”
“Ừm, thế cũng được nhưng mà, hôm nay cậu hành xử cứ là lạ thế nào ấy?”
*Ực*
“Làm gì có, là do cậu nghĩ quá thôi. Vậy thì hôm nay cứ thế mà tiến hành nhé.”
Tôi nói một tràng rồi cúp máy.
…Đúng là có hơi khả nghi, nhưng chắc không sao đâu nhỉ?
2
Thế là ngày hôm đó tôi tránh được Soya.
“Khốn kiếp thật, tại sao chứ!? Sao giờ này mà mình vẫn chưa ‘cai’ được loli…”
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau. Tôi ngồi ôm đầu trong nhà vệ sinh nam.
Quả thật tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng chuyện này sẽ chấm dứt trong ngày một ngày hai.
Một khi đã dính phải cái sở thích này thì không thể có chuyện từ bỏ dễ dàng như vậy được.
Ngày hôm qua, mắt tôi cứ dán vào các bé gái đi lại trên đường và suýt thì gặp tai nạn. Thức dậy sáng nay, tôi nhận ra số hình ảnh loli 2-D trong điện thoại và máy tính đã tăng lên gấp đôi, và tôi còn trả tiền cho gói đăng ký “Lolicon GO!” nữa. Thật tình, sao tôi không thể huỷ đăng ký cái trò này được chứ.
Thậm chí bây giờ, tôi đang cầm điện thoại và lướt các trang web loli trong vô thức.
“Gừ. Mình không phải lolicon… Mình không phải lolicon.”
Đầu tôi cố gắng xoá tan suy nghĩ về loli, nhưng tay tôi vẫn mặc nhiên chuyển động. Đây chẳng phải là nghiện điện thoại di động, mà là nghiện loli. Tôi điên thật rồi.
Điều kinh khủng nhất chính là khi nhớ lại lúc kiểm tra định kỳ với Kaede, tôi không còn cảm thấy lo lắng nữa.
“Này, Furuya Haruhisa. Từ hôm qua đến giờ anh cử xử lạ lắm đấy. Hôm nay anh cũng chui vào nhà vệ sinh đến hết giờ giải lao. Anh có nghĩ cho tôi phải đứng trước cửa nhà vệ sinh nam không hả?”
Sakura đứng trước cửa nhà vệ sinh phàn nàn, nhưng tôi nào có tâm trạng để quan tâm chuyện đó.
“Có gì lạ đâu mà…”
“Xin lỗi nhé, hôm nay tớ lại có việc rồi. Hôm nay cứ tiến hành như hôm qua nhé.” Sau khi gửi tin nhắn tới Soya, tôi bình tâm suy nghĩ về tình huống hiện tại.
Dù rất thấp, nhưng có khi nào gen lolicon đã tiềm ẩn sâu trong tôi. Chỉ sau một đêm mà sở thích của tôi đã thay đổi chóng mặt đến thế sao?
Nhất định phải có ‘công tắc’ nào đã thức tỉnh xu hướng này trong tôi. Tôi có cái trải nghiệm nào liên quan đến loli gần đây không nhỉ…? Tôi bắt đầu lục lọi những ký ức trong đầu.
“…Quyết định hành động riêng trong hai ngày liên tiếp, có lộ liễu quá không nhỉ?”
Chiếc màn hình điện thoại để hình nền loli 2D rung lên, Soya đang gọi.
Suy nghĩ phải kiếm cái cớ nào để trình bày, tôi nhấc máy lên, nhưng…
“Furuya-kun.”
“…Hửm? Có chuyện gì à Soya?”
Giọng tươi vui thường ngày của Soya giờ nghe rầu rĩ quá khiến tôi bất ngờ.
Lần cuối tôi nghe cái giọng như sắp khóc thế này là khi cô nàng bảo “Ta có nên giải tán đội không?”.
“Furuya-kun, cậu đang tránh mặt tớ à?”
“Hả?”
“Tớ có làm gì để cậu ghét sao?”
“Không, đồ ngốc, làm gì có.”
Cuộc đời tôi sẽ chính thức kết thúc nếu bị phát hiện là lolicon thì có… Lỗi là tôi không kiếm được cái cớ nào cho ra hồn để nói với Soya.
Chẳng hiểu sao mà tôi lại hoảng loạn khi nghe thấy giọng chán nản của cô nàng như vậy.
“Tớ có ghét cậu gì đâu, chỉ là tớ bận thật thôi mà. Không phải do Soya đâu.”
Là do cơ thể thể của tôi cứ gào thét đòi loli ấy chứ.
“Thật sao?”
“Ừ. Cậu không làm gì sai cả.”
Sau khi nghe tôi khẳng định chắc nịch như thế, Soya mới chịu thở phào nhẹ nhõm “Vậy thì mừng quá.”
Thấy cô nàng tươi vui trở lại khiến tôi cũng an tâm theo.
Tuy nhiên, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
“Vậy thì, đổi chủ đề nhé?”
Giọng Soya bỗng dưng trầm xuống.
“Furuya-kun, có phải cậu đã ‘vượt rào’ với Fumidori Sakura không?”
…………… What’s?
“S-Soya ơi? Sao đột nhiên cậu lại hỏi một câu kinh thiên động địa như vậy? Cậu có ổn không đó?”
“Có gì mà kinh đâu. Sống chung với đôi quỷ nhãn này mãi, nên dù không nhìn trực tiếp tớ cũng có thể biết người ta đang nghĩ gì đấy.”
Soya nói bằng giọng đều đều đến kỳ lạ.
“Xem nào, kiểu như có ai đang bình thường thì lại đột nhiên giữ khoảng cách với tớ, thường là do họ vừa thức tỉnh sở thích tình dục kỳ lạ hay vừa ‘vượt rào’ với ai đó.”
Cái đầu! Là cái đầu tiên đấy! Nhưng có chết tôi cũng không thể nào tiết lộ điều đó được.
“Vậy thì…, Cậu đã ‘vượt rào’ với Sakura-chan rồi sao? Vì thế nên cậu không muốn gặp mặt tớ à? Nói tớ nghe đi, là vì lý do nào vậy? Nếu đây là hiểu lầm thì cậu có đến gặp tớ ngay nhé? Lớp D… cậu không có ở đây à?”
Khoan, khoan, khoan, nghe đáng sợ thế!
Hơn nữa, cậu vừa nghe điện thoại vừa chạy đến lớp D đấy à Soya?
“Soya, cậu bình tĩnh lại được không? Tớ đã bảo là tó chỉ coi con bé như em gái thôi.”
“Thế có nghĩa cậu là một tên khốn siscon đi loạn luân với người mình coi như em gái ư?”
“Đừng có khăng khăng là tớ đã ‘vượt rào’ nữa! Bọn tớ chỉ đơn thuần là anh em thôi. Tớ chưa bao giờ xem còn bé như vậy hết.”
“Nhưng Sakura-chan đâu có nghĩ như vậy đâu?”
“Không, thì, giờ con bé ghét tớ như mẻ, đến nỗi còn chằng thèm gọi tớ là Onii-chan nữa. Thế đấy, nên không thể nào có chuyện bọn tớ ‘vượt rào’ đâu, cậu hiểu chưa?”
“Ý tớ không phải thế.”
Khởi đầu là lời buộc tội khó hiểu, giờ Soya lại thầm thì cái gì đó còn khó hiểu hơn nữa.
“Sao cũng được! Đừng có nghĩ là tớ đã ‘vượt rào’ với Sakura nữa đấy!”
“Vậy chẳng lẽ là Kuzunoha Kaede?”
Hả!?
“Ai không nói, sao cậu lại chọn phương án bất khả thi nhất thế hả?”
“Tại vì, Furuya-kun từng mơ làm chuyện không đúng đắn với Kuzunoha-san. Cậu hay nhìn trộm tay Kuzunoha-san, thường xuyên gặp nhau để kiểm tra định kỳ… rồi còn gọi nhau bằng tên nữa.”
“Lý lẽ của cậu nhiều lỗ hổng quá đấy.”
Chỉ với từng ấy thông tin mà đã tưởng tưỡng được ra thời điểm và cách thức mà tôi ‘vượt rào’ với Kaede rồi cơ đấy.
“Nếu vẫn không phải Kuzunoha-san thì cậu có thể đến gặp tớ ngay được không?”
“…Không được, tớ bận rồi.”
Ít nhất cho đến khi tôi xác nhận được sự thù ghét của cô nàng đối với lolicon, hoặc là khi tôi đã xử lý xong đống tranh ảnh loli kia.
“…”
Nghe tôi nói quả quyết xong, Soya đột nhiên im bặt.
“Nếu Furuya-kun đã quyết định như vậy, thì tớ cũng có kế hoạch của mình đấy.”
*Bíp*
Cô nàng cúp máy.
“’Dự định’ của nhỏ là sao nhỉ…”
Linh tính mách bảo tôi rằng có chuyện đó sẽ chẳng hay ho gì đâu.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại